Hắn chắc chắn nhớ rõ, Tiêu Hạo chơi game nào cũng lấy nick là conX0713.
Mà chính cái nick này, xuất hiện trong room phát sóng trực tiếp kịch truyền thanh của hắn, gọi Vương Uẩn Lai là “bà xã”…
Giờ khắc này Vương Lâm Vân vô cùng hoang mang tự hỏi “Tiền bối mình kính trọng hoá ra lại là fan não tàn của mình làm sao bây giờ????”
Vương Lâm Vân đập đầu bùm bụp vào cửa sổ xe.
“…… Thầy Vương? Thầy Vương!!”
“Sao vậy?!”
“Bên đó không sao chứ? Hình như tôi nghe được rất nhiều tạp âm?”
Nghe được người chủ trì nhắc nhở Vương Lâm Vân mới nhớ ra mình còn đang phát sóng trực tiếp, vội bình tĩnh lại trả lời: “Không có gì, vừa rồi có người gõ cửa sổ xe hỏi đường.”
“Cảm ơn hai người vừa rồi mang đến một màn phối âm vô cùng xuất sắc. Kế tiếp là tiết mục hỏi đáp. Các bạn có thể gửi tới câu hỏi, chúng tôi sẽ đếm ngược ba giây rồi chụp màn hình, các vị đây sẽ cùng trả lời nha.”
Vương Lâm Vân vẫn luôn nhìn chăm chú vào comment bên dưới, ngẫu nhiên có thể thấy được conX0713 bình luận cái gì, cơ bản là không hỏi gì cả chỉ điên cuồng thổ lộ, yêu cầu “bà xã hôn một cái” linh tinh, lời nói hết sức trắng trợn, Vương Lâm Vân càng xem mặt càng hồng.
Vương Lâm Vân tưởng tượng một chút khuôn mặt nam thần cao lãnh cấm dục của Tiêu Hạo đột nhiên dâm đãng nhộn nhạo gọi hắn là darling…
A a a a chết mất thôi!
Vương Lâm Vân một tay đè lại trái tim nhỏ sắp nhảy ra ngoài, một tay mở toang cửa sổ xe hít ngay một cơn gió lạnh.
Nhất định là điều hòa có vấn đề. Hắn hít thở không thông!
Cuối cùng Vương Lâm Vân cũng không dám hỏi Tiêu Hạo về chuyện phát sóng trực tiếp, mà Tiêu Hạo dường như cũng bận lên, trên Weibo lâu lâu lại chia sẻ vài bức ảnh tham gia tập huấn gì đó, nhắn tin cũng phản hồi chậm hơn. Hắn càng thêm tin chắc Tiêu Hạo đang chuẩn bị cho phim mới.
Cuối năm, các brand lớn thi nhau tổ chức trao giải này nọ để làm truyền thông. Vương Lâm Vân năm nay tuy rằng không diễn vai chính nào nhưng cũng tham gia hai bộ phim, vì vậy cũng đến catwalk thảm đỏ. Vị trí ngồi cách muôn sông nghìn núi cũng không thể trở ngại ngại hắn lướt mắt qua đám người tìm được Tiêu Hạo.
Đã lâu không gặp kể từ lần phát sóng trực tiếp kinh thiên động địa kia, Tiêu Hạo trông như thể vừa trải qua một cơn bệnh nặng, gầy đến nỗi da bọc xương, phấn nền cũng che không được nét mệt mỏi trên mặt.
Vương Lâm Vân xa xa nhìn mà hãi, rốt cuộc là đóng phim gì mà thầy Tiêu bị hành hạ ra nông nỗi này???
Chương trình trao giải dài dòng mà buồn tẻ, Vương Lâm Vân vừa đói vừa buồn ngủ, nỗ lực mở to hai mắt. Nếu để cameras chụp phải cảnh ngủ gà ngủ gật thì Đoạn Siêu không chém đầu hắn không làm người.
Vương Lâm Vân sắp sửa hy sinh ngón tay cái tới nơi, lúc này rốt cuộc tới đoạn trao giải mà ai cũng mong chờ. Giải thưởng lần này là nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Đối với thể loại chính kịch, 3 đề cử đáng chú ý nhất là Trương Duyên Niên diễn viên gạo cội chuyên đóng vai hoàng đế, idol chuyển hình thành công Lưu Khúc Tích, và Tiêu Hạo.
Bọn họ năm nay đều có tác phẩm ưu tú. Lưu Khúc Tích vì quay chụp ở rừng mưa nhiệt đới một tháng mà phơi đen cả khuôn mặt công tử. Trương Duyên Niên ở tuổi 65 kỹ thuật diễn lại lần nữa đột phá. Tiêu Hạo lần này muốn phá vây vẫn khó khăn như cũ.
Trên màn hình lớn bắt đầu đếm ngược trao giải. Trên mặt mỗi người đều mang nụ cười bình thản, duy trì bộ dạng thanh cao không màng danh lợi. Tiêu Hạo trên màn ảnh phóng đại nhìn càng gầy ốm, tựa như chỉ cần chịu thêm một chút kích thích sẽ lập tức ngã quỵ vậy. Đây không phải lần đầu y tới gần giải thưởng này như vậy, nhưng vẫn luôn chỉ kém một chút may mắn, chỉ có Vương Lâm Vân biết Tiêu Hạo khát vọng sự công nhận này biết bao nhiêu.
Vương Lâm Vân không nhịn được cũng căng thẳng theo. Hắn nắm chặt nắm tay, trong lòng thầm gọi tên Tiêu Hạo. Nhưng trời cao cũng không nghe thấy hắn cầu nguyện, giải thưởng lần này rốt cuộc rơi vào tay tiền bối Trương Duyên Niên.
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay sấm dậy.
Màn hình lớn chỉ lướt qua một giây, Vương Lâm Vân lại có thể thấy được Tiêu Hạo cúi cười khổ. Trong nháy mắt đó, trong lòng hắn như là bị kim đâm tê rần.bGiữa hội trường ầm ĩ Vương Lâm Vân lại nghe không thấy tiếng hoan hô chúc phúc bốn phía, hình ảnh Tiêu Hạo cúi đầu giống như tua chậm lại trước mắt hắn, dập tắt mọi âm thanh.
Hắn đột nhiên rất muốn băng qua đám đông vọt tới trước mặt y.
Hắn biết hiện tại an ủi chỉ phản tác dụng, chỉ khiến Tiêu Hạo càng thêm khổ sở. Nhưng hắn vẫn muốn đi đến bên y, muốn xoa xoa đầu y, cho y một cái ôm.
Hắn chỉ muốn cho y một cái ôm.
Không phải Lưu Hâm và Tiêu Hạo thua kém, mà thật sự là đối thủ quá mức cường đại, hai người họ lần này cũng coi như tâm phục khẩu phục.
Tiêu Hạo chào hỏi người quen xong liền chuẩn bị về. Đêm nay tâm tình y cũng còn tạm, kết quả này cũng đã dự kiến trước rồi. Lão Trương diễn thật sự xuất thần nhập hóa, y cũng không có gì không phục.
Dòng người chen chúc xô đẩy, Tiêu Hạo vừa chào hỏi vừa từ từ chen ra cửa. Bất thình lình phía trước đột nhiên nhảy ra một bóng người, y tránh không kịp, va vào đối phương.
“Ngại quá.” Tiêu Hạo lễ phép xin lỗi, ngẩng đầu lên mới thấy Vương Lâm Vân đứng trước mặt, phục trang tỉ mỉ, vẻ mặt lại rõ ràng bất mãn.
Tiêu Hạo có chút kinh ngạc: “Cậu hôm nay cũng tới? Sao tôi không thấy cậu nhỉ?”
Y quay đầu lại nhìn chỗ ngồi phía trước nói: “Ngồi ở hàng sau sao? Thật ra cậu nói với nhân viên công tác một chút là bọn họ sẽ xếp cậu lên hàng trước……”
Tiêu Hạo còn chưa dứt lời thì đột nhiên bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc.
Vương Lâm Vân vòng tay ôm lấy lưng y, cảm giác cộm tay khiến hắn phát hiện Tiêu Hạo so với hắn tưởng tượng còn gầy hơn nhiều, giống như chỉ cần hắn dùng một chút lực là có thể bẻ gãy đối phương vậy. Hắn chỉ có thể thả lỏng bớt vòng tay, chậm rãi vuốt ve gáy Tiêu Hạo, cho y một chút an ủi không lời.
Lúc Tiêu Hạo bị Vương Lâm Vân ôm lấy, trong mắt y lấp lánh loé lên một chút, y duỗi tay lưu luyến mơn trớn sau lưng hắn, cuối cùng vẫn phải hơi dùng sức kéo giãn ra một khoảng cách.
“Làm sao vậy?” nhìn vẻ mặt Vương Lâm Vân tủi thân, y không nhịn được cười cười vò đầu hắn một phen, “Sao trông còn buồn hơn cả tôi thế này?”
Ư, không có thịt, sờ không mềm, cảm giác không ổn.
“Tôi… Chỉ là… ôi!” Vương Lâm Vân ấp úng nói không nên lời, thấy ánh mắt hài hước của Tiêu Hạo liền vừa tức vừa thẹn dúi đầu vào vai y che giấu vẻ mặt.
Tôi chỉ là không thể nhìn nổi cảnh thầy bị thiệt thòi.
“Được rồi được rồi ~” Tiêu Hạo vỗ nhẹ vai Vương Lâm Vân, cũng không biết người phải đi dỗ vì sao lại biến thành mình, “Biết cậu muốn nói gì, yên tâm, tôi thật sự ổn, thật sự không việc gì.”
“Thật sao?” Vương Lâm Vân đỏ mắt ngẩng đầu, cư nhiên sắp khóc đến nơi.
“Thật ~!” Tiêu Hạo gật đầu, nỗ lực thể hiện thành ý cho Vương Lâm Vân thấy, “Hơn nữa tôi cũng sẽ không dừng chân tại chỗ.”
Tiêu Hạo cùng hắn ngoắc ngón tay, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Tôi đang chuẩn bị cho một miếng bánh lớn đây.” Tiêu Hạo đắc ý đến mức Vương Lâm Vân nhướng mày, “Cậu cứ chờ mà coi ~”