• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không khỏi cảm thấy chua xót. Dù gì thì ở kiếp trước lúc cả thế giới quay lưng lại với tôi, Trần Vỹ là người duy nhất vẫn còn ở lại và luôn đứng phía sau dõi theo tôi.

Tôi đã tưởng rằng dù tôi có trở thành dáng vẻ như thế nào thì vẫn sẽ luôn có một Trần Vỹ yêu thương tôi.

Nhưng hình như tôi hơi tham lam thì phải.

Từ những gì đã trải qua ở kiếp trước, tôi đã học được yêu là học cách buông bỏ và mong đối phương hạnh phúc.

Trước khi nước mắt kịp rơi xuống, tôi đã quay lưng lại, tôi cố gắng bình ổn lại hơi thở rồi bước về hướng nhà vệ sinh.

Đột nhiên Bạch Lâm giữ cánh tay tôi lại, cậu ấy sốt sắng hỏi: “Vậy khi nào cậu có thời gian, có thể cho tôi một cái hẹn không?”

Có vẻ như giọng nói của Bạch Lâm đã thu hút sự chú ý cử Trần Vỹ, anh ngẩng đầu lên và nhìn về phía chúng tôi.

“Để nói sau đi, tôi đi vệ sinh trước.” Tôi dứt cánh tay ra rồi vội vàng muốn xoay người đi nhưng còn chưa kịp thì Trần Vỹ đã bước tới và giữ cổ tay tôi lại. . Truyện Đông Phương

“An An, sao em lại ở đây? Em có uống rượu không?” Trần Vỹ cau mày hỏi.



Nhìn thấy cô gái kia cũng đang bước tới gần, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy rất uất ức, tôi siết chặt lòng bàn tay, giọng đầy khó chịu lên tiếng: “Lần trước không phải em đã nói với anh rồi sao? Đừng lo chuyện bao đồng! Việc của em không cần anh quản.”

Trần Vỹ mặt đen như đít nồi, anh gằn giọng: “Lo chuyện bao đồng? Anh đây là quan tâm em mà em nói anh lo chuyện bao đồng? Hạ An em rốt cuộc có lương tâm không vậy?” Ở những chữ cuối anh gần như gầm lên.

Tôi lập tức đáp trả, nhưng giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em mới không cần anh lo. Anh không phải anh trai em, càng không phải bạn trai em. Anh lấy tư cách gì mà đòi quản em?”

Trần Vỹ thấy hai mắt tôi đỏ lên, gần như sắp khóc, anh liền luống cuống xin lỗi “Anh, anh xin lỗi. Em đừng khóc. Được rồi anh không quản em nữa. Anh xin lỗi.” Trần Vỹ thở dài cụp mắt xuống.

Tôi nghe vậy nhất thời không kìm được nước mắt liền rơi xuống lã chã, Trần Vỹ nói anh không quản tôi nữa, anh ấy không muốn quản tôi nữa rồi.

Trần Vỹ cuống quít hết cả lên, tay chân không biết đặt đâu cho đúng, liên tục nói xin lỗi tôi.

Cô gái kia đã đứng trước mặt tôi nãy giờ nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng quan sát.

Bạch Lâm đang ngà ngà say cũng không biết đang xảy ra tình huống gì, chỉ biết ngơ ngác đứng đó.

Tôi xoay người chạy vội vào nhà vệ sinh, vừa chạy vừa lấy tay lau đi những giọt nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK