"Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, là ai đã sai các ngươi đến đây gây sự."
Giọng nói giống như lời báo tử, làm cho Đao Ba Hổ run rẩy cả người. Loại tính cách sát phạt quyết đoán này làm tất cả những người ở đây sởn tóc gáy. Không nói một câu nào đã chém đứt cánh tay của người ta, lại bắt đầu tra hỏi người ta, đây là thuật công tâm, làm cho hàng phòng ngự tinh thần của Đao Ba Hổ bị tan rã.
Những người này đều là hạng người tàn nhẫn ngang tàng, nếu như ép hỏi theo cách bình thường thì không có bất kỳ hiệu quả nào, biện pháp tốt nhất là khiến cho họ biết được ngươi còn tàn nhẫn hơn bọn họ gấp mười lần, đánh tan sự kiên định của bọn họ.
Liễu Thanh Dương gác đoạn đao lên tay trái của hắn ta, nếu hắn ta còn không chịu nói ra kẻ đứng đằng sau chuyện này thì tiếp tục chặt luôn tay trái của hắn ta.
Liễu Thanh Dương làm vậy chẳng khác gì đang chơi đùa với lửa, chỉ cần vô ý một cái là toàn bộ Từ gia bị chôn vùi theo.
"Là... Là Điền Hoằng bảo chúng ta đến, gây náo loạn phường binh khí của Từ gia, làm cho các ngươi không thể tiếp tục buôn bán được nữa, sau khi chúng ta thành công sẽ trả cho chúng ta một vạn đồng vàng."
Tâm trí của Đao Ba Hổ đã bị Liễu Thanh Dương dẫn dắt. Hai con mắt đáng sợ kia như là con thú cắn nuốt linh hồn người khác, làm cho hắn ta không tự chủ được mà nói ra những thông tin này.
Hắn ta vừa nói dứt lời, những người đứng ở đây đều ồ lên.
Ánh mắt Từ Hàm Yên nghiêm lại, trên mặt phủ kín sương lạnh, câu trả lời này vượt qua suy đoán của mọi người.
Quả nhiên là có người đứng sai sai sử, nếu không cho dù lá gan của Đao Ba Hổ có lớn hơn nữa cũng không dám đến Từ gia gây sự.
Còn lại chín tên lính đánh thuê cũng trắng bệch mặt ra, trong tay cầm binh khí nhằm về phía đám người, định gây loạn rồi chạy trốn.
"Giết bọn họ!"
Liễu Thanh Dương lạnh lùng nói, Lam chấp sự phi thân bay lên trời, một chưởng đánh xuống dưới, ba người bị nghiền ép, hóa thành máu loãng.
Toàn bộ đại sảnh loạn thành một đống, có rất nhiều người là vô tội, không thể giết lung tung được, cho nên thừa dịp hỗn loạn, còn có mấy người nhanh chóng chạy ra phía cửa.
Đột nhiên, có một luồng kiếm mang lạnh lẽo chém xuống, Từ Hàm Yên im lặng từ đầu đến cuối bỗng nhiên ra tay. Trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc, uy thế Tiên Thiên bao trùm toàn bộ phường binh khí.
Ánh mắt Liễu Thanh Dương co rụt lại, hắn không ngờ thực lực của thê tử nhà mình lại mạnh đến vậy, mới mười tám tuổi đã là cảnh giới Tiên Thiên, nếu so với người trong khắp hoàng triều Đại Yến này, cũng được xưng là thiên tài.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, ngoài trừ Đao Ba Hổ, toàn bộ đám người đánh thuê đã bỏ mạng, biến thành thi thể nằm trên mặt đất.
Từ đầu đến cuối, Liễu Thanh Dương vẫn không ra tay. Ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng đã thay đổi, nếu hôm nay không có Liễu Thanh Dương thì mọi chuyện đã đi theo kết cục khác, Từ gia sẽ bị bọn họ lừa đi một số tiền lớn, thậm chí thanh danh cũng bị ô nhục theo.
"Cô gia, chúng ta sai rồi, vừa rồi chúng ta không nên trào phúng ngươi."
Đổng Trường Lượng đột nhiên quỳ gối xuống, tự tát vào mặt mình một cái, mấy gã sai vặt khác cũng quỳ gối ở phía sau, cả người run bần bật.
"Lam chấp sự, những chuyện còn lại giao cho ông xử lý."
Liễu Thanh Dương xoay người rời khỏi phường binh khí. Mọi chuyện đã được giải quyết, nhạc phụ cũng biết tiếp theo nên làm thế nào, những chuyện còn lại đã không cần hắn phải nhọc lòng. Hắn nên trở về để tu luyện.
Vừa mới bước ra khỏi phường binh khí, một mùi thơm ập đến, Từ Hàm Yên xuất hiện ở bên cạnh hắn, hai người sóng vai cùng đi với nhau.
Từ khi hiểu chuyện đến nay, đây cũng là lần đầu tiên hai người đi gần như vậy.
"Sao ngươi lại biết thanh đao bị gãy kia không phải do Từ gia chúng ta luyện chế?"
Từ Hàm Yên nói chuyện trước, cả nàng và Lam chấp sự đều nhìn thấy thanh đao kia, kỹ thuật luyện chế đúng là xuất phát từ Từ gia, ngay cả cách khắc dấu ấn cũng giống nhau y như đúc, rất khó phân biệt được thật giả.
"Ta đoán mò!"
Liễu Thanh Dương nhún vai, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn bị Từ Hàm Yên xem thường, tuy hai người là phu thê với nhau, nhưng còn xa lạ hơn cả người dưng, ngoại trừ những ngày lễ tết có thể gặp mặt một lần, còn lại đại đa số thời gian, Liễu Thanh Dương không nhìn thấy được Từ Hàm Yên.
"Ngươi vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm đó."
Giọng nói trong trẻo giống như u lan trong cốc vắng.
Đêm tân hôn đánh phu quân của mình ra khỏi phòng, đúng là nàng đã làm quá mức, nhưng ai bảo hắn là tên phế vật không có gì ra hồn.
Liễu Thanh Dương không hề trách nàng, chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.
"Chuyện đó đã qua rồi.”
Liễu Thanh Dương cười khổ một tiếng, tức giận sao?
Chính hắn cũng không biết bản thân có lý do gì để tức giận.
"Hình như ngươi đã thay đổi rồi."
Từ Hàm Yên nói không nên lời. Từ sau đêm hôm đó, hắn dường như đã thay đổi, trở nên xa lạ hơn, không còn ăn chơi trác táng như trước. Lúc hắn đối mặt với nàng, ánh mắt hắn trong vắt sâu thẳm như hai viên đá quý; khác hẳn với lúc trước, mỗi lần nhìn nàng đều lộ ra vẻ dâm tà ô uế.
Chẳng lẽ tổn thương một người, là có thể khiến tính cách của họ thay đổi lớn như vậy?
Đáng lẽ ra nàng phải vui vẻ mới đúng, nhưng nhìn thấy Liễu Thanh Dương biến thành dạng này, nàng lại không thể nào vui vẻ được. Hắn đã trở nên quá lạnh lùng, mỗi khi đứng cùng một chỗ với hắn, nàng không thể cảm nhận được ấm áp.
"Người đều sẽ thay đổi."
Hai người đi trên đường phố, làm cho rất nhiều người ghé mắt nhìn. Đại đa số ánh mắt đều nhìn Từ Hàm Yên, còn xen lẫn vài tiếng khinh thường, chê bai hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
"Ngươi còn chưa nói cho ta biết, làm thế nào mà ngươi phát hiện ra bí mật của thanh đao đó."
Từ Hàm Yên hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, giống như hoa đào tháng ba, làm hết thảy mọi thứ xung quanh như bị lu mờ đi. Nụ cười mê người dù có bị lụa mỏng che lấp cũng vẫn không thể nào giấu kín được tuyệt thế dung nhan của nàng.
Vừa cười khuynh thành, lại cười khuynh quốc!
Liễu Thanh Dương sờ mũi, cưới được thê tử như vậy đúng là chuyện tốt lành mà vô số nam tử mơ ước, nhưng mà hắn lại lộ ra một nụ cười khổ, bởi vì không có ai hiểu rõ câu nói hồng nhan họa thủy hơn là hắn.
Chẳng lẽ hắn không có tình cảm gì với Từ Hàm Yên?
Đương nhiên là không phải.
Ký ức của hai người đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau, hắn chịu tải toàn bộ ký ức, cũng nhận được toàn bộ tình cảm.
"Nàng còn nhớ hôm qua ta đã từng cầm một món binh khí trong đại điện không?"
Giọng nói của Liễu Thanh Dương chậm hơn rất nhiều, hơi thở lạnh như băng trên người hắn cũng biến mất, cả người thoạt nhìn ấm áp hơn nhiều.
"Ừ!"
Từ Hàm Yên gật đầu, hôm qua Liễu Thanh Dương tiến vào đại điện, bị phụ thân và mẫu thân răn dạy một trận, trong lúc đó hắn đã cầm lấy một thanh binh khí, mọi người không để ý tới hắn, sau đó hắn lại cầm một túi dược liệu rồi rời đi. Chuyện này thì có liên quan gì đến thanh đao bị gãy?
"Binh khí của Từ gia chúng ta có hồi âm dày nặng, mang theo tiếng như rồng ngâm, thanh đao hôm nay dùng kỹ thuật của Từ gia để luyện chế, gần như có thể dùng giả đổi thật, nhưng hồi âm lại trong trẻo. Hai cái này nhìn có vẻ không khác biệt lắm, thật ra trong đó có khác biệt cực lớn."
Đối với người thường, rất khó để phân biệt ra, nhưng đối với Liễu Thanh Dương, đây là lỗ hổng trí mạng.
Từ Hàm Yên nghiêng đầu nhìn, hai người cùng đứng lại, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một tia chấn động, chỉ chênh lệch nhỏ như vậy mà hắn cũng có thể nhận ra được sao.
"Sao nào? Nàng cảm kích ta à?"
Liễu Thanh Dương cong miệng cười xấu xa, làm Từ Hàm Yên giật mình trợn mắt nhìn hắn một cái, hai người đều cười. Chuyện hôm nay đã giúp Từ gia thoát khỏi nguy cơ, cho nên cả hai đều vui vẻ.
Bọn họ đi ngang qua chỗ thanh lâu bị sập vào đêm đó. Đống đổ nát vẫn còn nguyên, một đám người đang bận rộn dọn dẹp, ngày hôm qua Từ gia đã thanh toán khoản tiền bồi thường cho bọn họ.
Liễu Thanh Dương dừng chân lại, nhìn về đống đổ nát.
Trên mặt Từ Hàm Yên xuất hiện một tia bực bội. Liễu Thanh Dương là trượng phu của nàng, cho dù là trượng phu trên danh nghĩa thì nàng cũng không muốn hắn đến những nơi phong lưu thế này.
"Vẫn còn lưu luyến chỗ này?"
Giọng nói của nàng có chút tức giận, không phải là ghen tỵ, mà giống như hận sắt không thành thép. Hôm nay hắn làm như vậy mới vãn hồi lại một chút hình tượng trong lòng nàng, nhưng đến lúc nhìn thấy thanh lâu lại không nhấc nổi chân.
"Nếu ta nói đêm đó ta bị người khác hãm hại, nàng có tin không?"
Liễu Thanh Dương nhìn thoáng qua đống đổ nát, thu hồi tầm mắt lại, cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Hàm Yên, nửa thật nửa đùa hỏi nàng. Chuyện đêm đó còn chưa điều tra rõ ràng, hắn không muốn để quá nhiều người biết.
Nàng không trả lời, có lẽ mấy năm nay Liễu Thanh Dương đã làm nàng thất vọng hoàn toàn, bất kể lời nào do hắn nói ra đều bị giảm mức độ đáng tin xuống.
Hai người trở về Từ gia. Chuyện ở phường binh khí đã được truyền về đây, Từ gia đang bàn luận xem kế tiếp nên làm thế nào, chuyện lần này đã hoàn toàn xé rách quan hệ giữa hai nhà.
"Cha!" Từ Hàm Yên gọi.
"Nhạc phụ!" Liễu Thanh Dương hô.
Hai người đi vào đại điện, Từ Nghĩa Lâm đang bàn bạc với mấy chấp sự, thấy bọn họ đi vào, tất cả mọi người đều dừng lại.
"Thanh Dương, ta đã biết được chuyện hôm nay, ngươi làm tốt lắm, ta thật sự rất mừng."
Từ Nghĩa Lâm đi tới vỗ bả vai Liễu Thanh Dương, nếu hôm nay không có hắn thì kết cục thật không dám tưởng tượng, bọn họ sẽ trúng gian kế của Điền gia, sau đó còn có lần thứ hai lần thứ ba, làm phương binh khí bị phá đổ hoàn toàn.
"Đây là việc ta nên làm."
Liễu Thanh Dương không kể công, hắn chỉ đang làm việc nên làm mà thôi.
"Được được được, các ngươi về nghỉ ngơi trước đi, chúng ta còn chuyện muốn bàn bạc."
Từ Nghĩa Lâm nói liền ba chữ được. Nhìn thấy con rể trưởng thành, ông ta rất vui mừng. Một đám người tiếp tục ở lại bàn luận, Liễu Thanh Dương và Từ Hàm Yên rời khỏi đó, trở về nơi ở của mình.
Chuyện cô gia Từ gia phát uy, chọc thủng âm mưu của Điền gia, cứu lại danh dự cho Từ gia đã truyền khắp toàn bộ gia tộc. Những tên hạ nhân nhìn thấy Liễu Thanh Dương đều quay ngoắt thái độ.
"Chào cô gia!"
"Tham kiến cô gia!"
"Cô gia, ngài có đói bụng không, để ta mang đồ ăn đến cho ngài!"
"..."
Hắn vừa mới trở lại sân, đã nhìn thấy Thiết Lực cởi trần quỳ ở bên ngoài, muốn chịu đòn nhận tội.
"Cô gia, chuyện ngày hôm qua là do ta sai, mong cô gia trách phạt."
Trước kia Liễu Thanh Dương chỉ là một tên rác rưởi, bị bọn họ xem thường, nhưng trải qua chuyện lần này, thái độ của mọi người đối với hắn đã thay đổi hoàn toàn.
"Đứng lên đi!"
Liễu Thanh Dương không thật sự trách tội ông ta. Bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới, ông ta có thể chủ động nhận sai, chứng minh trong lòng hắn ta vẫn hướng về Từ gia, chỉ cần điểm này là đủ rồi.
Liễu Thanh Dương đóng cửa viện, treo thẻ bài cấm quấy rầy, hai ngày tiếp theo hắn phải tu luyện, tranh thủ đột phá Hậu Thiên tầng thứ bảy.
Đã lật mặt với Điền gia, bọn họ chắc chắn sẽ phát điên lên mà phản công lại, không chỉ nhằm vào phòng luyện khí, những sản nghiệp khác của Từ gia cũng bị công kích theo.
Doanh thu của Từ gia phần lớn là đến từ phường binh khí, còn có quán trà, tiệm ăn, mỏ khoáng, mới có thể duy trì vận chuyển một gia tộc lớn như vậy.
Những sản nghiệp này, nếu chỉ duy trì nguyên hiện trạng thì Từ gia sẽ trì trệ vĩnh viễn không phát triển. Mục tiêu của Liễu Thanh Dương là khiến Từ gia trở thành đệ nhất gia tộc trong hoàng triều Đại Yến, không còn nỗi lo về sau. Như vậy hắn mới yên tâm tìm kiếm tiên lộ.