Sở Linh Dương mặc một bộ quần áo đơn giản chỉ là chiếc quần jeans đi kèm với cái áo thun trắng.
Cô ngồi cạnh Hứa Đông Hướng, sắc thái tươi vui, nói lớn:
"Nâng ly nào mọi người!".
Cả lớp đều giơ li của mình lên, cụng vào:
"Dô!".
Mọi người ăn uống no say, ca hát làm cho những người xung quanh đi qua đi lại cũng muốn hòa mình vào.
Tối muộn khoảng gần chín giờ, Hứa Đông Hướng nói nhỏ nhắc nhở cô:
"Về thôi, trời khuya rồi".
Cô cũng không có ý định sẽ tiếp tục, đứng dậy chào mọi người rồi đi về cùng anh. Ra chỗ giữ xe anh cẩn thận nhắc nhở:
"Cậu yên ở đứng đây tôi vào dắt xe".
Linh Dương gật đầu đồng ý, anh đi vào dắt xe ra rồi bảo cô ngồi lên yên sau. Cả hai lướt qua con đường lớn đông ngịt người qua lại, cũng không biết tại sao cơn buồn ngủ lại ập đến Sở Linh Dương gục đầu vào tấm lưng của anh, cô nói:
"Nhanh lên, tớ buồn ngủ quá!".
Anh nhíu mày:
"Đừng ngủ như thế, nguy hiểm".
Lời anh nói ra vừa dứt cô liền choàng hai tay vào hai bên hông của Hứa Đông Hướng:
"Như này thì sẽ không nguy hiểm nữa".
Anh có chút mất bình tĩnh ho khan vài tiếng, nhỏ giọng: "ừm".
"..."
Sáng hôm sau vẫn như thường ngày, học, trả bài, làm bài tập đều diễn ra như một vòng tuần hoàn.
Nhưng mà hai tuần nữa sẽ là kì thi đánh giá lần thứ hai, mọi người bắt đầu tranh thủ ôn tập hết mức để có thể đạt được con điểm cao nhất, lớp học diễn ra khá khẩn trương hơn thường ngày.
Chưa gì cũng đã qua hơn nửa học kì, Hứa Đông Hướng cũng đã quen với nhịp sống ở đây, anh đang cặm cụi giải bài tập thì bên cạnh đặt xuống một bình nước giữ nhiệt:
"Lấy nước ấm cho cậu, uống đi!".
Anh quay sang nhìn cô sau đó tay bỏ vào trong túi quần tìm kiếm thứ gì đó, vài giây sau Hướng Hướng lấy ra một viên kẹo, anh đưa nó ra trước mặt cô:
"Cho cậu".
Sở Linh Dương mỉm cười nhẹ nhàng nhận lấy:
"Kì kiểm tra này nhờ vào cậu cả nhé!".
Nhờ! không phải là nhờ vả để xem bài đâu nhá mà là nhờ anh kèm giúp cô mấy môn tự nhiên để có điểm cao hơn thôi.
Cả hai đều trầm lặng làm việc của mình, tiết tự học nhưng lớp học rất yên tĩnh lâu lâu chỉ nghe thấy tiếng trao đổi hoặc tiếng động lật sách vở.
Phía ngoài cửa bất ngờ không biết là người nào mà có một giọng nói con gái vang:
"Hướng Hướng, cậu thích con nhỏ cùng bạn của cậu đúng không???".
Lâm Ngạn bước vào trực tiếp trong lớp anh đứng trước mặt mọi người nói thẳng thắn. Bạn học đều nghoảnh đầu nhìn anh vẻ nghi hoặc.
Phó Tiêu Đàm đứng dậy, đập bàn nói:
"Lớp chúng tôi đang học tập, vui lòng đừng làm phiền".
Nhiều người trong lớp cũng chẳng ưa nổi cô hoa khôi này chuyên lấy ông bố làm bộ trưởng bộ công an ra khoe khoang hù dọa người yếu thế. Tiếng nói từ vài bạn học phát ra:
"Đúng vậy, mời cậu đi cho!".
Hứa Đông Hướng nhìn cô gái một cách chăm chú, nhàn nhã xem thử cô bạn sẽ nói gì tiếp theo. Còn về phía Linh Dương, cô nàng giật thót tim đúng là cô có chút chút tâm tư kì lạ với anh nhưng mà chưa đến mức như thế chứ.
Lâm Ngạn mặt kệ lời nói của mọi người, cô đưa tấm ảnh hai người chụp cùng lên cao:
"Bằng chứng đây, tối đó tôi xin cậu chụp chung với tôi một tấm ảnh nhưng cậu không đồng ý".
"Vậy mà cậu lại đồng ý chụp cùng với nhỏ kia, tôi có gì thua nhỏ kia đâu chứ???".
Chiêu Thẩm đen mặt, đôi mắt sắc sảo đứng dậy chỉ thẳng tay vào Lâm Ngạn:
"Tôi nói cho bạn biết, "Nữ Thần âm nhạc" của lớp tôi chắc chắn hơn cậu rồi".
"Nữ thần đi cùng nam thần thì có gì sai???".
"Cậu mới là người sai đó! quấy phá lớp người khác đúng là mất trật tự".
Cả lớp đều ồn ào lên đứng dậy hùa theo phản bác, vài bạn học cũng nói:
"Tiên đồng ngọc nữ của lớp chúng tôi là số một cậu chính là đồ thừa".
"Chức hoa khôi này đáng lẽ phải thuộc về Sở Linh Dương của lớp chúng tôi mới phải!".
Mọi người đều bênh vực cô, Sở Linh Dương xúc động như sắp trào ra nước mắt nhất thời cô ngáo ngơ quên mất mình không biết nói như nào.
Cô định ấp úng đứng dậy lên tiếng thì một bàn tay ấm nóng cản trở lại:
"Tôi thích hay không thích ai không đến lượt người ngoài xen vào".
"Mời bạn học đi về lớp cho!".
"Chúng tôi còn phải ôn tập cho bài kiểm tra sắp tới".
Một lời này như nước đá lạnh đổ lên đầu Lâm Ngạn, cô hằn học dậm chân tức giận, mắt trợn lên ghê sợ lườm Sở Linh Dương một cái rồi tức tối rời đi.
Sở Linh Dương không ngớt lời cảm ơn mọi người cô như thể rất hạnh phúc, bạn học trong lớp đều bảo là chuyện nên làm thôi.
Lớp học lại trở nên im tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ra về, cô đi cùng với Hứa Đông Hướng, Quách Đường, Chiêu Thẩm và Tiêu Đàm. Đến chỗ giữ xe thì tản nhau ra đi về, lúc này chỉ còn lại Hướng Hướng và cô.
Xe đạp của Sở Linh Dương dựng cạnh ngay xe của anh nhưng mà điều trớ trêu hơn không biết tại sao xe mình lại bị lủng lốp, xẹp lép như cái bánh kẹp luôn.
Sở Linh Dương ngồi xổm nhìn ngắm một hồi, ủ rủ nói:
"Cậu về trước đi, chắc tớ phải dắt xe ra tiệm chờ họ sửa xong sẽ về sau".
Anh đi tới kéo cô đứng dậy:
"Đứng dậy!".
Anh dắt chiếc xe của cô từ từ tiến ra phía cổng trường, cô ngơ ngác một hồi mới lên tiếng:
"Còn xe cậu???".
"Dắt cho tôi". Nghe vậy Sở Linh Dương lật bật dắt xe của anh chạy theo sau.
Người này đúng là chân dài thật vài bước mà đã đuổi theo muốn đứt hơi.
Ra tới một tiệm sửa xe, anh dắt vào cận thẩn:
"Nhờ chú xem giúp, ngày mai cháu đến lấy".
Ông chú trung niên tay dính đầy dầu nhớt, mặt mày vui vẻ:
"Được, được bạn học".
Sở Linh Dương đứng đợi anh ở phía ngoài một lúc thì thấy anh tay không đi ra, cô hỏi:
"Xe đâu???".
"Sửa rồi, chú bảo mai lấy".
Cô ùm ừm rồi mới bất giác nói:
"Cậu chở mình???"
"Chả nhẽ cậu chở tôi chắc". Anh cầm lấy tay lái rồi ngồi lên xe.
Cô cũng ngồi lên, tay nắm chắc phía dưới yên ngồi để không bị té, Sở Linh Dương nhỏ giọng tha thiết:
"Xin lỗi, lỡ gây rắc rối cho cậu, Hướng Hướng".
Anh im lặng, cô càng lo lắng:
"Cậu giận mình thật à???".
"Vậy từ giờ chúng ta ít nói chuyện hơn, không đi học chung nữa, đổi chỗ ngồi luôn có được không???".
"Không được!". Anh ngoái đầu mắt khó chịu.
Im lặng một hồi anh nói ra vài lời:
"Chỉ cần kì kiểm tra sắp tới cậu hơn 50 điểm, mình sẽ không giận cậu nữa".
Cô lanh lẹ gật đầu đồng ý còn vu vơ hát mấy câu cho anh nghe.
Ngày hôm nay quả thật là khó quên, bị người khác nói trúng tim đen anh như thể muốn nổ tung may bản thân còn tĩnh táo. Còn nói mấy lời kia nữa, cái gì mà ít nói chuyện lại, không đi học chung, đổi chỗ??? chắc Hứa Đông Hướng tôi điên mất.