• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ bảy, Quý Nhiêu lần nữa xin nghỉ phép ở đoàn phim.

Hai ngày liên tiếp phải ghi hình công bố bảng xếp hạng đấu loại của vòng thứ ba và huấn luyện viên hợp tác chọn nhóm để biểu diễn, huấn luyện nhóm, vài ngày sau còn có kết hợp lên sân khấu công diễn, lịch trình rất kín, cũng may chỉ còn vài tập cuối cùng, chương trình này sẽ kết thúc.

Bảng xếp hạng thứ ba được công bố, Lâm Sâm đứng vị trí thứ ba, tiếp theo là các nhóm tới giai đoạn hợp tác với huấn luyện viên.

Quy tắc chọn đội rất đơn giản, các thực tập sinh theo thứ tự từ cao đến thấp đến lựa chọn bài hát, trước đó sẽ không ai biết mỗi bài hát tương ứng cụ thể với vị huấn luyện viên nào, chỉ có thể dựa vào trực giác và suy đoán để lựa chọn. Lâm Sâm là thực tập sinh chọn bài thứ ba, cậu ta không do dự lựa chọn một trong những bài hát trữ tình ballad mà Quý Nhiêu một tuần trước đã nói cho cậu biết.

Đại sảnh ghi hình bên kia, bốn vị huấn luyện viên nhìn một đám thực tập sinh tiến hành chọn đội qua màn hình lớn, thỉnh thoảng đưa ra lời nhận xét.

Thấy Lâm Sâm chọn đội của Quý Nhiêu, đều chọc ghẹo hai người bọn họ có duyên.

Huấn luyện viên vocal cười nói: "Đến cuối cùng thì Lâm Sâm cũng chọn trở thành học trò của thầy Quý rồi, người khác muốn cướp cũng không được nha."

Quý Nhiêu cười cười, lần nữa dời tầm mắt về màn hình.

Sau khi chọn đội xong, bốn nhóm thực tập sinh đều ở từng phòng để chờ lão sư của họ, hào hứng tràn trề suy đoán thảo luận xem người xuất hiện trong phòng bọn họ sẽ là vị huấn luyện viên nào.

Lâm Sâm ngồi trong nhóm người, vừa hăng hái vừa khẩn trương,

Từ Nhân Tỉnh nổi tiếng nhất, nhân duyên cũng tốt nhất ngồi chung với những người khác, mọi người bảy miệng tám lưỡi cười, Từ Nhân Tỉnh nghiêng đầu ném ra một câu "Tôi đoán nhóm của chúng ta nhất định là thầy Quý", không đợi người khác nói, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Sâm, cười hỏi cậu: "Lâm Sâm, cậu cảm thấy tôi đoán đúng không?"

Đối diện với sự trêu tức trong ánh mắt của Từ Nhân Tỉnh, Lâm Sâm sửng sốt một chút: "Chắc là vậy."

Từ Nhân Tỉnh cười như không cười, quay đầu nói chuyện với những người khác: "Đúng vậy, thầy Quý là tốt nhất, tôi thật sự mong đợi có thể được thầy Quý chỉ giáo một chút."

Lâm Sâm nghe có chút kì quái,... Người này rõ ràng là cùng một công ty với Quý Nhiêu, nếu thật sự muốn được chỉ giáo bình thường thì chẳng lẽ không có cơ hội sao?

Hai mươi phút sau, có người khuôn mặt mỉm cười đẩy cửa bước vào, quả nhiên là Quý Nhiêu.

Tốp năm tốp ba nhóm thực tập sinh vốn đang ngồi dưới đất đều đồng loạt đứng dậy, hướng Quý Nhiêu chào hỏi.

Quý Nhiêu vỗ vỗ tay cười: "Không có gì khác để nhiều lời nữa, hai ngày này chúng ta hãy chăm chỉ luyện tập cho tốt nhé."

Sau đó là Quý Nhiêu mang theo nhóm thực tập sinh này của hắn phân chia vị trí, chia phần bài hát, bài múa, Quý Nhiêu vô cùng nghiêm túc có trách nhiệm, chẳng những tự mình biên đạo múa, mà còn nắm tay chỉ dạy tận tình cho một đám thực tập sinh càng nhiều càng tốt, cho mỗi người một chút cơ hội biểu diễn, thà rằng tự mình làm nền để làm nổi bật bọn họ.

Một nhóm sáu thực tập sinh, chỉ có duy nhất Lâm Sâm là một vocal, Quý Nhiêu không đối xử đặc biệt với cậu, nhưng bài hát này mang phong cách trữ tình, phải hát không ít, ở giữa còn có một đoạn nốt cao thể hiện kỹ năng, Lâm Sâm vẫn thể hiện khá tốt.



Những người khác cũng không có gì để nói.

Dựa theo ý định của tổ chương trình, đoạn này Quý Nhiêu chỉ cần ghi hình một hai tiếng đồng hồ, sau đó để nhóm thực tập sinh tự mình luyện là được, nhưng hắn vẫn kiên trì ở lại, cùng những người này luyện tập đến tận khuya.

Sau khi tạm ngưng nghỉ ngơi một lát, Quý Nhiêu đi ra ngoài hành lang cầu thang hút một điếu thuốc, thuận tiện trả lời tin nhắn của Diệp Hoài Ninh.

Nửa tiếng trước Diệp Hoài Ninh gửi tin nhắn đến, hỏi hắn đã ghi hình xong chưa, Quý Nhiêu mới vừa gửi tin nhắn đi, bên kia trực tiếp gọi điện thoại tới, hắn nhấn nút nghe.

"Giờ là mấy giờ rồi, còn đang ghi hình nữa hả?" giọng nói không vui phàn nàn của Diệp Hoài Ninh vang lên bên đầu dây kia.

"Sắp kết thúc rồi, ngày mai lại tiếp tục."

Quý Nhiêu hút một hơi thuốc, thuận miệng trả lời, hỏi cậu: "Không ngủ được?"

"Đúng vậy đó, không có anh ở đây em không thể ngủ được, em đang nhớ anh."

Diệp Hoài Ninh luôn là như vậy, tình yêu của cậu thẳng thắn đến mức khó cưỡng lại, Quý Nhiêu cười: "Vậy cũng hết cách rồi, đêm nay anh không về được."

Ở đây cách thành phố rất xa, lúc này nhất định không thể quay về thành phố.

"Cũng không có nghĩ tới việc anh sẽ trở về." Diệp Hoài Ninh hừ một tiếng cười ném ra câu này.

Nói qua nói lại mấy câu, cúp điện thoại, Diệp Hoài Ninh nằm lì ở trên giường, không yên lòng tiếp tục xem chương trình tối nay phát sóng, tiết mục công diễn đêm thứ ba.

Cậu xem mấy thực tập sinh biểu diễn cũng không thấy có chút hứng thú nào, chỉ xem bởi vì có Quý Nhiêu đang làm giám khảo cho nhận xét.

Trạng thái của Quý Nhiêu trong chương trình lần này có chút không đúng, người khác có lẽ không có cảm giác, nhưng Diệp Hoài Ninh liếc mắt một cái nhìn ra, tâm tư của Quý Nhiêu hoàn toàn không có trên sân khấu.

Đến lượt đội của Lâm Sâm biểu diễn, thì mới hoàn toàn hiểu ra.

Là bởi vì Lâm Sâm đang bị sốt.

Quý Nhiêu tiếp tục hút hết điếu thuốc đang cháy dở, trong bóng tối có một đôi tay từ sau lưng vòng lên, ôm lấy eo hắn.

"Em đoán là anh đang hút thuốc ở đây."

Tiếng cười của Lâm Sâm ở ngay bên tai hắn, cậu từ trong túi móc ra một viên kẹo socola mà hôm qua Quý Nhiêu tặng, lột ra đút tới bên mép Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu há miệng ngậm lấy, xoay người lại ôm cậu một chút rồi thả ra.

"Em sẽ trở về sớm, không ai thấy đâu." Lâm Sâm nhỏ giọng nói.

Quý Nhiêu gật đầu, kéo tay cậu cùng ngồi xuống bậc thang, hỏi cậu: "Mệt không?"

"Không mệt, được cùng anh tập múa tập hát nên em không thấy mệt."

Quý Nhiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, ánh mắt rơi xuống bên nốt ruồi nơi khóe mắt, một ánh mắt cười khác bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu hắn.

Tâm trí hơi loạn một nhoáng, Quý Nhiêu dời mắt: "Ừ, nghỉ một lát đi."

Lâm Sâm nhắm mắt lại, dựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Quý Nhiêu, bây giờ em có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy."

Quý Nhiêu không trả lời, nắm chặt tay cậu.

Từ hành lang đi ra, Lâm Sâm đến toilet một chuyến, ở cửa lại đụng mặt Từ Nhân Tỉnh đang dựa trên tường hút thuốc.



Lâm Sâm gật đầu với hắn một cái, lách người đi qua, Từ Nhân Tỉnh bỗng nhiên mở miệng, cười hỏi cậu: "Cậu không phải là đi vệ sinh trước tôi sao? Sao lúc này mới đi vào?"

Lâm Sâm mặt không biểu cảm nói: "Đi nghe điện thoại."

"Phải vậy không?" Từ Nhân Tỉnh vẫn cười như cũ, trong mắt lại xuất hiện loại biểu tình trêu tức như có như không kia: "Này Lâm Sâm, cậu có biết ông chủ của công ty Thịnh Tinh chúng tôi là ai không?

Lâm Sâm cau mày lại, không có trả lời.

Từ Nhân Tỉnh nói tiếp: "Tôi hạng nhất, cậu hạng ba, fan hâm mộ của cậu khẳng định là không muốn cậu chung nhóm với tôi để bị chiếm sóng, ngay từ đầu tôi đã chọn bài hát này, cậu chọn thứ ba, vốn là có thể chọn khác tôi, nhưng cậu hết lần này tới lần khác tới đây cùng tôi chung đội, tôi đoán là thầy Quý đã sớm nói cho cậu biết ẩn ý gì đi?

Sắc mặt Lâm Sâm lạnh xuống.

Trong mắt Từ Nhân Tỉnh nhiều thêm một chút giễu cợt: "Xem ra tôi đoán đúng rồi."

"Thầy Quý người kia..."

Từ Nhân Tỉnh mới nói một nửa, liền sửa miệng: "Chậc, cậu so ra vẫn kém Diệp tổng, nhưng tôi chưa chắc đã không bằng Quý Nhiêu."

Nói xong câu cuối cùng này, hắn ném tàn thuốc xuống, xoay người rời đi.

Quý Nhiêu bồi một đám thực tập sinh luyện đến gần sáng mới rời đi.

Lúc về tới khách sạn, tiểu Trương nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Anh Quý, Diệp tổng tới, đang đợi anh ở trên phòng."

Quý Nhiêu bình tĩnh gật đầu: "Được."

Diệp Hoài Ninh quả thực ở đây, đã tắm xong, ngồi xếp bằng trên giường, xem tiếp video lúc nãy.

Quý Nhiêu nghe được video có tiếng của mình, đi đến bên giường ngồi xuống: "Sao đột nhiên lại chạy tới đây?"

Diệp Hoài Ninh quay đầu đi, đôi mắt đen láy đẹp đẽ nhìn về phía hắn.

Quý Nhiêu nhíu mày.

Diệp Hoài Ninh nhích lại gần, dán đến bên cổ Quý Nhiêu ngửi một cái, lạnh giọng: "Trên người anh có mùi của Omega khác."

Lúc hắn từ cầu thang đi ra đã dùng tin tức tố khử hết mùi đi, Diệp Hoài Ninh không có khả năng ngửi thấy mùi vị của Lâm Sâm lưu lại trên người hắn.

Diệp Hoài Ninh khóe môi cong cong, mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh: "Phải vậy không?"

Quý Nhiêu bất động thanh sắc nhìn cậu.

"Quý Nhiêu, anh thật không trung thực."

Ngón tay của Diệp Hoài Ninh chỉ chỉ ngực hắn: "Anh ngoài mặt càng bình tĩnh, trong lòng càng chột dạ, anh không lừa được em."

Quý Nhiêu bắt được tay cậu, cau mày hỏi: "Thật ra em đang muốn nói cái gì?"

"Trên người anh có mùi của Omega khác, em không thích, em không quan tâm làm thế nào mà anh có."

Đối diện giằng co một lát, Quý Nhiêu bỗng nhiên nở nụ cười, nghiêng người về phía trước, đem Diệp Hoài Ninh đè xuống, hai tay hắn chống hai bên người cậu, cúi người hôn nhẹ một cái lên môi cậu: "Diệp tổng, em như vậy là không công bằng, tối hôm qua em cùng một đám cậu ấm công tử lộn xộn đi ra ngoài ca hát uống rượu, trở về còn dính toàn mùi của người khác trên người, anh có nói gì em không? Anh cũng không thích Omega của mình trên người có mùi của Alpha khác."

Diệp Hoài Ninh nằm thẳng trên giường, ngửa đầu nhìn Quý Nhiêu, sắc mặt không hài lòng: "Em đã sớm nói cho anh biết anh là Alpha đầu tiên của em, cũng là duy nhất của em."

Quý Nhiêu khẽ vuốt mặt cậu: "Anh biết."



"Cho nên anh nói như vậy là anh đang ghen sao?" Diệp Hoài Ninh chằm chằm ánh mắt của Quý Nhiêu.

Quý Nhiêu gật đầu: "Đúng vậy, anh ghen tị, Omega của mình cùng Alpha khác ra ngoài uống rượu, say khướt mới trở về, anh có thể không ghen sao? Diệp tổng định bồi thường cho anh thế nào đây?"

Diệp Hoài Ninh cười nhẹ: "Đừng nói sang chuyện khác, em đang nói anh, anh lại lôi em vào làm gì?"

"Đừng nóng giận." Quý Nhiêu hạ giọng, lại hôn cậu một chút.

Diệp Hoài Ninh dùng sức cắn một cái trên cổ hắn.

Quý Nhiêu không trốn tránh mà để tùy ý Diệp Hoài Ninh phát tiết.

Diệp Hoài Ninh nản chí: "Anh tránh ra, em không muốn gặp anh nữa."

Quý Nhiêu dán lại cười cười: "Thật sự không muốn gặp lại anh, cũng sẽ không đặc biệt chạy tới tận đây đâu, Diệp tổng thế nào lại học người khác nói một đằng làm một nẻo vậy?"

"Anh cãi chày cãi cối, em nói không lại anh." Diệp Hoài Ninh tức giận nói.

"Vậy đừng nói nữa, hơn nửa đêm rồi, nói cái này có mệt hay không? Đi ngủ sớm một chút nào, anh đi tắm."

Quý Nhiêu nói xong đứng dậy, thuận tay giúp Diệp Hoài Ninh tắt cái video đang còn chạy kia.

Diệp Hoài Ninh nhìn động tác của hắn, bỗng nhiên nói: "Quý Nhiêu, nếu ngày nào đó em phát sốt lên không thoải mái, anh có phải sẽ quan tâm em như vậy không?"


Quý Nhiêu đưa tay sờ trán cậu một chút: "Nói chuyện ngốc nghếch gì đó, anh lúc nào không quan tâm em?"


"Em không thấy quan tâm lắm." Diệp Hoài Ninh ghét bỏ nói.


Quý Nhiêu đi tắm một cái, lau khô tóc ngồi trên giường, bên người là Diệp Hoài Ninh đang ngủ.


Quý Nhiêu không buồn ngủ, dựa vào đầu giường cầm điện thoại lên buồn chán gửi tin nhắn, Lâm Sâm gửi tin tới nói với hắn chúc ngủ ngon, hắn cũng nhắn lại một câu: "Ngủ ngon."


Diệp Hoài Ninh trở mình, nhắm mắt lại nhỏ giọng lầu bầu: "Mấy giờ rồi, anh còn chơi điện thoại."


Quý Nhiêu đem điện thoại tắt đi, nằm xuống ôm lấy eo của Diệp Hoài Ninh.


Diệp Hoài Ninh lăn vào trong vòng tay Quý Nhiêu, được hắn ôm chặt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK