Tôi đang theo đuổi cô ấy
Edit: Chocopieyogurt
Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển lôi qua kéo lại, trong trận đọ sức này cô biết mình đã thua.
Cô biết Chu Tuyển là vì bà nội còn ở phía sau nên mới diễn trò đến cùng, nhưng lửa nhà họ Chu anh đã được dập, lại không thấy lửa nhà họ Mạnh cô càng cháy càng hung sao?
Hai người đối mặt với nhau trong im lặng, tiến vài bước lên phía trước, mặt Giản Thừa trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm đôi tay nắm chặt của hai người.
Đôi mắt Mạnh Sơ Vũ đảo qua đảo lại, cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, đầy mồ hôi dinh dính, nếu tiếp tục giữ nguyên tư thế này, tay cô có thể mau chóng tan thành bùn.
Van cầu, Chu Tuyển cũng được, Giản Thừa cũng tốt, ai mở miệng kết thúc tình huống này, làm ơn thương xót cứu cô đi.
Mười giây mà như một năm trôi qua.
Ngón tay cái Chu Tuyển nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay Mạnh Sơ Tuyển, dắt cô đi về phía trước, chào hỏi Giản Thừa: "Đến kiểm tra phòng sao?"
Ánh mắt Giản Thừa cuối cùng cũng dời khỏi tay hai người, chuyển qua khuôn mặt bình thản ung dung của Chu Tuyển.
Lại thấy Mạnh Sơ Vũ nghiêng đầu đi tránh nhìn hắn, ánh mắt Giản Thừa tối sầm lại, cứng ngắc cười cười với Chu Tuyển: "Ừ, tối nay tôi ở lại đây sẽ giúp cậu để ý một chút."
"Cảm ơn nhé," Chu Tuyển hơi nâng cặp lồng cơm trong tay phải, "Tôi đi trước nhé."
"Được, không có chỗ thì có để đến phòng nghỉ của tôi."
Trong đoạn đối thoại ngắn gọn của hai người đàn ông đạt được sự ăn ý, nhất trí coi Mạnh Sơ Vũ thành người vô hình không tồn tại.
Lúc bước đi lần nữa, dường như Mạnh Sơ Vũ đã mất đi khả năng tự chủ, cả đường bị Chu Tuyển kéo đi đến thang máy như một con rối.
Cho đến lúc đi qua chỗ ngoặt, Chu Tuyển nhẹ buông tay, cô cũng giống như mất hết sức lực, dựa trán lên bức tường bên cạnh thang máy.
Giống như là úp mặt vào tường để hối lỗi.
Chu Tuyển nhấn nút thang máy đi xuống, ở phía sau nhìn cô trong chốc lát, khép ngón trỏ và ngón giữa vỗ vỗ sau lưng cô.
"Anh đừng nói chuyện với tôi..." Mạnh Sơ Vũ cúi đầu yên lặng nhìn chằm chằm đôi giày của mình, giọng nói mang theo vẻ khóc không ra nước mắt.
"Thật xin lỗi."
Mạnh Sơ Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Bạn gái giận dỗi, chúng tôi đi chuyến sau vậy."
"..."
Mạnh Sơ Vũ mắt thấy khách trong thang máy không kiên nhẫn bấm nút đóng cửa, mới biết được vừa nãy là Chu Tuyển đang nhắc nhở cô, thang máy đến rồi.
Mà câu nói "Xin lỗi" làm cô cảm động ngẩng đầu lên kia cũng không phải nói với cô.
May thay bây giờ mức độ xấu hổ này đối với cô như cơn mưa bụi, không đáng nhắc đến.
Cửa thang máy khép lại lần nữa, Mạnh Sơ Vũ không vui vẻ gì nhìn anh: "Diễn cũng diễn xong rồi đừng giả vờ gọi nữa được không."
Chu Tuyển hạ tay xuống: "Vừa rồi là bác sĩ chủ trị của bệnh nhân chung phòng với ông nội tôi."
"..."
Vậy tôi còn muốn khen anh một câu thật cẩn thận được chứ.
Mạnh Sơ Vũ giận dỗi, ánh mặt trống rỗng nhìn chằm chằm không khí lẩm bẩm: "Tôi đụng phải anh đều không gặp chuyện gì tốt."
Chu Tuyển nhớ lại gật gật đầu: "Hình như là vậy."
"Không phải hình như, chính là vậy."
"Vậy sao cô không nghĩ đến nguyên nhân?"
"Tôi xui xẻo còn phải nghĩ lại nữa hả? Anh đang nói tiếng người đấy à?" Mạnh Sơ Vũ trừng mắt nhìn anh.
Chu Tuyển kéo kéo khóe miệng: "Nói không chừng là cô nợ tôi."
Đúng, kiếp trước trong lúc xúc động cô nhất định đã giết người đàn ông vô tâm này, có điều nợ mạng phải trả, kiếp này mới sống chết với anh ta, chết đi sống lại.
"Chu tổng, tôi biết con người anh cảm xúc không phong phú lắm, nhưng tình huống thế này," Mạnh Sơ Vũ dùng tay ra hiệu, "Anh có thể có chút áy náy với tôi được chứ?"
"Có thể," Chu Tuyển gật đầu, "Hôm nay tôi thiếu nợ cô một lần."
Nợ một lần, quả nhiên là phong cách của nhà tư bản bất cứ việc gì cũng cân đo đong đếm.
Mạnh Sơ Vũ không cảm nhận được một chút sự chân thành nào từ vẻ mặt và giọng nói của anh, vứt sang một bên, nhìn về phía cửa sổ: "Quên đi, mắc nợ của anh thì có ích gì, tôi vẫn là nghĩ làm sao kết thúc trước đi."
"Không cần cô nghĩ, tôi tự xử lý."
"Anh định xử lý thế nào?"
Buổi tối tám giờ, Trần Hạnh ở nhà ăn theo dõi tập mới nhất của bộ phim dài tập, cười Mạnh Sơ Vũ khoảng chừng hai phút, cuối cùng cũng hỏi một câu đứng đắn.
Mạnh Sơ Vũ ủ rũ nằm bò trên bàn ăn, nói từng chữ từng chữ: "Anh ta nói, anh ta đi giải thích, ăn ngay nói thật."
"Vậy cậu còn lo lắng cái gì, Giản Thừa là bác sĩ sẽ hiểu được loại chuyện sinh lão bệnh tử này, nhất định tin cậu là đang giúp đỡ."
"Ừ, nếu lúc Giản Thừa gọi điện cho tớ, Chu Tuyển không gọi tớ là___" Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt, "Cục, cưng."
"Hôm đó Giản Thừa chắc chắn không nhận ra giọng Chu Tuyển đâu, bằng không hôm nay nhìn thấy các cậu còn có thể kinh ngạc vậy sao?"
"Vậy bây giờ nghĩ lại không phải tất cả đều ổn rồi sao?"
"Tớ đây cũng không nghĩ ra lý do an ủi cậu," Trần Hạnh rót cho cô ly nước, "Uống nhiều nước ấm vào."
Mạnh Sơ Vũ bưng ly nước qua, cứng nhắc uống từng ngụm nhỏ.
Thật ra nếu hôm nay người đó không phải là Chu Tuyển, thì chuyện này chẳng có gì, tìm niềm vui mới sau khi chia tay là chuyện thường, huống gì cô và Giản Thừa cũng không tính là đã yêu nhau.
Nhưng đầu tiên, Chu Tuyển là bạn tốt lâu năm của Giản Thừa, thứ hai cô và Chu Tuyển có cơ hội quen biết là vì ___ Chu Tuyển đi nhờ xe Giản Thừa.
Hơn nữa lúc trước cô vì muốn bịt miệng Chu Tuyển mà năm lần bảy lượt hỏi dò tin tức từ Giản Thừa, vốn dĩ đã dẫn đến sự hoài nghi của Giản Thừa.
Nếu xâu chuỗi từ đầu đến cuối mọi chuyện lại, từ góc độ của Giản Thừa mà xem xét, đây hoàn toàn là___
Bạn gái tương lai thông qua mình, biết người anh em đẹp trai lắm tiền của mình, mau chóng thay đổi đề nghị chia tay, cùng với bạn tốt của mình coi như không có gì viết tiếp chuyện xưa.
Trần Hạnh cũng chưa nghĩ đến mức này, thở dài nói: "Cậu nên bàn với Chu Tuyển đi, cho Giản Thừa một cái tát cũng không oan uổng, nhưng cậu nói cũng chưa nói, úp cái nồi lên lưng trước, cậu nói xem có mệt hay không?"
"Cũng không phải là tớ mệt chết à!" Mạnh Sơ Vũ ngồi dậy như thể "ngồi dậy từ trong cơn hấp hối".
"Cho nên bây giờ không quan tâm phía Chu Tuyển xử lí thế nào, vấn đề này cứ để đó, cậu cần nghĩ xem đền bù tổn thất thế nào, chỉ có một con đường thôi."
"Con đường gì?"
"Cùng Chu Tuyển đi đến con đường tình yêu."
"......"
"Cậu đừng có yên lặng mà nhìn tớ như vậy, này hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, dù sao cũng không oan uổng, không lỗ vốn đúng chứ?"
Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác nhìn cô ấy: "Trần Hạnh, quen biết cậu nhiều năm như vậy, sao tới mới phát hiện ra cậu còn có thiên phú dắt khách trong lĩnh vực bán hàng đa cấp thế này?"
"Bởi vì hai ta quen biết nhiều năm như vậy, tớ mới dám cam đoan, nếu giữa cậu và Chu Tuyển không có nhiều chuyện gà bay chó sủa thế này, gặp gỡ nhau như thường, một người đàn ông rực rỡ như vậy đứng trước mặt cậu, tuyệt đối sẽ là món ăn cậu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu nói xem, người ta gọi cậu bảo bối, gọi cậu là bạn gái, còn có lúc nắm tay cậu thì chẳng lẽ cậu không có chút rung động nào hả?"
"Đó, đó không phải đều là phản ứng sinh lý bình thường sao."
"Cho nên trước đó cậu nghe Giản Thừa nói lời ngon tiếng ngọt, hoặc động chạm tay chân với hắn, cũng có phản ứng sinh lý bình thường này hả?"
"."
"Vậy là đúng rồi," Trần Hạnh vỗ vỗ bàn, "Cơ thể đàn ông có thể sẽ nói dối, nhưng cơ thể phụ nữ thành thật hơn so với đàn ông nhiều."
Mạnh Sơ Vũ cầm đũa, gắp một viên sủi cảo tôm thủy tinh nhét vào miệng Trần Hạnh: "Được rồi được rồi, ăn của cậu đi."
Trần Hạnh bị bắt ngậm miệng, miệng quạ nhai đồ ăn quang quác một hồi, thì thấy màn hình điện thoại trong tay Mạnh Sơ Vũ sáng lên.
Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại lên, thấy một tin nhắn thể mệnh lệnh: [Qua đón tôi.]
*
Quán cà phê gần bệnh viện số 3.
Chu Tuyển ngồi đối diện Giản Thừa trên bàn cà phê, từ khi bắt đầu ngồi xuống đã yên lặng suốt 5 phút.
Giống như có một sợi dây vô hình lôi kéo giữa hai người, nhưng ai cũng không muốn là người nhặt sợi dây đó lên.
Ban đêm rất ít người uống cà phê, trong tiệm không nhiều khách lắm, nhân viên phục vụ mau chóng bưng hai tách cà phê lên, mời hai người từ từ dùng.
Cũng đánh vỡ trận giằng co ai mở miệng trước thì thua.
Giản Thừa bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm.
Vị chua chát chảy vào cổ họng, khiến người ta theo sinh lý mà nhíu mày, có vài lời không dễ nói cũng trôi chảy thốt ra: "Cậu và cô ấy..."
"Còn chưa ở bên nhau." Chu Tuyển tiếp lời.
"Người lớn vẫn luôn mong tôi lập gia đình sớm một chút, hôm nay cô ấy giúp tôi diễn kịch."
Giản Thừa biết tình hình phức tạp trong nhà Chu Tuyển, cũng biết anh coi thường loại chuyện giả dối này, cho nên lời này hẳn là thật.
Chỉ là___
" 'Còn chưa' ở bên nhau ý là..."
"Ý là, tôi đang theo đuổi cô ấy." Chu Tuyển bình tĩnh nhìn hắn.
Giản Thừa trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu: "Là...bắt đầu từ khi nào?"
"Tôi cho rằng loại chuyện này vốn dĩ không có thứ tự trước sau," Chu Tuyển cười cười, giống như hỏi một đằng trả lời một nẻo, lại như đánh vào trọng tâm câu hỏi, "Hơn nữa, cậu cũng không chắc chắn là người đến trước đâu."
Con dao kề trên cổ hắn sau một thời gian đếm ngược dài đằng đẵng cuối cùng cũng rơi xuống, nghe xong đáp án này, lúc trước từ khi Chu Tuyển chúc hắn may mắn, trong lòng hắn đã phát sinh sự bất an, sau nhiều lần quanh co, ngược lại giờ khắc này Giản Thừa lại có cảm giác giải thoát.
Cũng khoảnh khắc này, hắn không thể không tin rằng, lúc một người hạ quyết tâm muốn gặp một người khác, không người thứ ba nào có thể ngăn cản được.
Cho dù lúc trước, lần đầu tiên hắn đã đề cao cảnh giác, cố gắng dựng tường đồng vách sắt giữa Chu Tuyển và Mạnh Sơ Vũ, nhưng chỉ cần Chu Tuyển có lòng, bức tường kia chi cần đẩy một cái là thành phế phẩm.
Thời gian không thể quay lại, hắn không thay thế được Chu Tuyển, trở thành người tặng người tặng cô tập thơ đó chín năm về trước.
Hoặc nếu có thể quay lại, hắn có thể cho cô một cây kem, tặng cô một bó hoa, nhưng lại không thể cho cô một bài thơ.
Trong phút chốc, Giản Thừa có chút xúc động muốn nói với Chu Tuyển, nếu là anh thì có lẽ không cần theo đuổi.
Nhưng cuối cùng chút lòng riêng vẫn khiến Giản Thừa nuốt những lời này xuống.
Đêm dần về khuya, phía chân trời mây mù cuồn cuộn, một cơn mưa tầm tã cuối hạ đầu thu trút xuống như vẩy mực.
Có lẽ chưa tới hai phút, cửa sổ sát đất của tiệm cà phê đã đọng đầy nước mưa, khúc xạ ra từng mảng ánh sáng loang lổ.
Giản Thừa nghe tiếng mưa tầm tã rợp trời kín đất, bỗng dưng nói: "Tôi nhớ trước đây hình như cậu ghét nhất là trời mưa."
Chu Tuyển gật gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trước đây là vậy."
Lời vừa dứt, một tiếng rung vang lên, Chu Tuyển liếc mắt nhìn điện thoại, đứng dậy tạm biệt Giản Thừa.
Giản Thừa nắm ly cà phê lạnh ngắt trong tay, ngẩng đầu nhìn theo anh rời đi.
Đợi Chu Tuyển kéo tấm cửa kính kia đi ra, đứng ở mái hiên bên ngoài, hắn bỗng nhiên đoán ra gì đó, quay đầu nhìn hướng cửa sổ.
Trên con đường đối diện, Mạnh Sơ Vũ mặc một chiếc áo sơ mi phong phanh và chân váy, căng chiếc dù màu đen băng qua đường, vội vàng đi vào dưới mái hiên Chu Tuyển đứng tránh mưa, vẻ mặt oán giận nói gì đó với anh.
Chu Tuyển đáp lại một câu, sau đó giơ tay về phía cô.
Mạnh Sơ Vũ tức giận ấn cây dù vào lòng bàn tay Chu Tuyển.
Trên mặt cô tất cả đều là những biểu cảm sinh động mà Giản Thừa chưa từng thấy qua.
Mắt thấy Chu Tuyển nắm cán dù, sánh vai cùng Mạnh Sơ Vũ băng qua đường đối diện, Giản Thừa hoảng hốt, thật giống quay lại đêm mưa mà Chu Tuyển gặp lại Mạnh Sơ Vũ.
Hắn nghĩ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, Chu Tuyển sớm đã quên Mạnh Sơ Vũ, cho nên tối hôm đó mới khômg hề phòng bị để Chu Tuyển ngồi nhờ xe hắn.
Đêm mưa đó, hắn ở trước mặt Chu Tuyển dẫn Mạnh Sơ Vũ đi, còn hồn nhiên không biết, giữa ba người bọn họ, ngoại trừ hắn, còn có người thứ hai biết đó là một lần hội ngộ.
Thậm chí có lẽ đó vốn là lần gặp lại mà Chu Tuyển tỉ mỉ thiết kế.