• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vận mệnh của ta nằm trong tay hắn [14]

...

Hả? Gì thế? Tên mất nết này! Thật hay đùa vậy?



- Tứ Tứ không nói gì tức là đồng ý nhỉ?



Không. Ta không đồng ý đâu. Không đời nào! Ta phải nói đây. Cơ mà nói gì bây giờ? Chả biết nói gì cả. Thôi, ho trước đi vậy.



- Khụ… khụ…



- Tứ Tứ bị ho sao? Chắc nàng bị lạnh rồi. Gần gũi với ta một lát, người ấm lên sẽ hết ho thôi.



Ta vội vã mở mắt. Bất chấp vết sẹo mờ, Vô Ưu vẫn đẹp rụng rời luôn à. Ta sợ bị hắn mê hoặc nên nhoài người trườn xuống giường, cuống cuồng lên tiếng:



- Đừng… đừng… ta khỏi ho rồi.



- Ồ! Thì ra là vậy.



- Ta bị người ta trói rồi bị ném xuống sông, gặp nước lạnh, ho vài cái cũng là chuyện bình thường a.



Ta lý sự. Vô Ưu giả ngu hùa theo:



- Công nhận, chuyện quá bình thường.



- Ghét cái đứa nào trói ta.



- Ừ, cái đứa trói Tứ Tứ thật đáng ghét.



- Lỗi của hắn.



- Đúng, là lỗi của hắn.



- Tứ Hoàng tử bắt hắn nhận lỗi với ta đi. Bằng không, ta uất ức rồi ta lại hôn mê tiếp đấy.



Vô Ưu phì cười. Hắn cúi xuống, cụng trán mình vào trán ta, tay xoa xoa gò má ta, dịu dàng bảo:



- Cái người trói Tứ cô nương đã sai rồi. Tứ cô nương đừng hôn mê tiếp nhé! Hắn lo đấy!



- Ai mà thèm cố tình hôn mê đâu? Chẳng qua người nó bị mệt nên mãi mới tỉnh lại á.



- Đúng rồi, là tại người mệt thôi.



Vô Ưu làm ra cái vẻ rất tin tưởng ta. Vô Ưu của hiện tại tuy nắm trong tay ba mươi vạn quân tinh nhuệ, miệng hét ra lửa nhưng vẫn thích chơi trò “chó hùa” với ta như hồi nhỏ. Ta ở bên hắn, dù sai cũng có thể thành đúng. Thi thoảng, ta có hơi lươn lẹo một chút, trong mắt hắn liền thành ta có khả năng ứng biến linh hoạt. Sư phụ càu nhàu hắn chiều hư ta. Mỗi lần phát hiện ra ta nói năng liên thiên, sư phụ đều mắng ta thậm tệ. Có một mùa hạ ta tham ăn, dành cả buổi chiều lội sông để hái bắp sen. Đến chập tối, ta bị cảm lạnh. Sư phụ nấu cháo cho ta nhưng người không đút cho ta ăn. Sư phụ nói nếu ta không chịu khổ, ta sẽ không bao giờ xem đó là bài học để lần sau rút kinh nghiệm. Sư phụ giam lỏng ta trong buồng, không cho phép bất kỳ ai tới nói chuyện với ta. Ta nằm một mình trên giường, nhìn qua cửa sổ, thấy đứa nhóc nhà hàng xóm bị thầy mắng xối xả nhưng vẫn được bu cưng chiều, liền ấm ức khóc oà lên. Ta xinh đẹp, lanh lợi, hoạt bát, đáng yêu, có gì không bằng đứa nhóc kia? Tại sao ta lại không có bu? Ta khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn quá non nớt để có thể hiểu được rằng sư phụ nghiêm khắc với mình cũng chỉ vì thương mình. Ta khi đó… chỉ cảm thấy tủi thân thôi. Sự xuất hiện của Vô Ưu đã khiến cuộc đời ta bừng sáng. Mặc kệ sư phụ cấm cản, hắn vẫn lẻn vào phòng với ta. Ta lo lắng hỏi:



- Vô Ưu không sợ sư phụ giận sao? Kim Linh sư huynh, Thảo Tâm sư tỷ, Phượng Yến sư tỷ đều sợ sư phụ giận nên chẳng ai dám qua đây thăm ta cả.



Vô Ưu cao ngạo đáp:



- Bách Tâm không sợ ta thì thôi. Ta hà cớ gì phải sợ hắn?



Ta biết Vô Ưu vô lễ với sư phụ. Nhưng ta cũng chẳng thèm đi mách lẻo làm gì. Ta làm nũng:



- Ta bị ốm, không tự xúc cháo ăn được.



Vô Ưu hùa theo ta:



- Ta hiểu. Người ốm thì hiển nhiên tay mệt. Để ta đút cháo cho Tứ Tứ ăn nhé!



Ta gật đầu lia lịa. Cho dù ta có gây ra bất cứ tội lỗi gì đi chăng nữa, Vô Ưu cũng chỉ đơn giản đi đằng sau dẹp loạn. Hắn luôn bao dung với ta. Hắn không bao giờ nghiêm khắc ra điều kiện phải uống thuốc mới được đi chơi, hắn sẽ dùng cách nói khác để dỗ ta:



- Tứ Tứ! Ăn cháo xong phải uống thuốc thì mới khoẻ, khoẻ rồi mới có sức đi chơi, nha!



Ta nghe bùi tai, hiển nhiên thuận theo ý hắn. Vô Ưu luôn bao dung với ta. Có lần, ta mày mò tự chế mực viết, không cẩn thận làm bẩn áo hắn. Ta rối rít xin lỗi. Hắn nắm tay ta, cười cười bảo:



- Không sao đâu, Tứ Tứ! Ngươi được phép phạm lỗi.



- Vì sao vậy?



- Bởi vì ngươi là người của ta. Ta cho phép.



Vô Ưu hùng hổ tuyên bố. Ta ngượng ngùng cười tủm. Ở bên Vô Ưu, thực sự rất thoải mái nha. Bây giờ, ta lớn tướng rồi mà hắn vẫn quan tâm ta từng tí một. Bụng ta chỉ hơi kêu xíu xíu thôi mà hắn đã quát lớn:



- Người đâu! Đem cháo lên đây!



Ngọc Tâm nghe lệnh đem cháo cho ta. Vô Ưu khẽ chạm vào bát cháo, cáu kỉnh quát:



- Cháo gì mà nóng như biển lửa thế này? Ngươi tính thiêu rụi Tứ cô nương hả?



Ngọc Tâm sợ hãi lui xuống. Lát sau, Ngọc Ý mang lên một bát cháo khác. Vô Ưu vẫn chưa vừa lòng:



- Cơ thể Tứ cô nương còn mỏi mệt, hớp bát cháo lạnh ngắt như gió đông thế này để mà bị tiêu chảy à?



Đùa chứ! Muốn ăn một bát cháo thôi mà sao khó khăn quá đỗi! Vô Ưu sau khi có được bát cháo hoàn hảo theo ý mình liền đưa cả bát cháo cho ta. Ta sửng sốt hỏi:



- Ủa? Sao không đút cho ta ăn?



- Chúng ta mới gặp nhau vài lần, có thân thiết gì đâu mà ta dám đút cho Tứ cô nương ăn.



- Ngươi nói như đấm vào lỗ tai ta ý. Không thân thiết gì mà ban nãy ngươi bế ẵm ta vậy hả? Lại xa lạ quá cơ!



- Không biết tên nhau thì vẫn là xa lạ thôi.



Vô Ưu mất nết! Hắn nhất định ép ta phải nói ra cái tên hồi nhỏ của hắn bằng được. Ta còn lâu mới chịu khuất phục. Ta dỗi, chui vào chăn nằm. Ở cùng sư phụ, có cho tiền ta cũng không dám láo như thế, ta mà dỗi cơm thì người ắt sẽ cho ta ăn cháo loãng cả tháng. Vô Ưu đối với ta vẫn mềm mỏng hơn. Vô Ưu kéo chăn ra, hắn vỗ nhẹ lên má ta, thủ thỉ gọi:



- Tứ Tứ!



Chỉ vậy thôi mà cũng khiến trái tim ta bồi hồi. Vành tai ta bây giờ chắc phải đỏ lắm. Ta thẹn thùng nói:



- Tránh ra đi! Ta còn chưa thành thân, ngươi cứ bám rịt ta như vậy, đồn ra ngoài thì còn ai dám lấy ta?



- Ta chính là không muốn ai dám tơ tưởng đến nàng.



Ta tức mình bật dậy mắng hắn:



- Đồ ngang ngược!



Tên gian xảo dám nhân cơ hội ta mở miệng để đút thìa cháo vào mồm ta. Cháo mềm mềm, thơm thơm, ngọt ngọt, ngon ghê ý. Ta ăn hết sạch cả bát cháo mới nhớ ra mình có chuyện ấm ức, liền mỉa mai hắn:



- Vừa nãy có người còn nói không thân thiết, không dám đút cháo cho ta ăn cơ mà?



- Ai nói vậy? Sao ta không biết?



- Thôi đi! Ngươi đừng có mà bán cháo lươn!



- Không dám. Nói về khả năng bán cháo lươn, ta còn phải học Tứ Tứ dài dài.



Vô Ưu cười cười cho ta uống nước tráng miệng. Xong xuôi, hắn không cho ta nằm xuống, ngang nhiên đặt ta ngồi lên đùi hắn, tay vòng qua ôm eo ta. Ngọc Minh hớt hải đi vào trong phòng, trông thấy cảnh đó thì xấu hổ đỏ mặt, ngay lập tức cúi đầu xuống báo cáo:



- Bẩm công tử, hai kẻ ném Tứ cô nương xuống sông sau khi bị Ngọc Trí vả cho một hồi đã khai ra hết rồi. Bọn chúng là Hành Hoa và Tỏi Tím. Để lên được thuyền, bọn chúng đã trà trộn vào đoàn vũ nữ.



Vô Ưu nhàn nhạt nói:



- Ta đã sớm nhìn ra Hành Hoa và Tỏi Tím không phải là vũ nữ. Hình hoa cúc thêu trên túi thơm của bọn chúng có đường kim mũi chỉ khá giống hình hoa cúc thêu trên áo của Tướng quân, không khó để đoán ra bọn chúng là đầy tớ của Duyên Duyên cô nương, cất công trà trộn lên thuyền là vì muốn trả thù cho chủ.



Ngọc Minh tấm tắc ca ngợi Vô Ưu:



- Công tử dự liệu như thần. Hành Hoa và Tỏi Tím đã lén bỏ thuốc độc vào bình rượu ở trong phòng của Tướng quân. Sau khi công tử đưa Tứ cô nương đi, Tướng quân cũng ôm mỹ nữ về phòng riêng. Trước đó, Tứ cô nương đã phán Tướng quân năm nay có hạn lớn nên ông ta không vội nốc rượu luôn như mọi khi mà cho chuột nếm thử trước. Kết quả, chuột nghẻo luôn. Tướng quân biết ơn Tứ cô nương bao nhiêu thì Hành Hoa và Tỏi Tím căm phẫn Tứ cô nương bấy nhiêu.



Ta giận dữ mắng Vô Ưu:



- Tứ Hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh. Gi gỉ gì gi chuyện gì cũng không qua được mắt ngươi, vậy việc ta bị ném xuống sông cũng nằm trong dự liệu, phải không? Đầy tớ phạm lỗi nặng, Duyên Duyên cô nương nhất định không tránh khỏi liên đới. Ngươi thừa biết Tướng quân sẽ cầu xin ngươi tha tội cho người thương. Ngươi nhân cơ hội đó sẽ làm một cuộc trao đổi với Tướng quân để đạt được thứ mình muốn. Ta suy cho cùng cũng chỉ là con cờ trong tay ngươi mà thôi.



Ngọc Minh cuống quýt nói đỡ cho chủ nhân:



- Tứ cô nương chớ suy đoán linh tinh. Để được gặp lại cô nương, công tử đã phải chịu biết bao tủi nhục. Công tử nếu muốn Hành Hoa và Tỏi Tím phạm lỗi thì dễ như trở bàn tay, sao phải cồng kềnh đến mức đem an nguy của cô nương ra làm trò đùa? Cô nương có điều không biết… lúc cô nương hôn mê… công tử đã chảy nước mắt...



- Im ngay!



Vô Ưu quát Ngọc Minh. Sắc mặt hắn cực kỳ tệ. Ta muốn rời khỏi vòng tay của hắn nhưng hắn cương quyết giữ ta thật chặt rồi lạnh lùng hỏi ta:



- Xin hỏi Tứ cô nương vì sao biết Tướng quân sẽ đến cầu xin ta tha cho Duyên Duyên?



Ta kiêu ngạo đáp:



- Ta có khả năng nhìn thấy những hình ảnh mà người khác không thấy được.



Vô Ưu cười khẩy chất vấn ta:



- Vậy Tứ cô nương có nhìn thấy những năm tháng ta héo mòn xơ xác vì nhớ thương một người nào đó không?



- Không thấy.



- Ra vậy. Cái người đó ngay cả tên ta cũng không chịu gọi… khiến cho ta…



Vô Ưu chợt khựng lại. Sống mũi hắn hơi đỏ, có vẻ như hắn bị xúc động. Mãi một lúc sau, hắn mới chỉ vào lồng ngực của mình, ngập ngừng nói:



- Khiến cho ta… ở chỗ này… đau đớn không nguôi… Tứ cô nương có lẽ cũng không thấu…



- Hiển nhiên.



Ta ương bướng nói. Vô Ưu giận run người. Hắn ép ta vùi đầu vào lồng ngực hắn, ngang ngược nói:



- Nếu đã vậy… phiền Tứ cô nương tự cảm nhận.



Cằm Vô Ưu ghì ngay trên đầu ta. Ta nghe thấy tiếng trái tim hắn đập thình thịch. Ta còn nghe thấy cả tiếng thở dài của hắn nữa. Toàn là những âm thanh buồn thênh thang. Mắt ta ướt nhẹp. Vô Ưu nhẹ nhàng vỗ lưng ta. Ngọc Minh lễ phép lên tiếng hỏi Vô Ưu:



- Bẩm công tử, Ngọc Minh nên xử trí Hành Hoa và Tỏi Tím như thế nào ạ?



- Sai Ngọc Trí tiếp tục vả chúng cho ta.



- Thưa công tử, vả đến khi nào ạ?



- Vả đến khi nào ta nguôi được cơn giận này.



Ta e dè quan sát người trước mặt. Hắn đối với tội lỗi của người khác có lẽ cũng nghiêm khắc chẳng kém gì sư phụ. Con gái nhà người ta bị vả đến mức mặt xanh, mỏ sưng rồi mà hắn vẫn chưa nguôi ngoai. Khi thuyền cập bến trấn Hải Đông, người ta quen gọi tắt là xứ Đông, quê hương của Đại tướng quân và Tướng quân, rất nhiều người dân ra nghêng đón. Ta bị Vô Ưu bắt ép đeo khăn che mặt rồi nên không bị nhiều người để ý. Đại tướng quân sau khi chào hỏi người dân liền lệnh cho lính vùi đầu Hành Hoa và Tỏi Tím xuống sông, xong lại lôi lên, cứ như vậy tầm hơn chục lần mới thôi. Mọi người chen chúc hóng hớt đông lắm. Đại tướng quân dõng dạc tuyên bố:



- Đây chính là kết cục của hai kẻ tâm địa độc ác dám làm chuyện bất lương. Mọi người hãy lấy đó làm bài học. Làm việc thiện, cả đời phước báu không hết. Làm việc ác, đừng mong chờ một tương lai tốt đẹp.



Đại tướng quân sai người cạo trọc đầu hai kẻ đã hãm hại ta rồi sai lính giam bọn chúng vào nhà lao. Người dân vỗ tay rầm rầm, còn ta, lại có chút hoảng hốt. Ta biết Đại tướng quân nghe lệnh của ai. Ta hỏi Ngọc Minh:



- Hai cô nương kia bị giam bao lâu?



Ngọc Minh thở dài đáp:



- Đã có dã tâm muốn hại chết người khác, ít cũng phải ăn cơm tù năm năm.



- Vậy còn tóc của các nàng? Chỉ cạo đầu một lần để răn đe thôi phải không?



- Chừng nào còn ở trong nhà lao thì chừng đó không được phép nuôi tóc.



- Công tử nhà các ngươi vẫn luôn sát phạt thẳng tay như vậy ư? Dẫu sao bọn họ cũng là hai cô nương, phạt nhốt nhà lao là được rồi, hà cớ gì phải bắt các nàng để đầu trọc? Thực sự… quá tàn nhẫn a!



- Tứ cô nương! Phàm là người làm đại sự, không nghiêm minh, không trị được kẻ gian. Tôi tớ không phục, lòng người không yên, dân tình loạn lạc mới là tàn nhẫn!



- Gớm! Công tử nhà ngươi thì ngươi chả bênh. Thôi, ngươi mê muội hắn thì kệ ngươi. Ta không quan tâm, ta chỉ muốn biết cái túi đựng vàng bạc của ta ở đâu thôi!



Ngọc Minh cười cười trả ta cái túi. Ôi chao! Vàng bạc nó làm mờ con mắt ta. Ta sung sướng nói:



- Vẫn là Ngọc Minh chu đáo nha! Nhiều chuyện hỗn độn như vậy mà vẫn nhớ giữ hộ ta cái túi. Này, đây là năm lượng bạc, ngươi cầm lấy rồi chạy đi mua cho ta một chiếc xe ngựa thật vững chãi, tiền thừa cho ngươi. Nhanh lên! Ta phải về trấn Sơn Nam mua đồ ăn ngon cho Ngân Hạnh và các đồ đệ đây!



Ngọc Minh tốt bụng cầm bạc, cơ mà chưa kịp đi đâu thì hắn đã bắt gặp ánh mắt không mấy vui vẻ của chủ nhân. Hắn sợ hãi trả lại bạc cho ta. Ta tức mình tự cầm bạc đi mua xe ngựa. Ngặt nỗi, những người bán xe ngựa thấy Vô Ưu mặt hầm hầm sát khí cầm theo thanh kiếm đi đằng sau ta thì không một ai dám bán xe cho ta cả. Ta quả thực muốn tháo khăn che mặt để dùng mỹ nhân kế. Cơ mà, quay đầu lại, trông thấy thanh kiếm sắc lạnh của Vô Ưu, ta cũng hơi rén nên thôi. Ta mè nheo:



- Ta muốn về trấn Sơn Nam a.



Vô Ưu giả bộ nhường đường, đểu cáng bảo ta:



- Xin mời Tứ cô nương.



- Nhưng ta không có xe ngựa á!



- Xe pháo mà làm gì cho tốn kém, mời Tứ cô nương đi bộ cho khoẻ chân.



Thứ khùng điên, nói vậy mà nghe được hả? Từ đây về phủ ta xa tít mù tắp, có khùng mới đi bộ! Thôi, ta có bạc mà, thuê quán trọ nghỉ tạm vậy. Thế nào mà cũng chẳng có ai dám cho ta thuê trọ. Ta xin Thái sư cho ta lên thuyền để đi theo ông ta, Hoà Hợp cô nương và Hải Triều mà cũng không được. Cái mặt của Vô Ưu thực sự đáng sợ đến thế ư? Ta rốt cuộc đành phải nghe lời Đại tướng quân, về phủ của hắn ở nhờ vài hôm. Đại tướng quân kể cũng dở người, đêm hôm khuya khoắt không dậy trông chó lại ngủ khì khì, để tụi nó sủa ăng ẳng, hại ta sợ tím cả người. Ta lấy hai tay bịt tai, mồm năm miệng mười cầu xin:



- Chó ơi! Chó! Tao đã bỏ tật thích đi chọc chó từ lâu rồi. Chó ơi! Chó! Mày đừng sủa nữa! Chó ơi! Chó! Mày có nghe thấy tao nói gì không? Mày làm ơn làm phước đi ngủ sớm đi cho da mày đẹp!



Ta đã chân thành là thế, vậy mà vẫn có con chó, không hiểu nội công thâm hậu cỡ nào mà có thể đạp đổ cửa phòng ta để xông vào bên trong. Ta bị hoảng loạn, khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa hét lớn:



- Vô Ưu ơi! Vô Ưu! Có chó! Có chó Vô Ưu ơi! Chó vào phòng ta rồi! Vô Ưu ơi! Vô Ưu! Chó! Chó! Cứu ta với! Vô Ưu!



Vô Ưu rất nhanh đã lao vào trong phòng, cứ như thể hắn chỉ đứng nấp ở đâu đó quanh đây chờ ta kêu cứu. Hắn tủm tỉm hỏi đểu ta:



- Tứ Tứ vừa gọi ai vậy? Ai là Vô Ưu cơ?



Ta ngượng chín người. Ngặt nỗi, con chó kia lại nhe răng doạ dẫm nên ta không thể tỏ vẻ vênh váo được. Ta cuống quýt ôm chầm lấy Vô Ưu, bắt hắn phải nằm trên giường cùng ta. Hắn nằm ngoài canh chó, ta nằm trong, có như vậy ta mới an tâm ngủ. Vô Ưu tuy nghe theo sự sắp đặt của ta nhưng vẫn làm bộ khó xử bảo:



- Tứ cô nương! Ta dẫu sao cũng là phận đàn ông liễu yếu đào tơ, đêm hôm khuya khoắt bị Tứ cô nương ôm khư khư như này, quả thực có chút uỷ khuất.



Ta phụng phịu nói:



- Nhưng mà ta sợ chó!



Vô Ưu bắt chước ta, giả bộ phụng phịu bảo:



- Còn ta thì sợ bị thiệt thòi!



- Vậy phải làm sao thì ngươi mới hết thiệt thòi?



Vô Ưu dùng ngón trỏ gõ gõ vào má mình. Thấy ta còn chần chừ, Vô Ưu làm bộ định rời đi. Ta bất đắc dĩ đành phải gật đầu. Vô Ưu mỉm cười. Tay hắn chạm vào lưng ta, kéo ta nằm sát vào gần hắn. Lúc bấy giờ ta mới sực nhớ ra mình chỉ đang mặc mỗi một chiếc áo yếm. Tấm lưng trần của ta chợt nóng ran. Nhưng mà… ta… vì sợ hắn bỏ rơi mình… nên đành phải chiều theo ý hắn. Ta… ngượng ngùng… thơm nhẹ lên má hắn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK