• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào một chiều tuyết tan nọ, khi tà dương nhuộm lên Nguyên phủ một màu vàng cam tịch mịch. Phàn Phù Dung bấy giờ tuy vẫn chưa khỏi hẳn thương tích, vầng trán vẫn phải quấn băng gạc nhưng cũng không vì vậy mà được rảnh rang ngơi nghỉ, lúc đang ôm giỏ rau quả lững thững đi tới nhà bếp thì có ngang qua thư phòng trông thấy Phương Hải Đường ngồi trên bồ đoàn giữa những chồng sách ngổn ngang đang lật giở từng trang chăm chú tra cứu gì đó.

Cách mấy bậc thềm đá, Phương Hải Đường vô thức ngẩng lên, vừa hay chạm phải ánh mắt trong vắt của Phàn Phù Dung. Đáp lại, Phàn Phù Dung chỉ rũ mi, ôm giỏ rau quả toan định cất bước.

"Biểu tỷ, tỷ đi đâu vậy?"

Phương Hải Đường tỏ ra mừng rỡ khi trông thấy nàng, hấp tấp nâng vạt váy hoa đứng dậy chạy tới chỗ Phàn Phù Dung.

"Thềm trơn lắm, muội cẩn thận..."

Chưa kịp dứt lời thì quả nhiên Phương Hải Đường đã bị trượt chân, may mắn Phàn Phù Dung kịp thời vươn tay ra đỡ, giỏ rau quả cũng vì vậy mà rơi xuống lăn lóc ngổn ngang.

Nàng bất đắc dĩ khe khẽ thở dài, đoán chắc mình sẽ lại bị la mắng một trận, thôi thì coi như đã thành thói quen nhưng số rau quả này lem luốc cả rồi, tổ mẫu chắc chắn sẽ không dùng tới nữa, cảm thấy có chút uổng phí.

"Không sao đâu, bỏ hết đi, vào đây ta cho tỷ xem cái này!"

Phương Hải Đường phấn khích kéo tay Phàn Phù Dung vào bên trong thư phòng.

"Đừng lo, ta sẽ nói là mình làm rơi chúng."

Đoạn, Phương Hải Đường cười hì hì vô tư lự như để trấn an Phàn Phù Dung.

Bên trong thư phòng phảng phất mùi giấy sách đặc trưng, nó vừa thơm tho lại vừa gợi lên cho người ta chút hoài niệm mơ hồ, mặc dù Phàn Phù Dung hầu như chẳng được lui tới nơi này. Ắt đây chính là cái sự diệu kỳ của những quyển sách.

Phương Hải Đường kéo một cái bồ đoàn tới, chỉ chỉ tay kêu Phàn Phù Dung ngồi xuống rồi nàng cũng ngồi vào vị trí bên cạnh, đem một quyển sách cũ nát đã ố vàng lật ra trang vừa đánh dấu đưa cho Phàn Phù Dung xem.

Nét mực trên giấy nhòe nhoẹt nhưng chung quy vẫn còn nhìn ra con chữ, trên đó không chỉ viết mà còn có hình vẽ minh họa.

Đề mấy dòng đậm nét "Truyền Tích Nhân Thú Tộc."

Phàn Phù Dung hơi nhướn lên đôi mày, xem như vừa ngạc nhiên, hỏi nhỏ Phương Hải Đường.

"Đây là?"

"Đúng vậy, ta tìm cả buổi mới tìm ra được quyển sách viết về những truyền tích cổ xưa này, có vài trang trong đây nhắc đến nhân thú tộc, hoá ra họ là một dân tộc rất lâu về trước từng sinh sống chung với chúng ta từ hồi ngũ hồ còn phân năm chưa thống nhất thành một Tiềm quốc như bây giờ."

Phàn Phù Dung cầm lấy quyển sách dò theo từng dòng khẽ đọc.

"Vì nhân thú tộc trời sinh hung mãnh, dã tính khó trừ, đối đãi với nhân tộc vô cùng tàn bạo, thế nên nhiều năm về trước năm vị quân vương đứng đầu ngũ hồ đã hợp sức tiêu diệt họ, tránh để tiếp tục gây hoạ cho nhân tộc. Sau ba năm thú và người giao tranh khốc liệt, rốt cuộc nhân thú tộc đã bị tận diệt hoàn toàn. Từ đó trở đi hai chữ nhân thú cũng chỉ còn tồn tại trong những câu truyện cổ lưu truyền."

Đến đây, Phàn Phù Dung nghi hoặc nhìn Phương Hải Đường.

"Nhưng hai kẻ chúng ta gặp ở hang động ấy lại chính là nhân thú, vậy nghĩa là bọn họ chưa bao giờ thật sự bị tận diệt."

Phương Hải Đường gật đầu chắc nịt, lật sang trang kế.

"Tỷ xem đi, ở đây."



Phàn Phù Dung vén lên mấy sợi tóc mai, thấp giọng đọc dòng Phương Hải Đường vừa chỉ.

"Có một lời đồn đoán truyền tai nhau rằng sau trận huyết chiến năm xưa thú vương không hề vong mạng mà ngược lại hắn đã âm thầm kéo theo những nhân thú còn sống sót chạy đi xa khỏi lục địa ngũ hồ đến nơi tứ hải quanh năm sóng gió. Vào một đêm trăng tròn vằng vặc, có người đánh cá vô tình trông thấy đoàn thuyền chở những nhân thú âm thầm vượt biển ra khơi, từ đó khuất dạng sau mấy ngọn trùng dương, biệt tích thiên hạ."

"Tỷ nói xem, lời đồn này hình như chính là sự thật. Vì vậy nên huynh đệ Đại Nhị Hùng mới có thể xuất hiện trở lại Tiềm quốc."

Phàn Phù Dung trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đồng ý, nàng muốn hỏi Phương Hải Đường một điều nhưng vốn dĩ không nên hỏi, bởi lẽ phụ mẫu đã luôn dặn dò đối với chuyện đại sự Nguyên phủ hay binh quyền triều dã tốt nhất không nên luận bàn, cả ngay trẻ con nói chơi cũng tuyệt đừng hỏi han, kẻo người khác nghe được lại cho rằng mình ẩn giấu dã tâm.

Vạn bất đắc dĩ cũng tuyệt đừng để Hàn Yên chủ mẫu nghi ngờ.

Nhưng bây giờ ở thư phòng không có ai ngoài hai nàng, mà Phàn Phù Dung tâm tư cẩn mật đến đâu thì hiện tại vẫn là hài nữ, khó tránh một chút bốc đồng. Đối với chuyện nhân thú tộc ít nhiều cũng tò mò muốn khám phá, vậy nên bèn bạo gan hỏi qua Phương Hải Đường.

"Muội đã kể với tổ phụ và nhị cô gia về chuyện nhân thú, có phải bây giờ triều đình đang gắt gao tróc nã Đại Hùng và những nhân thú khác đúng không?"

"Đúng vậy, ban đầu phụ thân không tin ta, cho rằng có kẻ giả thần lộng quỷ nhưng chính sư mẫu cũng khẳng định cùng hắn tiếp chiêu mới cứu được chúng ta về. Chưa kể bên trong hang động binh sĩ tìm thấy không ít nhúm lông gấu, rốt cuộc mọi người cũng chịu tin rồi! Nghe phụ thân nói không được đánh động làm bách tính hoang mang nên chỉ có thể âm thầm truy nã, tạm thời triều đình vẫn chưa công bố tin tức về việc nhân thú tộc còn tại thế."

Dứt lời, Phương Hải nhún vai ra chiều cũng không quan tâm là mấy.

Quả vậy, nàng không cần biết triều đình che giấu hay không che giấu, dù sao chỉ cần Đại Hùng bị bắt thì nàng ắt thoả dạ. Và Phương Hải Đường cũng tin vào phụ thân anh hùng của mình, chắc chắn sẽ sớm ngày bắt hết đám nhân thú kia về quy án, trong mắt nàng, Phương Vãn Vinh chính là tuyệt thế hào kiệt!

Hai nữ hài ngồi bên nhau nói hết chuyện này đến chuyện nọ nhưng xoay quanh đều là về nhân thú tộc, chủ đề thú vị nhất bấy giờ của cả hai. Không hay không biết thời gian lại chảy trôi đến tận khi tắt nắng, ngoài trời tối đen như mực mới chịu đứng dậy, nhưng vừa đúng lúc đó thì...

"Con nha đầu không biết phép tắc này, kêu ngươi đi mang rau củ đến mà lại trốn ở đây lười biếng!"

Người đột ngột xuất hiện cáu gắt chính là bà bếp của Nguyên phủ, một thiếu phụ to béo đeo tạp dề, cả người toát ra mùi dầu mỡ.

Nàng sấn sổ tiến tới nhéo tai Phàn Phù Dung lôi đi, cử chỉ thô bạo hết sức.

Tất nhiên, Phương Hải Đường sẽ không làm ngơ.

"Mụ kia, mau buông biểu tỷ của ta ra!"

"Ơ là tiểu quận chúa đó sao? Chậc, con nha đầu này chậm trễ làm chuyện nấu nướng của ta cũng bị đình trệ theo, nếu chủ mẫu trách phạt làm sao ta gánh vác nổi?"

Miệng mồm thì nhỏ nhẹ giải thích với Phương Hải Đường nhưng tay vẫn không hề buông tha Phàn Phù Dung mà ngược lại càng nhéo mạnh hơn khiến nàng đau đến mím môi chau mày.

Phương Hải Đường giận lên, mặt đỏ như gấc chín, cầm lấy cuộn sách thẻ tre trên kệ sát mình nhắm thẳng vào đầu thiếu phụ mà ném không thương tiếc. Nàng bị cuộn sách thẻ tre đập trúng, mắt mũi choáng váng, lảo đảo buông Phàn Phù Dung ra, đưa tay lên sờ vết thương thì ẩn hiện đã bị rướm máu.

"T..Tiểu quận chúa!!!..."

Thiếu phụ tức run người, đứng lì ra tại chỗ vô cùng bất mãn.

"Ngươi dám lớn tiếng với bổn quận chúa? Hảo! Để xem ta trị tội ngươi thế nào."

Dứt lời bèn nắm tay Phàn Phù Dung rời đi, một mạch tới chỗ Phong Dực Đức, là đại đội phủ vệ Nguyên gia. Lúc này hắn đang giáo huấn một nhóm phủ vệ ở sân luyện võ.

"Phong thúc, mau cho người bắt giữ bà đầu bếp áp giải tới đại sảnh, bổn quận chúa muốn trừng phạt ả ta!"



Phàn Phù Dung bối rối, khẽ níu níu cánh tay Phương Hải Đường.

"Hay là thôi đi, bỏ qua đi..."

"Không!"

Phong Dực Đức cũng không chậm trễ, hô một tiếng đáp nàng rồi lập tức điều động mấy gã phủ vệ đi bắt bà đầu bếp kia.

Phương Hải Đường hất mặt đắc ý, từ sau khi thoát khỏi động gấu trở về, nàng đã thề với bản thân sẽ không bao giờ chịu hạ mình như vậy nữa, muốn trái ý nàng vậy có nghĩa là trái ý trời, nhất định phải bị trừng trị thích đáng.

Cũng may, kể từ sau ngày ấy Phàn Phù Dung đã thoát khỏi tầm ngắm của nàng, rốt cuộc lại trở thành biểu tỷ thân thiết được Phương Hải Đường chở che.

Coi như vận rủi đã qua đi? Hoặc giả là để dần dần ứng nghiệm vào số kiếp hung kỵ của nàng.

...

Ở đại sảnh.

Nô bộc và phủ vệ vây thành hai hàng, Phương Hải Đường ngồi ở vị trí chủ toạ, Phàn Phù Dung trầm mặc đứng lặng cạnh bên, nằm bẹp dưới nền đất trước mặt hai nàng cách chừng năm sáu bước chân là bà bếp thô bạo ban nãy, bây giờ đã thành một thân nhiễm đỏ.

"Quận chúa...xin...tha mạng..."

Phương Hải Đường nhếch môi, hài lòng trước thảm trạng mình tạo ra, phất ống tay lên, làn lụa mỏng phiêu bồng như mây trắng ra hiệu cho hai gã phủ vệ đang cầm gậy sắt đứng ở hai bên trái phải bà bếp.

Hiểu ý, họ lại lạnh lùng vung gậy giáng xuống thân thể nàng từng đòn quyết liệt.

Tiếng răng rắc thân người bị đánh tới gãy xương hoà cùng thanh âm kêu gào truyền đến tai đám nô bộc xung quanh tạo nên một cảm giác hãi hùng, ai nấy đều ngoan ngoãn đứng đó, tuyệt nhiên không dám hó hé tiếng nào.

"Bàn tay nào nhéo biểu tỷ của ta, đánh gãy nó cho bổn quận chúa."

Phủ vệ y lệnh làm theo.

"Dừng lại đi biểu muội, sẽ đánh chết người đấy."


Phàn Phù Dung khẩn thiết cầu xin.


"Ta đang bắt ả làm gương cho những kẻ khác. Nhìn thật kĩ đi, nếu bất cứ kẻ hạ nhân nào dám khi dễ tiểu chủ thì đều phải chết thảm như vậy! Phàn Phù Dung là biểu tỷ của Phương Hải Đường này, người của ta không đến phiên đám tiện nô các ngươi bắt nạt."


Giọng điệu non nớt mà cay nghiệt vô cùng tận, bộc phát ra khiến cho tất cả nô bộc có mặt lập tức quỳ xuống tỏ rõ hàng phục.


Phàn Phù Dung chứng kiến cảnh này mà lòng dạ rối ren, thoát khỏi động gấu những tưởng Phương Hải Đường đã thấu triệt sinh tử, biết trân trọng mạng người, ai ngờ nàng lại càng thêm bạo ngược.


Chợt, ngay tại khoảnh khắc ấy, một giọng nói nhàn nhạt thình lình vang lên kéo về tầm mắt đám đông.


"Đường nhi, giết một mạng người chỉ để bênh vực Phàn Phù Dung, đáng hay không?"


Là Hàn Yên chủ mẫu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK