Chu Tường cảm thấy mình sẽ ngất đi trong giây tiếp theo, thể lực cạn kiệt, đói đến mức dạ dày co quắp, đau đến mức không còn cảm giác.
Chiều hôm nay dài chưa từng thấy, mặt trời dần lặn, sương trắng dày đặc lại dâng lên khắp núi rừng, mặt đất phủ đầy sương giá. Tiếng sột soạt khi dẫm chân lên cỏ càng rõ hơn trong đêm tĩnh mịch, khiến người ta cảm thấy hiu quạnh vắng vẻ hơn.
Chu Tường biết mình không thể dừng lại, vì dừng lại sẽ không thể đứng dậy nữa… Nhưng cậu thực sự không có chút sức lực nào, mỗi khi hít thở gió lạnh tràn vào như từng con dao cắt vào cổ họng, bỏng rát và đau đớn. Lúc này cậu đã không còn quan tâm điều chỉnh hô hấp, hai chân mềm nhũn dựa vào thân cây ngã xuống đất.
Chu Tường vươn tay cũng không có sức, thở dài một hơi, ngẩng đầu tham lam liếm sương trên lá cây, đôi môi khô nứt vừa chạm vào nước lạnh liền cảm thấy vừa đau nhức vừa thoái khoái.
Chu Tường không nhớ nổi lần cuối cùng mình ăn là khi nào. Hình như trước khi bơi, cậu có xử lý một người phục kích để lấy quân nhu bổ sung một chút năng lượng, sau đó hít sâu một cái, một hơi bơi sang bờ bên kia.
Nghĩ đến rượu, Chu Tường không khỏi nghĩ đến nguyên nhân mình bị trừng phạt. Ngàn tính vạn tính cũng không tính đến cái mũi của huấn luyện viên. Mũi của huấn luyện viên có thể so sánh với mũi của một con chó nghiệp vụ, anh ta ngửi thấy mùi rượu trong cơ thể đầy mồ hôi của mình… Chu Tường đang suy nghĩ mông lung, và trong lúc xuất thần, anh ta dường như nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng bất cận nhân tình của huấn luyện viên. Khuôn mặt của anh ta giống như ma quỷ trong đêm tối, nhưng vì sự uy nghiêm đáng sợ xung quanh anh khiến người ta bớt sợ hãi và thêm chút kính phục.
Trước khi Chu Tường hôn mê, cậu ta nghĩ nếu lần này có thể sống sót đi ra ngoài, lễ mừng năm mới nhất định cậu ta sẽ lấy hai bình rượu Mao cho huấn luyện viên để vỗ mông ngựa [1]!
Các hạ sĩ quan có nhiệm vụ hỗ trợ đợt huấn luyện lần này cơ bản đã nhổ trại quay về quân doanh, chỉ còn lại lều của Trạm y tế và một chiếc xe jeep dã chiến của quân đội.
Niếp Duy An ngủ không yên, những con sói tru liên tục trong núi khiến lòng người hỗn loạn, vì vậy cô mặc áo khoác và đứng dậy, đun một nồi nước nóng, đổ vào bình và giữ nó trong tay để giữ ấm. Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y được đăng tải chính thức và duy nhất tại nhà Sen Đá
Đột nhiên bên ngoài lều truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Niếp Duy An giật mình, vội vàng xoay người xuống giường, lấy ra một khẩu súng lục, lặng lẽ trốn sau cửa.
“Bác sĩ Niếp…” Người bên ngoài cũng không đi vào, đứng ở cửa trầm giọng nói: “Ra ngoài cứu người a!”
Niếp Duy An cất súng, vội vàng vén rèm lên, xuyên qua ánh sáng yếu ớt nhìn thấy người đi tới, Nguyên Soái cõng một người trên lưng, đầu rũ xuống một bên, hiển nhiên là đã bất tỉnh.
Niếp Duy An tránh sang một bên để Nguyên Soái cõng người vào: “Mau đưa người vào!”
Nguyên Soái cẩn thận đặt Chu Tường lên chiếu ngủ, cởi bỏ cổ áo của cậu ta, dùng ngón tay ấn vào động mạch cảnh và nói: “Mạch đập rất nhanh.”
Niếp Duy An sờ trán cậu ta, cụp mi, trầm giọng nói: “Sốt rất nặng… Anh trước giúp cậu ấy thay quần áo, lấy cồn lau trán, tôi đi đun nóng rượu cho cậu ấy uống.”
Nói đến đây, Niếp Duy An nhanh chóng rời đi, lấy nửa chai rượu còn lại trong xe ra thuần thục đun nóng.
Nguyên Soái động tác cũng rất nhanh, Chu Tường mặt đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, quấn trong chăn không ngừng nói nhảm, điều này càng làm cho Niếp Duy An càng thêm tức giận.
Sau một thời gian dài làm bác sĩ đều có bệnh nghề nghiệp, điều tồi tệ nhất là người đang khỏe mạnh nhưng lại không biết quý trọng thân thể của mình và của người khác. Niếp Duy An cảm thấy rằng hình phạt này là quá mức, hoàn toàn có thể sử dụng các biện pháp khác để làm cho Chu Tường sâu sắc nhận thức được sai lầm mà không gây hại cho sức khỏe của cậu ấy.
Nhưng còn bây giờ thì sao, Nguyên Soái bắt con người ta ăn hành đến mức sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh, như vậy có lợi ích quái gì!
Nguyên Soái vẫn vẻ mặt lãnh đạm, nhưng đôi môi hơi mím lại lộ ra vẻ quan tâm cùng lo lắng, đối mặt với lời buộc tội rõ ràng của Niếp Duy An, anh không nói lời biện minh nào, yên lặng ở bên cạnh Chu Tường, thấm cồn vào gạc, tiếp tục lau cho cậu ấy để hạ nhiệt.
Niếp Duy An tuy rằng trong lòng bực mình, có thể thấy được Nguyên Soái như vậy, biết anh ta trong lòng cũng không dễ chịu, cũng không lạc tỉnh hạ thạch [2] nữa.
Trong lều không có thiết bị sưởi ấm, mặc dù ấm hơn bên ngoài trời nhưng vẫn rất lạnh. Niếp Duy An lấy tất cả chăn và áo khoác ngoài ra, nặng nề quấn quanh người Chu Tường, hy vọng rằng cậu ta sẽ hạ sốt bằng cách đổ mồ hôi.
Chu Tường cảm thấy lúc thì lạnh lúc thì nóng, ý thức vẫn luôn phiêu dật, không biết qua bao lâu, cậu mơ hồ cảm giác được trên trán truyền đến một trận mát lạnh, thoải mái đến mức không nhịn được hừ nhẹ ra tiếng.
“Cậu tỉnh rồi?”
Chu Tường mở mắt ra, mở mắt ra và thấy Niếp Duy An đang rút tay về, cậu ta sửng sốt trong giây lát, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức lo lắng muốn ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích!” Niếp Duy An đè tay cậu ta xuống, “Trên tay cậu còn đang truyền nước, nếu động đậy làm lệch kim thì phải thay cái khác đấy.”
Chu Tường há miệng thở dốc, cổ họng giống như bị cát đá thô to tắc nghẽn, đau như thiêu như đốt.
“Sao tôi ở đây, huấn luyện…”
“Yên tâm đi!” Thành ra như vậy còn muốn huấn luyện, Niếp Duy An trong lòng thầm than, đứng dậy bưng cốc nước lại, đỡ cậu ta ngồi dậy, cười cười nói, “Uống nước đi!”
Chu Tường phát sốt cả đêm, miệng đã khô khốc, uống hai ly nước mới hoàn hồn, liếm môi hỏi: “Có gì ăn không?”
Niếp Duy An đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho cậu một thứ gì đó để ăn và nói: “Mới ngủ dậy, đừng ăn nhanh như vậy, nếu không dạ dày không chịu được kích thích đâu, cậu sẽ nôn ra đấy!”
Chu Tường không kiên nhẫn ăn, vừa gật đầu, đói lâu như vậy, cũng không để ý tới chuyện khác ngoài ăn.
Chu Tường ăn gần xong, cuối cùng cũng lấy lại được tinh lực. Vốn dĩ thể lực cậu ta rất tốt, bị bệnh nghỉ ngơi một đêm chắc chắn sẽ không sao, nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi: “Còn ai khác nữa không?”
“Mọi người trở về doanh trại ngày hôm qua rồi. Cần tổng kết nhiệm vụ, tiếp tục huấn luyện, ai có thể chờ cậu!” Niếp Duy An lắc lắc nhiệt kế, đưa cho cậu, “Đo nhiệt độ.”
Chu Tường trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, gãi gãi đầu, cảm kích nói: “Cám ơn chị cứu tôi… Lúc trước là tôi không đúng, không nên chọc ghẹo chị, bác sĩ Niếp chị đừng để bụng a!”
Niếp Duy An buồn cười mở miệng: “Tôi tại sao phải để bụng, dù sao các cậu cũng không thể làm gì được tôi, tôi cũng không thiệt thòi!”
Dừng một chút, Niếp Duy An thở dài: “Tôi không phải là người cứu cậu, tôi chỉ là thực hiện chức trách của bác sĩ… Người cậu nên cảm ơn là huấn luyện viên của cậu ấy! ”
“Huấn luyện viên?” Chu Tường kinh ngạc nhìn nàng, “Anh ấy…”
“Anh ấy không theo mọi người trở lại doanh trại. Khi cậu vào núi, anh ấy đã đi theo cậu từ xa, sợ rằng cậu sẽ xảy ra chuyện gì… Sau đó, cậu bất tỉnh, anh ấy đã cõng cậu trở lại!” Niếp Duy An ôn nhu nói: “Tối hôm qua cậu bị sốt đến mê man, anh ta canh chừng cậu cả đêm, không ngừng lau cồn thân thể cho cậu để hạ nhiệt, cho đến khi cậu hạ sốt chìm vào giấc ngủ say, anh ta mới rời đi! ”
Niếp Duy An mặc dù không đồng ý với cách trừng phạt của Nguyên Soái, nhưng cô không thể không bội phục những cố gắng của anh ta.
Một người thực sự có thể đứng trong quân đội bằng sức mạnh của mình, nhưng nếu anh ta không quan tâm đến những người lính của mình như người thân và anh em, họ sẽ không bao giờ thực sự kính trọng anh ta.
Nguyên Soái là huấn luyện viên của họ, cũng là trung đội trưởng của lực lượng bộ đội đặc chủng Hoa Nam Lợi Nhận, anh phải giữ uy nghiêm tuyệt đối của mình với tư cách cấp trên để kiềm chế nhóm binh lính trẻ trâu và ngạo mạn này. Cho nên anh chỉ có thể giấu đi mặt ấm áp của mình, dù quan tâm lo lắng cũng không thể hiện ra ngoài.
Chu Tường sắc mặt cảm động, hổ thẹn nói: “Tôi, tôi thực xin lỗi huấn luyện viên, làm cho anh ấy thất vọng…”
“Không có việc gì.” Niếp Duy An cười an ủi, “Ai mà không mắc sai lầm chứ? Biết sai có thể sửa, vậy là không phụ kỳ vọng của anh ấy đối với cậu.”
Niếp Duy An cầm lấy nhiệt kế nhìn một cái, thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói: “Hết sốt rồi, cậu có thể nghỉ ngơi một lát, đem chai nước này truyền xong chúng ta phải vội vàng trở về doanh trại!”
Trở lại quân doanh đã là đêm khuya.
Mọi người trong ký túc xá vẫn còn thức, dù đã trở về sau đợt huấn luyện, thể xác và tinh thần đã kiệt quệ, những người này vẫn không thể chợp mắt vì lo lắng cho đồng đội.
“Tên nhóc này, cậu đã trở lại!” Mã Chấn Hổ lớn tiếng, vừa nhìn thấy người liền kêu lên: “Cậu còn…”
“Câm miệng!” Phùng Duệ quát khẽ nói, “Giờ này rồi còn muốn bị phạt sao? Đừng nói to quá!”
Thiệu Chính từ trên giường lăn qua, kéo Chu Tường nhìn từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Chu Tường cười và đấm anh ta: “Tôi có thể bị gì chứ! Không sao đâu!”
Phùng Duệ thản nhiên nói: “Không có việc gì là tốt rồi ! Mau đi ngủ đi, sáng mai tỉnh lại tiếp tục huấn luyện!”
“Vâng, tiểu đội trưởng!” Chu Tường đặt ba lô xuống, cởi áo khoác và đi ngủ.
Thiệu Chính nằm xuống bên giường, thấp giọng hỏi: “Người phụ nữ kia không làm khó dễ cậu chứ? Tôi đã hỏi huấn luyện viên, nhưng anh ta không chịu hé răng nửa lời. Tôi biết cậu ở cùng người phụ nữ đó, tôi thực sự lo lắng cô ta sẽ…”
“A Chính!” Chu Tường nghiêm mặt nói, “Bác sĩ Niếp không phải loại người như vậy! Về sau chúng ta đừng tìm cô ấy gây chuyện nữa!”
Thiệu Chính không thể tin nhìn chằm chằm anh, cậu không nhìn thấy gì trong bóng tối, nhưng Chu Tường lại có thể cảm nhận được tâm tình của cậu.
Chu Tường hiện tại không muốn nhiều lời, cậu nghĩ đến cảm giác trong sương mù nhẹ nhàng mát mẻ, trong lúc giằng co sinh tử nhìn thấy nụ cười xinh đẹp khi cậu mở mắt ra, cùng với sự an ủi… Bao cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng anh.
Chu Tường trong bóng đêm khẽ thở dài, gõ gõ đầu giường ra hiệu Thiệu Chính có gì về sau nói, sau đó đắp chăn ngủ thiếp đi.
Những người này đã từng bước đi tới ngày hôm nay, để có thể trở thành bộ đội đặc chủng, bọn họ đã trải qua rất nhiều tôi luyện. Vừa trải qua cực hạn huấn luyện, sau một đêm nghỉ ngơi lại tiếp tục huấn luyện như bình thường, đối với bọn họ mà nói, đó là chuyện bình thường như cơm bữa, căn bản không có ảnh hưởng gì nhiều.
Bất quá đối với Tống Đình Ngọc đã được nuông chiều từ bé thì những ngày tươi đẹp của anh ta đã kết thúc. Sự trở lại của Niếp Duy An đã chính thức mở ra cuộc sống khốn khổ của anh…
— Hết chương 14 —
Chú thích:
[1] 拍马屁 : Vỗ mông ngựa: nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui hòng đạt được chút lợi ích.
[2] 落井下石 : Lạc tỉnh hạ thạch: ném đá vào đầu kẻ đã rơi xuống giếng (ý là người ta đang gặp khó khăn mà còn ném thêm đá lên đầu người ta).
------oOo------
Chiều hôm nay dài chưa từng thấy, mặt trời dần lặn, sương trắng dày đặc lại dâng lên khắp núi rừng, mặt đất phủ đầy sương giá. Tiếng sột soạt khi dẫm chân lên cỏ càng rõ hơn trong đêm tĩnh mịch, khiến người ta cảm thấy hiu quạnh vắng vẻ hơn.
Chu Tường biết mình không thể dừng lại, vì dừng lại sẽ không thể đứng dậy nữa… Nhưng cậu thực sự không có chút sức lực nào, mỗi khi hít thở gió lạnh tràn vào như từng con dao cắt vào cổ họng, bỏng rát và đau đớn. Lúc này cậu đã không còn quan tâm điều chỉnh hô hấp, hai chân mềm nhũn dựa vào thân cây ngã xuống đất.
Chu Tường vươn tay cũng không có sức, thở dài một hơi, ngẩng đầu tham lam liếm sương trên lá cây, đôi môi khô nứt vừa chạm vào nước lạnh liền cảm thấy vừa đau nhức vừa thoái khoái.
Chu Tường không nhớ nổi lần cuối cùng mình ăn là khi nào. Hình như trước khi bơi, cậu có xử lý một người phục kích để lấy quân nhu bổ sung một chút năng lượng, sau đó hít sâu một cái, một hơi bơi sang bờ bên kia.
Nghĩ đến rượu, Chu Tường không khỏi nghĩ đến nguyên nhân mình bị trừng phạt. Ngàn tính vạn tính cũng không tính đến cái mũi của huấn luyện viên. Mũi của huấn luyện viên có thể so sánh với mũi của một con chó nghiệp vụ, anh ta ngửi thấy mùi rượu trong cơ thể đầy mồ hôi của mình… Chu Tường đang suy nghĩ mông lung, và trong lúc xuất thần, anh ta dường như nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng bất cận nhân tình của huấn luyện viên. Khuôn mặt của anh ta giống như ma quỷ trong đêm tối, nhưng vì sự uy nghiêm đáng sợ xung quanh anh khiến người ta bớt sợ hãi và thêm chút kính phục.
Trước khi Chu Tường hôn mê, cậu ta nghĩ nếu lần này có thể sống sót đi ra ngoài, lễ mừng năm mới nhất định cậu ta sẽ lấy hai bình rượu Mao cho huấn luyện viên để vỗ mông ngựa [1]!
Các hạ sĩ quan có nhiệm vụ hỗ trợ đợt huấn luyện lần này cơ bản đã nhổ trại quay về quân doanh, chỉ còn lại lều của Trạm y tế và một chiếc xe jeep dã chiến của quân đội.
Niếp Duy An ngủ không yên, những con sói tru liên tục trong núi khiến lòng người hỗn loạn, vì vậy cô mặc áo khoác và đứng dậy, đun một nồi nước nóng, đổ vào bình và giữ nó trong tay để giữ ấm. Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y được đăng tải chính thức và duy nhất tại nhà Sen Đá
Đột nhiên bên ngoài lều truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Niếp Duy An giật mình, vội vàng xoay người xuống giường, lấy ra một khẩu súng lục, lặng lẽ trốn sau cửa.
“Bác sĩ Niếp…” Người bên ngoài cũng không đi vào, đứng ở cửa trầm giọng nói: “Ra ngoài cứu người a!”
Niếp Duy An cất súng, vội vàng vén rèm lên, xuyên qua ánh sáng yếu ớt nhìn thấy người đi tới, Nguyên Soái cõng một người trên lưng, đầu rũ xuống một bên, hiển nhiên là đã bất tỉnh.
Niếp Duy An tránh sang một bên để Nguyên Soái cõng người vào: “Mau đưa người vào!”
Nguyên Soái cẩn thận đặt Chu Tường lên chiếu ngủ, cởi bỏ cổ áo của cậu ta, dùng ngón tay ấn vào động mạch cảnh và nói: “Mạch đập rất nhanh.”
Niếp Duy An sờ trán cậu ta, cụp mi, trầm giọng nói: “Sốt rất nặng… Anh trước giúp cậu ấy thay quần áo, lấy cồn lau trán, tôi đi đun nóng rượu cho cậu ấy uống.”
Nói đến đây, Niếp Duy An nhanh chóng rời đi, lấy nửa chai rượu còn lại trong xe ra thuần thục đun nóng.
Nguyên Soái động tác cũng rất nhanh, Chu Tường mặt đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, quấn trong chăn không ngừng nói nhảm, điều này càng làm cho Niếp Duy An càng thêm tức giận.
Sau một thời gian dài làm bác sĩ đều có bệnh nghề nghiệp, điều tồi tệ nhất là người đang khỏe mạnh nhưng lại không biết quý trọng thân thể của mình và của người khác. Niếp Duy An cảm thấy rằng hình phạt này là quá mức, hoàn toàn có thể sử dụng các biện pháp khác để làm cho Chu Tường sâu sắc nhận thức được sai lầm mà không gây hại cho sức khỏe của cậu ấy.
Nhưng còn bây giờ thì sao, Nguyên Soái bắt con người ta ăn hành đến mức sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh, như vậy có lợi ích quái gì!
Nguyên Soái vẫn vẻ mặt lãnh đạm, nhưng đôi môi hơi mím lại lộ ra vẻ quan tâm cùng lo lắng, đối mặt với lời buộc tội rõ ràng của Niếp Duy An, anh không nói lời biện minh nào, yên lặng ở bên cạnh Chu Tường, thấm cồn vào gạc, tiếp tục lau cho cậu ấy để hạ nhiệt.
Niếp Duy An tuy rằng trong lòng bực mình, có thể thấy được Nguyên Soái như vậy, biết anh ta trong lòng cũng không dễ chịu, cũng không lạc tỉnh hạ thạch [2] nữa.
Trong lều không có thiết bị sưởi ấm, mặc dù ấm hơn bên ngoài trời nhưng vẫn rất lạnh. Niếp Duy An lấy tất cả chăn và áo khoác ngoài ra, nặng nề quấn quanh người Chu Tường, hy vọng rằng cậu ta sẽ hạ sốt bằng cách đổ mồ hôi.
Chu Tường cảm thấy lúc thì lạnh lúc thì nóng, ý thức vẫn luôn phiêu dật, không biết qua bao lâu, cậu mơ hồ cảm giác được trên trán truyền đến một trận mát lạnh, thoải mái đến mức không nhịn được hừ nhẹ ra tiếng.
“Cậu tỉnh rồi?”
Chu Tường mở mắt ra, mở mắt ra và thấy Niếp Duy An đang rút tay về, cậu ta sửng sốt trong giây lát, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức lo lắng muốn ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích!” Niếp Duy An đè tay cậu ta xuống, “Trên tay cậu còn đang truyền nước, nếu động đậy làm lệch kim thì phải thay cái khác đấy.”
Chu Tường há miệng thở dốc, cổ họng giống như bị cát đá thô to tắc nghẽn, đau như thiêu như đốt.
“Sao tôi ở đây, huấn luyện…”
“Yên tâm đi!” Thành ra như vậy còn muốn huấn luyện, Niếp Duy An trong lòng thầm than, đứng dậy bưng cốc nước lại, đỡ cậu ta ngồi dậy, cười cười nói, “Uống nước đi!”
Chu Tường phát sốt cả đêm, miệng đã khô khốc, uống hai ly nước mới hoàn hồn, liếm môi hỏi: “Có gì ăn không?”
Niếp Duy An đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho cậu một thứ gì đó để ăn và nói: “Mới ngủ dậy, đừng ăn nhanh như vậy, nếu không dạ dày không chịu được kích thích đâu, cậu sẽ nôn ra đấy!”
Chu Tường không kiên nhẫn ăn, vừa gật đầu, đói lâu như vậy, cũng không để ý tới chuyện khác ngoài ăn.
Chu Tường ăn gần xong, cuối cùng cũng lấy lại được tinh lực. Vốn dĩ thể lực cậu ta rất tốt, bị bệnh nghỉ ngơi một đêm chắc chắn sẽ không sao, nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi: “Còn ai khác nữa không?”
“Mọi người trở về doanh trại ngày hôm qua rồi. Cần tổng kết nhiệm vụ, tiếp tục huấn luyện, ai có thể chờ cậu!” Niếp Duy An lắc lắc nhiệt kế, đưa cho cậu, “Đo nhiệt độ.”
Chu Tường trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, gãi gãi đầu, cảm kích nói: “Cám ơn chị cứu tôi… Lúc trước là tôi không đúng, không nên chọc ghẹo chị, bác sĩ Niếp chị đừng để bụng a!”
Niếp Duy An buồn cười mở miệng: “Tôi tại sao phải để bụng, dù sao các cậu cũng không thể làm gì được tôi, tôi cũng không thiệt thòi!”
Dừng một chút, Niếp Duy An thở dài: “Tôi không phải là người cứu cậu, tôi chỉ là thực hiện chức trách của bác sĩ… Người cậu nên cảm ơn là huấn luyện viên của cậu ấy! ”
“Huấn luyện viên?” Chu Tường kinh ngạc nhìn nàng, “Anh ấy…”
“Anh ấy không theo mọi người trở lại doanh trại. Khi cậu vào núi, anh ấy đã đi theo cậu từ xa, sợ rằng cậu sẽ xảy ra chuyện gì… Sau đó, cậu bất tỉnh, anh ấy đã cõng cậu trở lại!” Niếp Duy An ôn nhu nói: “Tối hôm qua cậu bị sốt đến mê man, anh ta canh chừng cậu cả đêm, không ngừng lau cồn thân thể cho cậu để hạ nhiệt, cho đến khi cậu hạ sốt chìm vào giấc ngủ say, anh ta mới rời đi! ”
Niếp Duy An mặc dù không đồng ý với cách trừng phạt của Nguyên Soái, nhưng cô không thể không bội phục những cố gắng của anh ta.
Một người thực sự có thể đứng trong quân đội bằng sức mạnh của mình, nhưng nếu anh ta không quan tâm đến những người lính của mình như người thân và anh em, họ sẽ không bao giờ thực sự kính trọng anh ta.
Nguyên Soái là huấn luyện viên của họ, cũng là trung đội trưởng của lực lượng bộ đội đặc chủng Hoa Nam Lợi Nhận, anh phải giữ uy nghiêm tuyệt đối của mình với tư cách cấp trên để kiềm chế nhóm binh lính trẻ trâu và ngạo mạn này. Cho nên anh chỉ có thể giấu đi mặt ấm áp của mình, dù quan tâm lo lắng cũng không thể hiện ra ngoài.
Chu Tường sắc mặt cảm động, hổ thẹn nói: “Tôi, tôi thực xin lỗi huấn luyện viên, làm cho anh ấy thất vọng…”
“Không có việc gì.” Niếp Duy An cười an ủi, “Ai mà không mắc sai lầm chứ? Biết sai có thể sửa, vậy là không phụ kỳ vọng của anh ấy đối với cậu.”
Niếp Duy An cầm lấy nhiệt kế nhìn một cái, thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói: “Hết sốt rồi, cậu có thể nghỉ ngơi một lát, đem chai nước này truyền xong chúng ta phải vội vàng trở về doanh trại!”
Trở lại quân doanh đã là đêm khuya.
Mọi người trong ký túc xá vẫn còn thức, dù đã trở về sau đợt huấn luyện, thể xác và tinh thần đã kiệt quệ, những người này vẫn không thể chợp mắt vì lo lắng cho đồng đội.
“Tên nhóc này, cậu đã trở lại!” Mã Chấn Hổ lớn tiếng, vừa nhìn thấy người liền kêu lên: “Cậu còn…”
“Câm miệng!” Phùng Duệ quát khẽ nói, “Giờ này rồi còn muốn bị phạt sao? Đừng nói to quá!”
Thiệu Chính từ trên giường lăn qua, kéo Chu Tường nhìn từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Chu Tường cười và đấm anh ta: “Tôi có thể bị gì chứ! Không sao đâu!”
Phùng Duệ thản nhiên nói: “Không có việc gì là tốt rồi ! Mau đi ngủ đi, sáng mai tỉnh lại tiếp tục huấn luyện!”
“Vâng, tiểu đội trưởng!” Chu Tường đặt ba lô xuống, cởi áo khoác và đi ngủ.
Thiệu Chính nằm xuống bên giường, thấp giọng hỏi: “Người phụ nữ kia không làm khó dễ cậu chứ? Tôi đã hỏi huấn luyện viên, nhưng anh ta không chịu hé răng nửa lời. Tôi biết cậu ở cùng người phụ nữ đó, tôi thực sự lo lắng cô ta sẽ…”
“A Chính!” Chu Tường nghiêm mặt nói, “Bác sĩ Niếp không phải loại người như vậy! Về sau chúng ta đừng tìm cô ấy gây chuyện nữa!”
Thiệu Chính không thể tin nhìn chằm chằm anh, cậu không nhìn thấy gì trong bóng tối, nhưng Chu Tường lại có thể cảm nhận được tâm tình của cậu.
Chu Tường hiện tại không muốn nhiều lời, cậu nghĩ đến cảm giác trong sương mù nhẹ nhàng mát mẻ, trong lúc giằng co sinh tử nhìn thấy nụ cười xinh đẹp khi cậu mở mắt ra, cùng với sự an ủi… Bao cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng anh.
Chu Tường trong bóng đêm khẽ thở dài, gõ gõ đầu giường ra hiệu Thiệu Chính có gì về sau nói, sau đó đắp chăn ngủ thiếp đi.
Những người này đã từng bước đi tới ngày hôm nay, để có thể trở thành bộ đội đặc chủng, bọn họ đã trải qua rất nhiều tôi luyện. Vừa trải qua cực hạn huấn luyện, sau một đêm nghỉ ngơi lại tiếp tục huấn luyện như bình thường, đối với bọn họ mà nói, đó là chuyện bình thường như cơm bữa, căn bản không có ảnh hưởng gì nhiều.
Bất quá đối với Tống Đình Ngọc đã được nuông chiều từ bé thì những ngày tươi đẹp của anh ta đã kết thúc. Sự trở lại của Niếp Duy An đã chính thức mở ra cuộc sống khốn khổ của anh…
— Hết chương 14 —
Chú thích:
[1] 拍马屁 : Vỗ mông ngựa: nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui hòng đạt được chút lợi ích.
[2] 落井下石 : Lạc tỉnh hạ thạch: ném đá vào đầu kẻ đã rơi xuống giếng (ý là người ta đang gặp khó khăn mà còn ném thêm đá lên đầu người ta).
------oOo------