Mục lục
Thiếu Soái Trở Về Trần Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Bầu Không Khí Tự Do

Trong bệnh viện, sau khi được Tống Trọng Bình, Cát Mỹ Lệ dìu đi quanh khuôn viên bệnh viện hai vòng, Tống Thanh Tùng giờ đang ngồi nghỉ trên ghế dài.

Lần này Tống Thanh Tùng uống rượu rồi bị trúng gió, vốn tưởng ông sẽ chết.

Nhưng không ngờ ông vẫn qua được cơn nguy kịch, giờ ông BÉ VhẾ) lợp rât vui vẻ.

Đột nhiên ông nhìn thấy con trai cả Tống Trọng Hùng và cháu trai Tống Hạo Minh đang vội vã đi tới.

Ông cười cuời nói: “Trọng Hùng, Hạo Minh, hai đứa tới rồi.”

Mặt Tống Trọng Hùng trông vô cùng ấm ức, ông ta nói: “Bồ, con có một chuyện vẫn giấu bố, bây giờ con phải nói cho bố biết.”

Tống Thanh Tùng nghe xong liền nhíu mày lại: “Chuyện gì?”

Tống Trọng Hùng tức giận nói: “Bố à, con cũng từng nói với bó, sau khi bố bị cảm, là em hai dùng viên thuốc An Cung cứu đúng bố đúng không?”

Tống Thanh Tùng gật đầu, sắc mặt ông có chút không tự nhên, dù gì trong bữa tiệc mừng thọ đó, ông không hề nhận lấy viên thuốc An Cung đó, mà còn lạnh nhạt với cả nhà Trọng Bân.

Mấy ngày trước ông mới biết là Trọng Bân dùng viên An Cung Hoàn cứu mình, giờ ông thấy rất ngại ngùng.

Tống Trọng Hùng tiếp tục nói: “Bó, thật ra khi đó em hai không hề chịu lấy thuốc ra để cứu bó.”

Tống Thanh Tùng nghe vậy liền vô cùng kinh ngạc và tức giận: “Cái gì?”

Tống Trọng Bình ở bên cạnh cũng chen thêm một câu: “Bố, anh cả nói thật đấy. Lúc bố bị bệnh, bác sĩ có nói An Cung Hoàn có tác dụng kỳ diệu, nên con liền sai người tới chỗ anh hai xin thuốc về cứu bố. Nhưng anh ta không chịu, còn đánh người của con bị thương nữa, còn nói nếu muốn có thuốc thì bảo anh cả đi đàm phán với anh ta.”

Chút áy náy Tống Thanh Tùng dành cho con thứ hai, giờ đã biến mất, ông trừng mắt nói: “Bàn điều kiện gì, nó muốn điề kiện gì?”

Tống Trọng Hùng tức giận nói: “Em hai muốn để con gái làm Tổng giám đốc của Tập đoàn Vinh Thị, chúng ta đồng ý thì cậu ta mới lấy thuốc để cứu bố.”

Tống Thanh Tùng tức giận: “Làm gì có cái lý đó!”

Đôi mắt của Tống Hạo Minh đỏ lên, ấm ức nó: “Ông nội, Tống Sính Đình còn quá đáng hơn.”

“Sau khi cô ta lên làm Tổng giám đốc của Vinh Đại, cô ta đã cướp mắt kế hoạch mua lại trung tâm mua sắm Hải Đường mà con dày công làm nên rồi, cô ta vừa dùng bản kế hoạch của con để giành lấy hạng mục trung tâm mua sắm Hải Đường.”

Tống Thanh Tùng nghe vậy, vô cùng ngạc nhien, ông giả vờ cầm lấy tay Tống Hạo Minh: “Cháu nói gì, hạng mục trung tâm mua sắ Hải Đườg đó, đã thuộc về nhà chúng ta rồi ư?”

Tống Hạo Minh vừa khóc vừa nó: “Vâng, vốn chuyện này là chuyện vui với gia tộc chúng ta, cháu không nên buồn.”

“Nhưng kế hoạch này cháu đã cố gắng phấn đấu rát lâu, vất vả lắm mới làm xong. Cháu vốn là muốn tự mình đấu giá, đợi đến khi ông nội xuất viện thì cho ông một bắt ngờ.”

“Nhưng không ngờ rằng, cô ta đã cướp hết công lao của cháu À¡m rÓi.

Tống Thanh Tùng nghe vậy thì nôi trận lôi đình: “Hỗn xược, bố con nhà Trọng Bân quá hỗn xược rồi.”

Tống Trọng Hùng nói: “Bố, Tống Sính Đình không những cướp đi vi trí Tổng giám đốc của Tiểu Minh, mà giờ đến thành tích của thằng bé cũng cướp nốt.”

“Bố, chuyện nay bố phải làm chủ cho chúng con, nếu không, nhà em hai sẽ càng quá đáng hơn, sợ đến khi đó Tập đoàn Vinh Thị không còn chỗ cho chúng ta nói chuyện nữa.”

Tống ThanhTùng híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Hơ, Tống gia này còn chưa đến lượt Trọng Bân đâu, Vinh Đại cũng không sẽ rơi vào tay con nhóc Tống Sính Đình đó đâu.”

“Trọng Hùng, làm thủ tục xuất viện cho bố, hôm nay bố phải xử lý cho xong chuyện này.”

Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh va Cát Mỹ Lệ nghe vậy, trong mắt họ liền lóe lên sự vui vẻ.

Tống Thanh Tùng rất nhanh đã làm xong thủ tục xuất viện, dưới ánh mắt của mọi người, ông quay về căn nhà Nhất Phẩm Tôn Phủ hào hoa.

Sau khi quay về nhà, điều đầu tiên ông làm chính là gọi cả nhà Tống Trọng Bân tới.

Không lâu sau, ba người Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình vội vã tới.

Tống Trọng Bân vào phòng khách, thấy bố, anh cả, em ba đều đang ở đó, liền vui vẻ nói: “Bó, bố xuất viện rồi sao?”

Tống Thanh Tùng ngồi trên ghế chủ trì, lạnh lùng nói: “Sao, có phải la mày mong bố không bao giờ xuất viện không, có phải là mày muốn bồ chết luôn trong viện không?”

Tống Sính Đình nghe thấy liền nhanh chóng nói: “Ông nội, bố con không có ý đó…”

Tống Thanh Tùng mắng: “Mày câm miệng lại!”

Tống Sính Đình bị giọng nói nghiêm khắc của ông nội dọa sợ đến nỗi không nói được gì, cô không hiểu tại sao ông nội lại tức giận như thế?

Tống Trọng Bân cũng hoảng hốt nói: “Bó, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Tống Thanh Tùng lạnh lùng nhìn cả nhà Tống Trọng Bân, nói: “Nghe nói, lúc bố ngã bệnh, thằng ba có tới nhà mày xin viên An Cung Hoàn. Nhưng mày không chịu lấy ra, còn sai thằng con rễ Trần Ninh nhà mày đánh người của thằng ba?”

Tống Trọng Bân nghe xong liền biến sắc, ông hoảng hốt nói: “Bó, bố nghe con giải thích…”

Tống Thanh Tùng: “Bố không muốn nghe mày giải thích, bố chỉ muốn hỏi là có chuyện đấy thật không?”

Tống Trọng Bân thừa nhận vô cùng khó khăn: “Có, nhưng mà…

“Mày thừa nhận là đuợc rồi.” Tống Thanh Tùng ngắt lời: “Bố hỏi mày, có phải mày bắt anh cả mày tới tìm thì mới chịu giao thuốc ra không?”

Tống Trọng Bân không có cách nào cãi lại, ông cắn môi, nhỏ giọng đáp: “Đúng…”

Oành!

Tống Thanh Tùng đập bàn, ông trợn mắt, nói: “Đồ súc sinh!”

Tống Trọng Bân sợ tới nỗi quỳ hẳn xuống, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình thấy vậy cũng quỳ xuống, Tống Trọng Bâ run rẫy đáp: “Bố, bố nghe con giải thích…”

Tống Thanh Tùng tức giận nói: “Tao không muốn nghe bát cứ lời giải thích nào của mày.”

“Đồ súc sinh, tao nuôi mày lớn như thế, cho dù bình thường có đối xử với mày không tốt, nhưng đó cũng là tốt cho cả nhà mày.

“Nhưng tao lại không ngờ rằng mày lại hận tao như thế, thấy tao sắp chết mà không cứu.”

“Mày dám dùng viên An Cung Hoàn uy hiếp anh cả mày, yêu cầu để con gái mày làm Tổng giám đốc của Tập đoàn Vinh Đại mới chịu lấy thuốc ra để cứu tao.”

“Nhưng điều đáng hận hơn là, con gái mày cũng vô sĩ chẳng kém, vừa lên làm Tổng giám đốc, đã cướp bản kế hoạch thu mu trung tâm mua sắm Hải Đường làm của riêng.”

Lời này của Tống Thanh Tùng khiến Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình thay đổi sắc mặt.

“Bó, nghe con giải thích!”

“Ông nội, chuyện không phải như thế!”

Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình không nhịn được nữa, hai người đều muốn giải thích cho rõ ràng.

Tống Thanh Tùng lạnh lùng ngắt lời: “Mấy người đừng có gọi tao nữa, tao không có con trai, cháu gái như mấy người.”

“Bây giờ tao dùng thân phận chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Vinh Đại, chính thức tuyên bố, bãi bỏ chức vị Tổng giám đốc của Tống Sính Đình.”

“Còn nữa, với thân phận chủ Tống gia, tao tuyên bố đuổi cả nhà Tống Trọng Bân ra khỏi Tống gia. Sau khi bị đuổi, nhà các người cũng không còn xuất hiện trên gia phả nữa, sau này các người không còn quan hệ gì với Tống gia nữa, từ nay về sau đừng tới đây nữa!”

Tống Trọng Bân thất thanh kêu lên: “Bố, đừng mài”

Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình nghe xong liền vô cùng đau khổ, trên mặt đầy nước mắt, giống như trời sập vậy.

Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ nở nụ cười lạnh, vô cùng vui vẻ.

Àm, một tiếng sắm vang lên, sau đó mưa ào ào rơi xuống.

Ba người nhà Tống Trọng Bân giống như người mất hồn bước ra khỏi Nhất Phẩm Tôn Phủ.

Ba người kéo lê thân thể của mình trong màn mưa, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Đột nhiên,Tống Sính Đình phát hiện, mưa đột nhiên dừng lại.

Cô hoang mang ngẳng đầu, sau đó phát hiện, tay trái Trần Ninh đang ôm con gái, tay phải càm một chiếc ô màu đen, cười cười đứng trước mặt cô.

Trần Ninh dịu dàng nói: “Bà xãt”

Đứa con gái trong lòng Trần Ninh cũng thân thương gọi “Mẹ ơil”

Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh trước mặt mình, rồi lại nhìn đứa con gái trong lòng anh.

Nỗi buồn đột nhiên dâng lên, cô nhào vào lòng Trần Ninh, khóc òa lên.

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn thấy Trần Ninh cũng nở nụ cuời đầy thảm thương: “Trần Ninh à, cả nhà chúng ta bị đuổi ra khỏi Tống gia rồ, Tiểu Đình cũng bị đuổi khỏi công ty rồi.”

Dường như Trần Ninh đã dự đoán đuọc điều này, anh cười nói: “Chúc mừng mọi người!”

Ba người nhà Tống Trọng Bân nghe thấy câu nói của Trần Ninh đều ngây ra.

Chuyện đau buồn như thế mà Trần Ninh lại nói chúc mừng được?

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Đối với mọi người, gia tộc chính chính là chiếc khóa nhốt mọi người trong lồng.”

“Nếu như bây giờ cửa lồng đã mở, vậy thì hãy bay cao. Đừng bao giờ quay lại nữa, như vậy mọi người mới có được bầu trời rộng lớn hơn!”

Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ à Tống Sính Đình đều bị lời nói của Trần Ninh làm cho cảm động, mãi một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại.

Mà lúc này, trên đường bỗng có hai chiếc Rolls-Royce, đẳng sau là ba mươi chiếc Audi màu đen nhanh chóng phi tới.

Đồng Thiên Bảo cùng một dàn vệ sĩ mặc vest vô cùng trịnh trọng, cầm chiếc ô bước từ trên xe xuống, tập hợp theo đội hình rất chỉnh tè.

Gần trăm người đàn ông mặc vest đen, đồng loạt nói: “Chúc mừng lão gia, đã thoát khỏi chiếc lồng, sải cánh mà bay, bay cao bay xal”

Tống Trọng Bân nhìn thấy đội hình này liền ngây ra.

Đẳng sau cửa lớn Tống gia, có rất nhiều người đang lén lút thò đầu ra hóng hót.

Những người này vốn là muốn nhìn bộ dáng thảm hại của nhà Tống Trọng Bân khi bị đuổi khỏi Tống gia.

Nhưng không ngờ rằng, họ lại nhìn thấy gần trăm người đàn ông mặc vest, lái hai chiếc Rolls-Royce và mười mấy chiếc Audi tới đón nhà Tống Trọng Bân.

Người của Tống gia đều vô cùng kinh ngạc.

Đồng Thiên Bảo tự mình tới, vô cùng cung kính nói với Tống Trọng Bân: “Lão gia, xin mời lên xe, chúng tôi đến đón ngài.”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cuối cùng cũng hoàn hồn lại, hai người họ biết đội hình này là do con rễ làm ra, mục đích là để giữ thể diện cho họ.

Anh muốn để những người cười nhạo nhà họ biết, bọn họ rời khỏi gia tộc sẽ trở nên tốt hơn!

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ ưỡn ngực theo bản năng, liên tục nói: “Được, lên xe thôi, về nhà nào!”

Trần Ninh cũng cười nói với Tống Sính Đình: “Bà xã, chúng ta cũng lên xe về nhà thôi!”

Tống Sính Đình dựa sát vào người Trần Ninh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình lại đáng tin đến vậy.

Cô ngắng mặt lên, lau đi nước mắt trên mặt, cười với Trần Ninh: “Trần Ninh, cảm ơn anh, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện không khí bên ngoài lại tươi mát tự do đến thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK