" Hình như nét chữ này nhìn hơi quen quen đúng không Mẫn Mẫn? Ể Mẫn Mẫn, cậu đâu mất rồi"
Diệp Diệp vì lo cứ lo chăm chú nhìn vào món quà nên không biết Mẫn Mẫn đã từ lâu không còn ở đấy.
Trong lúc cô còn đang loay hoay tìm Mẫn Mẫn thì bất chợt ở phía sau có người đã lên tiếng gọi cô.
" Diệp Diệp, Mẫn Mẫn đã về trước rồi. Giờ chỉ còn mỗi tớ với cậu thôi, cậu mau quay lại đây đi"
Diệp Diệp quay người lại thì thấy Ngô Thiên trên mặc sơ mi trắng, dưới lại quần âu trong vô cùng lịch lãm. Tóc thì chia bảy ba, trên tay còn đang cầm một hộp quà nhỏ.
" Cậu...sao...sao cậu lại ở đây vậy?"
Diệp Diệp ngơ ngác nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh. Như hiểu được ý nghĩ trong đầu của cô, Ngô Thiên liền bật cười rồi chìa bàn tay đang cầm hộp quà ra.
" Diệp Diệp, tớ muốn nói là...là...tớ thích cậu. Diệp Diệp tớ thích cậu lâu lắm rồi, cậu đồng ý làm người yêu tớ nha"
" Cậu...ch...chẳng phải là cậu đã có người mình thích rồi sao?"
" Người tớ thích từ trước đến giờ đều là cậu đấy"
Ngô Thiên nghe Diệp Diệp nói vậy cũng tự nhiên hiểu ra được lý do tại sao bữa giờ cô luôn tìm cách để tránh mặt anh.
" Vậy tại sao cậu lại nói cô gái cậu thích mẹ cậu cũng thích vậy? Tớ đã gặp bác ấy bao giờ đâu?"
Ngô Thiên nghe xong thì cười, dịu dàng xoa đầu cô rồi từ từ giải thích cho cô hiểu.
" Cậu có còn nhớ cô chủ nhiệm của cậu năm lớp tám cấp hai không? Đó là mẹ tớ đó, cậu học tốt lại lễ phép thì việc mẹ tớ có ấn tượng tốt với cậu cũng là điều dễ hiểu thôi. Còn việc nói người tớ thích còn hơi nhỏ thì ý là chỉ cậu hồn nhiên vô tư, tính cách hơi nhỏ hơn so với tuổi đấy. Giờ thì cậu hiểu hết chưa?"
Diệp Diệp gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi, còn cảm thấy hơi có lỗi vì mấy bữa qua đã hiểu lầm anh.
" Vậy là cậu có đồng ý làm người yêu tớ không?"
Ngô Thiên cười cười, kiên nhẫn nhắc lại việc này một lần nữa để chắc rằng Diệp Diệp đã nghe thấy.
" Tớ đồng ý, tớ...cũng thích cậu "
Cô gật đầu đồng ý. Làm Ngô Thiên thở một hơi nhẹ nhõm.
" Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã đồng ý. Còn quà này là quà tớ đã chuẩn bị này, cả bó hoa nữa. Cậu nhận cho tớ vui nha!"
Diệp Diệp nhận món quà từ tay anh rồi nhẹ nhàng mở ra.
" Cậu...sao cậu biết tớ thích mà mua nó chứ?"
" Cậu không cần phải biết đâu. Thôi đưa đây để tớ đeo vào cho"
Diệp Diệp đưa vòng cổ cho Ngô Thiên rồi quay ra sau để anh đeo giúp.
[... ]
Sau màn tỏ tình chấn động đấy thì cả hai cũng đã trở về một cuộc sống bình thường. À không cuộc sống của những con người đang yêu nhau mới đúng.
Nhưng vì cả hai đều thuộc ban cán sự trong lớp nên Diệp Diệp và Ngô Thiên mới quyết định là sẽ giữ bí mật việc hai người quen nhau. Cả hai muốn mọi người tập trung vào việc học hơn là chuyện của hai người nên chỉ nói cho mỗi Lưu Dật và Mẫn Mẫn biết. Thật ra lúc đầu chỉ định để mỗi Mẫn Mẫn biết, nhưng vì Lưu Dật để ý đến chiếc vòng cổ của Diệp Diệp mà cứ liên tục đi theo hỏi hai người nên mới đành bất lực mà nói cho anh biết.
" Diệp Diệp ơi, tớ có mua sữa Choco mà cậu thích nhất nè. Đây không phải là một hộp sữa bình thường đâu, mà trong đây còn chứa cả tình cảm của tớ nữa đó, nhớ uống từ từ mà cảm nhận nha"
" Trời ơi, suỵt. Tớ đã dặn cậu là ở trên lớp thì không được thể hiện tình cảm mà. Bộ cậu định bỏ lơ lời tớ nói sao?"
Mới vào lớp chưa kịp định hình gì thì Diệp Diệp đã bất ngờ bị Ngô Thiên nhào đến rồi.
" Vâng tớ biết rồi thưa cô người yêu của tớ'
Ngô Thiên nghe vậy thì buông Diệp Diệp ra, nhưng vẫn cố chấp bỏ ngoài tai những lời Diệp Diệp vừa nói mà xưng hô thân mật với cô.
Truyện đề cử: Em Thật Tốt
" Thôi tớ hết biết nói gì với cậu rồi!"
Diệp Diệp lắc đầu tỏ vẻ cạn lời với anh. Cô nhớ lúc chưa quen nhau anh đâu có trẻ con vậy đâu, sao giờ lạ vậy.
Ngô Thiên thấy cô gần giận rồi thì cũng thôi không trêu nữa mà nghiêm túc thông báo.
" À mà câu lạc bộ chiều nay sẽ hoạt động lại, chiều nay tan học cậu đi cùng tớ nha"
" Tớ biết rồi, còn giờ thì cậu về chỗ nhanh đi ông tướng "
[... ]
Tan học xong thì Diệp Diệp cùng Ngô Thiên nắm tay nhau đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Dù cô đã nói đừng làm vậy nhưng anh cứ nhất quyết nắm tay nên cô cũng phải đành chiều theo anh thôi.
" Vì còn tầm hai tháng nữa là kết thúc năm học nên câu lạc bộ chúng ta sẽ tham gia cuộc thi văn học do trường tổ chức. Các nhóm sẽ tham gia bằng một tác phẩm văn học chung của nhóm với đề tài tự do. Ai đạt được giải nhất sẽ nhận được huân chương cùng với một phần quà do nhà trường đã chuẩn bị"
Trưởng câu lạc bộ đứng trên bục dõng dạc thông báo. Vì đây là dự án cuối cùng của năm học này nên hầu như ai cũng quyết tâm làm hết mình. Nhất là Diệp Diệp và Ngô Thiên, dù sao đây cũng là lần đầu hai người cùng hợp tác tham gia sau khi chính thức quen nhau mà. Nên phải quyết sức hết mình thôi.
Diệp Diệp vì lo cứ lo chăm chú nhìn vào món quà nên không biết Mẫn Mẫn đã từ lâu không còn ở đấy.
Trong lúc cô còn đang loay hoay tìm Mẫn Mẫn thì bất chợt ở phía sau có người đã lên tiếng gọi cô.
" Diệp Diệp, Mẫn Mẫn đã về trước rồi. Giờ chỉ còn mỗi tớ với cậu thôi, cậu mau quay lại đây đi"
Diệp Diệp quay người lại thì thấy Ngô Thiên trên mặc sơ mi trắng, dưới lại quần âu trong vô cùng lịch lãm. Tóc thì chia bảy ba, trên tay còn đang cầm một hộp quà nhỏ.
" Cậu...sao...sao cậu lại ở đây vậy?"
Diệp Diệp ngơ ngác nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh. Như hiểu được ý nghĩ trong đầu của cô, Ngô Thiên liền bật cười rồi chìa bàn tay đang cầm hộp quà ra.
" Diệp Diệp, tớ muốn nói là...là...tớ thích cậu. Diệp Diệp tớ thích cậu lâu lắm rồi, cậu đồng ý làm người yêu tớ nha"
" Cậu...ch...chẳng phải là cậu đã có người mình thích rồi sao?"
" Người tớ thích từ trước đến giờ đều là cậu đấy"
Ngô Thiên nghe Diệp Diệp nói vậy cũng tự nhiên hiểu ra được lý do tại sao bữa giờ cô luôn tìm cách để tránh mặt anh.
" Vậy tại sao cậu lại nói cô gái cậu thích mẹ cậu cũng thích vậy? Tớ đã gặp bác ấy bao giờ đâu?"
Ngô Thiên nghe xong thì cười, dịu dàng xoa đầu cô rồi từ từ giải thích cho cô hiểu.
" Cậu có còn nhớ cô chủ nhiệm của cậu năm lớp tám cấp hai không? Đó là mẹ tớ đó, cậu học tốt lại lễ phép thì việc mẹ tớ có ấn tượng tốt với cậu cũng là điều dễ hiểu thôi. Còn việc nói người tớ thích còn hơi nhỏ thì ý là chỉ cậu hồn nhiên vô tư, tính cách hơi nhỏ hơn so với tuổi đấy. Giờ thì cậu hiểu hết chưa?"
Diệp Diệp gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi, còn cảm thấy hơi có lỗi vì mấy bữa qua đã hiểu lầm anh.
" Vậy là cậu có đồng ý làm người yêu tớ không?"
Ngô Thiên cười cười, kiên nhẫn nhắc lại việc này một lần nữa để chắc rằng Diệp Diệp đã nghe thấy.
" Tớ đồng ý, tớ...cũng thích cậu "
Cô gật đầu đồng ý. Làm Ngô Thiên thở một hơi nhẹ nhõm.
" Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã đồng ý. Còn quà này là quà tớ đã chuẩn bị này, cả bó hoa nữa. Cậu nhận cho tớ vui nha!"
Diệp Diệp nhận món quà từ tay anh rồi nhẹ nhàng mở ra.
" Cậu...sao cậu biết tớ thích mà mua nó chứ?"
" Cậu không cần phải biết đâu. Thôi đưa đây để tớ đeo vào cho"
Diệp Diệp đưa vòng cổ cho Ngô Thiên rồi quay ra sau để anh đeo giúp.
[... ]
Sau màn tỏ tình chấn động đấy thì cả hai cũng đã trở về một cuộc sống bình thường. À không cuộc sống của những con người đang yêu nhau mới đúng.
Nhưng vì cả hai đều thuộc ban cán sự trong lớp nên Diệp Diệp và Ngô Thiên mới quyết định là sẽ giữ bí mật việc hai người quen nhau. Cả hai muốn mọi người tập trung vào việc học hơn là chuyện của hai người nên chỉ nói cho mỗi Lưu Dật và Mẫn Mẫn biết. Thật ra lúc đầu chỉ định để mỗi Mẫn Mẫn biết, nhưng vì Lưu Dật để ý đến chiếc vòng cổ của Diệp Diệp mà cứ liên tục đi theo hỏi hai người nên mới đành bất lực mà nói cho anh biết.
" Diệp Diệp ơi, tớ có mua sữa Choco mà cậu thích nhất nè. Đây không phải là một hộp sữa bình thường đâu, mà trong đây còn chứa cả tình cảm của tớ nữa đó, nhớ uống từ từ mà cảm nhận nha"
" Trời ơi, suỵt. Tớ đã dặn cậu là ở trên lớp thì không được thể hiện tình cảm mà. Bộ cậu định bỏ lơ lời tớ nói sao?"
Mới vào lớp chưa kịp định hình gì thì Diệp Diệp đã bất ngờ bị Ngô Thiên nhào đến rồi.
" Vâng tớ biết rồi thưa cô người yêu của tớ'
Ngô Thiên nghe vậy thì buông Diệp Diệp ra, nhưng vẫn cố chấp bỏ ngoài tai những lời Diệp Diệp vừa nói mà xưng hô thân mật với cô.
Truyện đề cử: Em Thật Tốt
" Thôi tớ hết biết nói gì với cậu rồi!"
Diệp Diệp lắc đầu tỏ vẻ cạn lời với anh. Cô nhớ lúc chưa quen nhau anh đâu có trẻ con vậy đâu, sao giờ lạ vậy.
Ngô Thiên thấy cô gần giận rồi thì cũng thôi không trêu nữa mà nghiêm túc thông báo.
" À mà câu lạc bộ chiều nay sẽ hoạt động lại, chiều nay tan học cậu đi cùng tớ nha"
" Tớ biết rồi, còn giờ thì cậu về chỗ nhanh đi ông tướng "
[... ]
Tan học xong thì Diệp Diệp cùng Ngô Thiên nắm tay nhau đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Dù cô đã nói đừng làm vậy nhưng anh cứ nhất quyết nắm tay nên cô cũng phải đành chiều theo anh thôi.
" Vì còn tầm hai tháng nữa là kết thúc năm học nên câu lạc bộ chúng ta sẽ tham gia cuộc thi văn học do trường tổ chức. Các nhóm sẽ tham gia bằng một tác phẩm văn học chung của nhóm với đề tài tự do. Ai đạt được giải nhất sẽ nhận được huân chương cùng với một phần quà do nhà trường đã chuẩn bị"
Trưởng câu lạc bộ đứng trên bục dõng dạc thông báo. Vì đây là dự án cuối cùng của năm học này nên hầu như ai cũng quyết tâm làm hết mình. Nhất là Diệp Diệp và Ngô Thiên, dù sao đây cũng là lần đầu hai người cùng hợp tác tham gia sau khi chính thức quen nhau mà. Nên phải quyết sức hết mình thôi.