Chương 1262
Tô Thu Quỳnh còn muốn nói, đợi đến khi anh hồi phục lại trí nhớ, nghĩ lại những gì mà anh đã làm với Nhan Nhã Tịnh, anh nhất định sẽ hối hận đến mức muốn khóc mà khóc không nổi luôn! Nhưng mà lúc này Lưu Thiên Hàn lại tự cho mình là Lưu Gia Thành, cô ấy có nói những lời này thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
“Hối hận?” Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn toát lên vẻ lạnh lẽo như không vướng chút tình cảm chốn nhân gian nào: “Tiếc quá, trong từ điển của Lưu Gia Thành này, từ trước đến giờ không hề có hai chữ hối hận!”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn không thèm nhìn Tô Thu Quỳnh nữa mà chỉ lạnh lùng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, nếu tôi đã quyết định chia tay với cô rồi thì sẽ không hối hận. Thế nên không cần biết cô có tự chuốc nhục về mình như thế nào, tôi cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý đâu!”
Ngừng lại một lát, anh lại bồi thêm một câu: “Cô đừng mất công nữa!”
Sẽ không hồi tâm chuyển ý ư?
Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi dưới, không cho phép nó tiếp tục run rẩy nữa, cũng nỗ lực để bản thân cô trông không quá thảm hại.
Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Anh hai, kể cả anh cảm thấy em đang tự chuốc nhục vào người thì em cũng sẽ không buông tay đâu! Anh là bạn trai của em, cả đời này anh chỉ có thể ở bên em thôi, anh đừng có mơ tưởng đến việc được hạnh phúc với mấy con yêu tinh ở bên ngoài!”
Lê Mạc nhìn Cung Tư Mỹ với ánh mắt đầy ẩn ý: “Con yêu tinh, nghe thấy chưa hả? Cậu hai Lưu là người đàn ông của Nhan Nhã Tịnh nhà tôi, cô đừng hòng mà mơ tưởng được lên ngôi!”
“Anh!” Cung Tư Mỹ tức giận trợn mắt nhìn Lê Mạc, cô ta có thể chắc chắn rằng mình không hề quen biết người đàn ông này, cô ta hoàn toàn không hiểu tại sao anh ta lại tỏ ra thù hằn mình như vậy, lại còn chửi cô ta là yêu tinh nữa!
Cô ta là cô gái xinh đẹp con nhà có quyền có thế, sao lại là cái loại yêu tinh gì chứ!
Cung Tư Mỹ chợt nhận ra vẻ mặt của mình lúc này có chút nhăn nhó, bèn vội cố gắng khôi phục lại dáng vẻ yêu kiều tao nhã của mình, quay ra mỉm cười nhìn Lưu Thiên Hàn.
Cung Tư Mỹ là con người kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không cam lòng để mặc cho Nhan Nhã Tịnh và Lê Mạc sỉ nhục mình như vậy, cô ta đang định cùng Lưu Thiên Hàn tỏ vẻ ân ái với nhau thì lúc này Vu Khiêm đẩy cửa bước vào.
Bước vào phòng riêng cùng Vu Khiêm còn có một người nữa.
Đấy là cậu Thẩm, Thẩm Quyện.
Vu Khiêm đã đi ra ngoài hơn mười phút rồi, để mặc cho vị khách cao cấp như Lưu Thiên Hàn đợi lâu như vậy, bản thân ông ta cũng có chút ngại ngùng.
Ông ta vội vàng tươi cười hỏi Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai Lưu, xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu như vậy. Để tôi giới thiệu với cậu, đây là Thẩm Quyện, cháu họ của tôi.”
Lưu Thiên Hàn vốn không hề để ý đến Thẩm Quyện, nghe Vu Khiêm nói xong, ánh mắt anh bỗng chốc trở đến u ám.
Cả người anh như được bao bọc bởi một lớp khí lạnh dày đặc, khí chất trên người anh vốn đã khiến người khác sợ hãi rồi, giờ với dáng vẻ này cứ như là muốn đóng băng hết những sinh vật sống trên thế gian này vậy.
Vu Khiêm không hiểu sao bỗng nhiên lại thấy nhiệt độ trong phòng lại hạ đi những mấy độ liền, nhưng ông ta không hề biết những khúc mắc giữa Lưu Thiên Hàn với Nhan Nhã Tịnh cũng như là với Thẩm Quyện, ông ta chỉ đơn thuần tưởng là điều hòa trong phòng đã mở quá thấp mà thôi.