"Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta làm quen được chứ." Một chàng trai ăn mặc rất quý tộc, với mái tóc dài ngang lưng, đặc trưng màu trắng. đeo mặt nạ che nửa mặt, tuy nhiên qua giọng nói trầm ấm, thì An Ngôn đoán người này còn trẻ, chắc trạc tuổi cô.
"Chào anh!" An Ngôn lịch sự đưa tay ra chào hỏi.
Người đàn ông cười mỉm chi, bắt tay cô, nhưng có vẻ nam nhân không muốn buông, cô hoảng sợ nhìn vào mắt anh ta, rồi đảo nhìn xung quanh.
"Anh bỏ ra! Chồng tôi thấy thì không hay đâu."
Người đàn ông nghe từ "chồng" bỗng đơ ra. An Ngôn thoát được chạy đi khuất trong màng đêm.
Đây là du thuyền hợp mặt của các doanh nhân, nên chẳng lạ gì sự xuất hiện của các vương tôn quý tử, tuy nhiên An Ngôn vừa đi dọc hàng lang tàu vừa suy nghĩ, khi nãy nhìn vào ánh mắt nam nhân đó, sao thấy có chút gì đó rất quen thuộc.
Rốt cuộc mình đã từng gặp người đó ở đâu chứ?
"Tôi mới lơ là một xíu, đã thả thính nam nhân."
Giọng lạnh truyền đến tứ phía sau, cô quay lại thấy Nam Môn Thần diện outfit đen toàn tập, đứng khoanh tay tựa lang can tàu.
Trong mắt An Ngôn hắn trông như một bóng đen ma quỷ, toả ra luồng khí quân vương thô bạo.
Mọi người trong thấy hắn điều cúi người cung kính.
"Em không có!"
Nam Môn Thần bước đến vươn điện thoại ra, cô nhìn thấy hình ảnh cô với người kia đã được lưu lại.
"Sao hả? Chính mắt tôi nhìn thấy, còn cả hình ảnh..."
Hắn bóp chặt khuôn mặt kiều diễm, gằn giọng: "Tiền của tôi không đủ thoả mãn tham vọng của cô hả?"
"Anh đừng hở cái lấy tiền đè em!"
"Tôi thích thế đấy!"
Nam Môn Thần ép cô vào boong tàu cưỡng hôn mạnh bạo, hai bàn tay to bóp muốn nát vòng eo con kiến của nữ nhân.
"Anh làm tôi đau! !"
Trước lời nói của vợ hắn dùng lực mạnh hơn.
"Á..."
An Ngôn đau vô thức la lớn, hắn khống chết tay chân lộn xộn của cô. Người hắn đã căng cứng, nữ nhân này chỉ cần thở thôi cũng mê hoặc hắn rồi, huống gì chạm vào làn da mềm, nhắm nháp bờ môi mướt, càng tăng thêm hưng phấn trong cơ thể nam nhân.
Cởi hết lộ thân hình quyến rũ như Từ Hoa Kiều, cũng phải dùng chiêu trò làm t*nh thì hắn mới c*ng chỗ đấy. Nhưng với cô vợ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này, nhiều khi chỉ rơi nữa giọt lệ thôi cũng khiến hắn muốn phát tiết ngay.
"Đây là nơi công cộng... Anh có tiết chế được không?"
Hắn nhìn xung quanh rất đông người đang tụ hợp. Tàu vừa hạ neo, là hắn vác nữ nhân lên vai mang xuống đảo Thiên Nga, đến khách sạn, chọn một căn phòng Vib Pro.
"Ách." An Ngôn bò dậy sau cú ném thô bạo.
Nam Môn Thần nới lỏng cà vạt, ánh mắt đầy ma mị nhìn vào người cô, trong vô thức cô che cơ thể mình.
"Sao hả? Sợ chồng ăn thịt à?"
Hắn cởi áo rồi, nàng hoảng sợ lùi vào một gốc.
"Anh thả tôi ra."
Cô vừa dứt câu, thân thể đã bị cuốn lại, hai chân dựa vào lồng ngực nóng rực.
Hương thơm trên người nữ nhân quả thật hơn thuốc phiện.
Thùy tai mẫn cảm bị đầu lưỡi hắn trêu chọc, vành tai ửng đỏ hấp dẫn hắn.
"Cô là vợ của tôi! Đừng tỏ ra như bị cưỡng hiếp vậy?"
Đây rõ ràng là ép buộc chứ có khác sao. Hắn đang chèn ép nàng dưới thân. Nhiệt độ âm dương, nhịp tim đập của nam nhân cô nghe rất rõ.
"Lưu manh!"
"Cô chửi tôi?"
Bị An Ngôn chửi, hắn bóp miệng nhỏ cưỡng hôn rồi cắn một cái tỏ ý trừng phạt.
Cô đau đớn vùng dậy tát hắn một cái, bị đánh bất ngờ, hắn nổi máu quân vương bao d*m , tháo dây thắt lưng vung lên cao.
An Ngôn phản xạ đưa hai tay che đầu, dây thắt lưng dạ quất xuống rát da đỏ thịt.
"Cô nghĩ tôi thèm chạm vào cô chắc." Hắn nắm tay cô kéo vào phòng tắm, không chút xót thương, bế cô quăng vào bồn tắm, nhếch mép khinh bỉ.
"Tắm cho sạch thân thể dơ bẩn của cô đi."
Hắn chớp lấy vòi sen xịt thẳng vào mặt và cơ thể ướt sủng của nàng, sự phản kháng trong vô vọng, da dẻ mỏng manh đã đỏ lên hết.
- "Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa cắt ngang màng tra tấn của hắn. Thiệu Phong bên ngoài đợi khá lâu, nên đẩy cửa vào, trông thấy Nam Môn Thần đang chỉnh chu lại quần áo, nhìn qua giường thấy lộn xộn chăn gra cùng y phục nữ nhân.
"! ! !"
Thiệu Phong chau mày nhìn Nam Môn Thần: "Thiếu gia..."
"Đi thôi!"
Nam Môn Thần phất tay, Thiệu Phong bất đáp dĩ theo sau. Cả hai hợp mặt trong lễ thuyết trình sản phẩm.
Phía dưới sân khấu một người đàn ông trong trang phục quý tộc, mái tóc dài màu trắng khuôn mặt được che đi bằng mặt nạ. Viên ngọc lục bảo giữa cổ áo loé sáng khi có ánh đèn rọi vào.
"Thiếu gia... Người trên đó chính là chồng của An tiểu thư." Trợ lý Hàn Thanh chỉ vào Nam Môn Thần nói.
Người đàn ông nhanh chóng tiến đến dãy ghế đầu, quan sát thật kỹ đối phương, vì người đàn ông nhận thấy người này đã từng gặp ở đâu rồi, mà còn có cảm giác đã tiếp xúc thân thiết.
Kỳ lạ...
Anh ta xoay người rời khỏi, Hàn Thanh cũng nhanh chóng bước theo sau.
Khi ngang qua căn phòng Vip pro, nghe âm thanh nước chảy, người đàn ông có linh cảm xấu, vươn tay chạm nắm cửa, thì nghe tiếng bước chân ai đó đang đến, thế là cả hai nhanh chóng lướt qua căn phòng đó.