Lâm Nhất không thể ra ngoài, mỗi lần đều là nhanh chóng đào ra được một khe tuyết đã trở về.
Ba ngày sau, tuyết ngừng, trận tuyết lớn cuối cùng của ngày đông giá rét cuối cùng cũng hết. Phù hộ của Vu thần không rơi xuống ai, tuy tốt hơn so với năm trước một chút, không có đói chết, lại có chịu lạnh mà sinh bệnh.
Đàn ông tuổi trẻ sức lớn dưới sự dẫn dắt của Cáp Lôi chia làm hai đội, một đội vào rừng tuần tra, một đội ở lại cùng người già phụ nữ và trẻ em dọn tuyết đọng, thu xếp lại đồ ăn còn dư.
Lâm Nhất đang bận rộn dọn cứt trâu trong chuồng cỏ, nghé bị đói móp mép, lúc cậu vào suýt thì bị đá.
“Đại Hắc, mày hơi táo bón đấy.” Lâm Nhất vuốt bụng nghé, bàn tay xoa xoa.
Con nghé quay mông với Lâm Nhất, tiếp tục ăn cỏ.
Lâm Nhất đi nhanh ra ngoài, khi trở về trong tay nhiều hơn hai cây thảo dược phơi khô.
Nhìn thứ được nhân loại trước mặt đưa qua, con nghé run lên, bực bội dùng móng trâu đá đá, sống chết cũng không chịu ăn.
Lâm Nhất nhướng mày, tính cảnh giác của trâu rừng tốt thật. Thật sự không còn cách nào, cậu nghiền nát thảo dược rồi quậy chung với cỏ khô.
“Trâu ngốc ơi, tuyết ngừng rồi, mùa xuân không còn xa nữa."
Lâm Nhất giám sát nghé ăn xong mới rời đi, cậu đang đợi mùa xuân đến, có rất nhiều kế hoạch đều sẽ được thực hiện.
Vừa tới sân nhỏ đã nghe thấy tiếng động sau lưng, Lâm Nhất quay đầu lại liền nhìn thấy người ngồi xổm bên ngoài hàng rào gỗ.
Dẫm lên tuyết đọng đi qua, Lâm Nhất trêu cậu nhóc, “Nhóc chạy tới chỗ này ị đấy à?”
Không cự lại như mọi khi, Bố Cốc rũ đầu, mặt vùi hết trong da thú.
“Không nói à? Vậy anh đi đây.”
Lâm Nhất quăng một câu rồi đi ra ngoài mới nghe được một giọng nói rầu rĩ, “Cha nói tôi không biết cố gắng.”
Tầm mắt trong lúc vô tình quét đến vết bầm tím trên cổ thiếu niên, Lâm Nhất ngây người, bị đánh chạy ra ngoài?
Bố Cốc thở dài như ông cụ non, “Bổng có thể trở thành Vu, tôi không làm được.”
Nghĩ đến cái người chỉ thấy qua một lần kia, thiếu niên cười rất giả. Cả người Lâm Nhất khó chịu, cậu vẫn thích đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Bố Cốc và Cáp Y hơn.
Ở chỗ này, vị trí tộc trưởng là cho người có khả năng, vị trí Vu là do Vu thần định ra, một người dựa vào chính mình, một người xem ý trời.
Thấy bả vai thiếu niên run lên, Lâm Nhất cười khẽ, “Khóc à?” Rất mới mẻ, cái người ngày thường vênh váo tự đắc khi khóc lên còn khá thanh lịch.
Bố Cốc không chút suy nghĩ ngẩng đầu, quật cường la lên: “Tôi không khóc!” Xong rồi còn khụt khịt mũi.
Quét mắt nhìn khuôn mặt khóc lóc tèm lem của cậu nhóc, Lâm Nhất bĩu môi.
Hai người cách hàng rào gỗ nhìn nhau, Bố Cốc nhìn vào bên trong, “Vu không ở đây à?”
Lâm Nhất phủi rớt tuyết trên hàng rào gỗ, “Ra ngoài rồi.”
Buổi sáng Phục Phong bói toán xong nhìn cậu một cái, cái liếc mắt kia làm cậu không hiểu vì sao lại thấy bất an.
Với Phục Phong mà nói, có lẽ cậu chỉ là một thứ gì đó mới mẻ.
“Nè, ngu người rồi hả?”
Lâm Nhất hoàn hồn, đề nghị nhờ Bố Cốc dọn phụ tuyết, đối phương xù lông.
“Tôi không làm!”
“Thì thôi, anh tự làm vậy.” Lâm Nhất làm vẻ mặt bị tổn thương, một lần nữa nói ra đoạn văn cậu đã thuộc làu làu.
Sự việc xảy ra là Bố Cốc làm vỡ một góc mai rùa của Phục Phong, nhờ Lâm Nhất giữ bí mật hộ, lúc ấy Lâm Nhất ăn hối lộ của cậu nhóc, nửa cái tổ ong.
Bố Cốc trừng mắt, như là chưa từng thấy Lâm Nhất vô lại như vậy.
“Vào đi.”
Lâm Nhất vẫn không nói gì, chuyện kia Lâm Nhất gánh thay Bố Cốc, Phục Phong mấy ngày cũng không đếm xỉa gì cậu.
Có Bố Cốc giúp đỡ, tuyết trong hàng rào tre nhanh chóng sạch sẽ, lúc Phục Phong trở về Lâm Nhất đã rửa mặt xong nằm ở trên giường chợp mắt.
“Chừa cho anh ăn đấy.”
Phục Phong giương mắt, chăm chú nhìn thanh niên có đôi mắt sắp nhíu thành một khe, như suy tư gì đó.
“Bố Cốc tới.” Lâm Nhất nghiêng đầu, “Trên người nó có thương tích, là tộc trưởng…”
Mày hơi chau lại, Phục Phong mở miệng: “Lâm.”
“Không nói nữa.” Lâm Nhất nằm im, qua một lúc lại nhịn không được nói: “Bổng thật sự là người kế thừa của anh hả?”
Mắt Phục Phong híp lại, Lâm Nhất lập tức lẩm bẩm đi ngủ.
Buổi chiều lại nghe sói tru, lúc sau là tiếng kèn, còn có tiếng quát tháo ồn ào.
Lâm Nhất bừng tỉnh, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra ngoài.
Trong thôn nơi nơi đều là tiếng kêu to của người già trẻ em, Đức Lỗ lớn tiếng ra lệnh cho đám người tập hợp lại.
Nhóm người ra ngoài hái lượm và nhóm người tuần tra vẫn chưa trở về, những người đàn ông đó đầu sốt ruột đến đỏ mặt, không kiềm được lao ra ngoài. Lâm Nhất tìm một vòng cũng chưa tìm được Phục Phong, cậu cũng nóng nảy, đầu óc loạn lên, tất cả đều là tiếng ầm ĩ, căn bản không thể bình tĩnh được.
Phía sau Đức Lỗ đang ngăn lại những người muốn ra khỏi thôn, Bố Cốc ôm lấy eo cậu muốn kéo cậu quay về, Lâm Nhất lạnh lùng liếc nhìn.
Bố Cốc sửng sốt, chờ cậu nhóc phản ứng lại người đã chạy đi mất. Cậu nhóc ngồi dưới đất mắng to: “Đồ ngốc!”
Trong rừng A Do giơ vũ khí trong tay, “Tất cả vây lại đây!”
Mấy người đàn ông đứng thành nhóm, Lâm Nhất nắm chặt thanh giáo, căng thẳng nhìn khắp nơi. Trừ tuyết ra thì là bụi cây, bên tai là tiếng thở dốc hồng hộc của mọi người, xen giữa tiếng sói tru.
Rất xa, giữa một mảng trắng xóa xuất hiện bóng đen, là bóng dáng của nhóm phụ nữ.
A Do chạy tới bế một người phụ nữ trong số đó lên, là Ly Ly, Lâm Nhất từng gặp qua.
Mẹ Cáp Y đột nhiên kêu lên sợ hãi, có người hô lên, Cáp Lôi dẫn theo mười mấy người đàn ông ra ngoài tuần tra cũng đã trở lại. Trên người đều giắt theo giáo mác, đi ra ngoài mười bảy người, trở về mười bốn người, ba người bị sói ăn.
“Chạy mau!”
Cáp Lôi thô giọng hét lớn, vung thạch đao trong tay.
Ba người phụ nữ mất đi đàn ông của mình khóc lóc, các cô bị mọi người kéo đi chạy về hướng thôn làng.
Không có Phục Phong, Lâm Nhất túm lấy Cáp Lôi hỏi. Sắc mặt Cáp Lôi cũng khó coi, dù sao cũng là tộc trưởng kế tiếp, y không hoảng loạn, bình tĩnh suy nghĩ, rất nhanh, y giữ mấy người thân thủ tốt hơn ở lại, để A Do dẫn những người khác rời đi. Vu không thể có một chút thương tổn nào.
Thô lỗ siết chặt vết thương trên eo, Cáp Lôi đột nhiên biến sắc, “Lâm đâu?”
Mấy người kia lắc đầu, có người nói, hẳn là về thôn rồi.
Cáp Lôi cũng nghĩ thế, trừ khi ngu người mới chạy vào trong rừng.
Lâm Nhất đang ngu người ở trong rừng, hôm nay lý trí của cậu nát bấy.
Không phải mèo con chó con, mà là sói. Thế mà cậu lại lao vào, còn không phải là đang đi chết sao?
Lau mạnh hạt tuyết trên mặt đi, Lâm Nhất dẫm lên dấu chân của người săn thú.
Phục Phong, mẹ nó anh ở đâu?
Lâm Nhất lại một lần nữa trải qua trạng thái trông gà hoá cuốc. Cậu cảm thấy có rất nhiều sói đang như hổ rình mồi với cậu, lỗ chân lông trên người đều nở ra, cậu bị ảo giác của chính mình làm điên đầu tới nơi.
Ngay lúc Lâm Nhất không biết có nên đi tiếp vào bên trong hay không, một bóng dáng xuất hiện trong tầm nhìn cậu.
Phục Phong cõng cái sọt, nện bước không nhanh không chậm, so với Lâm Nhất chật vật thận trọng thì hắn trầm ổn nhiều.
Tinh thần căng chặt buông lỏng, Lâm Nhất có chút lả đi. Muốn nhào lên mắng Phục Phong tự phụ, đừng tưởng rằng luông mang vẻ cao cao tại thượng thì thật sự là thần, nhưng ngoài miệng cậu lại là: “Không sao là tốt rồi.”
Phục Phong nhìn người trước mặt vốn không nên đứng ở đây này, đáy mắt xẹt qua nét kinh ngạc, sau đó hiện lên một mạt ý cười.
“Đi mau, Cáp Lôi ở bên kia.”
Thần sắc Lâm Nhất hoảng loạn, vũ lực cậu chẳng tới đâu, chắc chắn Phục Phong cũng thế. Cần phải mau chóng hội họp lại với nhóm Cáp Lôi, nhưng cậu đã quên, trong rừng có sói, làm sao Phục Phong lại bình yên vô sự trở về.
Phục Phong đi phía sau, ánh mắt dừng trên bóng dáng phía trước. Người này vào rừng vì tìm hắn, chẳng lẽ không sợ chết sao?
Ngay sau đó câu hỏi của hắn nhận được đáp án, thanh âm phía sau dọa sợ thanh niên phía trước, rất sợ chết.
Lâm Nhất xoay người, một con sói xám tiến đến, từ chạy chậm biến thành lao tới, lộ ra răng năng bén nhọn và đầu lưỡi đỏ tươi. Người cậu cứng đờ, kéo tay Phục Phong chuẩn bị chạy, lại bị Phục Phong ấn vào trong ngực.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói khàn khàn rơi vào tai, cả người Lâm Nhất run rẩy, sau lưng cậu ướt đẫm, hung tợn trừng mắt nhìn con sói kia.
Con sói nhảy lên cao, vồ tới chỗ Phục Phong.
Lâm Nhất theo bản năng nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, Phục Phong đột nhiên ấn Lâm Nhất khom eo xuống. Đôi tay giơ lên, bắt lấy cẳng chân con sói, đứng dậy ném sói ngã trên mặt đất, đầu gối chống lên cổ sói, cốt chủy đâm vào yết hầu sói.
Một loạt động tác nối liền gọn gàng lưu loát. Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, Lâm Nhất nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Rút cốt chủy ra, Phục Phong phủ tuyết lên thi thể con sói, “Đi.”
Lâm Nhất nhanh chóng đi theo, sao một Vu sư lại có thân thủ của dũng sĩ?
Tuy rằng một bụng đầy nghi vấn nhưng Lâm Nhất vẫn ngậm miệng, trực giác nói cho cậu rằng không thể hỏi, nguy hiểm.
Xa xa có tiếng bước chân, là mấy người Cáp Lôi chạy tới.
“Vu.”
Phục Phong ừ một tiếng, kéo Lâm Nhất ở phía sau đến bên người, từ góc độ của Cáp Lôi nhìn thấy, Lâm Nhất được Phục Phong ôm vào trong ngực.
Bầy sói dần dần tới gần, đây là một đám sói đói, hung mãnh vô cùng, chúng nó giảo hoạt, biết ai yếu ớt còn ai xương "cứng" khó gặm.
Đức Lỗ ra lệnh cho người phá hết gỗ trên chiến hào đi, đối diện là từng đôi mắt xanh lục trừng đến.
Lâm Nhất không ngừng nuốt nước miếng, ít nhất có bốn năm chục con.
Chiến hào được đào rất sâu, thời điểm này sói không thể nhảy qua, nhưng cũng chỉ là ở thời điểm này.
“Lửa, nhanh lấy lửa!” Lâm Nhất đột nhiên quay đầu, “Chúng nó sợ lửa!”
Tất cả mọi người trở về ôm cỏ khô ném ra, giơ đuốc lên cao, một vòng chiến hào đều bị lửa lớn vây quanh.
Bầy sói phát ra tiếng thét dài, chúng nó lui về sau, không dám tới gần.
Đón nhận từng ánh mắt sùng bái, Lâm Nhất cười cười, thật ra bắp chân cậu cũng đang run đây, quá nhiều sói.
Bố Cốc trừng Lâm Nhất, có lẽ không thể tin đối phương còn sống quay trở lại.
Đức Lỗ hạ lệnh, đàn ông mang theo vũ khí, phụ nữ mang theo đồ ăn và người già trẻ em, đoàn người đều trốn cùng nhau.
Lâm Nhất đem ra hết thảo dược có tác dụng cầm máu, cậu giúp đỡ làm trợ thủ bên cạnh Phục Phong.
Sắc mặt Bối Bối so với mấy ngày trước đã khá hơn nhiều, cô im lặng đi giúp nghiền thảo dược.
Lại có người khóc. Hai đứa nhỏ chạy ra ngoài thôn chơi, không thấy đâu.
Bố Cốc vừa nghe đã khóc, khóc chung luôn với Cáp Y, trên mặt Bổng không có bao nhiêu bi thương. Nó có sự bình tĩnh khác hẳn với bạn cùng lứa, nhẹ giọng an ủi Bố Cốc.
Người bị thương đau đớn rên rỉ, tiếng khóc của phụ nữ, tiếng kêu sợ hãi của trẻ con, những âm thanh đó cùng lúc đánh vào, đại não Lâm Nhất vang lên ong ong.
Mạng người yếu ớt, ở chỗ này lại càng như thế.
Đêm khuya cùng ngày, đam sói kia lại đến, cầm đầu là một con đa mưu túc trí, thập phần dũng mãnh. Động tác vây quanh chiến hào của nó làm Lâm Nhất có một ảo giác, đó không phải sói mà là con người có trí tuệ cao.
Không thể ngồi chờ chết, chiến hào một khi bị phá, người trong thôn sẽ xong đời.
Lâm Nhất không ngừng đi qua đi lại, Phục Phong bảo Cáp Lôi đến, cậu không biết Phục Phong nói gì đó, chỉ thấy trên mặt Cáp Lôi hiện ra kiên định.
Ngay sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cáp Lôi lẻ loi một mình nhảy vào chiến hào, y lấy một sợi dây mây dài ném ra, đánh mạnh vào một con sói.
Con sói kia cảm nhận được khiêu khích của Cáp Lôi, kích động rời khỏi đồng bọn.
Mấy người đã đợi từ lâu dùng dây đằng kéo Cáp Lôi lên, con sói kia cũng học theo Cáp Lôi, lấy móng vuốt vồ lấy dây đằng*.
(*)Cho mọi người dễ hình dung chi tiết về sau, Cáp Lôi nhảy xuống chiến hào ném một đầu dây về phía con sói, khi đầu dây bên kia kéo Cáp Lôi lên thì đầu dây còn lại con sói vồ được sẽ kéo nó rơi xuống chiến hào.
Thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Nhất hiểu ra, cậu lui đến bên cạnh Phục Phong, xoay người chạy trở về.
Quá trình kế tiếp nằm trong dự liệu, bọn họ báo thù thay cho tộc nhân và trẻ em đã chết đi.
Cáp Lôi rạch một cái miệng lớn trên bụng sói, tiếng kêu thảm thiết của con sói làm đồng bọn nó chấn kinh, chúng nó bắt đầu chần chờ. Lúc Cáp Lôi cắt lấy đầu sói, máu bắn ra, chúng nó phẫn nộ, tiếng than khóc rung trời.
“Gào—” bầy sói xuất hiện hỗn loạn, chúng nó đều điên lên nhảy xuống chiến hào, muốn dùng cách chồng lên nhau mà lao tới.
Lâm Nhất thở hổn hển quay lại, phía sau còn có Bối Bối đi theo, bọn họ đổ nước vào bên trong chiến hào, thứ đồ kia trộn lẫn cỏ độc.
Độc tính không mạnh, không đến mức chết. Sói đầu đàn chịu uy hiếp, gầm lên nhảy ra, trận này người và sói chiến tranh giằng co một đêm. Khi mặt lên, đám sói còn lại chạy tứ tán, tuyết trên mặt đất đã chuyển đỏ.
Cáp Lôi bị thương nặng, y không nghỉ ngơi mà cùng điểm lại nhân số với Đức Lỗi, lần này bầy sói vây đến tấn công tạo thành tổn thất nhỏ hơn so với mọi lần trước kia, chết gần mười người đàn ông và hai đứa trẻ.
Không khí bi thương nặng nề tràn ngập, mọi người chạy từ trong nhà ra vây quanh xác đám soi, dùng tay cấu, dùng miệng cắn.
Lâm Nhất được bảo vệ không bị thương, cậu vẫn luôn ở bên cạnh Phục Phong, không muốn nghĩ vì sao đối phương lại thờ ơ trước sự kiện huyết tinh này.
Phiên bản Resident Evil* đời thực đang được phát sóng, Lâm Nhất bỏ chạy, ghé vào phiến gỗ nôn mửa, sau khi nôn xong cậu vẫn cảm thấy ghê tởm.
(*)một series game hành động kinh dị.
Ý nghĩa của cá lớn nuốt cá bé Lâm Nhất hiểu, tận mắt nhìn thấy lại là một cảm giác khác.
Đũng quần ướt một mảng, khóe miệng cậu run rẩy, sợ xón ra quần?
- -----------
Nhiều khi cảm thấy câu văn của bà chị hời hợt súc tích rất là nên cảm tạ trời đất (ಠエಠ) Chứ truyện Tây Tây thật sự tàn nhẫn theo một cách nào đó, bộ nào cũng thế, chị ta mà không xen xọt giản lược chắc chếc wá