Chẳng biết đêm qua đã làm bao nhiêu lần mà giờ đây khi còn đang mê man say ngủ, Kiều Uyển Nhi vẫn cảm thấy cả cơ thể ê ẩm.
Chảng hiểu sao cứ nghe thấy bên tai tiếng rì rào êm dịu của sóng biển. Cô gái nằm trên giường nhíu nhíu mày, không phải vì âm thanh đó quá ồn ào mà là do cơ thể nặng trịch, hạ thân dinh dính rất khó chịu.
Cô chậm rãi mở mắt …
Trần nhà thạch cao, màn treo dài thước tha như dòng suối đang bao kín lấy chiếc giường to lớn mà cô đang nằm.
Nơi này không phải trong phòng của cô, có chút yên bình. Chẳng lẽ vì đêm qua hắn nhiệt tình nên bây giờ cô lên thẳng thiên đang luôn rồi?
Kiều Uyển Nhi chống tay sang bên hông, lồm cồm ngồi dậy. Dưới hạ thân liền truyền đến một cảm giác có chút nhức nhối, chất lỏng ồ ạt trào ra dính lên đùi cô.
Cái chăn đang đắp hờ trên người tuột xuống cô mới nhìn thấy rõ cả cơ thể mềm mịn chẳng hề có một mảnh vải che thân.
Thảo nào trong lúc đang ngủ, thân dưới cứ dinh dính, khó chịu chết đi được.
Kiều Uyển Nhi đưa tay lên dụi dụi mắt, tâm mi có chút giãn khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt.
Đối diện cô chính là một khung cửa sổ to bằng cả bức tường, rèm che màu trắng tinh tế tung bay trong làn gió dịu nhẹ. Lúc này cô mới biết được âm thanh rì rào rả rít đó xuất phát từ đâu.
Tầm mắt hiện ra khung cảnh đẹp đẽ mà bình yên, cả một bờ biển trải dài, bầu trời trong xanh khiến cho đôi mắt vốn tưởng không còn chút hứng thú gì với cuộc sống như được khai thông.
Kiều Uyển Nhi nhìn chăm chú, đến mức có người mở cửa phòng bước vào cũng chẳng hề hay biết.
Lục Nghiên Dương tiến đến, trên tay là khay thức ăn phong phú. Nhìn thấy cô ngây ngốc, hnws có chút buồn cười.
Đêm hôm qua hắn chẳng hề buông tha dù là một khắc, tiếp theo đó đến sáng thì cô chẳng thể nào dậy nỗi.
Hắn lay lay muốn cô thức giấc cùng đi đến biển nhưng cô gái cứ mè nhoe muốn đi ngủ, thậm chí còn ôm lấy thật chặt vì không muốn hắn phá bĩnh giấc ngủ của mình.
Lục tổng đâu còn cách nào khác ngoài việc thay cho cô một bộ đồ đơn giản rồi bế ra ngoài xe.
Cởi đồ thì dễ, mặc vào thì khó. Cả quá trình đó hắn thực sự chỉ muốn lột sạch ra.
Đương nhiên cái tên cầm thú này muốn làm thêm, nhưng gương mặt cô cau có vì bị đánh thức khiến cho hắn (rén) không dám làm bậy.
Đem thức ăn đặt lên giường, hắn ngồi bên cạnh rồi nhẹ giọng:
“ Ăn sáng xong, chúng ta đi ra biển”.
Kiều Uyển Nhi mơ mơ màng màng nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài, nhìn đồng hồ đang phát ra âm thanh tích tắc trên tường, rồi lại nhìn hắn, ánh mắt phát ra tia lửa:
“ Tôi đau eo, tự anh đi đi”.
“ …..”.
Sao không giống trong quyển sách kia viết vậy? Rõ ràng bảo các cô vợ rất thích lãng mạn, chỉ cần dịu dàng lấy lòng thì sẽ vui vẻ mà?
Kiều Uyển Nhi tỉnh rồi nhưng vẫn chưa muốn bước xuống giường, nằm trên đó quấn chăn.
Cả đêm triền miên, giờ đây chỗ nào cũng đều có dấu đỏ, nơi nào đó còn ê ẩm nữa chứ. Hắn muốn m.ật hu.yệt của cô có hình cậu bé của hắn thì hắn mới vừa lòng hay sao?
Lục Nghiên Dương bị cô xoay mặt ngó lơ, không biết nên làm gì, lóng ngóng cầm chén súp nóng lên rồi nói:
“ Món này ngon lắm, hải sản tươi ngọt, em … ăn đi cho ấm bụng”.
“ Tôi no bụng rồi”.
“ ……” - Hắn đặt chén súp xuống, nghĩ ngợi rồi nói:
“ Hôm qua lấp đầy nên giờ em vẫn còn no …”.
Bụp!!!
Viết gì đó
Cả một cái gối bị ném thẳng trượt dài xuống gương mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra của Lục tổng.
Còn chưa kịp nói gì thêm đã nghe thấy tiếng cô thét lên đầy ai oán:
“ Cái … cái tên biến thái này… anh … anh ra ngoài cho tôi!!!”.
Rốt cuộc đã sai ở đâu vậy?
Lục Nghiên Dương bị xua đuổi, chẳng biết là vấn đề nằm ở đâu nữa.
Thất tha thất thiểu đứng ở ngoài cửa, thân hình to như mãnh thú trái ngược hoàn toàn với gương mặt buồn như cún con kia.
Lục tổng bị vợ giận, quạu quọ.
Quả nhiên không nên nói nhiều, càng nói thì lại càng khiến cho ngừoi ta ghét.
Kiều Uyển Nhi nằm trên giường, vùi gương mặt đỏ gay vào đống gối mềm, miệng không ngừng mắng:
“ Đồ ngốc, đồ ngốc. Tên biến thái chết tiệt!!!!!!!!!”.