Chương 13 Khởi đầu mới của cô
Bên trong phòng tắm truyền đến
tiếng mặc quần áo, sau đó cửa đột
nhiên mở ra! Lại Ngọc Lan nhìn mình
trong gương, vết sẹo ba năm trước
nay đã mờ đi, được mái tóc bồng
bềnh che lại, nhẹ nhàng nở một nụ
cười quyến rũ, đây là quý nhân đã
tạo cho cho cô phong cách tự tin
này, cô nhất định phải tận dụng nó.
Trần Mạn Hồng xoay người, sau
khi nhìn thấy Lại Ngọc Lan thay đồng
phục gọn gàng đứng ở trước mặt
của mình, tươi mát, lộ ra phong cách
trang nhã, rất hài lòng,: “Nhanh cầm
bản ghi chép trên bàn, ghỉ lại nhà
hàng bên mượn nhà hàng chúng ta
bao nhiêu cái ly, đến lúc đó thiếu hay
bị đánh vỡ một cái, liền yêu cầu bọn
họ trả lại!”
“Vâng!” Lại Ngọc Lan gật đầu,
nhanh chóng đi về phía trước bàn,
liếc mắt liền nhìn thấy bản ghi chép,
cầm lên bút máy và quyền sổ, lập tức
đi tới trước mặt bọn họ, chuẩn bị ghi
chép.
Một loạt tiếng bước chân gấp
gáp từ trong hành lang truyền đến!
“Tổng giám đốc đến rồi!”
Hoắc Minh dẫn theo các lãnh
đạo cấp cao của khách sạn, bước
nhanh đra đại sảnh, cũng vẫy tay
bảo Từ Văn Minh cũng lập tức đi
theo mình.
Chiếc Rolls Royce màu đen
phiên bản dài chậm rãi lái tới dưới sự
bảo vệ của một đoàn xe màu đen
chạy theo phía sau, vòng qua hòn
“núi đá giả đặt trước Khách sạn Á
“ Châu, chạy tới đại sảnh.
Cuối cùng trong ánh mắt mong
đợi của mọi người, Tưởng Quang
Long mặc âu phục màu đen cài hai
cúc, áo sơ mi màu lam nhạt, trên cổ
áo cài kim bạch kim, vô cùng khí
phách như một quân vương bước ra
chiếc Rolls-Royce, sau lưng là thư kí
Đông Anh.
Người đàn ông khí phách này,
trong ba năm trước đây lập nên thần
thoại Khách sạn Á Châu, thu mua
gần 27 khách sạn cấp năm sao, đầu
tư hơn bốn trăm mẫu đất tại miền
Nam, thậm chí ở trong nước, xây
dựng khách sạn tại mười ba thành
phố biền, sáng lập nên kì tích, không
khỏi làm cho người ta lấy làm ngạc
nhiên.
Bởi vì hôm nay anh không đi
thang máy dành cho Tổng Giám đốc
mà trực tiếp đi qua đại sảnh khách
sạn, tự mình kiểm tra bữa tiệc tối của
Thủ tướng, tự nhiên làm cho nhân
viên khách sạn và các danh viện khẽ
nhìn trộm, quả thật thấy người đàn
ông này giống như lời đồn, đường
nét gương mặt hoàn mỹ giống như
pho tượng điêu khắc, hai mắt phát ra
ánh sáng không cho phép kháng cự,
đôi môi gợi cảm mím chặt, nhìn tất
cả nhân viên vẫn im lặng không lên
tiếng, nhưng phát ra vô hạn khí thế,
tay trái theo thói quen khẽ giơ lên,
chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa
dưới ánh đèn xẹt qua ánh sáng rất
êm dịu, biểu thị công khai với thế
giới người đàn ông độc thân hoàn
mỹ nhất, hôm nay đã có thêm giai
nhân.
Tưởng Quang Long lạnh lùng đi
về phía trước, đôi môi mím chặt, lộ ra
sức mạnh vững vàng, sau khi anh đi
“bộ một lúc mới chậm rãi mở miệng:
“Hôm nay bữa tiệc cứu trợ thiên tai
và buồi tiệc tối của Thủ tướng,
chuẩn bị như thế nào?”
“Tất cả đều chuẩn bị xong!”
“ Hoắc Minh lập tức gật đầu nói.
“Tốt!”
Tưởng Quang Long vừa muốn đi
vào bên trong thang máy lại nghe ở
đầu kia đại sảnh truyền đến một
tiếng nổ kinh khủng!
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau,
cùng nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
Hoắc Minh hơi căng thẳng nói
với Tưởng Quang Long: “Tổng Giám
đốc, có lẽ phía trước xảy ra một chút
chuyện ngoài ý muốn, mời anh chờ,
tôi lập tức phái người đi qua xem!”
Ánh mắt Tưởng Quang Long hơi
chớp động, khuôn mặt lạnh lùng, đôi
môi mím chặt, chậm rãi xoay người
cất bước đi về phía tiếng nổ, đi qua
hành lang yên tĩnh thật dài, cuối
cùng nhìn thấy một cánh cửa bằng
thép màu trắng, bảng hiệu sáng lên
ánh đèn màu xanh biếc, trên đó viết:
“Lối thoát hiểm!”
Ngay tức khắc miếng thủy tỉnh
lấp lánh đây đất lộ ra trước mặt mọi
người, ba nhân viên làm việc cùng
trưởng kíp nhà hàng tây Cát Lệ nhất
thời hoảng sợ ngần ra nhìn miếng ly
thủy tỉnh toàn bộ vỡ nát đầy trên mặt
đất, đôi chân nhữn ra té ngã, vẻ mặt
khiếp sợ.
Ánh mắt Tưởng Quang Long
lạnh lẽo!
Hoắc Minh nóng mắt tiến lên chỉ
vào mấy nhân viên trước mặt, quát:
“Các người đang làm gì?”
“Xảy ra chuyện gì? Đều là nhân
viên khách sạn kỳ cựu được đào tạo
chuyên nghiệp, lại có thể để xảy ra
lỗi như vậy? Mỗi cái ly này đều có giá
trị xa xỉ, hiện tại toàn bộ vỡ nát, các
người bán thân cả đời ở nơi này
cũng không đủ bồi thường!” Từ Văn
Minh cố ý nghiêm khắc quở mắng
nhân viên, nói: “Nói cho tôi biết, tại
sao làm vỡ ly!”
Vẻ mặt Cát Lệ khổ sở muốn
khóc, đứng ở trước miềng thủy tỉnh
đây đất và xe di động, lầu bầu nói:
“Lúc nãy lúc chúng tôi vận chuyển ly
đến sảnh tiệc lần thứ ba, không ngờ
chuẩn bị đi ra thang máy, bên trong
thang máy tối sầm lại, hơi chấn động
một cái, chúng tôi đầy không vững,
nên… nên… ngã…”
Vẻ mặt của Tưởng Quang Long
hơi cau lại!
Hoắc Minh nghe xong, ánh mắt
hơi chớp động, nói với Từ Văn Minh:
“Lập tức kiểm tra thang máy lúc nãy
có phải là sự cố ngoài ý muốn hay
không, điều động giám sát tới xem
một chút, xem rốt cuộc mấy người
“bọn họ có nói dối? Biết rõ hôm nay
Thủ tướng sắp đến khách sạn chúng
ta tham gia tiệc tối, vào lúc này lại
gây ra sai lầm như vậy? Quản lý nhà
hàng của các người là ai?”
Lúc này, từ sau lưng truyền đến
một loạt âm thanh giày cao gót thật
vội vã!
Trần Mạn Hồng, Tào Ngọc, Nhã
Tuệ, quản lý ba bộ phận, trợ lý Giám
đốc vẻ mặt hốt hoảng gấp gáp đuổi
theo, nhất thời thấy Tổng Giám đốc
và Giám đốc cùng lãnh đạo cấp cao
của khách sạn đứng đông nghẹt
trước Lối thoát hiểm, mọi người
trừng mắt, con ngươi phóng đại,
hoảng sợ đến hai chân cũng mềm
nhũn đi tới đứng trước mặt Tổng
Giám đốc cùng gấp người xuống,
căng thẳng cung kính nói: “Tổng
Giám đốc… Giám đốc…”
Lưu Nhã Tuệ cảm giác sau lưng
mình lạnh lẽo làm cho cô không khỏi
ngầng đầu lên, lập tức nhìn thấy vẻ
mặt của Tưởng Quang Long buộc
chặt, dùng ánh mắt lạnh lùng ẩn
chứa nghi ngờ nhìn mình chòng
chọc, trái tim của cô chợt run lên, lập
tức cúi đầu, chuyện của Lan đã qua
ba năm, thân phận mình hèn mọn
không có gặp qua Tổng Giám đốc,
nhưng cuộc trò chuyện ở bệnh viện
lần đó và lần ở trong mưa cầu khẩn,
làm cho cô nhất thời căng thẳng
lúng túng.
Đông Anh thấy Tưởng Quang
Long vẫn lạnh lùng không lên tiếng,
cô liền hiểu ý ngầng đầu lên nhìn ba
người các cô, nói với Trần Mạn Hồng:
“Lập tức đi điều tra chuyện vỡ ly lần
này là do thang máy có sự cố hay do
nhân viên thiếu trách nhiệm!”
chứa nghi ngờ nhìn mình chòng
chọc, trái tim của cô chợt run lên, lập
tức cúi đầu, chuyện của Lan đã qua
ba năm, thân phận mình hèn mọn
không có gặp qua Tổng Giám đốc,
nhưng cuộc trò chuyện ở bệnh viện
lần đó và lần ở trong mưa cầu khẩn,
làm cho cô nhất thời căng thẳng
lúng túng.
Đông Anh thấy Tưởng Quang
Long vẫn lạnh lùng không lên tiếng,
cô liền hiểu ý ngẩng đầu lên nhìn ba
người các cô, nói với Trần Mạn Hồng:
“Lập tức đi điều tra chuyện vỡ ly lần
này là do thang máy có sự cố hay do
nhân viên thiếu trách nhiệm!”
Tào Ngọc căng thẳng nói:
“Chúng tôi lập tức thông báo cho
nhân viên quầy rượu cầm bảng ghi
chép số liệu ly điều ra ngoài bị tổn
thất bao nhiêu.”
Trần Mạn Hồng vừa nghe xong,
nhất thời trái tim nhảy bình bịch,
quay đầu hơi căng thẳng nhìn Nhã
Tuệ!
Tào Ngọc là quản lý cấp hai,
Trần Mạn Hồng là quản lý cấp ba, cô
nhanh chóng hỏi Trần Mạn Hồng:
“Quản lý Trần! Nhân viên phụ trách
điều ly hôm nay là ai?”
Nhất thời Trần Mạn Hồng cảm
thấy cổ họng mình như nhét phải
một quả trứng đà điều thật to, cô
căng thẳng nuốt một ngụm nước
bọt, trán lập tức rịn mồ hôi, dùng một
loại ánh mắt căng thằng nhìn Nhã
Tuệ bên cạnh, lần đầu tiên có chút
run run nói: “Là nhân viên mới, Lại…
Ngọc…”
Nhất thời Nhã Tuệ trừng lớn con
ngươi, cả người giống như bị điện
giật, tê dại từ đầu tới lòng bàn chân,
cô thở hổn hền, không nhịn được
nhìn về phía ánh mắt của Tưởng
Quang Long vẫn lạnh lùng giống như
dã thú, sau một lúc cô rét run quay
đầu, miễn cưỡng cười cười, nhắc
nhở: “Cô nói là Ngọc?” trong lòng
khẩn trương hốt hoảng nháy mắt với
Mạn Hồng.
Đông Anh không cho hai người
bọn họ cơ hội nói thêm, biết Tổng
Giám đốc muốn kiểm tra hiệu suất
xử lý sự cố của nhân viên, ngay lập
tức lạnh lùng nói: “Lập tức bảo cô ấy
xuống đây! Kiểm tra hao tổn!”
Cửa quầy rượu ầm ầm mở ra!
Lại Ngọc Lan đang cùng hai
người đồng nghiệp căng thằng ghi
chép số lượng ly thủy tinh vừa mới
điều chuyền tổng cộng là bao nhiêu
cái, lại nghe cửa bị mở ra lần nữa,
bọn họ tò mò nhìn thấy trưởng kíp
Văn Chi căng thẳng di tới nói: “Đã
xảy ra chuyện! Vừa rồi Cát Lệ và
nhân viên bộ phận sảnh tiệc đưa ly
thủy tỉnh đến sảnh thì gặp phải
chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ mấy
trăm cái ly vỡ nát. Lại Ngọc Lan! Cô
lập tức buông công việc trong tay, đi
đến Lối thoát hiểm phía tây đại sảnh
lầu một, ghi chép hao tổn. Lập tức! !“
Lại Ngọc Lan nghe xong, nhìn về
phía hai đồng nghiệp xung quanh, vẻ
mặt cũng nặng nề nhìn mình, biết
tình thế nghiêm trọng, theo bản
năng đưa tay trái khẽ vuốt sợ tóc
đen nhánh rũ xuống má trái, đành
phải gật đầu nói: “Được! Tôi đi
Xuống ngay!”
Lan căng thẳng thở dốc một hơi,
liền cầm bản ghi chép đặt nhẹ trên
lồng ngực, nuốt cổ họng khát khô đi
ra thang máy, chuyển qua một lối đi
u tối, rốt cuộc nhìn thấy một cánh
cửa bằng thép màu trắng ở phía
trước mặt, phía trên bảng hiệu sáng
lên đèn xanh, viết: “Lối thoát hiểm!”
Đang lúc mọi người sắp ngẩng
đầu, lại nghe được sau lưng một
tiếng gọi dịu dàng ngọt ngào
Tưởng Quang Long nghe tiếng
gọi liền chậm rãi quay đầu nhìn thấy
Hà Tuệ Trinh mặc váy ren dài màu
trắng, mái tóc nhẹ điểm xuyết trân
châu như mộng như ảo, ánh mắt cô
sáng rỡ, đang nhìn Tưởng Quang
Long nở nụ cười ngọt ngào.
Lại Ngọc Lan kinh ngạc đến
ngây người nhìn thấy Tưởng Quang
Long ở trước mặt,khí thế mạnh mẽ
vẫn giống như ba năm trước đây,
phong độ nghiêm nghị, cô quay mặt
sang nhìn về phía cô gái xinh đẹp nơi
xa, cô lập tức hoảng hốt cúi đầu,
hoảng sợ đến trái tim đập thình
thịch, chưa phải lúc này, cô chưa thề
lộ diện trước mặt anh lúc này
Tưởng Quang Long nhìn Hà Tuệ
Trinh, ánh mắt chớp lóe hiện lên một
chút dịu dàng, nhưng vẫn lạnh lùng
nhìn về phía cô nói: “Sao em lại tới đây?”
Hà Tuệ Trinh mỉm cười kéo túi
xách, cùng ba người giúp việc chậm
rãi đi tới trước mặt của Tưởng Quang
Long, đám người quản lý khom lưng
chào hỏi, cô gật đầu cười ngọt ngào,
mới nhìn về phía anh, dùng một loại
chân tình chỉ có bọn họ mới hiểu,
nói: “Hôm nay Vĩ muốn tiếp Thủ
tướng tới tham gia tiệc tối, anh ấy đề
cho em tới đây tiếp phu nhân Thủ
tướng, không để cho bà quá buồn
bực…”
Tưởng Quang Long nghe xong
nhìn về phía Hà Tuệ Trinh, ánh mắt
có chút dịu dàng, liền hơi nhấc đồng
hồ đeo tay, tính toán thời gian, mới
nói: “Thời gian vẫn còn sớm, Thủ
tướng còn chưa tới. Tới phòng làm
việc của anh ngồi một chút.”, anh
vươn tay, phong độ thân sĩ nhẹ dìu
hông của cô, tỏ vẻ lễ phép cùng
nhau xoay người, đang lúc sắp xoay
người, ánh mắt anh nhìn về phía Lối
thoát hiểm…
Lại Ngọc Lan lập tức ẩn vào bên
trong cánh cửa bằng thép, đôi tay lo
lắng che chặt miệng, trong lòng xúc
động nhớ lại, nhớ tới ba năm trước
đây, cô vì một chai rượu đỏ, dây dưa
với anh cả một buổi tối, ánh mắt của
người kia chán ghét vứt bỏ, cô chưa
bao giờ quên, hôm nay gặp mặt,
tuyệt đối cũng sẽ không thương hại,
thậm chí cũng biết anh sẽ không bỏ
qua cho cô, nghĩ tới đây, trái tim của
cô lại đập thình thịch, cô không thể
để bản thân bị ép bức thêm một lần
nữa.
Tưởng Quang Long đưa mắt
nhìn lối ra vào trống trơn, giống như
muốn nắm bắt bóng dáng nơi cánh
cửa kia!
Hà Tuệ Trinh quay đầu, nửa mỉm
cười nhìn Tưởng Quang Long, dịu
dàng hỏi: “Thế nào?”
Tưởng Quang Long không lên
tiếng, vẫn nhìn vào cánh cửa kia một
lúc lâu…
“Long?” Hà Tuệ Trinh hơi ngạc
nhiên nhìn anh.
Rốt cuộc Tưởng Quang Long thu
hồi ánh mắt, vươn tay, dìu Hà Tuệ
Trinh xoay người im lặng đi về phía
trước, các vị lãnh đạo cấp cao thấy
Tưởng Quang Long đi khỏi cũng đi
theo bọn họ cùng rời khỏi.
Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ nặng
nề thở phào nhẹ nhõm, mới khom
lưng, hơi mỉm cười ngọt ngào nói:
“Tổng Giám đốc đi thong thả!”
Ánh mắt của Lại Ngọc Lan sáng
lên, biết anh đã đi khỏi, nhất thời cả
người mệt lả ngã xuống mặt đất,
nặng nề thở dốc một hơi. Cô đã
thành công che giấu mình.