Đã vậy Hoa Mai còn cố tình bắt chéo hai tay Tiểu Chu ra phía trước ngực Hoa Cúc, miệng bảo: “Ngươi phải cố mà giữ chặt vào. Kẻo lúc rơi sẽ gây khó khăn cho Hoa Cúc muội thì không biết nhờ ai đỡ ngươi lên.”
Sự thân cận quá ư gần gũi này làm cho Tiểu Chu ngượng không biết để đâu cho hết.
Do đó, dù muốn hay không, Tiểu Chu cũng nhắm mắt lại, vô tình không để ý đến chuyện Hoa Cúc đã khởi hành, khiến Tiểu Chu mất cơ hội nhìn và nhận định rõ nơi ở lúc này của ba nữ nhân vừa xinh đẹp, vừa có nhiều hành vi hoàn toàn không hiểu nổi.
Một lúc lâu sau, Tiểu Chu chợt nghe Hoa Cúc hỏi: “Sao không nghe ngươi lên tiếng? Nếu ngươi không mở miệng, ta đâu thể biết đưa ngươi đi theo lối nào để về nhà?”
Tiểu Chu buột miệng đáp: “Cứ đưa tiểu nhân đến Vương gia trang là được rồi.”
Hoa Cúc lập tức hỏi: “Hóa ra nơi ngươi sống vốn gần Vương gia trang?”
Tiểu Chu chột dạ, vội mở mắt nhìn và tìm lời giải thích: “Hoa Cúc tỷ hiểu như thế là sai rồi.”
“Sai? Sai như thế nào?”
Tiểu Chu đã bình tâm: “Như tiểu nhân đã giải thích với quý tiểu thư, tiểu nhân vì bị thủy quái lôi bừa, nên nhất thời lúc này đâu thể nhìn qua địa hình lạ lẫm này mà biết theo lối về nhà? Nhưng vì nghe tiểu thư bảo nơi đã tìm thấy tiểu nhân là gần Vương gia trang, tiểu nhân nếu được quay lại chỗ đó thì cơ may tìm thấy đường về nhà ắt sẽ có nhiều hơn.”
Hoa Cúc gật đầu: “Ngươi giải thích nghe cũng thuận tai lắm. Vậy thì cứ theo ý ngươi đi.”
Nhờ mở mắt ra nhìn, Tiểu Chu có cơ hội nhìn thấy thân pháp thật cao minh đang được Hoa Cúc thi triển. Chợt nhớ ra người không am hiểu võ công cần phải có phản ứng như thế nào trong tình huống này, Tiểu Chu vội kêu, cố dùng giọng thật hoảng hốt: “Chao ôi, Hoa Cúc tỷ có thể chạy nhanh đến thế này ư? Chậm chậm thôi, không khéo tiểu nhân vì hoa mắt nên buông tay rơi xuống thì khốn.”
Hoa Cúc cười khúc khích: “Sao bảo ngươi cũng am hiểu võ học? Là ngươi sợ thật hay chỉ giả vờ lừa dối ta?”
Tiểu Chu cố tình nới lỏng tay, đấy là hành vi duy nhất mà lúc này Tiểu Chu vẫn còn hành động theo ý bản thân: “Tiểu nhân đang sợ hãi đến kinh tâm vỡ mật đây này. Nếu Hoa Cúc tỷ không chạy chậm lại...”
Tiểu Chu ngậm câm miệng vì bất ngờ bị Hoa Cúc giữ tay lại, và nàng còn cố tình kéo cả hai tay Tiểu Chu cho chạm vào đôi bờ nhũ hoa mềm mại của nàng.
Không nghe Tiểu Chu kêu nữa, nàng châm chọc: “Ngươi thích như thế lắm, phải không? Thích đến quên cả sợ hả?”
Tiểu Chu lí nhí: “Mau đặt tiểu nhân xuống. Tiểu nhân thà nằm bất động ở đây hơn là bị Hoa Cúc tỷ đùa cợt. Đùa như thế này thật quá quắt.”
Bịch.
Tiểu Chu lập tức bị Hoa Cúc hất xuống khỏi lưng.
Hoa Cúc quay lại, khinh khỉnh nhìn Tiểu Chu: “Bọn nam nhân các ngươi đùa với nữ nhân thì được, đến khi bị nữ nhân đùa thì khinh miệt, gọi đó là hành vi quá quắt ư? Sao lại đối xử bất công như thế?”
Tiểu Chu tránh ánh mắt nàng: “Tiểu nhân chưa từng đùa bỡn nữ nhân. Và đúng hơn thì đây là lần đầu tiên tiểu nhân có sự thân cận như thế này.”
“Hừ, ngươi hãy nhìn thẳng vào mắt ta và đáp lời đi. Ta đẹp hay không đẹp?”
Tiểu Chu làm theo, đáp một cách thật tâm: “Hoa Cúc tỷ rất đẹp. Đó là nói từ tấm bé cho đến tận bây giờ tiểu nhân mới biết thế nào là một nữ nhân xinh đẹp như Hoa Cúc tỷ đây.”
Hoa Cúc cười lạnh: “Ngươi đã nhìn thấy bao nhiêu nữ nhân. Họ kém xinh đẹp hơn ta là kém như thế nào?”
Tiểu Chu thở dài, nhắm mắt lại: “Quanh năm này đến hết năm nọ, tiểu nhân chỉ biết bôn ba vất vả, lo mưu cầu sự sống, có từng nhìn thấy ai đâu mà bảo là nhiều. Mãi đến lúc này tiểu nhân chỉ nhìn thấy quý tiểu thư, Hoa Mai tỷ và Hoa Cúc tỷ là ba nữ nhân cùng một lúc xuất hiện ngay trước mặt tiểu nhân.”
Tiểu Chu vừa nói xong, hắn liền nghe tiếng Hoa Cúc thở dài: “Nhìn thái độ của ngươi, ta không thể không tin ngươi đang nói thật. Vả lại, đâu phải đây là lần đầu tiên thấy ngươi đỏ mặt chỉ vì những động chạm mà đối với bất kỳ nam nhân nào khác đều xem là quá tầm thường. Mà thôi, có như vậy âu cũng là may mắn cho ngươi. Chúng ta đi tiếp nào.”
Không như lúc đầu Hoa Cúc đã nói với Hoa Mai, nàng không cần ai giúp đỡ vẫn dễ dàng nhấc Tiểu Chu lên và đặt trở lại lên lưng.
Thái độ của nàng nhẹ nhàng hơn, có ý tứ hơn, không còn đặt Tiểu Chu vào tình huống khó xử nữa. Nàng lại thi triển khinh công.
“Liệu ngươi có khiếp sợ thật không, nếu ta vẫn cứ chạy nhanh như thế này?”
Thật khó để đoán được Hoa Cúc là hạng người thế nào, nên Tiểu Chu nói đùa: “Tiểu nhân dù sao cũng là đấng nam nhi, việc gì đã trải qua, đã sợ một lần thì đâu còn sợ lần thứ hai nữa?”
Hoa Cúc lạnh giọng: “Ngươi thật khéo nói. Nhưng vị tất có thể làm ta tin là ngươi thật sự đã khiếp sợ như lúc nãy ngươi đã cố ý làm ta nghĩ như thế.”
Tiểu Chu cẩn trọng đáp lời: “Hoa Cúc tỷ tin hay không thì tùy. Chứ vào lúc này, kỳ thực tiểu nhân đang háo hức muốn biết thế nào là tâm pháp võ học, và nếu nhờ tâm pháp đó mà tiểu nhân có thể chạy nhảy nhanh như Hoa Cúc tỷ bây giờ, thì tiếc thay, sao lúc nãy tiểu nhân lại ngu xuẩn khước từ ý tốt truyền thụ tâm pháp do chính quý tiểu thư đề xuất.”
Hoa Cúc thản nhiên bảo: “Nếu ngươi muốn sao không bảo ta?”
Tiểu Chu kinh ngạc: “Hoa Cúc tỷ định truyền thụ tâm pháp võ học cho tiểu nhân thật sao? Chỉ sợ sau này quý tiểu thư không hài lòng.”
Hoa Cúc cười: “Nếu là vậy, người bị trách phạt sẽ là ta, can hệ gì đến ngươi mà chưa gì đã lo sợ?”
Tiểu Chu đáp thật lòng: “Vì một điều lợi cho bản thân nhưng lại gây bất lợi cho kẻ khác, tiểu nhân đâu có quyền hưởng lợi trên nỗi khổ của ai?”
“Xì... ngươi đừng giả vờ làm ra vẻ quân tử. Vì danh vì lợi, sẵn sàng trở mặt với bằng hữu là điều mà ai ai cũng thản nhiên thực hiện, có thấy ai áy náy bao giờ?”
Tiểu Chu cất cao giọng: “Họ khác, tiểu nhân khác. Tiểu nhân rất xem trọng tình bằng hữu.”
“Ngươi đã xem ai thật sự là bằng hữu chưa?”
“Có!”
“Mấy người?”
“Chỉ có một!”
“Một đó đối xử với ngươi ra sao?”
“Tình thân như huynh đệ và đã từng cùng nhau thề đồng sinh cộng tử.”
“Đúng là một hảo bằng hữu. Y đâu?”
“Chết rồi!”
“Chết? Sao ngươi vẫn sống? Vậy còn câu đồng sinh cộng tử thì sao?”
Nói đến đây, Tiểu Chu thở dài: “Liệu tiểu nhân có năng lực báo thù ư?”
Hoa Cúc tỏ ra hiểu: “Hóa ra cũng là do thủy quái sát hại bằng hữu ngươi!”
Tiểu Chu đang nghĩ đến Vương Hải Lam và mẹ của Vương Hải Lam.
“Đã là quái vật, tiểu nhân e muốn báo thù cũng khó.”
Hoa Cúc đồng tình: “Đúng là trăm khó nghìn khó, nào phải chỉ khó suông. Được rồi, nếu ngươi muốn học tâm pháp võ học, ta sẽ truyền.”
Tiểu Chu chối từ: “Hảo ý này tiểu nhân xin tâm lĩnh. Có lẽ đấy là số phận đã đặt để cho tiểu nhân.”
Đột nhiên, Hoa Cúc dừng lại: “Đến nơi rồi. Đây là Vương gia trang. Nói đúng hơn thì Vương gia trang cách đây hơn nửa tháng trước.”
Cảnh hoang tàn trước mặt làm cho Tiểu Chu thật sự ngỡ ngàng, không cần giả vờ: “Vương gia trang đã như thế này những nửa tháng rồi sao?”
Hoa Cúc hết cả nghi ngờ Tiểu Chu: “Không sai, ta nghe nói nửa tháng trước chỉ vỏn vẹn trong một ngày, toàn bộ Vương gia trang hơn ba mươi người đều chịu chung số phận, từ Trang chủ là Vương Vân Ngụy cho đến từng gia nhân một.”
Tiểu Chu buột miệng: “Tất cả đều chết, không một ai thoát ư?”
“Không hề. Và nếu không có một vài người từ tâm, có lẽ tất cả đều lâm cảnh chết mà không được chôn cất, thây phơi trắng đồng nội.”
Tiểu Chu rùng mình: “Đúng là một thảm cảnh, chỉ cần nghe không thôi là cũng đủ ghê rợn khắp người. Chết toàn gia, kẻ nào nhẫn tâm gây ra cảnh diệt tuyệt nhân tính này?”
Hoa Cúc tình cờ thổ lộ: “Đã bảo không một ai sống sót, làm sao biết kẻ nào là hung thủ. Huống chi cái chết mỗi người mỗi khác, dù muốn qua đó để truy ra hung thủ cũng không dễ dàng.”
Tiểu Chu động tâm: “Họ chết như thế nào?”
Hoa Cúc trả lời: “Có người chết vì độc, có người chết vì loạn đao loạn kiếm. Đều là những cái chết không thể đối chứng.”
Đoạn Hoa Cúc lại đưa Tiểu Chu đi: “Bãi lầy, nơi chúng ta phát hiện ngươi còn phải đi một quãng nữa mới đến. Ta hy vọng sẽ kịp đưa ngươi đến đó trước khi trời tối.”
Hoa Cúc lao đi, sau đó thì dừng chân ở một khu vực hoang vu và rộng mênh mông: “Đây là nơi chúng ta đã tìm thấy ngươi.”
Tiểu Chu gượng cười: “Thật khó tin là tiểu nhân bỗng dưng hiện hữu ở đây. Mà thôi, đã đưa đến là được rồi, Hoa Cúc tỷ có thể quay về. Tiểu nhân có thể tự lo liệu.”
Hoa Cúc lạnh giọng: “Dẫu sao ta cũng phải chỉ điểm cho ngươi cách vận công. Vì đó là chủ ý của tiểu thư, mong giúp ngươi mau sớm tự mình đi lại.”
Tiểu Chu cảm kích: “Thật là phiền Hoa Cúc tỷ. Đại ân này tiểu nhân e khó có cơ hội báo đáp.”
Hoa Cúc đặt Tiểu Chu ngồi xuống, cho dựa lưng vào một thân cây: “Ta không cần ngươi báo đáp. Chỉ mong ngươi mau chóng lĩnh hội những gì ta sắp chỉ điểm, đừng phụ lòng ta quan tâm.”
Muốn truyền thụ tâm pháp cho một người chưa từng am hiểu gì về võ học, lẽ đương nhiên Hoa Cúc phải giảng giải nhiều về những điều mà người muốn luyện tối thiểu cần phải biết. Đó là điều hết sức khó khăn cho Tiểu Chu, vì hắn phải giả vờ nghe, sau đó lại phải giả vờ hỏi những điều mà kỳ thực hắn đều đã am hiểu.
Vì thế, Tiểu Chu nghe thì cứ nghe, nhưng trong lòng thì phập phồng lo sợ và thầm tính xem sau khi nghe Hoa Cúc nói xong, điều gì nên hỏi, điều gì không nên. Đồng thời phải tỏ thái độ ra sao để Hoa Cúc không thể nghi ngờ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK