Mục lục
Quang Âm Chi Ngoại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửu Ngạn Kỷ, năm Đạo Mạt thứ 2999, tháng Mười Hai đã quá nửa.

Chỉ còn nửa tháng nữa là Cửu Ngạn Tiên Chủ thoái vị và Cực Quang Tiên Chủ tiếp quản trị vì, cũng là ngày diễn ra hôn lễ của Thiếu Chủ Tiên Cung Cực Quang với nữ nhi của Cửu Ngạn Tiên Chủ.

Đám cưới này, nếu là lúc bình thường, không chỉ chấn động toàn bộ Đệ Ngũ Tinh Hoàn, mà còn thu hút vô số tu sĩ đến để tỏ lòng thành kính.

Có thể nói, tất cả các Tiên Chủ, nếu không đích thân đến thì cũng sẽ cử đại đệ tử của mình đến, để thể hiện sự trọng đại.

Nhưng trong thời kỳ nhạy cảm hiện nay, Cực Quang Tiên Chủ lấy lý do không tiện phô trương mà từ chối tất cả khách mời bên ngoài, khiến đám cưới này chỉ giới hạn trong Tiên Cung.

Tuy vậy, những thứ cần có như lễ vật và trang trí vẫn được chuẩn bị đầy đủ.

Vì vậy, cả Tiên Cung được trang trí rực rỡ, đỏ rực khắp nơi.

Đặc biệt là Thiếu Cực Cung, càng lộng lẫy hơn.

Đây vốn là những sự kiện đã xảy ra trong lịch sử, không gây ra nhiều biến động và ảnh hưởng đến cốt truyện sau này, nên Hứa Thanh không ngăn cản mà để mặc các lễ quan Tiên Cung bận rộn trong Thiếu Cực Cung.

Hắn tự mình ngồi tọa thiền trong chính điện, tiếp tục nghiên cứu Thời Không Chi Sa đã thu được.

Những việc bên ngoài được giao cho Chung Trì phụ trách điều phối và xử lý.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhanh chóng mặt trời lặn, ánh chiều tà bao trùm khắp bầu trời, chiếu xuống Thiếu Cực Cung.

Các lễ quan cũng đang hoàn tất việc trang trí.

Chung Trì ngẩng đầu lên, cẩn thận kiểm tra từng chi tiết trang trí và sắp đặt.

Hắn chỉ vào tú cầu treo dưới mái nhà, nhíu mày nói với lễ quan bên cạnh:

"Màu sắc của tú cầu này có chút không đúng, không hoàn toàn là từ Tiên Hồng Lãnh Đông. Bình thường khó nhận ra, nhưng ánh chiều tà chiếu vào lại lộ tạp chất bên trong."

"Số lượng cũng không hợp. Phải là số chẵn, mau đổi đi!"

"Còn dải lụa đỏ kia, ánh sáng không đủ, dòng chảy pháp lực bên trong không tự nhiên."

"Đổi hết đi!"

"Và cả . . . "

Chung Trì có thể nói là rất tận tụy, vì hắn thấy mình cần thể hiện một chút, dẫu sao hôm qua Thiếu Chủ cũng đã giúp thân chủ của hắn nói vài lời tốt đẹp với Tiểu Huệ Tiên Tử của Chưởng Linh Cung.

Theo tính tình của thân chủ, tất nhiên là cảm kích vô cùng.

Ngoài ra, Chung Trì cũng thở dài, hắn biết rõ dòng chảy lịch sử, hiểu rằng lễ cưới này thực ra . . . chỉ là một nghi lễ đẫm máu.

"Vị Thiếu Chủ này, nửa tháng sau, sẽ chết thảm ở đây . . . bao gồm tất cả những người có mặt, không một ai sống sót."

"Nói ra, thời gian gần đây tiếp xúc với Thiếu Chủ, từ tính cách cho đến cốt cách, thực ra đều tốt, dù có phần háo sắc nhưng nếu xét đến thân phận của hắn, chỉ hảo sắc . . . cũng đã gần như hoàn hảo rồi."

Chung Trì cảm thán.

Thời gian này khiến hắn cảm thấy cuộc sống ở Tiên Cung rất ít áp lực, chỉ cần bảo vệ tốt Thiếu Chủ là được.

Ngược lại, bản thân ở thực tại thì gánh nặng nhiều, từ gia tộc đến vận mệnh của bản thân, tất cả đều phải tranh đấu, phải đi ngược lại số phận.

Đồng thời, hắn cũng nhìn ra được phần nào lòng dạ khó lường của sư tôn mình, nhưng bề ngoài không thể biểu lộ.

Chỉ có thể âm thầm tìm cách phản công.

Vì vậy, khi so sánh, hắn phải thừa nhận rằng mình thực sự thích thân phận Chung Trì hơn . . .

Trong khi những suy nghĩ đó dâng lên trong lòng, ánh mắt hắn lướt qua, thấy trên nền đất có một viên gạch xanh bị sứt mẻ, liền nhíu mày định lên tiếng.

Ngay lúc đó, ánh chiều tà trên trời bỗng sáng rực lên, gần như chói lòa.

Một tiếng phượng kêu vọng từ trời cao.

Ánh chiều tà hội tụ từ bốn phương, tập trung ở bầu trời phía trên Thiếu Cực Cung, phản chiếu xuống Cửu Phượng Loan Giá lấp lánh hạ xuống.

Xe ngự vàng son lộng lẫy, tỏa sáng rực rỡ trong ánh hoàng hôn, dường như có thể soi rọi mọi ngóc ngách của Thiếu Cực Cung.

Cửu Phượng kéo xe ngự bốc lên ngọn lửa đỏ, như muốn thiêu đốt cả bầu trời hoàng hôn, tiếng kêu của chúng khiến cả đất trời biến sắc, uy thế của phượng hoàng tỏa ra không thiếu một chút nào.

Xung quanh xe ngự là hàng trăm vệ sĩ, đều mặc giáp đen, cầm trường mâu, khí thế không tầm thường.

Bọn họ là hộ vệ của Cửu Ngạn Tiên Chủ chi nữ.

Giờ đây, khi Loan Giá hạ xuống, tất cả lễ quan trong Thiếu Cực Cung đều cúi đầu hành lễ.

Chung Trì mắt thu hẹp, nhưng bề ngoài vẫn đầy vẻ cung kính, nhanh chóng tiến lên, cao giọng hành lễ.

"Bái kiến Linh Hoàng Tiên Tử."

Một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong Loan Giá, không lâu sau, khi hai thị nữ hai bên vén rèm, một mỹ nữ tuyệt sắc đầy cao quý bước ra từ bên trong.

Người đến, chính là Cửu Ngạn Tiên Chủ chi nữ, kỳ danh Linh Hoàng!

Chỉ là hôm nay nàng không còn là hình ảnh của một thiếu nữ dịu dàng, dùng giận hờn che đi sự dịu dàng như lần xuất hiện ở Hình Lôi Nhai trước đây, mà là . . . một nữ nhân có ánh mắt sâu thẳm và sắc bén, như thể có thể nhìn thấu những suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng người khác.

Khuôn mặt trầm tĩnh, bao hàm phong bạo.

Trang phục của nàng cũng không như thường lệ.

Một bộ cung trang xanh trắng cực kỳ hoa lệ, phối hợp với vẻ tức giận tỏa ra từ ánh mắt, khiến nàng toát lên một sự uy nghi không thể xâm phạm.

Như thể sự hiện diện của nàng chính là một dạng trấn áp, khiến người khác không dám tùy tiện trước mặt nàng.

Lúc này, từng bước nàng tiến vào Thiếu Cực Cung, khí thế càng trở nên nặng nề hơn.

Bởi nàng hiểu rõ giá trị và địa vị của mình, cũng biết cách sử dụng quyền lực này để duy trì tôn nghiêm và lợi ích của bản thân.

Ánh mắt như nhìn thấu mọi giả dối và dối trá lướt qua toàn bộ nơi này, cuối cùng dừng lại trên người Chung Trì.

"Bách Hoa Cung, đã tháo dỡ chưa?"

Giọng nói của nàng trầm thấp mà mạnh mẽ, mỗi chữ như một cái búa đập vào lòng người, khiến người nghe không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ.

Mọi người đều cúi đầu không nói, ngay cả Chung Trì cũng cảm nhận được áp lực toát ra từ lời nói của nàng.

"Mới mấy ngày không gặp, người này đã hoàn toàn thích ứng với thân phận của mình. Nếu không phải đã nhìn ra sơ hở từ trước, thì hôm nay e rằng khó phát hiện nàng là người ngoài đến."

Trong lòng Chung Trì suy nghĩ nhanh chóng, hạ giọng đáp.

"Thiếu Chủ đã sớm ra lệnh tháo dỡ Bách Hoa Cung, chỉ là tiểu nhân bận xử lý trang trí cho hôn lễ của Thiếu Chủ và người, nên đã bỏ qua việc nhỏ là tháo dỡ cung điện này . . . "

"Ngày mai tiểu nhân sẽ xử lý."

Linh Hoàng Tiên Tử trầm mặt, nhạt giọng nói.

"Không cần ngày mai, hôm nay tựu phá luôn đi."

Nói rồi, nàng tiếp tục tiến lên.

Chung Trì vội vàng tỏ vẻ muốn giải thích, nhưng vừa tiến lên đã bị hộ vệ bên cạnh Linh Hoàng Tiên Tử đẩy lui, hắn đành nhanh chóng truyền âm cho Thiếu Chủ rồi chạy theo, lớn tiếng gọi.

"Thiếu phu nhân, việc vặt này, để tiểu nhân lo."

Trong lúc đó, dưới sự dẫn đầu đầy giận dữ của Linh Hoàng Tiên Tử, bóng dáng Bách Hoa Cung đã thấp thoáng hiện ra phía trước, đoàn người của nàng đến như mây đen áp sát, khiến ánh chiều tà cũng trở nên u tối.

Mơ hồ có cơn gió lớn nổi lên, thổi vào trong Bách Hoa Cung, khiến cỏ cây bên trong lung lay.

Chỉ là . . . trong cung, Hồ Mỹ Nhân đang ngồi thư thái tại vị trí vốn là của Thiếu Chủ, khoác lớp áo mỏng, thân hình lấp ló.

Thêm vào đó là vẻ mặt lười biếng, toàn thân nàng toát ra phong tình vô hạn.

Dường như không hề quan tâm đến tình thế bên ngoài, nàng khẽ hát một tiếng.

"Các tỷ muội, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục nhảy múa."

Bách Hoa cùng cười, tiên nhạc lại vang lên.

Bên ngoài, Chung Trì thấy cảnh tượng này, mắt nheo lại, lùi lại vài bước, không ngăn cản nữa.

Về phần Linh Hoàng Tiên Tử, mắt nàng hiện lên tia sát khí, lạnh giọng nói.

"Đem này uế điện, theo bản cung trong mắt xóa đi!"

Vừa dứt lời, đám hộ vệ trong giáp đen bên cạnh nàng, hàn khí bốc lên, khí thế hùng dũng tiến lên.

Chưa cần ra tay, hàn khí từ bọn hắn lan ra xung quanh, trong chớp mắt đã đóng băng mọi thứ, sau đó những thứ bị đóng băng vỡ nát thành tro bụi.

Cứ mỗi bước tiến lên, lại một lớp hóa thành tro.

Xung quanh, từ lễ quan đến Chung Trì, hay là hộ vệ của Thiếu Cực Cung . . . không một ai ngăn cản.

Bởi vì . . . trong toàn bộ Tiên Cung Cực Quang, người có tư cách tháo dỡ Bách Hoa Cung, vốn chỉ có Cực Quang Tiên Chủ, ngay cả bốn vị đệ tử của ngài cũng không có tư cách này.

Nhưng giờ đây . . . người có tư cách này đã thêm một người.

Đó chính là Thiếu phu nhân sắp thành hôn với Thiếu Chủ!

Thân phận của nàng trong việc này thậm chí còn hợp lý hơn Tiên Chủ, huống hồ trước đây Tiên Chủ cũng từng nói muốn tháo dỡ Bách Hoa Cung.

Vì vậy hành động của Linh Hoàng Tiên Tử, không ai có tư cách ngăn cản.

Cứ thế đoàn hộ vệ của nàng tiếp tục tiến tới.

Tiếng nổ ầm ầm.

Bách Hoa Cung từ ngoài vào trong, dưới bước chân của đoàn hộ vệ, sụp đổ tan nát, hóa thành tro bụi.

Còn Linh Hoàng Tiên Tử đi theo sau, thần sắc lạnh lùng.

Thấy vậy, Chung Trì chỉ biết thầm thở dài, thầm nghĩ Thiếu Chủ à, việc này ta cũng không còn cách nào.

Khi Chung Trì còn đang cảm thán, đoàn hộ vệ phía trước đã tiến vào sâu trong Bạch Cung.

Vì vậy, hồ nước, trăm hoa, và Hồ Mỹ Nhân hiện ra trước mắt mọi người.

Cũng lọt vào tầm mắt của Linh Hoàng Tiên Tử.

Những gì nhìn thấy là tấm màn lụa mỏng đủ màu sắc, đúng kiểu chốn lầu xanh, đường cong uyển chuyển, đôi chân ngọc thon dài, muôn hình muôn vẻ.

Có nàng yếu đuối dễ thương, có nàng yêu kiều quyến rũ, có nàng ngây thơ thanh thuần, có nàng trưởng thành đằm thắm, có nàng xinh đẹp duyên dáng.

Thậm chí còn có cả dị tộc . . .

"Âm thanh tục tĩu, làm vấy bẩn lòng người, lẳng lơ đê tiện, phong hóa bại hoại, không biết liêm sỉ, thấp hèn đến cực điểm!"

Nhìn cảnh tượng này, Linh Hoàng Tiên Tử nghiến răng, từng chữ từng chữ thốt lên.

Bách Hoa nghe vậy, đồng loạt trừng mắt giận dữ.

Hồ Mỹ Nhân thì ung dung, bàn tay ngọc ngà nhón một trái nho bên cạnh, bỏ vào miệng, ánh mắt lướt qua Linh Hoàng Tiên Tử, khẽ cười.

"Tỷ tỷ ngươi cũng là một mỹ nhân, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi. Nếu tỷ tỷ không phải là nữ nhi của Cửu Ngạn Tiên Chủ, chỉ sợ đã cùng ta trở thành tỷ muội, chắc chắn trong Bách Hoa Cung sẽ có thêm một đóa Khiên Ngưu Hoa (bìm bịp) là tỷ tỷ, để hầu hạ Thiếu Chủ cùng với bọn ta."

Hồ Mỹ Nhân thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Nghe vậy, đôi mắt Linh Hoàng Tiên Tử lập tức lạnh lùng, dù là thân chủ của nàng hay là chính nàng, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nghe lời châm chọc mỉa mai đến mức ẩn ý đầy tục tĩu như thế này.

Khiên Ngưu Hoa, dường như không chỉ là Khiên Ngưu Hoa.

Ánh mắt nàng dán chặt vào Hồ Mỹ Nhân, lời của Đệ Tứ Chân Quân lại vang lên trong đầu.

Sau đó, nàng lạnh giọng nói.

"Chốn dơ bẩn cùng lũ người ô uế này, hãy lập tức khu tán ra khỏi Tiên Cung cho bổn cung!"..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
tiêu kỳ vũ
07 Tháng ba, 2024 20:27
Có 1 chi tiết khá lập lờ của tác là khi vbn đánh bại đế quân thì hắn nói *** đã sớm b9. Cái sớm ở đây k biết nên hiểu là *** đã b9 từ khi gặp hứa thanh hay là lúc truyền dạy đạp thiên kiều cho vbn?
bonep97
07 Tháng ba, 2024 20:25
không biết nay 1 hay 2 chương các bác nhỉ
Cục cứt hắc ám
07 Tháng ba, 2024 20:06
lão Thanh có nhớ Vương Bảo Nhạc đạp thiên kiều ở tiên cương là chương bao nhiêu ở Tam Thốn ko. lúc ý tả đạp thiên kiều có bao nhiêu cái thì tu vi Vương Lâm ở bước ý 1 thôi. vì làm ra đạp thiên kiều còn dư vật liệu ko nhẽ VL ko làm thêm chỉ có thể làm vậy vì tuvi cho phép vậy.
TKRdT67688
07 Tháng ba, 2024 19:35
Đức La Tử cao nhất Vô Hạ chưa đến Thài Đài nổi, mà lúc HT bắt Đức La Tử thì VL bước 9 đỉnh phong.
hiệp khách
07 Tháng ba, 2024 19:34
có ai biết lúc vương lâm xuất hiện ở đây phán đoán tu vi tầm bước bao nhiêu không chứ ít hứa cx phải đại đế -thần đài rồi ko cũng phải chân thần hạ tiên
Cửu Điện Hạ
07 Tháng ba, 2024 19:27
Đức La Tử có lẽ là Thần Đài hoặc là Vô Hạ Đỉnh phong
Chibidon
07 Tháng ba, 2024 19:22
Đức La Tử… hình như là ông già bị HT trong truyện trước của lão tác xuất hiện bắt mang đi.
Thanh Hưng
07 Tháng ba, 2024 19:10
[Bên dưới là chương 955 trong Tam Thốn Nhân Gian, lúc Hứa Thanh t·ruy s·át Đức La Tử, gặp phải Vương Lâm, mọi người đọc để hiểu hơn nhé] Câu nói này vừa ra, cỗ khí tức từ sâu trong tinh không truyền đến dường như cũng không thuộc về Vị Ương đạo vực, ầm ầm hoàn toàn phủ xuống, xuyên thấu hư vô, xuyên qua tinh không, xông vào nơi Tinh Vẫn chi địa, xông vào Hắc Chỉ hải, ở trước người Vương Bảo Nhạc, thình lình hóa thành một vòng xoáy cũng không lớn! Vòng xoáy này...... Chỉ có ba thước lớn nhỏ, màu sắc rực rỡ đến cực điểm, phảng phất là thế gian này sáng ngời nhất sắc thái, vừa mới xuất hiện, liền lập tức làm cho toàn bộ Hắc Chỉ hải thậm chí Tinh Vẫn chi địa, trong nháy mắt hóa thành ban ngày! Mà nó mặc dù cũng không bàng bạc, nhưng lại tựa hồ chính là ngọn nguồn của ánh sáng, có nó xuất hiện, có thể làm cho thế gian mất đi hắc ám, cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong vòng xoáy này, tựa hồ nối liền một thế giới, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy, ở trong vòng xoáy thế giới, tràn ngập sắc thái đa dạng! Cũng có khí tức nồng đậm không thuộc về Vị Ương Đạo Vực, từ trong vòng xoáy này không ngừng khuếch tán ra, khiến cho vô số tồn tại trong Tinh Vẫn Chi Địa, vô số sinh mệnh, đều ở trong nháy mắt này trong đầu ù ù, trống rỗng, bất kể là tu vi gì, đều là như vậy, cho dù là người giấy quỷ dị bên cạnh Vương Bảo Nhạc kia, cũng đều không thể may mắn thoát khỏi, cũng ở trong nháy mắt này, mất đi ý thức. Không phải nó không muốn chống cự, mà là lẫn nhau chênh lệch to lớn, tựa như thiên địa đồng dạng, thậm chí cái này người giấy đều không kịp dâng lên đối kháng ý niệm trong đầu, ngay tại trong chớp mắt này, ý thức dừng lại. Còn có người giấy lúc này ở trên mặt Hắc Chỉ hải, muốn tới nơi này tìm kiếm đến tột cùng mi tâm có hồng tuyến kia, vị này ở trước Vương Bảo Nhạc bên trong cảm quan, giống như cùng một cảnh giới với sư huynh cùng với Liệt Diễm lão tổ, nhưng hiển nhiên yếu hơn hai người, giờ phút này thân thể giống nhau cuồng chấn, ở dưới khí tức không thể chống cự này, ý thức trong khoảnh khắc như bị trấn áp, đứng ở trên mặt Hắc Chỉ hải, không nhúc nhích. Bọn hắn đều như thế, thì càng không cần phải nói trên mặt biển những người giấy kia, toàn bộ đều tại cái chớp mắt này, ý thức như bị tạm dừng, toàn bộ Tinh Vẫn Chi Địa, toàn bộ như thế, chỉ có... Vương Bảo Nhạc một mình, ý thức vẫn còn! Chỉ là...... Hắn mặc dù ý thức không có bị tạm dừng, nhưng cái chớp mắt này đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, nội tâm sóng to gió lớn, dĩ nhiên ngập trời, bởi vì hắn phát hiện thân thể của mình không cách nào di động, mà trước đó trong miệng truyền ra một câu nói cuối cùng, cũng không phải hắn đi nói ra! Chính xác mà nói, mặc dù từ trong miệng truyền ra, nhưng thanh âm này...... Không phải của hắn! Điều này khiến Vương Bảo Nhạc hết hồn hết vía, nội tâm thầm hô đại sự không ổn! "Xong rồi, xong rồi... tỉnh rồi..." Nếu đổi lại là lúc khác, Vương Bảo Nhạc nhất định kêu rên, nhưng hiện tại tình thế phát triển, để cho hắn không có thời gian đi qua nhiều để ý những thứ này, bởi vì... Cũng không bị ảnh hưởng, còn có một tồn tại không phải người, đó chính là mang theo dữ tợn cùng điên cuồng, mang theo gào thét cùng cuồng bạo, phóng tới Vương Bảo Nhạc hắc khí hình thành mặt quỷ. Giờ phút này mặt quỷ dữ tợn vô cùng, điên cuồng tới gần Vương Bảo Nhạc, giống như muốn cắn nuốt một ngụm, nhưng trong nháy mắt nó tới gần, theo sự xuất hiện của vòng xoáy trước mặt Vương Bảo Nhạc, tại một khắc ý thức chúng sinh của cả Tinh Vẫn Chi Địa đều tạm dừng, từ trong vòng xoáy này, tựa hồ truyền ra một tiếng hừ lạnh! Tiếng hừ lạnh này giống như đạo âm, trong nháy mắt truyền ra, lập tức làm cho Tinh Vẫn Chi Địa nổ vang lên, trong đầu Vương Bảo Nhạc cũng ong ong, về phần mặt quỷ kia, đứng mũi chịu sào bị thanh âm này vô hình đụng chạm, lại ở trước mặt Vương Bảo Nhạc, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương trực tiếp sụp đổ nổ tung, hóa thành vô số hắc khí giống như muốn tiêu tán. Nhưng đúng lúc này...... Phía dưới mặt kính phong ấn đột nhiên quang mang lóng lánh, trên mặt kính trong khe nứt đồng dạng truyền ra rít gào, càng có đại lượng hắc khí từ trong khe nứt bộc phát ra, thậm chí nhìn lại lúc, có thể thấy phảng phất mặt kính đều đang nhúc nhích, từ cái kia mặt kính phong ấn bên trong, lại có một trương khuôn mặt thật lớn, từ phía dưới nhô lên!! Mặt kính tựa như một tầng màng, mà khuôn mặt nhô lên kia, phảng phất đại biểu cho tà ác vô tận, muốn lao ra phong ấn, dưới tiếng gào thét không ngừng kia, khe nứt càng ngày càng tràn ngập, hắc khí tản ra càng nhiều, thậm chí đều làm cho hắc khí tán loạn bốn phía, cũng đều cuốn ngược lại, phảng phất trong ngoài giáp công, muốn mượn nguy cơ lần này, triệt để đột phá. Nhưng hiển nhiên, tồn tại không biết này không có cơ hội này, bởi vì trong nháy mắt gương mặt hắn nhô lên cùng gào thét quanh quẩn, từ trong vòng xoáy ba thước trước mặt Vương Bảo Nhạc, rõ ràng vươn ra một cái Ngón tay hình thành từ tinh quang! Ngón tay này vươn ra vòng xoáy, giống như từ bên ngoài Vị Ương Đạo Vực mà đến, lấy vòng xoáy này làm môi giới, tại khoảnh khắc xuất hiện, trực tiếp rơi xuống phong ấn phía dưới! Theo hạ xuống, một cỗ khí thế khó có thể hình dung, giống như thay thế thiên ý, ầm ầm giáng lâm, phong ấn bên dưới khuôn mặt gào thét biến thành kêu thảm thiết, tất cả hắc khí càng là tại thời khắc này run rẩy trong lúc trực tiếp sụp đổ, mà đây hết thảy nói ra chuyện dài, nhưng trên thực tế đều là điện quang thạch hỏa phát sinh, tiếp theo chớp mắt... Theo ngón tay tinh quang hoàn toàn rơi xuống, ấn vào mi tâm khuôn mặt nhô ra trên phong ấn, khuôn mặt này tựa như khô quắt, trực tiếp héo rũ xuống, kêu thảm thiết cũng biến thành thê lương, giống như muốn giãy dụa, nhưng dưới ngón tay kia, tất cả giãy dụa của nó đều là phí công! Chỉ là kiên trì ba cái hô hấp, cái này nhô lên khuôn mặt liền ầm ầm sụp đổ, phong ấn mặt gương tùy theo bằng phẳng đồng thời, trên đó vết nứt tựa hồ cũng đều đạt được khôi phục thời gian, mắt thường có thể thấy được cấp tốc khép lại. Mà cái kia từ trong vòng xoáy vươn ra ngón tay, giờ phút này cũng chậm rãi tản đi, hóa thành tinh quang chảy vào trong vòng xoáy, hết thảy hết thảy, tựa hồ liền muốn kết thúc, nhưng... Trong khoảnh khắc sắp kết thúc, đột nhiên...... Mặt kính phong ấn đã khép lại hơn phân nửa vết nứt, đột nhiên nổi lên dao động. Ba động này giống như gợn sóng, nhanh chóng khuếch tán khiến cho phong ấn mặt kính trở nên trong suốt, lộ ra...... Phía dưới không biết dẫn tới nơi nào hắc ám vực sâu cùng với...... Một thân ảnh từ trong vực sâu đen kịt, từng bước một đi tới! Thân ảnh này vừa mới xuất hiện, tinh quang tản đi trong vòng xoáy đột nhiên dừng lại, một lần nữa ngưng tụ hóa thành một đôi mắt bình tĩnh, ngóng nhìn thân ảnh dưới phong ấn. "Dừng bước!" Thanh âm nhàn nhạt, từ trong vòng xoáy tản ra, rơi vào tứ phương, cũng rơi vào trong tai Vương Bảo Nhạc, khiến cho thân thể Vương Bảo Nhạc chấn động. Mà theo thanh âm quanh quẩn, cái kia phong ấn dưới thân ảnh, cũng tại đi tới phong ấn biên giới sau, dừng lại, ngẩng đầu xuyên thấu qua phong ấn, nhìn về phía ngoại giới. Ánh mắt hắn đầu tiên là quét mắt nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó ngóng nhìn vòng xoáy trước người Vương Bảo Nhạc, cùng hai mắt tinh quang hình thành trong vòng xoáy, giống như đang nhìn nhau. Rõ ràng nơi thân ảnh này ở là vực sâu đen kịt, nhưng hết lần này tới lần khác sự xuất hiện của hắn, ở Vương Bảo Nhạc nhìn lại, lại có thể thấy rõ ràng, tóc màu tím, thân hình thon dài, một thân trường bào màu tím giống nhau, cùng với...... Bên ngoài thân thể hắn vờn quanh chín cái phát ra u hỏa đèn lồng. Cũng có từ trên người tản ra lạnh như băng cùng với sát khí giống như đè nén không được, sát khí này mạnh mẽ, là Vương Bảo Nhạc bình sinh ít thấy, thậm chí sư huynh Trần Thanh Tử đều kém khá xa! Còn có chính là...... Trên tay phải của hắn, giống như rất tùy ý nắm lấy một lão giả, lão giả kia cả người đều đang run rẩy, mà từ bộ dáng này nhìn, tựa hồ chính là vừa rồi phong ấn xuống nhô ra khuôn mặt kia! "Thú vị, ta t·ruy s·át Đức La Tử ba tháng, trảm hắn trăm vạn phân thân, lại chưa từng nghĩ bản tôn cư nhiên ở chỗ này chẳng biết lúc nào bố trí một cái thông đạo đi thông ngoại vực!" "Càng thú vị chính là, ở chỗ này... Ta cư nhiên gặp một cái để cho ta cảm giác, giống như là đồng loại đạo hữu!" Đây không phải là một loại ngôn ngữ nào đó, mà là thần niệm khuếch tán, cho nên Vương Bảo Nhạc cảm thụ rõ ràng, thân thể hắn cũng đang rung động, bởi vì hắn có loại dự cảm mãnh liệt, đạo phong ấn kia... Có lẽ đối với cái này trong miệng theo như lời Đức La Tử mà nói, tồn tại hạn chế, nhưng đối với người này mà nói, có lẽ một bước dưới, liền có thể trực tiếp vượt qua. Cũng may, cái này tóc tím thanh niên không có vượt qua, hắn chỉ là ngóng nhìn thoáng một phát trong vòng xoáy ánh mắt, liền xoay người, mang theo trong tay lão giả, từng bước đi xa, nhưng có nhàn nhạt thanh âm, từ hắn bóng lưng chỗ truyền đến. "Ta họ Hứa." "Ta họ Vương. "Đáp lại hắn, là thanh âm lạnh như băng từ trong vòng xoáy truyền ra. Theo thanh âm của hai người quanh quẩn, thân ảnh tóc tím kia dần dần biến mất, mặt kính phong ấn cũng khôi phục như thường, khe nứt trên đó cũng vào giờ khắc này, hoàn toàn khép lại, càng là theo khép lại, toàn bộ Tinh Vẫn Chi Địa tựa hồ từ trạng thái khô kiệt liên tục lúc trước dừng lại, một cỗ sinh cơ chi ý, mơ hồ hiện lên. Về phần vòng xoáy trước mặt Vương Bảo Nhạc, cũng đồng dạng trong nháy mắt này chậm rãi thu nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất, bên trong không có truyền ra bất kỳ lời nào, nhưng trong nháy mắt hoàn toàn tiêu tán kia, Vương Bảo Nhạc thân thể khôi phục hành động, trong tối tăm có loại cảm giác, tựa hồ tồn tại tự xưng họ Vương kia, trước khi biến mất, giống như liếc mắt nhìn mình một cái. "Ta cũng họ Vương..." Cái nhìn này, để Vương Bảo Nhạc nội tâm run rẩy, bản năng nói một câu.
NH Tiểu Bạch Long
07 Tháng ba, 2024 19:10
Hóng 2 Chương quá
Thanh Hưng
07 Tháng ba, 2024 19:06
Ae đợi tí, để convert lại chương liên qua Đức La Tử ở TTNG cho ae đọc
Khúc Thị Hương
07 Tháng ba, 2024 18:18
Đức La Tử chào sân rồi đây
Thanh Hưng
07 Tháng ba, 2024 18:08
Chương có rồi nhưng lát tối mới ra được nha mn Vừa có
Ahihi Đồ Ngốk
07 Tháng ba, 2024 16:34
vã quá các đại ca ơi
Cai Thiên Di Địa
07 Tháng ba, 2024 14:11
Chắc gì em Dao bị khống chế đâu. Nhiều khi phu quân ẻm tương kế tượu kế thì càng hay.
thang nguyen
07 Tháng ba, 2024 11:26
đoạn chạy ra xong chắc Ht nói vs Đội trưởng việc thấy lạ lạ trong câu nói của Nguyệt đông. Với vốn kiến thức "uyên bác" đội trưởng cười thâm ròi giới thiệu cho Ht skill đó ra sao. ;))
THỦY TỔ
07 Tháng ba, 2024 10:25
2 thằng liều ra ngoài bây h đi bắt lẻ.
Thiên Vận Tử
07 Tháng ba, 2024 08:45
Đông mà biết 2 đứa này nhảy cả vào tế vũ thần linh để chơi thì ko biết là Đông còn muốn hạ chủng không hả Đông.
zFKWS43240
07 Tháng ba, 2024 08:31
ai thấy có gì đó nó thiếu thiếu ko. khi mà ở map xích nguyệt tả uẩn thần là ai cũng có 1 cái skill gì đó cho bản thân như thay dổi nhận thức, control thời gian, control tình cảm các thứ mà qua tới giờ map viêm nguyệt thì uẩn thần mẹ gì toàn bật skill combat đùng đùng chứ mất hay như xưa...... 1 hệ lụy quá khó tránh khi đã lỡ vẽ 1 cái gì quá lớn trong quá khứ thành ra để viết tiếp mạch truyện mà vẫn còn xài được những cái hay trước dó là quá khó
Thanh Hưng
07 Tháng ba, 2024 08:25
Trứng vàng kia có khi nào là con chuột luôn không, kết hợp với Đội Trưởng chắc đi đào cống trộm đồ tiếp quá =))) --- Chân chính phía sau màn có khi là Kim Thử thì lại hay, dù sao đều có sự "toàn tri" nhất định =))))
zFKWS43240
07 Tháng ba, 2024 08:15
đem con hàng nguyệt đông này về phong ấn tu vi xuống còn 2, 3 tinh uẩn thần rùi cho nói chuyện với đại gia gia của xích nguyệt vực lại thành quá hợp. 1 người gieo chủng tâm, 1 người chuyên chơi trò thay đổi nhận thức..... móa tui nghĩ sơ qua thôi mà thấy nó hợp lý
Bùi Chùi Đeed
07 Tháng ba, 2024 08:14
con này dùng cái thiên phú này vs a thanh còn có 5% thành công, dùng lên a ngưu thì chỉ có ăn lìn
zFKWS43240
07 Tháng ba, 2024 08:03
rồi dó tôi thấy có cái màu chúa tể cảnh sắp thành hàng phổ thông chạy đầy đường rồi và đại đế cũng chỉ là gác cửa thôi.
XcdDE45543
07 Tháng ba, 2024 07:38
Mọe, Man Chủng Vô Tâm, đúng cái thuật pháp t ghét, đím thúi *** =))
Kinh Tâm
07 Tháng ba, 2024 02:57
châm ngôn của HT là " dell tin thèn lìn nào trừ mắt mình kiểm chứng" thì thiên phú của Nguyệt Đông có cái dắm dùng kiệt kiệt kiệt :)
Lamtieuca
07 Tháng ba, 2024 02:41
qua map viêm nguyệt chưa m.n
BÌNH LUẬN FACEBOOK