Hôm sau, Lỗ Thuận Tâm tới công ty, Lăng Hiểu Linh vừa thấy cô liền khen tóc cô đẹp, Lỗ Thuận Tâm mới yên tâm lại, hoàn toàn phớt lờ lời đánh giá của Cát Tuấn Bân. Ngạc nhiên hơn nữa, một đồng nghiệp chưa từng nói chuyện với cô bao giờ cũng tới nói một câu: "Cô nhuộm tóc à? Màu đen này hợp với cô hơn đó." Lỗ Thuận Tâm vội vàng cười đáp lại, tâm tình lập tức trở nên vui sướng. Nhưng một lúc nữa, Vương Chí cũng tới, đang định gọi "Tiểu Hoàng" lại nuốt ngược lời, anh ta dè dặt hỏi như có chút tiếc nuối: "Sao nhuộm lại tóc rồi?"
Lỗ Thuận Tâm không quen thái độ thân thiết này của Vương Chí, không biết vì sao từ sau hôm cô nói những lời kia trước mặt anh ta rồi bỏ chạy, anh ta liền trở nên thế này. Nhưng cô cũng chẳng muốn đắc tội Vương Chí, hỏi thì cô cứ đáp, tóm lại vẫn giống như trước đây.
Vương Chí đánh giá cô, tấm tắc trong miệng: "Thuận Tâm à, cô nên nhuộm tóc sớm một chút mới phải."
Nghe anh ta gọi "Thuận Tâm", cô nổi hết da gà, không biết phải nói cái gì, chỉ cười miễn cưỡng. Lăng Hiểu Linh liếc mắt nhìn sang, nửa đùa nửa thật: "Đúng vậy, nhuộm sớm một chút thì anh cũng không tới mức không nhớ tên người ta là gì." Vương Chí lớn tiếng oán giận: "Không phải mà!"
Cả văn phòng cười vang, chỉ có Lỗ Thuận Tâm cười không nổi, cô thấy ánh mắt Vương Chí nhìn mình, vẻ tự mãn đắc ý khiến cô buồn nôn, cô nghĩ tới hương vị bụi bặm ngoài hàng hiên, nghĩ tới hơi ẩm ướt lạnh ủ mốc dưới đáy cầu thang. Cô chỉ mong Vương Chí biến nhanh một chút, tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt cô nữa, bộ dạng hiện tại của anh ta còn khiến cô chán ghét hơn.
Lăng Hiểu Linh giương mắt lên, lặng lẽ nhìn Vương Chí, phát hiện anh ta tuy nói chuyện cùng những người khác nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn đánh sang nhìn Lỗ Thuận Tâm. Lăng Hiểu Linh thuận thế quay đầu lại nhìn, Lỗ Thuận Tâm đang cúi đầu, vờ như không cảm nhận được. Không còn bộ tóc vàng bù xù, cả người cô nhìn tươi trẻ hơn nhiều, ngũ quan cũng rõ nét lên. Khuôn mặt cô là dáng trứng ngỗng, cằm tròn mềm mại, nhan sắc khiến người ta nghĩ đến hai chữ "ngây ngô", không phải vẻ vụng về mà là loại thuần khiết thường thấy ở trẻ nhỏ.
Lỗ Thuận Tâm bất chợt ngẩng đầu, chịu đựng nhìn thoáng qua Vương Chí, sau đó lại nhìn Lăng Hiểu Linh, mỉm cười như không có việc gì, rồi chẳng đợi cô ấy đáp cô đã quay đầu lại. Lỗ Thuận Tâm lúng ta lúng túng, cô nhìn bóng dáng Lăng Hiểu Linh rồi cúi đầu nhìn chính mình, hôm nay cô mặc quần ống rộng màu đen phối cùng áo len xám, cô không có loại giày da như Lăng Hiểu Linh hay mang nên chỉ có thể mang một đôi giày vải tối màu. Cô không bấm lỗ tai, đương nhiên cũng không đeo được hoa tai, nhưng cô đã tháo bỏ dây chuyền, sơn móng tay cũng chùi sạch. Cô đối chiếu Lăng Hiểu Linh, âm thầm kiểm tra bản thân, chỉ sợ có chỗ nào còn không đúng.
Sau khi Vương Chí rời đi, Lỗ Thuận Tâm liền vào wc, cẩn thận nhìn trước nhìn sau thật kỹ. Nói thật ngoài màu tóc, cô cảm thấy mình cũng không biến hóa gì nhiều, cô có hơi thất vọng. Nhưng tự cô biết rõ, cho dù có đem quần áo của Lăng Hiểu Linh tròng lên người cô, cô cũng sẽ không biến thành cô ấy. Huống hồ, đồ cô mặc lúc này chỉ là hàng nhái thấp kém, chẳng bằng một phần mười quần áo của người ta.
Lỗ Thuận Tâm giật đứt mấy sợi chỉ thừa trên cổ tay và vạt áo, soi gương lại một lần nữa rồi tự tin bước ra ngoài.
Lúc này Văn Gia Kỳ mới ra khỏi văn phòng, sáng nay anh đến công ty khá sớm, vốn tưởng rằng sẽ đụng phải mái đầu sư tử kia, nào ngờ lại không gặp. Ngày hôm qua anh cũng đi làm giờ này, vừa vặn nhìn thấy đầu sư tử, hai người gặp nhau ở cửa thang máy. Cô nói lời chào với anh xong lập tức quay đầu đi, cũng không thèm liếc mắt thêm một cái, hai tay cô để sát người, bả vai khẽ rũ. Anh không nhịn được mà nhìn sang cô, rồi đột nhiên nghĩ tới hình ảnh cô há miệng khóc to, cả thanh âm nữa, anh liền bật cười. Thang máy lúc đó không chỉ có hai người bọn họ, nhưng dường như cô biết anh cười cái gì, sắc mặt cô thay đổi, cả người co rúm như sâu bọ, cúi đầu nép ở một góc, vô cùng đáng thương tội nghiệp, khiến anh xấu hổ thay.
Bây giờ nghĩ lại, Văn Gia Kỳ chỉ thấy kỳ lạ, anh hoài nghi khi ấy cô đã phát hiện anh ở đó, nói cách khác, cô cố ý khóc cho anh xem? Khả năng này đâu phải không thể xảy ra? Người như cô chuyện gì mà chẳng làm được, tâm tư sâu như đáy biển. Văn Gia Kỳ thầm cười lạnh, từ đằng xa anh không nhìn thấy đầu sư tử, nhưng anh biết vị trí của Lăng Hiểu Linh ở gần cửa sổ, Lỗ Thuận Tâm ngồi ngay phía sau. Trừ phi đi đến cạnh cửa, dừng bước, nhìn vào thăm dò, nếu không anh chẳng thể nào "vô tình" nhìn thấy cô.
Văn Gia Kỳ do dự một chút, bước chân thả chậm, ngay lúc anh định chuyển hướng đi tới bên cửa, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người nọ đi tới cách anh vài bước thì dừng lại, hừ một tiếng, không tình nguyện nói lời chào hỏi. Anh có chút không hài lòng, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền ngây ngẩn cả người.
Văn Gia Kỳ kinh ngạc nhìn mái đầu đen mướt của người trước mặt, anh buộc miệng thốt: "Tóc cô đâu?"
"Hả?" Lỗ Thuận Tâm chẳng hiểu ra sao, cô chần chừ đáp: "Ở... ở trên đầu."
Văn Gia Kỳ cả giận: "Tôi nói tóc trước kia của cô! Tóc vàng của cô!"
Lỗ Thuận Tâm hoảng sợ, ngơ ngác đáp: "Tôi nhuộm rồi, không phải anh chê khó coi hay sao?"
Văn Gia Kỳ thẹn quá hóa giận, vô thức hỏi: "Tôi chê khi nào?". Truyện Mạt Thế
Bị anh trừng mắt, Lỗ Thuận Tâm không dám phản bác, chỉ nghĩ thầm: Anh không nói chính xác như vậy, nhưng ý tứ chính là thế còn gì.
Văn Gia Kỳ nhìn Lỗ Thuận Tâm, cảm giác cực kỳ khó xử, ánh mắt anh trượt dài từ mái tóc đen xuống khuôn mặt cô, lại là cảm giác khó xử khác. Anh trừng mắt nhìn cô, cô cúi đầu né tránh, tựa như khinh thường nhìn lại, hoặc là lười để ý, chỉ để lại chóp mũi và bờ môi hơi hé lên khiêu khích. Trong lòng quýnh quáng, anh lập tức chất vấn cô: "Ngày đó cô nhìn thấy tôi đúng không?"
Lỗ Thuận Tâm giương mắt lên nhìn, hoang mang hỏi lại: "Ngày nào?"
Văn Gia Kỳ định thần lại, anh nhìn trái nhìn phải, hai bên đều có văn phòng của nhân viên, thỉnh thoảng có người đi ngang qua chỗ bọn họ. Anh phẫn nộ liếc nhìn Lỗ Thuận Tâm, không nói gì mà vội vã rời đi. Đối với chuyện này Lỗ Thuận Tâm tập mãi thành thói quen, cô trở lại văn phòng, lo làm chuyện của mình, nhanh chóng vứt câu hỏi không đầu không đuôi của Văn Gia Kỳ sang một bên.