Lúc nào chưa nghe được tiếng thông báo của hệ thống, lúc ấy Từ Hiền vẫn còn đề cao cảnh giác.
Thấy La Sinh bị Địa Hỏa Kiếp hóa thành tro mà bản thân lại chẳng nhận được thông báo nào, Từ Hiền liền biết rằng tà năng của kẻ này còn kinh khủng hơn những gì hắn từng thấy ở Sát Đồng.
Chỉ là hữu tâm vô lực, Từ Hiền dù đã cảnh giác vạn phần cũng không tài nào đoán được hành động mà La Sinh sẽ làm.
Trước đó, đương lúc Thiên Phạt đao chém xuống, từ lòng bàn chân của La môn chủ liền bắt đầu có Sát Lục khí thoát ra, ẩn vào trong lòng đất, lén lút đến nỗi bậc tuyệt đỉnh cao thủ như Thượng Quan Cải Mệnh cũng không hề hay biết.
Như những chuyện ảo dị nhất mà người của thế giới này có thể nghĩ ra, luồng Sát Lục khí này chính là La Sinh, y sau khi chui xuống đất không hề nghĩ đến chuyện đào tẩu mà lại muốn bắt một người làm con tin.
Không phải La Sinh không muốn chạy mà bởi vì y chạy không được, muốn rời khỏi chỗ này, y cần phải tái tạo lại thân xác mới có thể làm vậy.
Vì đó là thiết luật của【Sát Lục Thần Đồ】, trừ khi nằm trong vật chủ, bằng không Sát Lục khí chỉ có thể lởn vởn ở nơi mà nó sinh ra, nếu vật chủ không còn thì Sát Lục khí cũng sẽ dần dần tiêu biến trong thiên địa.
Một phần Sát Lục khí của La Sinh lúc này là do thôn phệ bọn môn đồ mà có, thi thể của chúng đều nằm lại chỗ này nên y cũng không thể dùng dạng khí rời khỏi.
Tái tạo hình người, La Sinh không dám giết chóc lung tung mà lại bắt giữ Bao Ngạo Thiên làm uy hiếp, ý đồ khiến Thượng Quan Cải Mệnh đánh chuột sợ vỡ bình, không dám ra tay với y.
La môn chủ làm vậy cũng bởi vì bản thân y không hề bất tử, vẫn khác biệt với Sát Đồng.
Họ La chết lần nào thì Sát Lục khí sẽ bị hao tổn lần đấy, nếu mà tiêu hao quá nhiều, dẫn đến không còn đủ Sát Lục khí để tái sinh thì y sẽ chết thật.
“Khặc khặc, các ngươi tốt nhất không nên vọng động, nếu không chờ nhặt xác của hắn đi!”
Tay bóp thật chặt cổ Bao Ngạo Thiên, khiến tên công tử thế gia này cảm thấy hít thở không thông, La Sinh híp mắt nhìn bọn Từ Hiền, xong lại chuyển ánh mắt đến Thượng Quan Cải Mệnh ở phía xa, vẻ mặt có phần điên cuồng.
‘Nghịch Thiên Đao ơi Nghịch Thiên Đao, ngươi tạm thời cứ đắc ý đi. Chẳng bao lâu… chẳng bao lâu nữa thôi bổn tọa sẽ cho ngươi đối mặt với Thiên Đạo. Để rồi xem thử lúc đó ngươi có còn oai phong được nữa không, hay sẽ cầu xin bổn tọa tha cho như một con chó rách? Ha ha ha ha ha!’
Lòng thầm cười như điên như dại, La Sinh cố nén không để cho ý nghĩ nội tâm của mình lộ ra bên ngoài. Y định chờ lúc “nó” đến mới thực sự cười lên thành tiếng cho thỏa thuê mãn nguyện.
“Ma đầu, ngươi cũng chớ nên vọng động, người mà ngươi đang uy hiếp chính là công tử dòng chính của Long Đằng Bao thị, một khi ngài ấy xảy ra chút bất trắc, ngươi có chạy đến chân trời góc biển cũng đừng hòng thoát kiếp.”
Như đại nạn lâm đầu, mồ hôi lạnh trên trán Công Tôn Thư chảy không ngừng, y nghiến răng cắn từng chữ cho La Sinh nghe, sợ tên quái vật này nghe không rõ lại gây hại cho công tử nhà mình thì y chết mười lần cũng chưa hết tội.
“Long Đằng Bao thị…” La Sinh nghe vậy cũng cả kinh, cảm thấy lạnh cả sống lưng, bàn tay đang bóp chặt cổ Bao Ngạo Thiên cũng buông lỏng vài phần.
Phong Vân Nguyệt San, Võ Lâm Thời Đại, Giang Hồ Nhật Báo, thiên hạ đều ngầm công nhận thế lực sau lưng ba tờ báo này có cao thủ Thần Mạch, biểu tượng vũ lực mạnh nhất thế gian.
Dù cho có được “nó” thì cao thủ Thần Mạch vẫn là đối tượng mà La Sinh không nên trêu vào, đó là những gì mà người kia dặn dò lúc đưa cho y một tấm da dê cũ kĩ.
La môn chủ sinh lòng kiêng kỵ, nhưng y cũng có cách nghĩ của riêng mình: ‘Miễn là chớ ép bổn tọa đến đường cùng, nếu không đừng nói Thần Mạch, thần linh cũng đừng hòng khiến La Sinh này bó tay chịu trói.’
Thấp giọng hừ lạnh, La môn chủ liếc Công Tôn Thư một cái rồi không để ý đến nữa, mắt nhìn đăm đăm về phía Thượng Quan Cải Mệnh ở đằng xa, khàn giọng bảo rằng: “Nghịch Thiên Đao, nếu ngươi dám đến gần đây, bổn tọa sợ là không thể tiếp tục nể mặt Long Đằng Bao thị đâu.”
Thượng Quan Cải Mệnh nghe vậy chợt bỏ đi ý đồ tiến đến chỗ bọn Từ Hiền, chân mày khẽ nhíu, ánh mắt nhìn La Sinh tràn đầy hàn ý, đao thế vô hình tỏa ra khiến họ La dù ờ xa cũng thấy run rẩy tâm can.
Cùng là Huyền Tàng, nhưng chênh lệch giữa La Sinh và Thượng Quan Cải Mệnh lại như đom đóm so với trăng rằm, hoàn toàn chẳng thể so sánh.
Cũng vì thế mà La môn chủ mới không dám để cho Thượng Quan Cải Mệnh tiếp cận, y sợ bị Thiên Phạt đao chém chết.
Nỗi lo sợ của La Sinh là đúng, Thượng Quan tông sư có mười phần tự tin rằng chỉ cần khoảng cách đủ gần, đao của y có thể nhanh đến mức mà họ La không thể nào phản ứng kịp.
Đáng tiếc, La Sinh cũng chẳng ngu ngốc đến mức để y được như ý nguyện.
Từ Hiền gặp Thượng Quan tiền bối bị ma đầu kềm chế, trong lòng như có người đặt một tảng đá lên.
Không sợ hung phạm sở hữu vũ trang hơn người, chỉ sợ hung phạm có con tin trong tay, nhân sĩ chính đạo ngại nhất là gặp phải trường hợp thế này.
Tạm thời chưa nghĩ ra cách gì để phá cục, Từ Hiền chỉ đành dùng tới thủ đoạn miệng lưỡi. Hắn nói:
“La môn chủ, ngươi khống chế Bao huynh uy hiếp chúng ta, chẳng phải muốn tìm cơ hội thoát thân ư? Sao đến giờ vẫn chưa đào tẩu?”
La Sinh liếc hắn một cái, mắt đầy sát khí.
Trong số những người ở đây, ngoại trừ Thượng Quan Cải Mệnh ra, kẻ khiến hắn kiêng dè nhất bất ngờ không phải Hứa phu nhân nửa bước Huyền Tàng mà là Từ Hiền Hậu Thiên thập trọng.
Các loại thủ đoạn thần dị trước đó của hắn đã khiến y có ấn tượng sâu sắc vô cùng, nếu có cơ hội, La Sinh không ngại trả một cái giá lớn để bắt hắn lại tra khảo bí mật.
Y nói: “Bổn tọa làm việc, nhãi ranh như ngươi không đủ tư cách hỏi đến.”
Từ Hiền cười khẽ: “Để ta đoán xem, ngươi có phải đang chờ một thứ gì đó?”
La Sinh trầm mặc không nói, coi hắn như không khí, dùng mười phần tinh thần để cảnh giác Thượng Quan Cải Mệnh.
Từ Hiền cũng không vì đó động nộ, tâm thái bằng phẳng, tiếp tục nói rằng: “Ngươi có phải đang nghĩ, chờ thứ đó đến rồi, Thượng Quan tiền bối cũng không phải là đối thủ?”
La Sinh vẫn giữ im lặng, chỉ khịt mũi một cái, tỏ vẻ khinh không thèm nói chuyện với hạng tiểu bối vô tri.
Từ Hiền thấy vậy bèn cười nhạt, thản nhiên nói tiếp: “Sát Lục Huyền Đồng mà, cũng không phải đại bí mật gì, khó coi là hiếm lạ, La môn chủ cần gì che che đậy đậy như mèo giấu cứt?”
‘Ngươi phải chết trước.’ La Sinh mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng thì đã quyết định chờ Sát Lục Huyền Đồng tới sẽ lập tức lấy mạng Từ Hiền, bí mật gì đó cũng không nhất thiết phải đoạt được.
Từ Hiền gặp họ La không chút lay động, biết lời nói nãy giờ của mình hoàn toàn vô nghĩa, bắt đầu tính sang chuyện buông lời thô tục.
Hắn định khởi đầu bằng khẩu quyết của Đạo Môn, Đường Môn hoặc Cự Lực Môn, nhưng chưa kịp sử xuất bản lĩnh “thiệt xán liên hoa”, Từ Hiền liền nghe được một âm thanh quen thuộc:
“A Di Đà Phật, tiểu tăng vì giúp thí chủ hóa giải nghiệp chướng đã vượt thiên sơn vạn thủy, thí chủ ban đầu u mê bất ngộ, chạy Đông chạy Tây, khiến tiểu tăng nhọc lòng lo lắng, ngày không ăn được, đêm không ngủ được. Nay thí chủ chịu ở yên chờ đợi, xem chừng đã đốn ngộ Bồ Đề, minh tâm kiến tính, tiểu tăng cũng thấy lòng được an ủi, công đức viên mãn rồi vậy.”
Âm thanh vô hỉ vô bi, không nhanh không chậm, chẳng to chẳng nhỏ, chỉ thấy tiếng mà không thấy người, nghe được giọng mà không biết vọng đến từ đâu.
Chân đạp kim liên, Phật quang phổ chiếu, từ mảng rừng phía Tây Nam, một vị tiểu hòa thượng tuấn tú vô song chậm rãi bước tới, nói là chậm mà mỗi lần y cất bước đều vượt qua khoảng cách ít nhất ba trượng, trong vài nhịp thở đã đi hơn trăm trượng, dung mạo hiện rõ trước mắt những người đang có ở đây.
Lần thứ ba gặp được Tiểu Thánh Tăng, nhìn y phong thái không đổi, khí độ xuất trần, Từ Hiền chợt thấy lòng được an yên. Hắn chắp tay hành lễ, giọng điệu tường hòa: “Vong Đức đại sư, Từ Hiền có lễ.”
“A Di Đà Phật, tiểu tăng gặp qua Từ thí chủ…” Hai môi mím nhẹ, Vong Đức cười như không cười, chắp tay khẽ bái.
“…gặp qua chư vị thí chủ.” Không chỉ Từ Hiền, y còn thi lễ với những người khác, kể cả La Sinh, sau cùng nhìn về Thượng Quan Cải Mệnh ở phía xa, nhẹ giọng nói rằng: “A Di Đà Phật, đã lâu không gặp, Thượng Quan thí chủ vẫn phong độ như xưa.”
“Tiểu hòa thượng ngươi thì mỗi ngày đều có biến hóa.” Thượng Quan Cải Mệnh gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Nhìn Vong Đức xuất hiện, nhớ lại quãng thời gian bị tên tiểu hòa thượng này làm cho trốn chui trốn nhủi, chẳng ngày yên thân, La Sinh bỗng thấy tâm loạn như ma.
Gặp tiểu hòa thượng chậm rãi tiến về phía này, họ La không hiểu sao lại cảm thấy bất an vô cùng, biến sắc thét to: “Con lừa trọc, không muốn tên nhãi này chết thì ở yên đó!”
Trước người y, Bao Ngạo Thiên lộ vẻ mặt phiền chán, lẩm bẩm: “Hòa thượng lại không quen ta, ngươi hù hắn có ích gì.”
Sau chợt nhớ tới ý định thu một tên hòa thượng làm thủ hạ, ánh mắt Bao công tử nhìn Vong Đức chợt có vài phần hứng thú.
‘Rất được nha.’ Từ đóa hồng liên trên trán mà y nhận ra tiểu hòa thượng này là ai, cũng biết ý nghĩ của mình gần như chẳng thể thành, nhưng vẫn bắt đầu suy tính xem nên dùng thứ gì để chiêu dụ Vong Đức.
Tánh mạng bản thân nằm trong tay La Sinh, Bao Ngạo Thiên lại không có chút gì sợ hãi.
Tâm thái như vậy, tên này nếu quay lại luyện võ, một khi vượt qua được chướng ngại trong lòng tất có thể bằng hư ngự phong, đạt được thành tựu như tên của mình.
La Sinh bị lời lẩm bẩm của Bao công tử dọa cho hú vía một phen, nhưng rồi y chợt thở phào khi thấy Vong Đức quả thật dừng lại sau khi nghe mình uy hiếp.
‘Quả nhiên, hòa thượng này cũng giống như đám nhân sĩ chính đạo ngu xuẩn khác.’
Còn chưa đắc ý được quá lâu, La môn chủ lại nghe Vong Đức nói: “Thiện tai, thiện tai! Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Thí chủ, ngươi đã thành Phật rồi.”
Có ý gì?
La Sinh và tất cả mọi người ở đây đều không hiểu tại sao Vong Đức lại đột ngột nói câu này, ngoại trừ Từ Hiền.
‘Thành Phật, thì cũng nên đến Tây Thiên…’
~o0o~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK