Vừa đi hắn vừa nghĩ về cái nhiệm vụ đang định làm, nhím quỷ ở đây chắc là cái con quái cùi bắp gặp ngay ở những cấp đầu khi người chơi bắt đầu hành trình, nhím chuột (Quill Rats) hay còn gọi là quái gai (Spike Fiend) ở trong Phần 1 của Diablo II. Nếu đúng là như vậy thì nó thường hay xuất hiện ở Huyết Địa (Blood Moor), mảnh đất ngay ngoài Trại du cư, nơi mà lúc trước Nguyễn Minh xuất hiện khi tiến vào thế giới này, kích thước không lớn, chắc chỉ to hơn con nhím bình thường ở thế giới thực một chút, à nhắc tới mới nhớ, ở mấy bản đồ cuối cùng ở phần một cái con Nhím quỷ này có vẻ như bị biến dị, to lớn còn hơn cả người chơi, nhưng mà thôi, đấy là chuyện sau này, bây giờ chưa cần nghĩ tới chúng, cứ tập trung vào sắn nhím nhỏ đã. Phương thức công kích của bọn nhím quỷ này chỉ có một kiểu là bắn những gai nhọn trên lưng để tấn công đối thủ, mỗi lần có thể bắn từ hai, tới ba mũi gai, trong game thì nó bay tương đối chậm nên nếu để ý một chút thì hoàn toàn có thể né được. Tất nhiên ở ngoài Huyết địa, không chỉ có mỗi mình mấy cái con Nhím quỷ cùi bắp đó, hắn còn nhớ là còn hai loại nữa, một là Xác sống (zombie) máu trâu, sát thương lớn nhưng hành động chậm chạp, nếu người chơi có thể tấn công từ xa theo chiến chuật cấu rỉa thì cũng không đáng ngại lắm. Loại thứ hai mới là thứ mà hắn cảm thấy rất phiền phức đó là mấy con tiểu yêu (Fallen) của binh đoàn địa ngục, một loại ác quỷ cấp thấp nhất. Nhưng đừng có vì bọn nó là đáy của xã hội loài quỷ mà khinh thường, bọn chúng còn rất nguy hiểm là đằng khác, ít nhất là với người mới chơi, số lượng đông đảo, được trang bị vũ khí, tốc độ truy đuổi nhanh, và đặc biệt nhất chính là sự tồn tại của thầy mo (Shaman) có khả năng hồi sinh những con tiểu yêu đã chết. Sau khi đã vất vả mãi mới giết được một con Tiểu yêu, người chơi lại phát hiện rằng, ngay lập tức nó được tên thầy mo bẩn bựa kia hồi sinh, cái cảm giác công sức của mình tất cả đều bị đổ xuống sông xuống biển thật là quá ức chế mà.
Nghĩ lại một chút, có lẽ với hoàn cảnh hiện tại của Nguyễn Minh lúc này, nên tránh đối đầu trực tiếp với bọn Tiểu yêu này, nhìn thấy thì phải nhanh chóng tránh xa, bởi vì nghề của hắn là vong linh pháp sư với mấy kỹ năng ban đầu không có pháp thuật diện rộng, việc tiêu diệt đám Tiểu yêu đông đúc đó thực sự là rất khó, hay nói chính xác hơn là không thể, ít nhất cho đến khi số lượng Cốt binh hắn có thể điều khiển phải tương đối nhiều.
Lan man một lúc, Nguyễn Minh phát hiện mình đã tới cổng trại phía Nam, nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của vị lính già lúc nãy, hắn chợt cười khổ, khúm núm nói:
- Đại nhân, ta muốn ra ngoài săn ít thú nhỏ làm nhiệm vụ, mong ngài cho phép!
- Ồ ngươi đúng là cái loại cần tiền, không cần mạng mà, lúc trước ta đã nói như nào rồi, có tiền nhưng phải có mạng mới tiêu được, đừng có vì phút bốc đồng của tuổi trẻ mà bán rẻ tương lai.
Vị lính già này cũng có vẻ là một người nhiệt tình và tốt bụng, đây là lần thứ hai hắn nhắc nhở Nguyễn Minh phải quý trọng mạng sống rồi, có lẽ ở cái thời mạt thế này, con người cũng chưa hẳn là xấu toàn bộ.
- Cực chẳng đã thưa đại nhân, tiền của ta ở trên người sư phụ của mình hết rồi, vào trại mới biết cái gì cũng cần đến tiền, nên ta cũng chẳng còn cách nào khác, nhận chút nhiệm vụ săn thú nhỏ kiếm vài đồng bạc sống qua ngày vậy.
- Haizz! Tất cả chỉ là vì mưu sinh thôi! Được rồi, ngươi đi đi! Nhớ chỉ được hoạt động trong phạm vi bên bờ sông thôi! ở đó tương đối an toàn, nếu đi sâu hơn, gặp phải xác sống hoặc Tiểu yêu thì cũng chỉ trách cái số nhọ mà thôi.
Lão lính già lắc đầu than thở, không kiên nhẫn phất phất tay đuổi hắn đi nhanh cho khuất mắt.
Nguyễn Minh cũng nói cảm tạ với hắn, dù sao thì người ta cũng có ý tốt, rồi cũng quay lưng đi ra khỏi cổng trại.
Ra khỏi trại, hắn nói với Lyx:
- Lyx này, ngươi có thể tham gia săn quái với ta được không? Không cần ngươi ra sức đâu, chỉ cần ngươi đi thám thính thôi! Haha với khả năng tàng hình này của ngươi thì có lẽ bọn quái nó không phát hiện ra ngươi đâu nhỉ? An toàn tuyệt đối luôn.
- Hừm! đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa! ta chỉ là người hướng dẫn tân thủ mà thôi! Quái vật không nhìn thấy chứ máy chủ thì có thấy nhé! Ta cũng chẳng muốn nhận trừng phạt từ máy chủ đâu! Ngươi cứ thành thành thật thật mà làm việc đi, đừng có mơ mà dùng mánh khóe gì đó để gian lận nữa!
- Haizz! Ý tưởng hay như vậy mà lại không thành được!
Nguyễn Minh chán nản nói, thực sự là nếu có sự thám thính của Lyx thì quá trình săn bắn của hắn sẽ trở lên an toàn hơn nhiều, ít nhất là sẽ không gặp phải tình trạng do không cẩn thận lọt vào đám đông mai phục của bọn Tiểu yêu. Hắn cũng không năn nỉ ỉ ôi với Lyx nữa, dù sao đó là luật của máy chủ, không phải là hắn có năng lực thay đổi được, lết cái thân đi ra phía bờ sông đằng xa.
Đi một lúc lâu, Nguyễn Minh cũng chẳng phát hiện được bất cứ sinh vật nào ngoài mấy con cá đang ở dưới lòng sông cả, bọn cá này thực sự chẳng có tí giá trị kinh tế nào cả, mà dù có thì hắn cũng chẳng có công cụ mà bắt chúng, dây câu còn chẳng có nữa cơ mà.
“Thôi đi ra cách trại thêm một đoạn nữa vậy, có lẽ quái vật gần trại bị đám người trong thịt hết rồi cũng nên, chẳng có một mống nào cả!”
Nghĩ vậy hắn tiếp tục đi về phía xa dần khỏi Trại du cư, đi được một lúc hắn phát hiện trước mắt có động tĩnh, đó là âm thanh chóp chép như tiếng nhai nuốt thức ăn vậy. Men theo tiếng động lạ này, hắn tìm tới địa điểm phát ra tiếng động, chỉ thấy một con nhím có bộ gai màu tím, to cỡ một con chó nhỏ đang ngấu nghiến ăn cái gì đó. Nhìn kỹ hóa ra là xác một con thỏ tội nghiệp, giờ đã vụn nát khó mà hình dung được, chỉ có cái chân là còn tương đối nguyên vẹn nên Nguyễn Minh mới có thể nhận ra được.
“Vận khí của ta tốt quá mà! Buồn ngủ gặp ngay chiếu manh, lại đúng lúc con Nhím quỷ này đang mải ăn thịt thỏ không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh nữa chứ, đúng là trời độ mà!”
Hắn mừng thầm trong lòng, ngay lập tức sử dụng tinh thần lực điều động ma lực truyền vào đũa phép, nhanh chóng vẽ ra một phù văn đơn giản, roẹt một tiếng, một tia sáng trắng yếu ớt mang tốc độ tương đối cao bắn thẳng tới chỗ con Nhím quỷ đang phê thịt kia.
Bụp một tiếng trầm đục, tia sáng đập thẳng vào bụng con nhím, làm nó bị văng ra hơn một mét, đập vào một gốc cây gần đó rồi nằm im bất động.
- Haha! Không ngờ chuyến đi săn đầu tiên của ta lại dễ dàng thắng lợi như vậy, bản công tử quả thật là có tố chất pháp thần mà.
Nguyễn Minh không tránh khỏi có chút đắc ý, dù sao thì ngay lần đầu tiên giết quái đã thu được kết quả như vậy, ai mà không mừng cơ chứ.
- Hihi! Cứ tự đắc đi, cẩn thận lại lật thuyền trong mương đấy.
Lyx thì cũng chẳng phải dạng vừa, lập tức phải làm giảm cái độ tự sướng của hắn lại mới được cơ.
- Phì! Phủi phui cái miệng quạ đen của ngươi!
Nói xong, Nguyễn Minh cũng không để ý, tiến lại gần gốc cây, nơi mà cái con Nhím quỷ kia đang nằm bất động. Đang định lấy tay tóm lấy chiến lợi phẩm của mình lên, trong tai hắn lại truyền tới tiếng kêu gấp gáp của Lyx
- Cẩn thận!
Nguyễn Minh thầm kêu không ổn, nhưng mọi việc lại diễn ra quá nhanh khiến hắn không kịp phản ứng, con Nhím này đúng là diễn kỹ quá tốt mà, nằm im giả chết, chờ kẻ địch đến rồi mới tung một kích chí mạng. Nó lập tức bật dậy, đưa lưng về phía trước, từ lưng bắn ra ba đạo tử quang tốc độ cao lao về phía Nguyễn Minh. Hắn chỉ kêu Á một tiếng chứ không kịp làm ra động tác tránh né gì cả.
“con mẹ nó là đứa nào làm con nhím trong game bắn gai chậm như vậy cơ chứ, hại ta bị nó bắn mà chẳng kịp tránh gì!”
Cũng may, con Nhím trong lúc phản công gấp gáp nên độ chính xác cũng không cao lắm, trong ba mũi gai chỉ có một cái bắn trúng tay hắn mà thôi, hai mũi khác thì sượt qua má, qua đỉnh đầu của hắn. Cảm giác gió rít khiến ma sát không khí làm mặt hắn bị rát lên đó thật sự quá là nguy hiểm mà. Nguyễn Minh cố nhịn đau đớn nơi tay, thi pháp bồi thêm hai phát “Nanh” nữa vào người con nhím. Lực đạo cực mạnh đó làm nổ tung bụng nó ra, nội tang văng tung tóe, có lẽ là chết đến mức không thể chết hơn rồi.
“Con mẹ ngươi! Hừ! như vậy mà mày còn sống được nữa thì tên tao treo ngược lại!”
Chửi bới vài câu, cơn đau từ cánh tay truyền đến làm hắn đổ mồ hôi trán, haizz! Đúng là xuất môn bất lợi mà.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK