Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Quýt

Beta: Quýt

======================================

Trăng sáng sao thưa. Thiệu Vân Lãng đang leo tường, leo Huyền Quốc công phủ hậu viện tường. Buổi sáng ở cửa nhà người ta đánh con trai người ta, còn bị lão cha người ta bắt được, trường hợp này…… Thiệu Vân Lãng đời này đều không muốn lại phát sinh lần thứ hai.

Hắn buổi chiều đã hỏi thăm một tên “Địa đầu xà”, nghe nói là đại ca khu vực này, thật ra chính là một tên cầm đầu du côn lưu manh ở đây, bỏ tiền hỏi thăm Huyền Quốc công phủ địa hình, chuẩn bị nửa đêm leo tường, lúc ấy tên lưu manh kia nhìn hắn ánh mắt đều lộ ra kính sợ, đại khái là cảm thấy ngay cả người của Quốc Công mà cũng dám trộm, thật sự là một cái sắc trung sói đói. “Người anh em, ta khuyên ngươi một câu, Huyền quốc công là cái lão già goá vợ, không có tức phụ đã sắp mười năm, ngươi đi chỉ sợ là tay không mà về thôi……” “Ai nói ta muốn trộm phu nhân của hắn?”

Thiệu Vân Lãng không muốn nhiều lời, xoay người liền đi. “Vậy muốn trộm cái gì? Trộm khuê nữ của người ta?” Lưu manh trộm tự mình lẩm bẩm: “Cầm thú a cầm thú…… khuê nữ mới bao lớn a?” …… Quốc công phủ tường tuy cao, nhưng hiển nhiên không ngăn được Thiệu Vân Lãng, hơn nữa không biết là người phương nào ở bên ngoài tường tạc mấy cái lỗ, quả thật là rất tốt.


Thiệu Vân Lãng nhảy qua đầu tường, nhanh nhẹn rơi xuống đất, cậu mừng thầm trong lòng, đi hai bước mới cảm thấy không đúng lắm, có cảm giác…… Có người nhìn chằm chằm cậu.

Cậu quay đầu lại, ven tường tiểu cô nương đang đứng trợn mắt há hốc mồm. Tiểu cô nương đang tuổi dậy thì, cột tóc đuôi ngựa, trên thân xinh xắn màu xanh biển đồ săn trang phục, trên chân dẫm lên đôi giày da hươu nhỏ, yêu kiều lại oai hùng. Thiệu Vân Lãng xấu hổ da đầu tê dại, đang muốn giải thích, tiểu cô nương oai hùng duỗi ngón tay ra: “Tỏa đầu! Cắn hắn!” Nàng phía sau, một con đại cẩu lông xoắn lao ra tới. “Ô ngao!!!” “A! Ngọa tào!!!” ……

Nửa đêm, Huyền Quốc công phủ phòng tiếp khách. “Ta làm sao biết này từ đâu ra Ngũ điện hạ?” Tiểu cô nương lo sợ bất an nói thầm: “Ta cho rằng Nhan Dập Tiêu sa điêu kia lại trèo tường tới quấy rầy ngươi!” “Tiểu Hoạch ngươi quá lỗ mãng……” Mặt mày ôn nhu thiếu niên vừa giúp Thiệu Vân Lãng xử lý vết trầy trên tay và mặt, vừa thấp giọng nói nhỏ nhẹ báo cho muội muội: “Nếu là muốn giáo huấn Nhan Dập Tiêu, chỉ cần kêu người ở dưới tường đào cái hố sâu, đem Tỏa Đầu bỏ vào đó, hắn tự nhiên sẽ đêm khuya cùng Tỏa đầu gặp gỡ, ngươi cần gì vẫn luôn ở dưới tường chờ?” Thiệu Vân Lãng:…… “Canh ba nửa đêm, lão tam ngươi dẫn tiểu Hoạch làm cái quỷ gì? Cái đệt!” Cố Viễn Kì khoác áo ngoài, xõa tóc tiến vào, thấy Thiệu Vân Lãng tựa như thấy quỷ: “Ngươi vào bằng cách nào?”

Thiệu Vân Lãng mỏi mệt xoa xoa giữa mày, bất đắc dĩ nói: “Tính ta cầu các ngươi, để ta nhìn Cố ca một chút được không?” Mấy huynh muội hai mặt nhìn nhau, cuối cùng kia thiếu niên cùng tiểu cô nương đều nhìn về phía Cố Viễn Kì. “Tê…… nhìn ta làm gì?”

Cố Viễn Kì gãi gãi tóc, cắn răng nói: “Được rồi…… Ngươi đi theo ta.” Cố Viễn Kì lại đem Thiệu Vân Lãng dẫn trở lại hậu viện.

“Ca của ta bị thương cực kì nghiêm trọng, ngoại thương không có gì, chủ yếu là nội thương.” Cố Viễn Kì vừa đi vừa thấp giọng nói: “Hắn khí huyết hao tổn nghiêm trọng, kinh mạch bị hao tổn…… Về sau lại không thể tập võ.”

Thiệu Vân Lãng nhìn chằm chằm đường dưới chân, im lặng. Cố Viễn Kì cũng không nói chuyện nữa.

Trong phòng Cố Viễn còn chưa có tắt đèn, Thiệu Vân Lãng lại thấy một cái người quen, vị Dịch tiên sinh kia đang giúp thiếu niên trên giường châm cứu, khi bọn họ đi vào thì đã châm xong, sau khi Dịch tiên sinh rút châm, liền thu thập đồ vật rời đi. “Tiên sinh.” Cố Viễn Kì tính tình nóng nảy, nhưng đối với vị Dịch tiên sinh này lại thật cung cung kính kính, hắn nhỏ giọng hỏi: “Huynh trưởng của ta khi nào có thể thanh tỉnh?”

Dịch tiên sinh vuốt vuốt râu: “Cũng ngay tại hai ngày này thôi.” “Vâng, đa tạ tiên sinh.” “Không cần cảm tạ ta, ta là nể mặt bảo bối đồ nhi của ta, muốn cảm tạ thì đi tạ Thư nhi đi.”

Cố Viễn Kì cùng Dịch tiên sinh tựa hồ còn có việc muốn nói, lúc gần đi dặn dò gã sai vặt trong phòng: “Đây là bạn của đại công tử, hắn muốn ở tại chỗ này, các ngươi không cần quản hắn.”

Thiệu Vân Lãng vén màn lên, liền thấy Cố Viễn Tranh an an tĩnh tĩnh nằm. Gương mặt anh tuấn lại gầy đi, cả khuôn mặt giống một bức tranh tinh tế tỉ mĩ, phối với mái tóc đen dài rối tung ở sau người tạo nên sự khác biệt đối lập, làm cho hắn giống với đồ sứ: yếu ớt lại dễ vỡ.

Thiệu Vân Lãng nhìn chằm chằm ngực hắn trong chốc lát, phập phồng mỏng manh làm tim cậu thình thịch đập loạn trong lồng ngực. Cậu cứ như vậy ngồi xổm trước giường, nhìn Cố Viễn Tranh.

Gã sai vặt phía sau không biết lai lịch của cậu, khách khí nhỏ giọng nói: “Vị công tử này, ta tắt đèn, chỉ chừa một ngọn ở trên bàn, tiểu nhân ở ngay gian ngoài chờ, có việc thỉnh công tử cứ việc gọi tiểu nhân.” Thiệu Vân Lãng gật gật đầu, hắn liền lui đi ra ngoài.

Trong phòng tối sầm xuống, ánh nến mờ nhạt mông lung lại ôn nhu, Thiệu Vân Lãng đem tay với vào trong chăn, lặng lẽ nắm lấy tay Cố Viễn Tranh. Thật là lạnh.

Thiệu Vân Lãng nhớ tới lúc ở Tưu Thủy Quan, đều là Cố Viễn Tranh giúp cậu ủ ấm tay, nhớ tới những đêm mười ngón tay đan vào nhau.

Đây là lần cuối cùng, trong lòng Thiệu Vân Lãng thầm nói với chính mình, cậu có lẽ sẽ đi lên con đường huyết vũ tinh phong, nếu cậu thất bại, cậu hy vọng tất cả hậu quả sẽ là chính mình một người đến gánh vác. Cậu không thể lại làm người này bị thương.

Cậu cầm tay Cố Viễn Tranh từ trong chăn ra, trân trọng hôn lên đầu ngón tay. “Tạm biệt, A Viễn ca.” Cậu nhỏ giọng nói.

Ở trong tưởng tượng, khi cậu cùng Cố Viễn Tranh sinh hoạt cậu có thể gọi hắn như vậy, nghe có chút giống đang làm nũng, cậu gọi như vậy, lỗ tai Cố Viễn Tranh nhất định sẽ đỏ…… Đáng tiếc, về sau ước chừng sẽ không nhìn thấy Cố ca của cậu đỏ lỗ tai.

Cậu ém chăn lại cho Cố Viễn Tranh, nhẹ bước nâng chân đi khỏi phòng. Gã sai vặt thấy cậu đi ra, cũng không nhiều lời, hành lễ xong liền đi vào.

Thiệu Vân Lãng đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Viễn Kì đang đi về hướng bên này. “Ngươi chỉ ngồi một chút như vậy?” Cố Viễn Kì có hơi kinh ngạc: “Ta cho rằng ngươi muốn canh cho đến khi ca của ta tỉnh lại.” “Không cần.” Thiệu Vân Lãng cúi người hành lễ với Cố Viễn Kì: “Đa tạ.” Cố Viễn Kì hoảng sợ, còn tưởng rằng Thiệu Vân Lãng lại muốn đánh lén hắn, cơ hồ là nhảy lui về sau một bước: “Ngươi làm gì đó?” Thiệu Vân Lãng đứng thẳng lên, lại nói: “Sau khi ca của ngươi tỉnh lại, không cần nói cho hắn ta đã tới, ta nghĩ…… Các ngươi cũng không muốn hắn cùng ta lại nhấc lên quan hệ, cáo từ.”

“Thiết ~~ ngươi biết thì tốt.” Cố Viễn Kì hướng bóng dáng của cậu làm mặt quỷ: “Đi thong thả không tiễn!”

Hai ngày sau, Binh Bộ thượng thư thuyết phục Khánh An đế, vì trấn an dân tâm, phái một vị hoàng tử đi “Trấn thủ” Thanh Mục quan, Thiệu Vân Lãng tuân lệnh xuất phát.

Mà Khánh An đế cùng đa số đại thần không biết, Thanh Mục quan thủ tướng là Thiệu Vân Lãng ngoại tổ phụ thời trẻ thủ hạ. Tháng hai, Khánh An năm 28. Thiệu Vân Lãng đứng trong màn tuyết dày hơi khom lưng, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, bọn họ ở chỗ này “Vây đánh viện binh” nửa tháng, từ nửa tháng trước đã mai phục, vây lại Man tộc Ba Tát bộ vương thế tử, liền có cuồn cuộn không ngừng man nhân tới tặng người đầu, thẳng đến hai ngày này mới dần dần ít lại, bên người cậu có người thấp giọng hỏi: “Điện hạ, còn không thu lưới sao? Ta thấy sẽ không ai tới cứu này chó má thế tử, đem hắn bắt trở về lĩnh thưởng đi?”

“Haiz…… Không vội không vội……” Thiệu Vân Lãng nghiến răng: “Nhìn thử, đêm nay nếu không có người tới, chúng ta liền đi đem tiểu man nhân bị dọa tiểu trong quần kia bắt lên.”

Cũng không biết tiểu man nhân này là bị dọa vỡ mật, quyết định cá chết lưới rách, hay là đột nhiên thông suốt, ban đêm khi Man tộc viện quân lại đến, hắn thế nhưng nhớ tới còn có thể nội ứng ngoại hợp, Thiệu Vân Lãng không thể để vịt nấu chín còn bay đi, kinh hồn táng đảm nhanh chóng thu lưới, xách theo mới vừa bắt được tiểu man nhân trở về thành.

Đàn man nhân này ở trong trong sơn cốc không một ngọn cỏ mệt nhọc nửa tháng, ngoại trừ gió Tây Bắc cái gì cũng chưa được ăn, đói đến đi đường còn không xong, Thiệu Vân Lãng áp giải bọn họ về Thanh Mục quan, nửa đường liền gặp được binh lính truyền tin, gọi cậu mang vài người đi trở về trước. “Điện hạ.”

Thanh Mục quan tướng lĩnh thấy Thiệu Vân Lãng tiến vào, đứng dậy hành lễ. “Trần tướng quân không cần đa lễ.” Thiệu Vân Lãng đỡ Trần Điền: “Là trong kinh phụ hoàng của ta có ý chỉ gì?” “Đúng vậy.” Trần Điền gật đầu nói: “Bệ hạ triệu điện hạ áp giải tù binh hồi kinh, mặt khác, điện hạ từ khi tới Thanh Mục quan, nhiều lần lập kỳ công, bệ hạ có lẽ sẽ phong thưởng điện hạ, trực tiếp phong vương cũng không phải không có thể.”

Thiệu Vân Lãng trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Quá sớm…… Để Lâm đại nhân nghĩ cách đẩy đẩy, ta tam ca tứ ca chưa phong vương, hiện tại phong vương quá nổi bật.”

“Vâng, Lâm đại nhân cũng có ý này, nhưng Lâm đại nhân nói điện hạ cũng nên thường xuyên hồi kinh đi lại, đỡ phải có chút đại nhân liền Ngũ điện hạ là ai cũng không biết.”

“Được, ta đã biết.”

Tháng tư, áp giải tù binh quân đội mênh mông cuồn cuộn hồi kinh. Thiệu Vân Lãng trên người mặc áo giáp nhẹ màu đen, lĩnh Trần Điền cận vệ dẫn đầu vào thành, nhưng mà Trần Điền cùng này đó cận vệ trong lòng đều rõ ràng, bọn họ kỳ thật là Thiệu Vân Lãng cận vệ, ở Thanh Mục quan, bọn họ chỉ nghe theo Thiệu Vân Lãng một người chi mệnh.

Những người này, chính là sau lại là Bắc Cảnh “Lang kỵ” hình thức ban đầu.

Một năm này, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử Yến Vương tranh nhau nổi bật, Tam hoàng tử bắt đầu triển lộ mũi nhọn, ý đồ từ hai vị huynh trưởng trong tay phân một ly canh, Tứ hoàng tử lựa chọn đứng ở Nhị hoàng tử phía sau…… Nhưng mà, chỉ có bị “Sung quân” đi biên cảnh, rời xa quyền lợi trung tâm Thiệu Vân Lãng được các vị biên quan tướng sĩ biết rõ.

Việc Thiệu Vân Lãng lần này hồi kinh phải làm, chính là cùng trong triều chư vị đại thần tiếp xúc nhiều, thành lập quan hệ.

Hoàng đế quả nhiên không có trực tiếp phong vương cho Thiệu Vân Lãng, hẳn là Binh Bộ thượng sổ con có tác dụng, Thiệu Vân Lãng cân nhắc nên thỉnh Lâm đại nhân ăn một bữa cơm, thuận tiện thương nghị bước tiếp theo nên đi như thế nào.


Lâm đại nhân này, chính là Binh Bộ thượng thư Lâm Khác. Lâm Khác là đệ tử của ông ngoại cậu, Đoan phi thanh mai trúc mã. Sau khi mẫu phi cậu chết, xem như đem cậu gửi gắm cho Lâm Khác, Lâm Khác dạy cho cậu binh pháp, sau lại đưa cậu đi Tưu Thủy Quan, mới gặp được…… Cố Viễn Tranh…… “Ai……”


Thiệu Vân Lãng đem nhìn nửa phong thư trên bàn, thở dài thật dài. “Điện hạ là có cái gì không thoải mái sao?” Nội thị lập tức tiến lên hỏi han ân cần.


Cậu hiện giờ xưa đâu bằng nay, đã sớm không phải như cái kia “Cải thìa” Ngũ điện hạ, hôm nay hồi cung diện thánh, phụ hoàng tốt của cậu cho cậu một đống ban thưởng, lăng la tơ lụa, vàng bạc châu báu làm cho người đau mắt, Kính Hoa cung cũng là trước khi cậu trở về sửa chữa một lần.


Xem ra, mấy tràng trượng đánh này của cậu làm phụ hoàng thực vừa lòng, cảm thấy trên mặt phát sáng, long nhan đại duyệt. Thiệu Vân Lãng lại cân nhắc, làm sao để đem mấy thứ này đổi thành bạc, đưa đến tay những người ở góa đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK