• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Độc Ẩm

Mặc dù trước đó Âu Dương Mặc luôn mặc áo choàng ngăn chặn thần thức, nhưng khi bắt được hắn ở ngoài chợ, Chu Dạ Bạch đã nhìn thấy mặt hắn, vì thế lệnh truy nã Âu Dương Mặc nhanh chóng được dán khắp Lạc Thành.

Bốn cổng thành của Lạc Thành cũng đóng lại ba cổng, chỉ còn lại cổng thành phía Đông là cho ra vào, nhưng lại bị kiểm soát rất chặt chẽ.

Phong Già Nguyệt ôm Cơ Tinh Loan đi hóng chuyện một chút, Trương Cô Xuân âm trầm nhìn dòng người ra vào, vẻ mặt đầy hung ác.

Người muốn ra khỏi thành xếp thành hàng dài, dịch bước rất chậm chạp.

Khác với họ, thỉnh thoảng lại có người đi đến một cổng khác và nhanh chóng được cho ra ngoài.

"Haiz, sư môn lớn mạnh tốt thật đấy, ngay cả những lúc như này cũng có đặc quyền." Một nam tử áo xanh xếp hàng cảm thán nói.

"Ai bảo chúng ta là tán tu chứ, không môn không phái không có người đỡ lưng, chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng thôi." Một người khác tiếp lời.

"Chưa nói đến tán tu các huynh, tông môn của ta không có danh tiếng gì, cũng chỉ có thể xếp hàng như thường." Lại có một người cười khổ.

"Nếu người chết chỉ là một người bình thường, huynh đoán xem có làm đến mức này không?" Nam tử áo xanh lại nói.

Những người còn lại cũng khẽ cười nhạo, đáp án đương nhiên là không rồi.

Ánh mắt Trương Cô Xuân lóe lên vẻ sắc bén, nam tử áo xanh bị đánh bay đi, rơi xuống cách trước mặt Phong Già Nguyệt không xa, hắn ngẩng đầu phun ra một ngụm máu lớn, mấy người nói chuyện còn lại cũng bị Trương Cô Xuân đả thương.

"Sao các ngươi dám cười hả?" Trương Cô Xuân bay tới, đạp một chân lên ngực nam tử áo xanh, Phong Già Nguyệt nghe thấy tiếng xương gãy lục khục, nam tử áo xanh sắc mặt trắng bệch, mắt Phong Già Nguyệt tối lại, lấy ra một tấm vải ném về phía Trương Cô Xuân.

Trương Cô Xuân khinh miệt giơ tay túm xuống, nhưng lại phát hiện phía sau tấm vải còn có hơn mười lá bùa đi kèm, phía sau nữa còn có mấy món ám khí, Trương Cô Xuân thay đổi sắc mặt, vội vàng lắc mình né tránh, nam tử áo xanh dưới chân hắn thoát được một mạng, lập tức lăn sang một bên, trốn vào đám đông.

"Ai? Là kẻ nào vừa mới đánh lén ta?" Ánh mắt hung ác của Trương Cô Xuân quét qua đám đông hóng chuyện, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng, căn bản không quan tâm đến ông ta.

Ánh mắt Trương Cô Xuân dừng lại trên người Phong Già Nguyệt - Kim Đan duy nhất ở đây: "Là ngươi đúng không?"

"Các hạ đang nói gì vậy?" Phong Già Nguyệt vẻ mặt vô tội không biết gì, biểu cảm vô cùng hoàn hảo, "Nhươi đừng có dọa muội muội của ta."

Cơ Tinh Loan có chút buồn cười, không ngờ lại có vài phần hiệp khí khác với tưởng tượng của hắn, còn rất biết co biết duỗi nữa.

Chu Dạ Bạch vội vàng đuổi tới, ngăn Trương Cô Xuân lại, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Trương tiền bối, ở đây là Lạc Thành."

Chu Dạ Bạch là đệ tử của chưởng môn Lạc tiên môn - môn phái lớn nhất Lạc Thành, là đại sư huynh được mọi người kính trọng của Lạc tiên môn, Chu gia còn là một trong tứ đại thế gia tu tiên của Lạc Thành, hơn hai trăm tuổi đã đạt tới kỳ giữ Kim Đan, là thiên tài được mọi người công nhận, Trương Cô Xuân cũng không muốn đắc tội với hắn.

Vì thế ông ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, từ vẻ mặt giận dữ biến thành vẻ mặt bi thương, một người nhà họ Trương khác vội vàng chạy tới hòa giải: "Chu công tử thứ lỗi, ông ấy đang chịu nỗi đau mất con nên mới nhất thời thất lễ."

Hắn lấy ra một cái túi trữ vật, đưa cho mấy người bị đả thương, ngoài mặt tươi cười nhưng thực tế là nói một cách thượng đẳng: "Mấy thứ này đủ cho các ngươi dưỡng thương đấy, có khi còn thừa không ít, còn lại coi như tạ lỗi."

Mấy người bị thương căm phẫn nhưng cũng không dám nói gì, nam tử áo xanh im lặng nhận túi trữ vật, ánh mắt lướt qua đám người Phong Già Nguyệt ở phía này, dừng lại ở mặt nàng mấy giây rồi cúi mình với bọn họ, sau đó rời đi cùng những người khác.

Người nhà họ Trương nói với Chu Dạ Bạch: "Chu công tử, bọn họ cũng không so đo rồi."

Sắc mặt Chu Dạ Bạch không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì nữa, có điều khi nhìn thấy Phong Già Nguyệt trong đám đông, hắn hơi sửng sốt, vẻ mặt hơi áy náy.

Sau đó Chu Dạ Bạch liền trông chừng Trương Cô Xuân, có hắn ở đây, hàng ngũ ra khỏi thành đúng là nhanh hơn rất nhiều.

Phong Già Nguyệt ôm Cơ Tinh Loan xoay người rời đi, trong lòng hơi tiếc nuối, chung quy tu vi vẫn không đủ, nếu không......

Thật muốn giết Trương Cô Xuân ngay bây giờ!

Nhưng nàng không biết, Cơ Tinh Loan đã đang đếm ngược cho Trương Cô Xuân rồi.

_______

Chuyện lần này khiến Phong Già Nguyệt càng nhận thức rõ ràng được tầm quan trọng của tu vi và tông môn, vốn dĩ nàng còn có chút cà lơ phất phơ, cảm thấy chuyện đến Thiên Cực Môn không cần gấp gáp, nhưng bây giờ nàng tính tranh thủ đi sớm.

Nhưng trước đó, nàng muốn xem tà tu Âu Dương Mặc ở đâu, vốn dĩ nàng định giá họa cho Âu Dương Mặc trộm ngọc bội Thanh Long trước, chờ hắn bị định tội xong, nàng sẽ âm thầm giết hắn sau.

Hiện giờ mặc dù chuyện Trương Thiên Diệu chết nằm ngoài dự tính của nàng, nhưng cũng không ảnh hưởng, nàng vẫn có thể giết Âu Dương Mặc như cũ.

Nhưng nàng thử mấy lần vẫn không thể tìm được tung tích của Âu Dương Mặc: "Lạ thật đấy......"

"Chẳng lẽ hắn trốn ra khỏi thành rồi à?"

Cơ Tinh Loan ở bên cạnh, thấy vẻ mặt nàng ngày càng nghi hoặc, hắn đành phải ôm bụng kêu: "Tỷ tỷ, ta đói quá."

"Coi như ngươi lớn mạng." Phong Già Nguyệt đành phải oán hận bỏ qua, đưa Cơ Tinh Loan đi ăn cơm.

Cơ Tinh Loan cười thầm, Âu Dương Mặc đúng là lớn mạng, đã ở âm phủ hưởng thụ rồi.

Buổi tối hai người quay lại quán trọ, Cơ Tinh Loan muốn đi giết người, thế là hắn nói: "Tỷ tỷ, ta về phòng tu luyện đây."

"Đợi đã." Phong Già Nguyệt dựng lên mấy lớp kết giới, sau đó mới lấy ngọc bội Thanh Long đoạt được lúc trước ra, đưa đến trước mặt Cơ Tinh Loan, "Trên thứ này có chữ Long, là đồ của nhà ngươi đúng không?"

"Đúng vậy, là của ta." Giọng Cơ Tinh Loan hơi trầm xuống.

Không ngờ nàng đoạt ngọc bội lại để trả cho hắn.

Hắn không khỏi nghĩ, nếu nàng biết trong thứ này có linh tuyền, nàng có hối hận muốn chết không?

Phong Già Nguyệt lại vỗ vỗ vai hắn, ra vẻ thần bí nói: "Tiểu Tinh, vậy ngươi có biết trong miếng ngọc bội này có chỗ kỳ diệu không?"

Tim Cơ Tinh Loan đập mạnh: "Là sao?"

"Hình như ta có nghe tổ tiên từng nói, Long gia có một miếng ngọc bội Thanh Long, bên trong có linh tuyền......" Phong Già Nguyệt giả bộ nhớ lại, "Hôm qua ta xem qua rồi, lớp linh khí mỏng trên miếng ngọc bội này là tỏa ra từ mắt rồng, có lẽ lối vào là mắt rồng đó, ngươi thử xem."

"Tỷ tỷ, sao ngươi không tự mình thử?"

Phong Già Nguyệt cười sờ đầu hắn: "Đồ ngốc, đây là đồ của ngươi mà!"

Thứ này là một trong các bàn tay vàng, đưa cho hắn hắn sẽ dùng cả đời, nàng cũng sẽ không ở lại thế giới này lâu, cần linh tuyền thì bảo hắn đưa ra là được. Thứ này còn có thể giúp hắn mở ra một cái kho riêng nào đó trong bảo khố Long gia, có tác dụng rất lớn đối với hắn.

Ánh mắt Cơ Tinh Loan lúc này vô cùng phức tạp, phức tạp đến mức hắn không thể tự khống chế được, cho nên hắn cúi đầu thật lâu, trầm mặc tiến vào ngọc bội Thanh Long.

Linh tuyền trong ngọc bội Thanh Long móc nối với tu vi của chủ nhân, hiện giờ hắn mới ở kỳ Luyện Khí nên linh tuyền chỉ lớn bằng miệng bát, nước nổi bọt ùng ục.

Hắn ngồi xổm trước linh tuyền, bất động thật lâu, vẻ mặt có chút sững sờ.

Một lúc lâu sau, hắn cười lạnh một tiếng, ra khỏi ngọc bội.

"Sao rồi, bên trong có linh tuyền đúng không?" Phong Già Nguyệt tò mò hỏi.

Cơ Tinh Loan gật đầu.

Đôi mắt Phong Già Nguyệt sáng lên: "Vậy ngươi mang cho tỷ tỷ một ít được không? Ta nghe nói thứ này hữu dụng lắm."

Hắn hứng một chậu linh tuyền đầy, linh khí trong phòng cũng trở nên dày hơn, Phong Già Nguyệt bưng lên uống mấy ngụm, lập tức cảm thấy cả người khoan khoái, linh khí trong nước chảy vào cơ thể nàng, bị kinh mạch của nàng hấp thu không sót một chút nào.

"Đúng là đồ tốt có khác." Vẻ mặt nàng đầy cảm khái.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, bây giờ hối hận rồi sao?

"Tiểu Tinh, ngươi phải cố gắng tu luyện đó nha!" Phong Già Nguyệt xoa mặt Cơ Tinh Loan, "Tỷ tỷ còn chờ sau này có thể ngâm mình trong linh tuyền, nhất định sẽ rất tuyệt, trông cậy vào ngươi đó."

Cơ Tinh Loan: "......"

"Nước uống của chúng ta cũng trông cậy hết vào ngươi nhé." Nàng lại vui vẻ nói, "Sau này tỷ tỷ sẽ chăm xuống bếp, dùng loại nước này nấu ăn nhất định sẽ rất ngon.". truyện xuyên nhanh

Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói: "Được."

Phong Già Nguyệt uống nốt chỗ nước còn lại rồi vui sướng nhảy lên giường: "Tỷ tỷ bắt đầu tu luyện đây, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi."

"Ừ." Cơ Tinh Loan trở lại phòng mình, cúi đầu nhìn ngọc bội Thanh Long hồi lâu.

A Mu và A Mị trong bảo khố Long gia bắt đầu tán dóc: 【Ngươi nói xem, tại sao cô ta lại không giữ lại cho mình nhỉ? 】

【Ai mà biết được, nữ nhân đúng là khó hiểu. 】

"Đúng vậy, nữ nhân khó hiểu." Cơ Tinh Loan cười quỷ dị, "Ra đây cả đi, đến lúc giết người rồi."

_______

Ngày hôm sau, cả Lạc Thành đều chấn động, Trương Cô Xuân ngày hôm qua còn kiêu ngạo ngang ngược cùng với mười mấy người nhà họ Trương đi cùng đều đã chết tại nơi ở của mình, chỉ có một số tiểu bối còn trẻ sống sót, nhưng cũng bị dọa đến mức nói nhăng nói cuội, trông có vẻ hơi mê sảng.

Trương Cô Xuân chết cực kỳ thê thảm, cả bộ da bị lột hoàn toàn, nhét đầy rơm rạ vào, mặc quần áo chỉnh tề rồi đặt lên giường ông ta, phần còn lại của cơ thể thì bị bọc trong một lớp bùn đất dày và nhét dưới gầm giường, xương cốt toàn thân đều dập nát, ở trạng thái đã chín.

Lúc nghe đoạn miêu tả này, Phong Già Nguyệt vừa lúc làm một con gà nướng đất sét, nàng yên lặng bỏ gà nướng đất sét xuống, vẻ mặt ghét bỏ: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa."

"Vâng, công tử nhà ta nói, nếu ngài muốn rời khỏi Lạc Thành thì hôm nay đi tìm hắn luôn, sau này e là sẽ phiền phức hơn." Người này là do Chu Dạ Bạch phái tới, chuyển lời xong liền rời đi.

Cơ Tinh Loan từ phòng bên cạnh đi ra, nhìn thấy gà nướng đất sét thì hơi mỉm cười: "Tỷ tỷ, chúng ta đúng là thần giao cách cảm."

"Thần giao cách cảm gì cơ?"

Vẻ mặt Cơ Tinh Loan không chút sơ hở: "Vì đúng lúc ta muốn ăn gà nướng đất sét."

Nhìn hắn ăn ngon lành, Phong Già Nguyệt cảm thấy may mắn, hắn không nghe thấy những lời đó.

Cơ Tinh Loan thấy nàng không mảy may đụng đến gà nướng đất sét, nghĩ đến ngày thường nàng luôn giành đồ ăn với hắn, hắn cố ý hỏi: "Tỷ tỷ không ăn à?"

Phong Già Nguyệt im lặng khoát tay, đừng nói bây giờ không ăn, sau này nàng cũng sẽ không bao giờ muốn làm gà nướng đất sét nữa.

Đặt một bình nước linh tuyền trước mặt nàng, Cơ Tinh Loan nhu thuận nói: "Vậy tỷ tỷ uống nước đi."

"Tiểu Tinh thật tốt." Phong Già Nguyệt hôm má hắn một cái.

Mấy hôm nay bị nàng tập kích suốt, bây giờ Cơ Tinh Loan đã vô cùng bình tĩnh, tiếp tục ăn gà nướng đất sét thơm ngon.

Chờ Cơ Tinh Loan ăn xong, Phong Già Nguyệt liền dẫn hắn theo đi tìm Chu Dạ Bạch, hiện giờ Lạc Thành đã giới nghiêm, nhưng nhờ Chu Dạ Bạch nên hai người thuận lợi ra khỏi thành.

Chu Dạ Bạch tiễn bọn họ ra ngoài: "Mấy hôm nay bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian trò chuyện cùng Phong đạo hữu, thật là đáng tiếc."

"Thiên Cực môn cách nơi này cũng không xa, chờ ta ổn định, ta sẽ gửi tin cho huynh."

"Nói rồi đấy nhé." Chu Dạ Bạch lại lộ ra lúm đồng tiền: "Phong đạ hữu không được quên đâu đấy."


Phong Già Nguyệt rút phi kiếm ra, ôm Cơ Tinh Loan bay lên: "Sau này còn gặp lại."


"Nhất định rồi."


Bay đi một lúc, Cơ Tinh Loan quay đầu lại, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Chu Dạ Bạch ở bên dưới, hắn thầm cười nhạo: "Tỷ tỷ, hình như hắn vẫn đang nhìn ngươi."


"Chu Dạ Bạch đúng là rất đẹp trai, tiếc là sau này khó có thể gặp lại." Phong Già Nguyệt thở dài, "Chỉ trách phong thủy của Lạc Thành không tốt, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã nhiều người chết như vậy."


Gương mặt như thiên sứ của Cơ Tinh Loan đầy giễu cợt: "Đúng vậy, chỉ tại Lạc Thành không tốt."


_______


Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK