Phủ Ngụy Quốc công, trước cửa xây ba đạo môn lâu (1), bên trên điêu hình rồng nạm vàng. Đi xuyên qua môn lâu mới tới cửa lớn của Phủ Quốc công, được xây theo lối kiến trúc ba gian năm giá (2), trước cửa khảm mặt Kim Sơn thú. Bên trên treo tấm biển gỗ tử đàn do đích thân Thái Tổ đề bút viết, từng chữ nhũ vàng vuông vức, cầu kỳ quý giá.
Bước qua khỏi cánh cửa, vòng qua tường rào, sảnh ngoài, trung đường, hậu đường đều là bảy gian chín giá, nơi chốn đều là ngói xanh tường đỏ, cửa sổ vuông sơn đen thếp vàng, mái vòm cong cong, bậc thang nối dài.
Nam Sơn Đường, phòng chính, trong đình bài trí đá tảng giả núi, cắm vào mấy cành trúc được cắt tỉa kỹ càng, bên dưới mọc mấy bụi chuối tây, dọc đường có nha hoàn, nô bộc lũ lượt đi ra đi vào.
“Nhanh! Nhanh đi hỏi xem, Thận ca nhi đến đâu rồi?”
Lão tổ tông của Phủ Quốc công đã qua tuổi sáu mươi, mặc áo bào dài màu đỏ, tay áo thêu đám mây bằng chỉ vàng, mái tóc bạc trắng dùng dầu hoa quế chải lên gọn gàng, chống cây trượng gỗ khắc hình bát tiên qua biển, ngồi trên ghế gỗ trông mong chờ đợi, một hai phải kêu gã sai vặt chạy ra bến tàu hỏi thăm.
Nhị thái thái đầu mang đầy châu ngọc, toàn thân khoác lụa là, lúc này sáp lại gần nói: “Chịu nổi không, lão thái thái đã sai mười bảy tên nô bộc đi còn chưa đủ, bây giờ lại muốn phái thêm đứa thứ mười tám sao!”
Tức thời, cả sảnh người ai cũng cười rộ lên náo nhiệt, lão tổ tông cười mắng: “Cái đồ con khỉ nhà cô, chờ Thận ca nhi cưới vợ, phải kêu vợ nó nhéo cái miệng này của cô mới được!”
Nhị thái thái kêu oan: “Lão thái thái, ngài chỉ một lòng mong ngóng cô vợ chưa qua cửa của Thận ca nhi, sắp có người mới đến ngài đâu còn cần cái ruột mướp già như con nữa.”
Mọi người nghe vậy lại cười rộ lên rộn ràng.
Ngay cả Đại thái thái – mẫu thân của Bùi Thận cũng cười nói: “Em cũng hơn bốn mươi rồi, còn bướng bỉnh như thế!”
Nhị thái thái càng oan uổng: “Tẩu tẩu, cũng đừng nói oan cho em, nói về bướng bỉnh, em sao bì kịp Tứ thái thái.” Mới buột miệng nói xong, Nhị thái thái nhủ thầm không ổn rồi.
Quả nhiên, cả sảnh vui cười bỗng chốc yên ắng lại. Giống như bị tạt một chậu nước lạnh, bầu không khí bất ngờ thay đổi. Tứ lão gia ngồi cạnh vuốt bộ râu được tỉa tót cẩn thận, nói “Nhị tẩu, đang vui bỗng dưng nhắc tới mụ sao chổi đó làm gì.”
Gọi vợ cả là mụ sao chổi, nữ quyến ngồi trong sảnh nghe vậy đều hơi có khó chịu.
Tam thái thái tính tình yên tĩnh, ngày thường hiếm khi nói chuyện, hôm nay lại không nhịn được mỉa mai: “Tứ đệ, đệ đừng ra vẻ cho mọi người xem nữa. Ai mà chẳng biết vợ chồng hai người hòa thuận êm ấm cỡ nào!”
Tứ lão gia bị chọc tức thiếu chút giật phăng chỏm râu. Ai hòa thuận êm ấm với mụ điên kia chứ! Chẳng qua nuôi đứa ca kỹ bên ngoài, mụ điên đó vậy mà dám kêu người bắt gian hắn, ầm ĩ tới mức toàn bộ kinh thành đều biết chuyện. Còn thể thống gì! Còn thể thống gì!
Tứ lão gia còn đang bực tức, ngoài cửa chợt có gã sai vặt tới báo, “Thế tử đã quay về! Thế tử đã quay về!”
Không khí lại bỗng chốc náo nhiệt lên, mọi người cười nói hòa thuận vui vẻ, phảng phất chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Bùi Thận vừa bước vào, mẫu thân của y liền vội vàng ra đón, liên tục gọi “Thận ca nhi”, “Thận ca nhi”.
Mẹ con gặp nhau, vốn nên là cảnh tượng rưng rưng đẫm lệ. Chỉ là Bùi Thận từ ba tuổi đã chuyển ra thư phòng để học chữ vỡ lòng, sáu tuổi đã đi học xa, đến năm mười bảy thi đậu tiến sĩ mới quay về nhà. Từ đó đến nay lại liên tục đi xa làm công vụ, kỹ càng mà nói, tình cảm mẹ con của hai người thật sự là nhạt nhẽo.
Mẫu thân của y thì không biết nên đối mặt với đứa con trai xa nhà từ năm sáu tuổi này như thế nào, Bùi Thận cũng không biết nên đối mặt với người tuy là mẹ nhưng xa lạ này như thế nào.
Thẩm Lan theo sau vốn không định lẫn vào, nàng nay đã mười tám, chờ thêm mấy tháng đợi Bùi Thận thành hôn nàng liền có thể xuất phủ, chỉ muốn lẳng lặng cho qua mấy tháng cuối cùng này.
Nhưng hai người cứ đứng như vậy, lát nữa Bùi Thận rảnh ra, lại cảm thấy nàng không biết quan sát, rồi lại mặt nặng mày nhẹ.
Thẩm Lan an ủi chính mình, dù từ chức cũng phải hoàn thành tốt những nhiệm vụ cuối cùng, nàng bước lên nửa bước, cúi đầu thấp giọng nói: “Gia, lễ vật.”
Bùi Thận thong thả trở lại, “Khiến mẫu thân nhọc lòng, con rời nhà nhiều năm, hiện giờ mang theo mấy thứ lễ vật trở về biếu tặng, mọi người ai cũng có phần cả.” Nói xong, hô tên Thấm Phương.
Thẩm Lan nhận lễ vật từ tay tiểu nha hoàn phía sau, tất thảy dâng cho Bùi Thận.
Những người nam thì tặng nghiên mực Đoan Khê xanh đậm khắc những dòng chúc khác nhau, người lớn thì khắc câu “Thiên bảo cửu như”, “Lan huân quế phức”, còn trẻ phải thi công danh thì khắc “Thiềm cung chiết quế”, “Độc chiêm ngao đầu”, con nít lại khắc là “Tang hồ bồng thỉ”, “Hổ báo chi câu”.
Những nữ quyến thì đều tặng vàng bạc, đồ chơi nhỏ bằng vàng, dựa theo cầm tinh con gì mà tạo ra nguyên bộ với những tư thế khác nhau, thoạt nhìn rất là đáng yêu.
“Thận ca nhi có lòng.” Lão tổ tông cảm thán nói. Những người khác nhận được lễ vật đều rất là ưng ý.
Bùi Thận cũng rất vừa lòng. Năm đó y bàn giao chức vị, rời khỏi Dương Châu, vốn là ngồi thuyền riêng cho quan lại để trở về kinh đô, ngờ đâu nghe tin đại quân của Yêm Đáp đến gần, kinh đô bị vây. Y để Thẩm Lan ở lại thuyền, bản thân bỏ thuyền cưỡi ngựa chạy nhanh quay về kinh đô, lại nhờ chiến công liên tục mà thăng chức, đã làm đến Tham chính Sơn Tây. Y lại nhanh chóng dẫn theo Thẩm Lan vòng qua Sơn Tây nhậm chức, thế nên rốt cuộc Thẩm Lan chưa từng trông thấy cửa lớn của Phủ Quốc công.
Cho dù như vậy, nàng vẫn có thể lo liệu lễ vật ổn thỏa, có thể thấy khả năng làm việc thận trọng, không hề sơ hở.
Mọi người đều là người trong nhà, cũng không cần câu nệ gì, mở tiệc nhỏ thân mật ở nhà thủy tạ. Nhà thuỷ tạ này xây bên hồ, mặt hồ xanh biếc mênh mông, hoa sen tỏa hương thơm ngát, cạnh bên có những tảng đá giả núi lởm chởm, đúng là một nơi tươi đẹp mát mẻ vừa có núi vừa có sông.
Nam nhân một bàn, nữ quyến một bàn, uống rượu chuyện trò, lại gọi đào kép ra hát Lưỡng Xuất Ngư Dương Lộng, Thúy Hương Mộng. Bàn tiệc vô cùng phong phú, chén bát đĩa ly đầy bàn, trên bờ dưới nước gì cũng có, heo Lan Khê, măng Thái Thương, gạo Tùng Giang, thịt hươu nướng, vịt đá cá tuyết. Quả là thức ngon vật lạ trên rừng dưới biển đều tề tựu.
Thẩm Lan nhìn mà líu lưỡi không thôi, đứng đằng sau Bùi Thận nghe bọn họ đối thơ từ ca phú, học lỏm thêm chút kiến thức trong tứ thư ngũ kinh, lại rót rượu cho Bùi Thận.
Nàng cúi đầu không nói, tư thái kính cẩn, Tứ lão gia ngồi cách Bùi Thận không xa đảo mắt tới lui đánh giá nàng. Tuy cúi đầu không nhìn thấy cả khuôn mặt, chỉ thấy làn da trắng ngọc ngà, chiếc cổ thon dài nõn nà, dáng người mềm mại lả lướt, nhìn liền biết là một mỹ nhân.
Tứ lão gia uống cạn rượu Thạch Luyện Xuân trong ly, hắng giọng: “Thủ Tuân này, ta nhớ rõ lúc trước con rời phủ đi nhậm chức ở Dương Châu chỉ dẫn theo mấy thị vệ và gã sai vặt thôi, bây giờ từ Sơn Tây trở về sao lại có thêm một nha hoàn vậy?”
Thẩm Lan lộp bộp trong lòng, đang yên đang lành tự dưng nhắc đến nàng làm chi.
Bùi Thận đang khảo bài tập của mấy đứa em họ, nghe vậy nhìn sang Tứ lão gia, nhàn nhạt đáp: “Tứ thúc, Thấm Phương là nha hoàn của ta.”
Tứ lão gia Bùi Diên bây giờ nổi cơn háo sắc, đâu nghe ra được lời cảnh cáo của Bùi Thận, lại nhiều năm không gặp đứa cháu trai này, cảm thấy mình là người lớn có gì phải sợ nó, phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay ra vẻ thản nhiên nói: “Nha hoàn của Phủ Quốc Công mà ra đường, người khác hô tiếng “tiểu thư” cũng không có gì quá đáng, cớ sao mà đứng cúi đầu sợ hãi, rụt rè không nói lời nào? Ngươi mau ngẩng đầu lên xem.”
Thẩm Lan lẩm bẩm thật xui xẻo, cũng không biết vịTtứ lão gia này là tò mò thật hay tò mò giả. Nhưng nàng biết mình tuyệt không được ngẩng đầu.
Thẩm Lan mười tám tuổi trăng, vóc người nẩy nở, có trước có sau. Nếu lỡ bị người trong Phủ Quốc Công nhìn trúng, nàng không dám đảm bảo liệu Bùi Thận có tặng nàng đi hay không.
Đang lúc Thẩm Lan suy tư làm sao trốn qua trận này, Bùi Thận nhìn về phía Tứ lão gia, ánh mắt lộ ra cảnh cáo: “Tứ thúc, nàng nhát gan, không dám ngẩng đầu.”
Tứ lão gia liền có chút không vui, chẳng qua chỉ là một con hầu thôi, làm gì phải nâng niu đến vậy.
Thấy bầu không khí trở nên cứng nhắc, nhị thúc tam thúc ngồi bên cạnh vội vã đứng ra giảng hòa, mọi người cũng cười đùa trở lại.
Đúng lúc này, bên bàn nữ quyến đưa sang một đĩa hoa sen ngọt đựng bằng đĩa linh vân bảy màu, xếp thành hình chữ Phẩm (品), Nhị thái thái cất giọng nói: “Thận ca nhi, đây là mẫu thân con thưởng cho con, còn không nhanh cảm ơn đi?”
Bùi Thận liền nói: “Đa tạ mẫu thân quan tâm.”
Đại thái thái không biết vì sao, hơi ngại ngùng xua tay: “Bụng đói uống rượu không tốt, ăn ít điểm tâm lót dạ đã.”
Em trai ruột của Bùi Thận, cùng mẹ sinh ra – Bùi Hồn vừa tròn mười bảy, ngồi cạnh ồn ào: “Hoa sen ngọt này là đệ thích ăn nhất, ca ca nhớ chừa lại cho đệ một miếng với.”
Bùi Thận là người nhạy bén đến mức nào, lập tức hiểu được hoa sen ngọt này là mẫu thân mang tới cho Hồn ca nhi ăn. Y bỗng có chút không vui, nhiều năm không về nhà, những thứ y thích ăn chỉ sợ giờ đây mẫu thân đã không còn nhớ rõ.
Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy chẳng có ý nghĩa gì, Hồn ca nhi nhỏ hơn y năm tuổi, so bì với một đứa nhỏ để làm chi.
Chỉ có Thẩm Lan trộm nghĩ một lát quay về chỉ sợ y lại nhăn nhó. Y mà khó chịu, tất cả nha hoàn, thị vệ đều xui xẻo theo. Thế là nàng dùng đôi đũa bạc gắp một miếng bánh đậu thúy ngọc nhỏ bỏ vào trong chén của y.
Bùi Thận sửng sốt, đuôi mắt quét qua Thẩm Lan một cái, nghĩ thầm nàng cũng thông minh đấy, rồi gắp miếng bánh đậu kia lên thong thả ăn.
Mọi người ăn cơm uống rượu đều hơi say, ngồi tán gẫu một lát liền tàn tiệc.
Bùi Thận vẻ mặt bình tĩnh không hề khác thường, uống rượu nhưng không hề thấy chút men say, nói năng rõ ràng ra lệnh: “Đi Tam Úy Trai.”
Nhưng Thẩm Lan biết người này đã say rồi, hơn nữa đã say mèm say khướt. Bởi vì Bùi Thận luôn cho rằng rượu vào hư sự, không bao giờ làm việc sau khi uống rượu, càng không bao giờ uống rượu xong mà bước vào thư phòng.
Thẩm Lan nói: “Gia, ngài say rồi, ta đưa ngài về Tồn Hậu Đường.”
Bùi Thận không nói tiếng nào, giương đôi mắt lờ đờ mông lung nhìn nàng, nhìn một lát, đột nhiên hỏi: “Sao cứ cúi đầu vậy? Gia bạc đãi cô sao?”
Mấy tiểu nha hoàn đứng cạnh cuống quít cúi đầu không dám nghe, Thẩm Lan đành nói: “Gia, ngài say rồi.”
Bùi Thận không chịu đi, cố chấp đứng ở nhà thuỷ tạ, y sức dài vai rộng, một mình Thẩm Lan kéo không đi, đành phải nói: “Gia, ngài không có bạc đãi ta.”
Bùi Thận lúc này mới khịt mũi một tiếng, vừa lòng nở nụ cười, nhấc chân rời đi.
Thẩm Lan thở dài. Bùi Thận vẫn còn nhớ đường về Tồn Hậu Đường, tự mình đi bộ về. Đến cửa viện, các nha hoàn, vú già vội vàng ra đón.
Người dẫn đầu là Niệm Xuân, một hàng bốn đại nha hoàn gồm Niệm Xuân, Hòe Hạ, Tố Thu, Thanh Đông, cùng nha hoàn vú già còn lại tất cả đứng trước cửa viện nghênh đón Bùi Thận.
Bùi Thận mấy năm nay ngồi ở vị trí cao, uy nghi lãnh lệ, nha hoàn vú già chỉ nhìn chứ không dám nói chuyện. Nhưng hôm nay y đầu đội ngọc quan, eo mang bạch ngọc, mặc áo bào dài xanh lam khảm đá quý, mặt mày tuấn tú, dáng người oai hùng. Đặc biệt là gương mặt kia, quả thật đến Hà Yến, Phan An cũng phải xấu hổ không bằng. Thế là, đám nha hoàn tuổi trẻ xinh đẹp bắt đầu nảy sinh vài ý nghĩ.
Bùi Thận nhìn một vòng, vẫy tay bảo tất cả đứng lên.
Sau khi trở về đã đi thẳng tới Nam Sơn Đường để thăm lão tổ tông, chưa quay về Tồn Hậu Đường, vậy nên Thẩm Lan cũng không quen nha hoàn, vú già trong viện này.
“Nhanh lên! Mau đỡ Gia vào.” Niệm Xuân vội vàng chỉ huy mấy tiểu nha hoàn vây quanh Bùi Thận. Nhưng Hòe Hạ cùng Thanh Đông lập tức đẩy mấy tiểu nha đầu kia ra, một trái một phải đỡ Bùi Thận đi vào.
Niệm Xuân nhìn mà chán nản, quay lại nhìn thấy Thẩm Lan cúi đầu, ăn mặc đơn giản, cả người không đeo trang sức, chỉ cài một cây trâm bạc, tưởng lầm nàng là tiểu nha hoàn nào đó, giận dữ mắng: “Đứng đực ra đó làm gì! Thứ không có mắt! Ngươi ở viện nào? Ta đi gặp ma ma quản sự để nói chuyện!”
Thẩm Lan nhíu mày, nhưng nàng chỉ cần chờ thêm mấy tháng, đợi Bùi Thận thành hôn là xong, tội gì cãi cọ chuốc thêm thị phi, định bụng nhịn cho qua chuyện. Đúng lúc này, có tiểu nha hoàn Lan Hương vội vàng nói: “Hai vị tỷ tỷ, ban nãy Gia nói mùi túi thơm trên eo nồng quá, giật ra bảo em cất đi. Lúc nãy đi gấp quá, bây giờ em tìm lại không thấy đâu nữa.”
Niệm Xuân còn đang tức, há miệng định mắng tiếp, Thẩm Lan vội vàng nói: “Có phải là cái túi thơm màu xanh thiên thanh thêu hình lá trúc không?”
Lan Hương giọng nói run rẩy, rưng rưng nước mắt, vội gật đầu: “Đúng rồi tỷ tỷ, bây giờ em quay lại tìm.”
Thẩm Lan nói: “Đừng có gấp, có lẽ bỏ quên ở nhà thuỷ tạ. Ta đi chung với em.”
Nàng không muốn ở đây cãi cọ, càng không muốn vào nhà hầu hạ Bùi Thận cởi đồ tháo giày, trải giường gấp chăn, bưng trà đổ nước, thế là đi theo Lan Hương tìm túi thơm kia.
Thấy hai người các nàng rời đi, Niệm Xuân cũng thôi quát mắng, vội vàng đi hầu hạ Bùi Thận thay quần áo.
Chú thích:
(1) Môn lâu là cái này nè
(2) Cổng xây kiểu ba gian năm giá:
Bước qua khỏi cánh cửa, vòng qua tường rào, sảnh ngoài, trung đường, hậu đường đều là bảy gian chín giá, nơi chốn đều là ngói xanh tường đỏ, cửa sổ vuông sơn đen thếp vàng, mái vòm cong cong, bậc thang nối dài.
Nam Sơn Đường, phòng chính, trong đình bài trí đá tảng giả núi, cắm vào mấy cành trúc được cắt tỉa kỹ càng, bên dưới mọc mấy bụi chuối tây, dọc đường có nha hoàn, nô bộc lũ lượt đi ra đi vào.
“Nhanh! Nhanh đi hỏi xem, Thận ca nhi đến đâu rồi?”
Lão tổ tông của Phủ Quốc công đã qua tuổi sáu mươi, mặc áo bào dài màu đỏ, tay áo thêu đám mây bằng chỉ vàng, mái tóc bạc trắng dùng dầu hoa quế chải lên gọn gàng, chống cây trượng gỗ khắc hình bát tiên qua biển, ngồi trên ghế gỗ trông mong chờ đợi, một hai phải kêu gã sai vặt chạy ra bến tàu hỏi thăm.
Nhị thái thái đầu mang đầy châu ngọc, toàn thân khoác lụa là, lúc này sáp lại gần nói: “Chịu nổi không, lão thái thái đã sai mười bảy tên nô bộc đi còn chưa đủ, bây giờ lại muốn phái thêm đứa thứ mười tám sao!”
Tức thời, cả sảnh người ai cũng cười rộ lên náo nhiệt, lão tổ tông cười mắng: “Cái đồ con khỉ nhà cô, chờ Thận ca nhi cưới vợ, phải kêu vợ nó nhéo cái miệng này của cô mới được!”
Nhị thái thái kêu oan: “Lão thái thái, ngài chỉ một lòng mong ngóng cô vợ chưa qua cửa của Thận ca nhi, sắp có người mới đến ngài đâu còn cần cái ruột mướp già như con nữa.”
Mọi người nghe vậy lại cười rộ lên rộn ràng.
Ngay cả Đại thái thái – mẫu thân của Bùi Thận cũng cười nói: “Em cũng hơn bốn mươi rồi, còn bướng bỉnh như thế!”
Nhị thái thái càng oan uổng: “Tẩu tẩu, cũng đừng nói oan cho em, nói về bướng bỉnh, em sao bì kịp Tứ thái thái.” Mới buột miệng nói xong, Nhị thái thái nhủ thầm không ổn rồi.
Quả nhiên, cả sảnh vui cười bỗng chốc yên ắng lại. Giống như bị tạt một chậu nước lạnh, bầu không khí bất ngờ thay đổi. Tứ lão gia ngồi cạnh vuốt bộ râu được tỉa tót cẩn thận, nói “Nhị tẩu, đang vui bỗng dưng nhắc tới mụ sao chổi đó làm gì.”
Gọi vợ cả là mụ sao chổi, nữ quyến ngồi trong sảnh nghe vậy đều hơi có khó chịu.
Tam thái thái tính tình yên tĩnh, ngày thường hiếm khi nói chuyện, hôm nay lại không nhịn được mỉa mai: “Tứ đệ, đệ đừng ra vẻ cho mọi người xem nữa. Ai mà chẳng biết vợ chồng hai người hòa thuận êm ấm cỡ nào!”
Tứ lão gia bị chọc tức thiếu chút giật phăng chỏm râu. Ai hòa thuận êm ấm với mụ điên kia chứ! Chẳng qua nuôi đứa ca kỹ bên ngoài, mụ điên đó vậy mà dám kêu người bắt gian hắn, ầm ĩ tới mức toàn bộ kinh thành đều biết chuyện. Còn thể thống gì! Còn thể thống gì!
Tứ lão gia còn đang bực tức, ngoài cửa chợt có gã sai vặt tới báo, “Thế tử đã quay về! Thế tử đã quay về!”
Không khí lại bỗng chốc náo nhiệt lên, mọi người cười nói hòa thuận vui vẻ, phảng phất chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Bùi Thận vừa bước vào, mẫu thân của y liền vội vàng ra đón, liên tục gọi “Thận ca nhi”, “Thận ca nhi”.
Mẹ con gặp nhau, vốn nên là cảnh tượng rưng rưng đẫm lệ. Chỉ là Bùi Thận từ ba tuổi đã chuyển ra thư phòng để học chữ vỡ lòng, sáu tuổi đã đi học xa, đến năm mười bảy thi đậu tiến sĩ mới quay về nhà. Từ đó đến nay lại liên tục đi xa làm công vụ, kỹ càng mà nói, tình cảm mẹ con của hai người thật sự là nhạt nhẽo.
Mẫu thân của y thì không biết nên đối mặt với đứa con trai xa nhà từ năm sáu tuổi này như thế nào, Bùi Thận cũng không biết nên đối mặt với người tuy là mẹ nhưng xa lạ này như thế nào.
Thẩm Lan theo sau vốn không định lẫn vào, nàng nay đã mười tám, chờ thêm mấy tháng đợi Bùi Thận thành hôn nàng liền có thể xuất phủ, chỉ muốn lẳng lặng cho qua mấy tháng cuối cùng này.
Nhưng hai người cứ đứng như vậy, lát nữa Bùi Thận rảnh ra, lại cảm thấy nàng không biết quan sát, rồi lại mặt nặng mày nhẹ.
Thẩm Lan an ủi chính mình, dù từ chức cũng phải hoàn thành tốt những nhiệm vụ cuối cùng, nàng bước lên nửa bước, cúi đầu thấp giọng nói: “Gia, lễ vật.”
Bùi Thận thong thả trở lại, “Khiến mẫu thân nhọc lòng, con rời nhà nhiều năm, hiện giờ mang theo mấy thứ lễ vật trở về biếu tặng, mọi người ai cũng có phần cả.” Nói xong, hô tên Thấm Phương.
Thẩm Lan nhận lễ vật từ tay tiểu nha hoàn phía sau, tất thảy dâng cho Bùi Thận.
Những người nam thì tặng nghiên mực Đoan Khê xanh đậm khắc những dòng chúc khác nhau, người lớn thì khắc câu “Thiên bảo cửu như”, “Lan huân quế phức”, còn trẻ phải thi công danh thì khắc “Thiềm cung chiết quế”, “Độc chiêm ngao đầu”, con nít lại khắc là “Tang hồ bồng thỉ”, “Hổ báo chi câu”.
Những nữ quyến thì đều tặng vàng bạc, đồ chơi nhỏ bằng vàng, dựa theo cầm tinh con gì mà tạo ra nguyên bộ với những tư thế khác nhau, thoạt nhìn rất là đáng yêu.
“Thận ca nhi có lòng.” Lão tổ tông cảm thán nói. Những người khác nhận được lễ vật đều rất là ưng ý.
Bùi Thận cũng rất vừa lòng. Năm đó y bàn giao chức vị, rời khỏi Dương Châu, vốn là ngồi thuyền riêng cho quan lại để trở về kinh đô, ngờ đâu nghe tin đại quân của Yêm Đáp đến gần, kinh đô bị vây. Y để Thẩm Lan ở lại thuyền, bản thân bỏ thuyền cưỡi ngựa chạy nhanh quay về kinh đô, lại nhờ chiến công liên tục mà thăng chức, đã làm đến Tham chính Sơn Tây. Y lại nhanh chóng dẫn theo Thẩm Lan vòng qua Sơn Tây nhậm chức, thế nên rốt cuộc Thẩm Lan chưa từng trông thấy cửa lớn của Phủ Quốc công.
Cho dù như vậy, nàng vẫn có thể lo liệu lễ vật ổn thỏa, có thể thấy khả năng làm việc thận trọng, không hề sơ hở.
Mọi người đều là người trong nhà, cũng không cần câu nệ gì, mở tiệc nhỏ thân mật ở nhà thủy tạ. Nhà thuỷ tạ này xây bên hồ, mặt hồ xanh biếc mênh mông, hoa sen tỏa hương thơm ngát, cạnh bên có những tảng đá giả núi lởm chởm, đúng là một nơi tươi đẹp mát mẻ vừa có núi vừa có sông.
Nam nhân một bàn, nữ quyến một bàn, uống rượu chuyện trò, lại gọi đào kép ra hát Lưỡng Xuất Ngư Dương Lộng, Thúy Hương Mộng. Bàn tiệc vô cùng phong phú, chén bát đĩa ly đầy bàn, trên bờ dưới nước gì cũng có, heo Lan Khê, măng Thái Thương, gạo Tùng Giang, thịt hươu nướng, vịt đá cá tuyết. Quả là thức ngon vật lạ trên rừng dưới biển đều tề tựu.
Thẩm Lan nhìn mà líu lưỡi không thôi, đứng đằng sau Bùi Thận nghe bọn họ đối thơ từ ca phú, học lỏm thêm chút kiến thức trong tứ thư ngũ kinh, lại rót rượu cho Bùi Thận.
Nàng cúi đầu không nói, tư thái kính cẩn, Tứ lão gia ngồi cách Bùi Thận không xa đảo mắt tới lui đánh giá nàng. Tuy cúi đầu không nhìn thấy cả khuôn mặt, chỉ thấy làn da trắng ngọc ngà, chiếc cổ thon dài nõn nà, dáng người mềm mại lả lướt, nhìn liền biết là một mỹ nhân.
Tứ lão gia uống cạn rượu Thạch Luyện Xuân trong ly, hắng giọng: “Thủ Tuân này, ta nhớ rõ lúc trước con rời phủ đi nhậm chức ở Dương Châu chỉ dẫn theo mấy thị vệ và gã sai vặt thôi, bây giờ từ Sơn Tây trở về sao lại có thêm một nha hoàn vậy?”
Thẩm Lan lộp bộp trong lòng, đang yên đang lành tự dưng nhắc đến nàng làm chi.
Bùi Thận đang khảo bài tập của mấy đứa em họ, nghe vậy nhìn sang Tứ lão gia, nhàn nhạt đáp: “Tứ thúc, Thấm Phương là nha hoàn của ta.”
Tứ lão gia Bùi Diên bây giờ nổi cơn háo sắc, đâu nghe ra được lời cảnh cáo của Bùi Thận, lại nhiều năm không gặp đứa cháu trai này, cảm thấy mình là người lớn có gì phải sợ nó, phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay ra vẻ thản nhiên nói: “Nha hoàn của Phủ Quốc Công mà ra đường, người khác hô tiếng “tiểu thư” cũng không có gì quá đáng, cớ sao mà đứng cúi đầu sợ hãi, rụt rè không nói lời nào? Ngươi mau ngẩng đầu lên xem.”
Thẩm Lan lẩm bẩm thật xui xẻo, cũng không biết vịTtứ lão gia này là tò mò thật hay tò mò giả. Nhưng nàng biết mình tuyệt không được ngẩng đầu.
Thẩm Lan mười tám tuổi trăng, vóc người nẩy nở, có trước có sau. Nếu lỡ bị người trong Phủ Quốc Công nhìn trúng, nàng không dám đảm bảo liệu Bùi Thận có tặng nàng đi hay không.
Đang lúc Thẩm Lan suy tư làm sao trốn qua trận này, Bùi Thận nhìn về phía Tứ lão gia, ánh mắt lộ ra cảnh cáo: “Tứ thúc, nàng nhát gan, không dám ngẩng đầu.”
Tứ lão gia liền có chút không vui, chẳng qua chỉ là một con hầu thôi, làm gì phải nâng niu đến vậy.
Thấy bầu không khí trở nên cứng nhắc, nhị thúc tam thúc ngồi bên cạnh vội vã đứng ra giảng hòa, mọi người cũng cười đùa trở lại.
Đúng lúc này, bên bàn nữ quyến đưa sang một đĩa hoa sen ngọt đựng bằng đĩa linh vân bảy màu, xếp thành hình chữ Phẩm (品), Nhị thái thái cất giọng nói: “Thận ca nhi, đây là mẫu thân con thưởng cho con, còn không nhanh cảm ơn đi?”
Bùi Thận liền nói: “Đa tạ mẫu thân quan tâm.”
Đại thái thái không biết vì sao, hơi ngại ngùng xua tay: “Bụng đói uống rượu không tốt, ăn ít điểm tâm lót dạ đã.”
Em trai ruột của Bùi Thận, cùng mẹ sinh ra – Bùi Hồn vừa tròn mười bảy, ngồi cạnh ồn ào: “Hoa sen ngọt này là đệ thích ăn nhất, ca ca nhớ chừa lại cho đệ một miếng với.”
Bùi Thận là người nhạy bén đến mức nào, lập tức hiểu được hoa sen ngọt này là mẫu thân mang tới cho Hồn ca nhi ăn. Y bỗng có chút không vui, nhiều năm không về nhà, những thứ y thích ăn chỉ sợ giờ đây mẫu thân đã không còn nhớ rõ.
Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy chẳng có ý nghĩa gì, Hồn ca nhi nhỏ hơn y năm tuổi, so bì với một đứa nhỏ để làm chi.
Chỉ có Thẩm Lan trộm nghĩ một lát quay về chỉ sợ y lại nhăn nhó. Y mà khó chịu, tất cả nha hoàn, thị vệ đều xui xẻo theo. Thế là nàng dùng đôi đũa bạc gắp một miếng bánh đậu thúy ngọc nhỏ bỏ vào trong chén của y.
Bùi Thận sửng sốt, đuôi mắt quét qua Thẩm Lan một cái, nghĩ thầm nàng cũng thông minh đấy, rồi gắp miếng bánh đậu kia lên thong thả ăn.
Mọi người ăn cơm uống rượu đều hơi say, ngồi tán gẫu một lát liền tàn tiệc.
Bùi Thận vẻ mặt bình tĩnh không hề khác thường, uống rượu nhưng không hề thấy chút men say, nói năng rõ ràng ra lệnh: “Đi Tam Úy Trai.”
Nhưng Thẩm Lan biết người này đã say rồi, hơn nữa đã say mèm say khướt. Bởi vì Bùi Thận luôn cho rằng rượu vào hư sự, không bao giờ làm việc sau khi uống rượu, càng không bao giờ uống rượu xong mà bước vào thư phòng.
Thẩm Lan nói: “Gia, ngài say rồi, ta đưa ngài về Tồn Hậu Đường.”
Bùi Thận không nói tiếng nào, giương đôi mắt lờ đờ mông lung nhìn nàng, nhìn một lát, đột nhiên hỏi: “Sao cứ cúi đầu vậy? Gia bạc đãi cô sao?”
Mấy tiểu nha hoàn đứng cạnh cuống quít cúi đầu không dám nghe, Thẩm Lan đành nói: “Gia, ngài say rồi.”
Bùi Thận không chịu đi, cố chấp đứng ở nhà thuỷ tạ, y sức dài vai rộng, một mình Thẩm Lan kéo không đi, đành phải nói: “Gia, ngài không có bạc đãi ta.”
Bùi Thận lúc này mới khịt mũi một tiếng, vừa lòng nở nụ cười, nhấc chân rời đi.
Thẩm Lan thở dài. Bùi Thận vẫn còn nhớ đường về Tồn Hậu Đường, tự mình đi bộ về. Đến cửa viện, các nha hoàn, vú già vội vàng ra đón.
Người dẫn đầu là Niệm Xuân, một hàng bốn đại nha hoàn gồm Niệm Xuân, Hòe Hạ, Tố Thu, Thanh Đông, cùng nha hoàn vú già còn lại tất cả đứng trước cửa viện nghênh đón Bùi Thận.
Bùi Thận mấy năm nay ngồi ở vị trí cao, uy nghi lãnh lệ, nha hoàn vú già chỉ nhìn chứ không dám nói chuyện. Nhưng hôm nay y đầu đội ngọc quan, eo mang bạch ngọc, mặc áo bào dài xanh lam khảm đá quý, mặt mày tuấn tú, dáng người oai hùng. Đặc biệt là gương mặt kia, quả thật đến Hà Yến, Phan An cũng phải xấu hổ không bằng. Thế là, đám nha hoàn tuổi trẻ xinh đẹp bắt đầu nảy sinh vài ý nghĩ.
Bùi Thận nhìn một vòng, vẫy tay bảo tất cả đứng lên.
Sau khi trở về đã đi thẳng tới Nam Sơn Đường để thăm lão tổ tông, chưa quay về Tồn Hậu Đường, vậy nên Thẩm Lan cũng không quen nha hoàn, vú già trong viện này.
“Nhanh lên! Mau đỡ Gia vào.” Niệm Xuân vội vàng chỉ huy mấy tiểu nha hoàn vây quanh Bùi Thận. Nhưng Hòe Hạ cùng Thanh Đông lập tức đẩy mấy tiểu nha đầu kia ra, một trái một phải đỡ Bùi Thận đi vào.
Niệm Xuân nhìn mà chán nản, quay lại nhìn thấy Thẩm Lan cúi đầu, ăn mặc đơn giản, cả người không đeo trang sức, chỉ cài một cây trâm bạc, tưởng lầm nàng là tiểu nha hoàn nào đó, giận dữ mắng: “Đứng đực ra đó làm gì! Thứ không có mắt! Ngươi ở viện nào? Ta đi gặp ma ma quản sự để nói chuyện!”
Thẩm Lan nhíu mày, nhưng nàng chỉ cần chờ thêm mấy tháng, đợi Bùi Thận thành hôn là xong, tội gì cãi cọ chuốc thêm thị phi, định bụng nhịn cho qua chuyện. Đúng lúc này, có tiểu nha hoàn Lan Hương vội vàng nói: “Hai vị tỷ tỷ, ban nãy Gia nói mùi túi thơm trên eo nồng quá, giật ra bảo em cất đi. Lúc nãy đi gấp quá, bây giờ em tìm lại không thấy đâu nữa.”
Niệm Xuân còn đang tức, há miệng định mắng tiếp, Thẩm Lan vội vàng nói: “Có phải là cái túi thơm màu xanh thiên thanh thêu hình lá trúc không?”
Lan Hương giọng nói run rẩy, rưng rưng nước mắt, vội gật đầu: “Đúng rồi tỷ tỷ, bây giờ em quay lại tìm.”
Thẩm Lan nói: “Đừng có gấp, có lẽ bỏ quên ở nhà thuỷ tạ. Ta đi chung với em.”
Nàng không muốn ở đây cãi cọ, càng không muốn vào nhà hầu hạ Bùi Thận cởi đồ tháo giày, trải giường gấp chăn, bưng trà đổ nước, thế là đi theo Lan Hương tìm túi thơm kia.
Thấy hai người các nàng rời đi, Niệm Xuân cũng thôi quát mắng, vội vàng đi hầu hạ Bùi Thận thay quần áo.
Chú thích:
(1) Môn lâu là cái này nè
(2) Cổng xây kiểu ba gian năm giá: