• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài vườn, cây cảnh thay trụi lá, lấm tấm hạt sương trong veo. Tiết trời cuối đông đầu xuân trên núi vẫn còn rất lạnh dù đã đến tháng 1, ngoài vườn tuyết phủ lớp dày trắng xoá. Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, Tiêu Nguyên đã sống cùng Thiệu Huy được vài tháng rồi.

Cậu thiếu gia ngày nào mới bị đuổi khỏi nhà vì bài bạc nợ nần nay đang ngồi chui rúc trong chiếc chăn to tướng, tay ôm gấu bông hình con mèo ú mà lười biếng xem phim. Cạnh bên cậu là người đàn ông dáng vóc cao lớn, tay lột vỏ cà chua, mắt dán lên màn hình TV. Hôm trước Thiệu Huy được hàng xóm cho một rổ thật to nên anh đang tranh thủ dùng cà chua này làm xốt Bolognese, mớ còn lại sẽ đem đi làm đậu hũ nhồi thịt xốt cà.

Đang lột vỏ dở dang, tiếng gõ cửa ầm ĩ làm cả hai phải ngước nhìn về phía bên ngoài. Người bên ngoài kia đập cửa như tiếng sấm, cảm giác như họ đang gấp gáp chuyện gì.

Thiệu Huy lột găng tay vắt ngang lên thành rổ cà chua đỏ, lật đật đứng dậy đi ra xem thử. Cậu cũng bấm tạm dừng phim, đứng dậy đi theo sau lưng anh vì tò mò.

"Thiệu Huy! Anh có mở cửa cho em không thì bả-"

Cánh cửa mở ra, bên ngoài là một người đàn ông thoạt nhìn sơ qua trông có vẻ giống Thiệu Huy y như đúc nhưng cảm giác mang lại vẫn hơi khác biệt... Hắn cao cũng ngang ngửa anh, gương mặt cũng góc cạnh giống anh chỉ có điều là trẻ trung hơn một chút, đứng chắn ánh sáng ngay cửa chính làm cho nguyên cái bóng to tướng đổ hẳn lên người Tiêu Nguyên. Đằng sau lưng hắn vẫn còn mấy cái va li xếp thành hàng.

"Tần Chính Vũ?" Thiệu Huy nghiêng đầu khó hiểu.

Thì ra đây chính là cái tên khốn nạn chỉ vì muốn lên giường với Tiêu Nguyên mà cố tình sắp xếp cho cậu thua nợ ở sòng bài đây sao? Nếu hắn cũng mang họ Tần thì chắc hẳn đây là em trai Thiệu Huy. Tiêu Nguyên bất giác đứng nép vào sát sau lưng anh, Thiệu Huy cũng cảm nhận được nỗi bất an của cậu nên liền chắn người giữa cậu và hắn.

"Hửm? Anh cũng còn nhận ra em à? Tưởng lên núi lâu quá đã thành người rừng mất rồi." Tên Tần Chính Vũ này mới mở miệng ra nói chuyện đã bật ra được một câu nghe rất muốn đấm.

"Cút."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nguyên nghe thấy Thiệu Huy ăn nói lỗ mãng với người khác đến thế. Mọi khi anh vẫn luôn là người lịch sự, hoà nhã, rất ít khi chửi thề. Nhưng bảo Tần Chính Vũ cút cũng đúng, cút cút cút. Tiêu Nguyên nép sát vào sau lưng Thiệu Huy tránh để người ngoài cửa dòm ngó đến.

Tần Chính Vũ da mặt rất dày, hắn chẳng những không đi mà còn nhón lên lén nhìn Tiêu Nguyên. Hai mắt hắn sáng rực lên như thú săn mồi vừa tìm thấy con mồi nhỏ đang lẩn trốn. Bỗng hắn nở một nụ cười thiếu liêm sỉ rồi chắp tay lại.

"Chà, đây chắc là anh dâu đúng không? Đằng nào cũng là người nhà. Lần trước không biết là anh dâu nên em mới lỡ tay làm bậy, anh đừng để bụng. Bây giờ em không còn làm trò đó nữa đâu."

Nói xong hắn còn nháy mắt một cái, da gà da vịt của cậu đều nổi lên hết rồi. Có trốn đằng trời cũng không thoát được tên đáng ghét này.

Tiêu Nguyên không biết lúc này trên mặt Thiệu Huy, hai hàng lông mày của anh đã khẽ cau lại.

"Mày lên đây làm gì?" Giọng của Thiệu Huy lúc hỏi câu này có nghe đi nghe lại cũng không moi ra được phần thiện ý nào.

"Chuyện kể ra cũng dài lắm, anh cho em vào nhà cái đã. Ngoài này lạnh cóng thế mà anh hai nhẫn tâm bảo em cút thật sao?" Tần Chính Vũ cao lớn đến thế cũng phải đứng co ro khép nép trước tiết trời đầu năm trên núi dù đã khoác trên người lớp áo dày.

"Ừ, biến đi. Anh không muốn nhiều lời với mày."

"Sòng bạc của anh tạm thời giao lại cho Tần Bách Diệp quản, em không có động đến nữa. Em đã rửa tay gác kiếm, hoàn lương thật rồi."

Không tin tưởng tên này được, đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Tiêu Nguyên sau khi nghe câu nói nửa giả nửa thật của hắn.

Thiệu Huy thở dài một tiếng, nét mặt cam chịu nhìn Tiêu Nguyên. Cậu cũng hiểu tình hình là nếu không để tên kia vào nhà thì hắn sẽ cắm cọc ở đây mãi không chịu đi. Chưa kể dù sao đi chăng nữa thì Thiệu Huy vẫn là anh trai của hắn, không thể cứ thế để hắn chết cóng ở ngoài được. Tiêu Nguyên khẽ gật đầu với anh một cái, Thiệu Huy thấy thế mới mở cửa cho Tần Chính Vũ vào.

Hắn xách hết hành lý vào trong nhà, đồ đạc chiếm hết một góc trong phòng khách. Chính Vũ nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn đến nhà mới của Thiệu Huy sau mười năm. Quả đúng như ba nói anh hai hắn sau khi rửa tay gác kiếm đã quay về với lối sống giản dị thế này, ngoại trừ sở thích chơi mô tô thì không thể bỏ.

"Nhà này chỉ có một phòng ngủ thôi nên mày ngủ tạm ngoài sofa đi."

"Hai người ngủ chung giường sao? Tình cảm quá..."

Tiêu Nguyên giật mình, bình thường ngủ chung với Thiệu Huy vẫn không sao nhưng khi nghe thấy hắn nói thế thì lại cảm thấy hơi ngượng. Sự xuất hiện của Tần Chính Vũ bỗng chốc làm đảo lộn cuộc sống của cậu và Thiệu Huy. Hai người không ai nói với nhau câu nào nhưng cũng ngầm tự hiểu trước mặt tên này phải giả vờ tình cảm như đang hẹn hò thật.

Thiệu Huy quay trở lại chỗ ghế sofa, lột vỏ cà chua nốt cho xong còn Tiêu Nguyên thì ngồi cạnh anh tiếp tục bộ phim đang xem được nửa chừng. Sự tồn tại của Tần Chính Vũ cũng dần hoà tan vào không khí trong phòng, chẳng ai thèm quan tâm gì hắn.

Tần Chính Vũ vuốt cằm, mắt nheo lại nhìn bọn họ: "Khoan đã... Nghĩ đi nghĩ lại thấy có gì đó không đúng..."

"Anh hai ở trên núi lâu thế này sao lại gặp được anh dâu?"

Thiệu Huy giật mình, trên trán chảy xuống giọt mồ hôi lạnh. Chết rồi, anh vẫn chưa tính đến việc bịa ra một lí do vì sao Tiêu Nguyên lại là người yêu anh. Cậu cũng quay sang nhìn anh một cái trong ngỡ ngàng vì chính cậu cũng không biết Tần Chính Vũ sẽ hỏi.

"À thì... Cậu ấy lên đây đi du lịch, kết quả bọn anh vô tình gặp được nhau nên..." Đầu Thiệu Huy nhảy số, anh bịa đại một cái cớ nghe cũng khá thuyết phục. Đúng là trên núi tuy hẻo lánh nhưng gần đây có một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng, việc Tiêu Nguyên mò lên đây đi du lịch rồi có duyên gặp nhau là điều dễ hiểu.

"Nên?" Hắn cúi người xuống nhìn mặt Thiệu Huy với ánh mắt dò xét.

"Thì yêu nhau thôi. Sau đó em ấy chuyển đến đây sống với anh. Thế nào? Mày vẫn còn nhớ chuyện mày làm ở casino với Tiêu Nguyên chứ?" Thiệu Huy nhếch miệng cười khẩy, thoát khỏi thế bị động mà Tần Chính Vũ đặt ra.

Lật kèo rồi, đúng là người đàn ông đáng tin cậy số một ở cái nhà này! Tiêu Nguyên che miệng khẽ cười.

Tần Chính Vũ lúc này lại làm ra điệu bộ của một con cún đáng thương: "Thôi mà... Em biết lỗi rồi..."

"Nhưng mày chưa nói anh nghe lí do vì sao lại lên đây đột ngột thế này?"

Tần Chính Vũ lựa một chỗ gần ghế sofa rồi ngồi phịch xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu gối.

"Nên nói từ đâu nhỉ... Em đang đi tìm người yêu cũ của em, nghe nói có người bảo nhìn thấy cậu ấy ở khu du lịch trên này."

"Đúng là không có gì tốt lành."

Mười năm trời không hề ló mặt lên đây đi thăm anh em mình vậy mà lần đầu tiên hắn tự mò đến lại là do đi tìm người yêu cũ.

Thiệu Huy lại hỏi: "Có phải thằng nhóc mấy năm trước bị mày ép vào đường cùng không?"

Nghe thấy anh hỏi câu này, hắn không dám nhìn thẳng vào mặt Thiệu Huy và Tiêu Nguyên nữa, chỉ ngước mắt lên nhìn màn hình TV rồi nói lí nhí trong miệng: "Là cậu ấy..."

Nghe đến đây Tiêu Nguyên bất chợt cảm thấy sai sai. Cậu lén lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đường Lạc Nhu: "Cậu có quen biết gì với Tần Chính Vũ mà phải không? Lần trước thấy cậu phản ứng mạnh lắm nên tôi có chút nghi ngờ."

Tần Chính Vũ ngoài này lại nói tiếp: "Nói thật là em vẫn luôn dằn vặt vì chuyện năm đó... Tình cảm của em dành cho cậu ấy là thật, không có ai so sánh được. Bây giờ em lên đây đi tìm lại người đó, chỉ muốn nói một câu xin lỗi thôi."

"Mày làm ra được chuyện như thế rồi còn mong người ta tha thứ cho mày à?" Thiệu Huy liếc nhìn hắn, ánh mắt không hề mang vẻ phán xét như lời nói. Tiêu Nguyên dù không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu hùa theo.

"Em không cần được tha thứ... em chỉ muốn nhìn thấy Lạc Nhu một lần nữa để xác nhận rằng cậu ấy vẫn còn sống tốt ở đâu đó." Tần Chính Vũ đứng dậy quay lưng bước đi tham quan nhà, ngạc nhiên thay hắn lại là người kết thúc cuộc trò chuyện này.

Tiêu Nguyên há hốc mồm nhìn Thiệu Huy không chớp mắt, lay lay vai anh mấy cái hòng xác nhận sự thật. Anh nhìn biểu hiện của cậu đã đủ hiểu chắc cậu đã biết chuyện của hai người kia, chỉ thở dài rồi gật đầu một cái xác nhận. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Chính Vũ trước mặt cậu đây lại chính là tên khốn nạn đăng clip nhạy cảm của Đường Lạc Nhu lên mạng. Trong lòng cậu không khỏi nảy sinh cảm giác ghê tởm với người này.

Anh ghé sát tai cậu, nói nhỏ: "Em cố chịu đựng nó vài ngày, anh sẽ ráng thuyết phục nó về sớm. Đứng trước mặt nó em nhớ diễn một chút."

Cậu gật gật đầu, tin tưởng vào Thiệu Huy. Có anh ở đây thì tên kia hẳn sẽ không dám làm chuyện xấu xa, chưa kể cậu còn đang mang danh phận bạn trai của anh. Vấn đề chính là được diễn với người mình thích nữa, hời cho cậu quá.

Nói ra câu "em nhớ diễn một chút" xong trong lòng Thiệu Huy cũng hơi bức bối. Có khác gì đang khẳng định giữa anh và cậu hoàn toàn chỉ là diễn thôi đâu...

- - -

Vì không biết trước tên xui xẻo Tần Chính Vũ sẽ đến nên hôm nay Thiệu Huy chỉ chuẩn bị phần đậu hũ sốt cà cho hai người. Lẽ ra tối nay phải là bữa ăn thân mật riêng tư giữa anh và cậu nhưng cuối cùng lại có người thứ ba chen vào, thật mất hứng.

Ba người ngồi trên cùng một bàn ăn, bầu không khí không được vui vẻ ấm cúng như bao gia đình khác cho lắm. Thiệu Huy chuẩn bị cho Tiêu Nguyên và mình một dĩa đậu hũ xốt cà được trang trí vô cùng đẹp mắt. Còn tên Chính Vũ kia chỉ được phát cho một dĩa ba miếng đậu hũ chiên nhạt nhẽo vô vị ăn với xì dầu. Đây rõ ràng là phân biệt đối xử!

"Anh à..." Tần Chính Vũ lại giở cái giọng làm nũng buồn nôn ra.

"Muốn ăn thì tự mình làm đi."

Thiệu Huy chẳng buồn ngước mặt lên nhìn tên kia một cái.

Hắn cam chịu gắp từng miếng đậu một bỏ vào mồm, diễn nét nhai ngon lành như trong mấy video ăn uống trên mạng. Thiệu Huy và cậu thấy thế cười khúc khích như xem phim hài, cái tên này lớn rồi còn có thể làm ra mấy trò ấu trĩ như vậy.

"À, quên mất, hai người thật sự quen nhau chỉ vì đi du lịch rồi gặp nhau sao?"

Lại nữa rồi, Tần Chính Vũ không thể ngậm mồm lại dù chỉ một phút à?

Tiêu Nguyên chưa kịp phòng vệ, đang ăn cũng phải dừng đũa, ho mấy cái làm như bị nghẹn cơm. Thiệu Huy liền đứng dậy vỗ lưng cậu mấy cái, ánh mắt bén như dao lườm sang chỗ Tần Chính Vũ đang ngồi làm hắn lạnh cả sống lưng. Tóm lại là tâm tư của cậu có bao nhiêu đều để ra ngoài hết, Tiêu Nguyên không diễn nổi màn kịch yêu đương nồng thắm với Thiệu Huy.

"Em có sao không?"

"Không sao, không sao. Anh đừng lo..."

"Em ăn từ từ thôi, đừng gấp."

Thì ra hôm nay hắn không chỉ ăn cơm với đậu hũ chiên nhạt nhẽo mà còn phải ăn cơm chó. Anh hai hắn mọi khi đều nhẫn nhịn với hắn và em út, cho dù hắn có làm ra loại chuyện gì đi chăng nữa cũng không hề có phản ứng như vậy. Tần Chính Vũ chỉ đơn giản là tò mò muốn biết cuộc sống của anh hắn dạo này như thế nào. Hay là... Lí do quen nhau của hai người đó có gì mờ ám? Hay là bọn họ hận có mặt hắn ở đây nên không làm chuyện thân mật được?

Phía bên này có một người đang vỗ lưng cho một người, phía bên kia bàn lại có một người khác đang nghĩ ngợi lung tung đủ loại kịch bản. Tần Chính Vũ quyết định không hỏi nữa, tự hắn sẽ đi dò tin tức.

Thiệu Huy hắng giọng: "Mày đi sớm về sớm đi, đột ngột bỏ lên đây ba sẽ lo cho mày."

Câu này trong đầu hắn có cơ chế tự động dịch thành: "Mày cút lẹ hộ anh."

Tiêu Nguyên nghe cũng ngầm hiểu, miệng cười mỉm nhìn Tần Chính Vũ rồi chớp chớp mắt, gật đầu tỏ vẻ lo lắng. Ây da, không chỉ anh hai đuổi mà đến cả anh dâu cũng hùa đuổi hắn đi, đúng là đồng vợ đồng chồng. Chính Vũ thở dài một hơi rồi cố chấp đáp: "Em có nói trước với ba rồi mới đi mà..."

Hai hàng lông mày của Thiệu Huy giật giật, bàn tay cầm đũa lại siết chặt hơn như muốn bẻ gãy cả đôi.

Biểu tình đó đều thu hết vào mắt của hắn làm hắn giật bắn mình. Không lẽ anh hắn đã ngứa người đến mức này rồi? Đàn ông trưởng thành đang ở độ tuổi sung mãn hẳn là có nhu cầu riêng nhưng anh hắn có lẽ không phải là kiểu người nhịn mấy ngày cũng không nhịn được đấy chứ.

Hắn xua xua tay, cười một cách miễn cưỡng: "Hai người muốn làm chuyện riêng tư thì cứ làm đi, em ở ngoài phòng khách được mà. Cùng là người nhà với nhau thì không cần ngại đâu."

"Phụt..."

"Tiêu Nguyên?" Thiệu Huy còn chưa kịp nhìn cậu đã thấy nguyên vệt nước trên bàn.

Cậu đang uống nước nghe xong không kiềm được liền phun ra hết. Mình với Thiệu Huy? Làm chuyện riêng tư? Tần Chính Vũ lấy cái suy nghĩ đó ở đâu ra đấy. Đến cả cái tên vừa nãy miệng còn nói liên hồi cũng phải ngồi cứng đơ như khúc gỗ, không dám nhúc nhích. Hắn hoang mang liệu ban nãy mình có phải hơi quá rồi chăng.


"Ha ha ha... Không, không có gì. Mấy chuyện như vậy anh không cần phải nói thẳng ra chứ..." Tiêu Nguyên gắng cười trong sự ngượng ngạo rồi chuồn đi lấy khăn lau bàn, sao cậu lại làm chuyện xấu hổ như vậy trước mặt Thiệu Huy chứ. Hai tai cậu đỏ ửng hết lên, cổ rụt lại. Mình với Thiệu Huy làm chuyện thân mật riêng tư sao? Cùng lắm là mới ôm nhau đi ngủ trong vô tình thôi...


Thiệu Huy nhìn thấy Tiêu Nguyên bị chọc đến đỏ người, lập tức nhìn cái tên Chính Vũ kia bằng ánh mắt hình viên đạn.


"Mày có thôi đi không?" Thiệu Huy giao tiếp với hắn bằng khẩu hình miệng để Tiêu Nguyên khỏi nghe thấy.


"Không lẽ anh với cậu ấy chưa từng làm chuyện đó?" Tần Chính Vũ khua tay múa chân trả lời.


"Mày có tin anh đuổi mày ra chuồng thú không?"


"Tin, em không nói gì nữa đâu mà." Hắn làm dấu hiệu kéo khoá miệng lại rồi nhìn anh mình bằng ánh mắt ngạc nhiên.


Thiệu Huy như vậy mà vẫn chưa động vào thằng nhóc đó. Hà há, trời sập rồi! Chuyện này càng khẳng định suy đoán của hắn là đúng, giữa hai người này có gì đó mờ ám. Tần Thiệu Huy lừng lẫy một thời lại ăn chay sao, Chính Vũ hắn đây không tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK