“ Tôi không đồng ý nếu như thế thì công ty sau này sẽ bị ảnh hưởng”
“ Anh đừng lo đây chỉ là điều kiện bên công ty cô Chu đưa ra thôi đến lúc chúng ta đàm phán tôi sẽ đưa cho anh điều kiện của chúng ta”
“ Vậy chẳng còn gì nữa thì tan họp đi” Hắn nhìn cô ý muốn bảo cô nói với mọi người
“ Mọi người có còn ý kiến gì về tài liệu mà tôi đưa không” Cô nhìn mọi người trong phòng họp, nhưng chẳng một ai lên tiếng
“ Vậy được họp tới đây thôi mọi người đi làm việc của mình đi”
Cô vừa định rời khỏi cửa liền bị hắn kéo lại ” Này anh đừng có làm bậy ở đây là công ty” cô hất tay hắn ra khỏi người mình
“ Cô ngồi đó đi tôi muốn hỏi cô một số chuyện” hắn ra hiệu cho cô ngồi gần hắn
Cô khó hiểu không biết hắn muốn làm gì nhưng vì sợ hắn làm bậy ở công ty, cô cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ” anh nói đi”
“ cô dẹp cái bộ mặt nghi ngờ đó nhìn tôi đi ông đây chẳng có hứng thú gì với cô đâu chẳng qua là tôi có chuyện nhờ cô giúp”
“ Vào thẳng vấn đề đi tôi không thích lòng vòng”
“ được! tôi có một miếng đất ở Giang Tô nhưng có một ông cụ chẳng chịu đi cô có cách nào làm cho ông ấy đi được không”
Cô im lặng một lúc rồi lên tiếng “ Vụ này tôi sẽ giao lại cho Gia Tuệ phụ trách không có chuyện gì khác tôi đi làm việc của mình đây” nói xong cô liền đứng dậy bỏ đi nhưng bị hắn kéo ngược lại
“ không được cô ta mới vào công ty không lâu lại không đủ kinh nghiệm sao cô có thể đưa miếng đất quan trọng của tôi giao cho cô ta giải quyết được,tôi không đồng ý”
“ Anh không tin vào khả năng chọn người của tôi?”
“ Ý tôi không phải vậy…” Hắn định nói tiếp nhưng bị cô cắt ngang
“ Vậy được rồi anh cứ yên tâm giao lại cho chúng tôi xử lý bây giờ anh thả tôi ra có được chưa?”
Hắn giờ mới giật mình nhìn xuống dưới tay đang giữ tay cô vội buông ra, Ngãi Giai mặc kệ hắn còn đứng đó liền bỏ ra ngoài vừa ra khỏi cửa chạm mặt với Gia Tuệ
“ Em mau theo chị vào đây” Gia Tuệ nghe cô gọi mình trong lòng có một chút hồi hộp tự nghĩ mình làm gì sai sao nhưng vẫn gật đầu đi theo cô
“ Em ngồi đó đi”
“ Bộ em làm sai chuyện gì sao?”
“ Lục Tổng có một miếng đất ở Giang Tô do xảy ra vấn đề cậu ấy muốn nhờ chúng ta giải quyết giúp cậu ấy, chị muốn giao vụ này lại cho em giải quyết không thành vấn đề chứ?”
“ Em? Em sợ mình không làm được hay chị giao cho Tử Kha cậu ấy có nhiều kinh nghiệm hơn em”
“ là do em nghi ngờ khả năng của chính mình hay là khả năng chọn người của chị?”
“ Ý em không phải vậy…”
“ Vậy thì em mau đi giải quyết đi còn ngây ra đó làm gì”
Gia Tuệ gật đầu một cái ôm tập tài liệu đi ra ngoài
Tại phòng gym
“ Nào nào mau uống nước đi”
“ Cậu để ở đó đi”
Tiểu Mạn nhìn cô miệng không ngừng phàn nàn “ cậu nghỉ ngơi một lát có được không? Tớ sợ cậu tập nhiều quá sẽ mất sức đấy”
Nghe Tiểu Mạn phàn nàn cô liền dừng tay quay sang cầm lấy chai nước uống một hơi “ cậu đừng lo tớ khoẻ lắm”
“ Nói tới cậu tớ liền tức giận nhìn cậu xem gần 30 tuổi rồi chẳng chịu có mối tình nào”
“ Cậu nghĩ xem công việc của tớ dày đặc như thế có thời gian đâu mà yêu đương”
“ Bên cạnh cậu chẳng phải có viên ngọc quý sao?”
“ Ai cơ?”
“ Là Nguyên Ân đó anh ấy thích cậu lâu như vậy chẳng phải cậu không biết”
“ Hai bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường chẳng có gì khác”
“ Tổng Giám Đốc Ân anh ấy vừa đẹp trai vừa ân cần tại sao cậu lại không thích, rất nhiều phụ nữ thích anh ấy muốn có mà chẳng được riêng cậu có mà trả trân trọng người ta tí nào đúng là hết nói nổi”
“ Thì hai chúng tớ không hợp thế thôi”
“ Cậu ở đó mà kén cá chọn canh đến khi cậu 40 tuổi rồi đừng có mà gọi điện thang vãn với tớ đấy”
Cô mặc kệ người bạn của mình đang ngồi ở đó la mắng chỉ chú tâm vô máy chạy bộ mà tập tiếp
“ đúng là hết nói nổi với cậu, cậu xem thái độ bây giờ của cậu khi nhắc đến Nguyên Ân đi”
“ Cậu đến đây để tập hay để tư vấn chuyện tình cảm đây mau tập đi đừng có đứng đó mà lãi nhãi nữa”
Tại nhà hàng cổ nổi tiếng
“ Sao lại trong menu toàn là đồ chay không vậy” Người đàn ông vừa nhìn vào menu lật đi lật lại không ngừng
Người phụ nữ ngồi đối diện thấy thế lên tiếng giải thích “ Hôm nay là ngày rằm, hằng năm tới ngày này Lăng Tổng có thói quen ăn chay nên tôi đặt biệt giúp anh hẹn ông ấy tới nhà hàng cổ này”
Anh nhìn cô liền gật đầu như đã hiểu “ Cô chu đáo thật đấy, cảm ơn nhé”