• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân ảnh màu đen của Nam Cung Dạ cách Lạc Mộng Khê ngày càng gần, Lạc Mộng Khê hoàn toàn không chú ý, vẫn chạy về phía trước: “Nam Cung Quyết, An vương gia, Bắc Đường Diệp nhanh rời khỏi đây, dưới đất có hỏa dược.”

Cái gì? Mọi người đang đánh nhau đều sửng sốt, lập tức dừng động tác, chạy nhanh ra ngoại viện. “Bang bang phanh.” Tiếng nổ thật lớn chấn động trời đất, người chạy chậm chân, bị bị tan xương nát thịt chết không toàn thây trong nháy mắt.

Nổ mạnh làm sóng nhiệt sinh ra làm mọi người bị đánh bay ra ngoài,bay xa hơn mười thước lại rơi xuống thật mạnh, xương cốt toàn thân suýt nữa bị đánh gãy, không nhịn được đau đớn, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy.

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Nam Cung Dạ bị đánh bay rơi xuống cùng một chỗ, Lạc Mộng Khê ở giữa, Nam Cung Quyết, Nam Cung Dạ ngã vào hai bên sườn của nàng.

Nam Cung Quyết gần mấy căn phòng nhất nên bị thương nặng nhất, Lạc Mộng Khê cách xa hơn, hơn nữa lại có người cản đằng trước nên cơ bản là không bị thương, chỉ là bị lực nổ kia làm toàn thân đau đau.

Khói bụi bay khắp nới, sau khi rơi xuống Lạc Mộng Khê nghỉ ngơi một lát, cố gắng đứng lên đi đỡ Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, chàng có bị thương không.”

“Ta không sao.” Nam Cung Quyết được Lạc Mộng Khê nâng dậy, chậm rãi đứng lên, vận công áp chế khí huyết bốc lên không ngừng trong lồng ngực.

Nơi này gài hỏa dược uy lực thật không nhỏ, may mắn đúng lúc Mộng Khê chạy đến thông tri, nếu không cho dù võ công của Bổn vương cao đến đâu cũng sợ là khó tránh khỏi cái chết.

“Diệp ca ca, Dực ca ca.” Thanh Nguyệt cũng đứng lên. Lúc hỏa dược nổ tung, Bắc Đường Diệp cùng Bắc Đường Dực cũng ở gần đó, cho dù không chết khẳng định cũng bị trọng thương.

Nam Cung Dạ cũng miễn cưỡng đứng lên, trên người bị thương quá nặng không còn sức lực để chạy trốn, nhìn tiểu viện đã tan nát, khóe miệng cười chua sót.

Nguyên lai Hạ Hầu Thần chưa bao giờ đem Bổn vương là người một nhà, vì muốn giết Nam Cung Quyết, hắn cho người chôn dấu hỏa dược ở đây, làm mọi người đều chôn cùng Nam Cung Quyết, ta thật sự ngu ngốc vậy mà còn nghĩ hắn sẽ giúp ta trở thành Quốc vương Thanh Tiêu.

“Mộng Khê, nàng đi nhìn xem Bắc Đường Dực cùng Bắc Đường Diệp, họ thế nào đi.” Nam Cung Quyết bị trọng thương, Nam Cung Dạ hơn gì, nếu Nam Cung Dạ muốn nhân cơ hội giết hắn cũng là chuyện không có khả năng.

“Được.” Biết Nam Cung Dạ không thể đả thương Nam Cung Quyết, cũng biết Nam Cung Quyết muốn nói chuyện với Nam Cung Dạ, Lạc Mộng Khê không nói gì thêm nữa, bước nhanh đi đến xung quanh chỗ mọi người ngã xuống tìm kiếm Bắc Đường Dực cùng Bắc Đường Diệp.

“Nam Cung Quyết, Bổn vương thua.” Là thật, thua hoàn toàn: Chẳng lẽ kiếp này, nhất định là Bổn vương không thể nào trở thành Vương giả sao?

“Vậy ngươi hối hận sao?” Lúc trước phản bội Thanh Tiêu, nay lại bị Tây Luong quốc mà mình tín nhiệm phản bội.

“Đến bây giờ, hối hận cũng là vô dụng.” Nam Cung Dạ ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói mang theo phiền muộn, đáy mắt lóe lên chua sót nồng đậm.

“Diệp ca ca, Diệp ca ca…… tỉnh, mau tỉnh……” Thanh Nguyệt tìm ra Bắc Đường Diệp trong đám người, đỡ hắn ngồi dậy nhẹ nhàng vuốt má Bắc Đường Diệp.

không biết là Bắc Đường Diệp bị uy lực của hỏa dược làm hôn mê hay là vì nguyên nhân gì khác, cho dù Thanh Nguyệt gọi thế nào, đánh làm sao hắn cũng không có phản ứng.

“Diệp ca ca, ngươi tỉnh a, không cần dọa Thanh Nguyệt……… Ô ô ô………” Thanh Nguyệt nhịn không được bật khóc, nước mắt trong ánh mắt to xinh đẹp không ngừng rơi xuống.

“Bổn vương còn sống tốt lắm, ngươi khóc cái gì?” Bắc Đường Diệp đột nhiên mở miệng, mặc dù khí lực không còn nhiều nhưng tuyệt đói không giống như là sắp mất mạng.

“Diệp ca ca, ngươi tỉnh rồi, thì ra là ngươi không có việc gì.” Thanh Nguyệt nín khóc mỉm cười, “Ô ô ô…. Dọa chết Thanh Nguyệt….”

Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ thở dài: “Đừng khóc, còn khóc nữa, Bổn vương không có việc gì cũng bị ngươi khóc thành có việc, nhanh chút đỡ Bổn vương dậy.”

Bắc Đường Diệp không có chuyện gì, Lạc Mộng Khê cũng buông xuống nửa tâm, tiếp tục đi về phía trước, một thân ảnh màu đen lọt vào mắt, Bắc Đường Dực.

Lạc Mộng Khê biết Bắc Đường Dực có ý với mình, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, huống chi đây là cổ đại, nam nữ khác biệt.

Nhưng là nhìn Bắc Đường Dực giống như là bị trọng thương, Lạc Mộng Khê đang do dự không biết có nên tiến lên đỡ hắn, Bắc Đường Dực đã nâng mắt nhìn về một bên: “Tam hoàng đệ.”

Lúc tiểu viện nổ tung, Bắc Đường Dục phản ứng hơi chậm, lúc này, mặc dù không bị nổ chết nhưng cũng hấp hối, không sống được lâu.

Bắc Đường Dực đi đên bên người Bắc Đường Dục, khó khăn nâng hắn dậy: “Dục, ngươi thấy thế nào?”

Bắc Đường Dục mở to mắt, khi nhìn thấy rõ người trước mặt, thần sắc nơi đáy mắt là dở khóc dở cười, lại nồng đậm chua sót.

Nguyên lai, trên đời này, quan tâm ta nhất vẫn là người thân của ta, tuy rằng ta đã từng muốn giết bọn họ, nhưng bọn họ lại không có tâm ngoan thủ lạt giết ta.

Hạ Hầu Thần lạnh tâm tuyệt tình, hợp tác cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, khi ta không còn giá trị lợi dụng với hắn, hắn sẽ không chút do dự diệt ta, bậy giờ vì muốn giết Nam Cung Quyết, Bắc Đường Dực lại không tiếc làm Bản cung và Khang vương gia chôn cùng.

“Nhị ca, ngươi hận ta sao?” Ta vì tránh tội đem tất cả chuyện xấu đổ lên người ngươi.

“Ngươi hãm hại ta, mặc dù ta trách ngươi nhưng cũng không hận ngươi.” Bởi vì chúng ta là huynh đệ ruột thịt, huynh đệ không cần có cừu oán: “Dục, cho đến bây giờ nhị ca muốn cũng không phải là ngôi vị Hoàng đế.”

Ta biết. Bắc Đường Dục cười khổ, hiện tại cuối cùng ta cũng hiểu được, cho đên bây giờ, đều là ta làm sai, ta thật không nên đánh đồng các ngươi với Vụ quý phi, Đại hoàng huynh, các ngươi là thật quan tâm ta, hoàn toàn khác với Vụ quý phi Chương 125.2:

“Nhị ca, kiếp này, ta làm nhiều chuyện sai trái như vậy, Phụ hoàng cùng các huynh đệ có thể tha thứ ta hay không?” Ta còn có thể trở về Kì Thiên sao?

“Chúng ta là huynh đệ, chúng ta là người thân, Phụ hoàng cùng các huynh đệ sẽ không trách ngươi.” Bắc Đường Dực trấn an, hắn cảm giác được, thời gian của Bắc Đường Dục không còn nhiều ;lắm.

“Nếu tất cả có thể bắt đầu lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không tu luyện tà công.” Ta sẽ lớn lên trong mái nhà ấm áp, tuy không có võ công nhưng lòng lại tràn ngập ánh mặt trời, sẽ không như bây giờ, cả người đều là tội nghiệt, “ Nhị ca, nếu ta chết, tất cả tội lỗi sẽ được chuộc tội có phải hay không”

“Ngươi sẽ không chết, Nhị ca lập tức sẽ gọi Thái y……..”

Bắc Đường Dục lắc đầu, đáy mắt lóe quang mang: “không cần, bây giờ ta phải đi rồi, mang theo tất cả tội lỗi đen tối đến địa ngục nhận tội.”

Khóe miệng Bắc Đường Dục giương lên ý cười giải thoát, đầu vô lực lệch sang một bên, hình ảnh dừng lại một khắc này.

Người thân của ta thật quan tâm ta, cho dù vì vậy mà ta bị phán tội, ta luyến tiếc rời đi các ngươi, Nhị ca, kì thật ta rất muốn nói, người đến lúc chết thật muốn sống hảo hảo nha.

Bắc Đường Dục chết, Ngự lâm quân chạy đến rất nhiều, hắc y nhân Tây Lương quốc không còn ai, ngoài Nam Cung Dạ thì tất cả đều đã chết, Ngự lâm quân đem đồng bạn bị thương đi chữa trị, đem Nam Cung Dạ trọng thương giải vào đại lao.

Nam Cung Dạ đi, liếc mắt nhìn Nam Cung Quyết thật sâu, nhưng không nói thêm gì.

Lạc Mộng Khê cảm giác được, Nam Cung Quyết cùng Nam Cung Dạ hình như là có hiệp nghị nào đó, quan hệ hai người không giống như địch cũng không giống bằng hữu, thật làm người ta nhìn không ra.

Hoàng hậu vì chuyện Bắc Đường Dục, trong một đêm già hơn mười tuổi, mà Bắc Đường Dục một thân trọng tội bị nổ chết được An vương cùng Yến vương cùng các Hoàng tử cầu xin, được Kì Hoàng khai ân đồng ý an táng trong Hoàng lăng.

Việc đăng cơ đã sớm an bài tốt, Kì Hoàng cũng muốn thoái vị, đên ngày tốt An vương Bắc Đường Dực đăng cơ, tuy rằng chưa khỏi hẳn nội thương nhưng bên ngoài vẫn nhìn không ra dị thường gì.

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê lo lắng chuyện Thanh Tiêu, sau khi Bắc Đường Dực đăng cơ, hai người liền ngồi xe ngựa về Thanh Tiêu.

Bắc Đường Diệp cùng Thanh Nguyệt muốn đi theo về Thanh Tiêu nhưng gần đây Kì Thiên bề bộn nhiều việc, không thể buông tay, hai người họ liền ở lại chờ nửa tháng sau lại đi Thanh Tiêu.

Kì Thiên Hoàng cung, Bắc Đường Dực mặc Long bào đứng trên tường cao nhìn ngắm ra phía xa rất rất xa trên đường lớn một chiếc xe ngựa. Nàng đi rồi, không bao giờ đến Kì Thiên nữa.

Trong khoảng thời gian này nàng ở Kì Thiên, hai người chúng ta nói chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Hoàng huynh, ngươi đang nhìn cái gì?” Bắc Đường Dực đứng ở đây vẫn không nhúc nhích, chỉ là nhìn về phương xa thất thần, bọn Thái giám sợ hắn có chuyện gì liền mời Bắc Đường Diệp đến.

Bắc Đường Diệp nhìn theo ánh mắt Bắc Đường Dực, trừ bỏ sông núi bên ngoài thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng là hắn biết, Bắc Đường Dực là tưởng niệm Lạc Mộng Khê, ngày đó Bắc Đường Dục nói ra chân tướng, Bắc Đường Diệp ở bên ngoài cũng nghe được.

“không có gì, Diệp, ngươi cùng Thanh Nguyệt khi nào thì đi Thanh Tiêu?” Bắc Đường Dực vẫn không quay đầu, ánh mắt vẫn như trước nhìn về phía xa, nơi đó có nữ tử hắn thích mà vĩnh viễn không thể tiếp cận, ước muốn không thành.

“Ngày cụ thể còn chưa quyết định, trong thời gian này chờ làm xong mọi việc, Kì Thiên an tĩn lại, sẽ xuất phát.” Hạ Hầu Thần bị tổn thất, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gây chuyện với Kì thiên.

Muội muội Hạ Hầu Thần bị thị vệ của Nam Cung Quyết bắt đi, Hạ Hầu Thần muốn cứu nàng khẳng định là sẽ làm khó dễ với Thanh Tiêu, so sánh xuống, Nam Cung Quyết càng cần Bắc Đường Diệp hỗ trợ, mặc dù có lúc Bắc Đường Diệp căn bản là không thể giúp gì.

“Tốt.” Bắc Đường Dực thản nhiên đáp một tiếng, không có nói thêm gì nữa, ánh mắt lãnh liệt nhìn về phía chân trời.

Đáng tiếc Trẫm là vua một nước, không thể giống ngươi đi ngoạn xung quanh, nếu không, Trẫm cũng muốn đi Thanh Tiêu, nhìn xem nàng có tốt hay không tốt.

Bắc Đường Dực lập tức lại cười tự giễu, nàng cùng một chỗ với Nam Cung Quyết , khẳng định là thực hạnh phúc.

Phía tây, ánh nắng chiếu xuống, làm bóng cây bóng người cùng bóng xe ngựa kéo dài rất dài, xa xa nhìn lại giống như một tầng ánh mặt trời màu vàng.

“Khụ khụ….. Mộng Khê, làm sao nàng biết tiểu viện kia chôn hỏa dược?” Nam Cung Quyết bị trọng thương, mặc dù dược liệu ở biệt viện tốt, nhưng là hắn bị nội thương, trong thời gian ngắn khó mà khôi phục lại nguyên dạng.

Mặc dù bọn họ đi vội, nhưng xe ngựa thật cững vàng, ngồi bên trong cảm giác xóc nảy một chút cũng không có.

“hôm đó, ngươi cùng đám người Bắc Đường Dực, Bắc Đường Diệp đi rồi, ta cùng Thanh Nguyệt ngủ không được, Thanh Nguyệt cũng nghĩ đi biệt viện xem một chút, ta liền tính về biệt viện chờ ngươi. Khi ta cùng Thanh Nguyệt ngồi trên xe ngựa, thấy trong xe có tờ giấy, trên đó viết “Tiểu viện có hỏa dược, Nam Cung Quyết gặp nạn.”Chương 125.3:

Lạc Mộng Khê cầm tờ giấy trong tay đưa cho Nam Cung Quyết: “Vì đề phòng chàng gặp chuyện không may nên ta bảo xa phu đánh xe đi tiểu viện tìm chàng, lại không ngờ xe ngựa nhìn thật tốt lại bị hỏng giữa đường, ta cùng Thanh Nguyệt đành phải chạy đi thông tri cho chàng…”

Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết nhìn tờ giấy chăm chú: “Chữ viết bên trên lộ ra xinh đẹp cùng khí chất bên trong, có chút viết ngoáy là nam mà cũng có thể là nữ.” Đến tột cùng là nhìn không ra là nam hay nữ.

“Mộng Khê, lúc nàng xem tờ giấy có hoài nghi là trò đùa của người khác hay không?” Nếu Mộng Khê không đi tiểu viện tìm ta, ta cùng ba người huynh đệ Bắc Đường Diệp nhất định sẽ chết, đến lúc đó, Kì Thiên, Thanh Tiêu đều đại loạn, Hạ Hầu Thần liền nhân cơ hội thâu tóm hai quốc gia lớn mạnh này, đạt được tham vọng thống nhất thiên hạ.

“Có, nhưng là, chuyện có liên quan đến an nguy của chàng nên thà tin là thật cũng không thể không tin.” Ta cũng không muốn cục cưng còn chưa sinh đã không có phụ thân, một nhà ba người, có cha có mẹ mới là gia đình chân chính.

“Vốn dĩ ta cũng có chút hoài nghi tính chân thật của nội dung trên tờ giấy, nhưng là lúc xe ngựa bị hỏng giữa đường ta đã không nghi ngờ nữa.” Hẳn là có người phòng ngừa ta đi thông tri cho Nam Cung Quyết nên cố ý làm hỏng xe ngựa.

Mà vì sao bọn họ không có xuất hiện ngăn cản ta, hoặc là trực tiếp giết chết ta, như vậy chẳng phải là Nam Cung Quyết sẽ chạy không thoát sao.

“Tiểu viện mai hỏa dược là người của Hạ Hầu Thần làm, tờ giấy này, hẳn là cũng do người của Hạ Hầu Thần viết.” Chỉ có người bên trong của bọn họ mới có thể biết rõ việc này như vậy, viết rõ ràng canh giờ, người ngoài tuyệt đối sẽ không biết được việc này, khó trách Mộng Khê đến đó lại đặc biệt lo lắng như vậy, vì thời hỏa dược muốn nổ đã sắp đến.

Chính là, Bổn vương không sắp xếp mật thám chỗ Hạ Hầu Thần, người viết tờ giấy này vì sao lại muốn cứu Bổn vương, chẳng lẽ Tây Lương xuất hiện nội loạn, có người muốn mượn tay của Bổn vương chèn ép Hạ Hầu Thần.

không có nhiều manh mối, chuyện đáng ghét này cũng không biết rõ ràng trong một chốc, không suy nghĩ nữa, trực tiếp đắp chăn ngủ, sau khi tỉnh chắc cũng đến Thanh Tiêu.

“Mộng Khê, sinh nhật hai mươi tuổi của Bổn vương sắp đến, nàng chuẩn bị lễ vật gì cho Bổn vương?” Nam Cung Quyết nằm lên đùi ngọc của Lạc, khép hờ mắt.

“Lễ vật ta còn đang chuẩn bị, chờ ngày sinh nhật chàng sẽ đưa, cam đoan là chàng sẽ thật bất ngờ.” Lạc Mộng Khê làm đồ lót, tràn đầy tự tin.

“Rốt cuộc là lễ vật gì, thần bí như vậy?” Nghe Lạc Mộng Khê nói vậy, Nam Cung Quyết nhất thời hết buồn ngủ.

“Tạm thời giữ bí mật, nói ra trước sẽ không bất ngờ.” Lạc Mộng Khê thần thần bí bí, đắc ý dào dạt.

“Bổn vương tò mò, bây giờ rất muốn biết.” Nam Cung Quyết ngồi dậy, đang muốn tiến thêm một bước ép hỏi thì Lạc Mộng Khê dời chủ đề.

“Nam Cung Quyết, hôm đó ở Thanh Nguyệt cung, lợi dụng ta cùng Bắc Đường Dực dẫn dụ Bắc Đường Dục hiện thân là chủ ý của ngươi.” Chủ ý kia tuy là bình thường nhưng là không phải mỗi người đều có thể nghĩ ra.

“Ách, Bổn vương thương thế còn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi một chút đã.” Nam Cung Quyết cũng không ép hỏi chuyện lễ vật với Lạc Mộng Khê, lại nằm lên chân Lạc Mộng Khê ngủ.

“Nam Cung Quyết, chàng không sợ ngày đó Bắc Đường Dục sẽ bắt ta đi.” Đến lúc đó, chàng muốn hối hận cũng không kịp.

“Vốn dĩ là Bổn vương muốn tìm người dịch dung thành nàng, ai ngờ tốc độ của Bắc Đường Dục lại nhanh như vậy, Bổn vương còn chưa đưa người đến thế thân hắn đã đến Thanh Nguyệt cung.” Vẻ mặt Nam Cung Quyết vô tội.

“Nhưng là Bổn vương lại lưu ý chặt chẽ nhất cử nhất động của Bắc Đường Dục, hắn không có cơ hội mang nàng đi.” Nguy hiểm của vợ con mình, làm sao Bổn vương lại không để ý.

“nói như vậy, chuyện Bắc Đường Dực động tâm với ta, chàng đã sớm biết.” Đáy mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy nguy hiểm.

“Mộng Khê, thêm một gã nam tử vĩ đại động tâm với nàng, chứng minh nàng thật mê người, thực xinh đẹp, hẳn là nàng phải cao hứng mới đúng, làm sao lại tức giận như vậy?” Hẳn là giận Bổn vương.

Bổn vương thê tử khắp nơi câu ong dẫn bướm, Bổn vương không tính toán với nàng, nàng lại tức giận với Bổn vương.

“Ta tức giận là chàng biết roc Bắc Đường Dực thích ta, còn để ta cùng hắn cùng nhau thiết kế Bắc Đường Dục.” Từ miệng Bắc Đường Dục biết Bắc Đường Dực thích ta, làm ta vô duyên vô cớ đeo trên lưng một phần tình.

“Con người Bắc Đường Dực Bổn vương hiểu rất rõ, hắn là một cái hũ nút, mọi chuyện đều để trong lòng, chỉ cần người khác không đề cập đến, hắn sẽ không nói, cho dù hắn thích nàng đến thế nào, nàng cùng hắn tự tự nhiên nhiên chào hỏi, hắn cũng không có mơ tưởng gì.”

Hơn nữa Lăng Khinh Trần,Lãnh Tuyệt Tình cũng thích nàng, lại không thấy nàng nói chuyện với bọn họ có gì mất tự nhiên đâu.

“Nam Cung Quyết, có phải hay không là muốn ta thay Bắc Đường Dực cám ơn chàng cho hắn cơ hội để ta biết hắn thích ta……….” Đáy mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn ẩn trêu tức còn lộ ra hơi thở nguy hiểm.

“không phải, không phải…….” Phụ nữ có thai khác với người bình thường, không thể tức giận, chỉ có thể dỗ dành, thật đúng là làm khó Bổn vương, “Mộng Khê, hôm nay chúng ta đi suốt đêm. Nàng nghỉ ngơi một chút, miễn cho lại ăn không tiêu.”

Nam Cung Quyết cầm lấy đồ lót trong tay Lạc Mộng Khê đặt qua một bên, ôm lấy nàng nằm xuống: “Chúng ta rời Thanh Tiêu nhiều ngày như vậy, khẳng định làm đã xảy ra rất nhiều chuyện, nghỉ ngơi dưỡng sức trước đên lúc đó sẽ xử lý mọi việc nhanh chóng.” Chương 125.4:

Lạc Mộng Khê vốn định cùng Nam Cung Quyết lý luận chuyện Bắc Đường Dực, nhưng thấy hắn lộ vẻ mặt ủ rũ, thật là mệt đi, liền không nói thêm gì nữa, chờ xử lý xong chuyện Thanh Tiêu, không còn chuyện gì lơn, ta sẽ tìm chàng tính sổ.

Mật báo kia, người làm nàng đi cứu Nam Cung Quyết rốt cuộc là ai đây? Là người của Hạ Hầu Thần, vì sao lại phải cứu Nam Cung Quyết?

Còn nếu muốn ta cứu Nam Cung Quyết, vậy vì sao lại làm hỏng xe ngựa? Chẳng lẽ chủ nhân tờ giấy cùng người phá hỏng xe ngựa không phải là cùng một người?

Nếu thật là như vậy, người làm hỏng xe ngựa vì sao lại không lấy tờ giấy đi, ta không nhìn thấy tờ giấy, nhất định Nam Cung Quyết sẽ chết, vậy vì sao lại làm hỏng xe ngựa kéo dài thời gian của ta……

Mang theo nhiều nghi vấn, Lạc Mộng Khê bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp, sau khi Lạc Mộng Khê ngủ, Nam Cung Quyết mở hai mắt khép hờ, mâu quang càng sâu, sự tình ngày càng phức tạp.

“Ô ô ô.” Thanh âm nhàm chán của tiểu hồ ly vang lên trong xe ngựa. Mỗi ngày ngồi xe ngựa thật nhàm chán, tiểu hồ ly muốn đi chơi, ô ô ô……

Nam Cung Quyết ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc mắt tiểu hồ ly ở một góc xe ngựa, thanh âm tiểu hồ ly im bặt, mắt đen lúng liếng vòng vo, vũng cái đuôi bào lại chính mình. Ngủ, tiểu hồ ly không đi chơi.

Xe ngựa xa hoa đi vào biên giới Thanh Tiêu trong ánh nắng chiều, cát bụi bay lên giống như một bức tranh thành trì hoàn mĩ.

Cùng lúc đó, phủ Thừa tướng, Hương viên, Lạc Thải Vân đang ngồi trang điểm trước bàn trang điểm, búi tóc cao quý xinh đẹp, áo choàng phấn xinh đẹp làm cả người nàng đều xinh đẹp.

Trải qua việc ở miếu hoang, mỗi đêm Lạc Thải Vân đều gặp ác mộng, trong lòng lúc nào cũng có cảm giác không an toàn, cho nên, nàng mua chủy thủ phòng thân, giống như Lạc Mộng Khê, một chút cũng không rời chủy thủ.

Sinh nhật hai mươi tuổi của Quyết sắp đến, ta muốn đưa qua chút lễ vật, tại ngày đó, trước ngàn người chứng kiến, là thời cơ tốt nhất để tính kế cho Lạc Mộng Khê rời khỏi Nam Cung Quyết.

Nếu như có thể gả cho Quyết như ý nguyện, có hắn bảo hộ, ta sẽ không cần mang theo chủy thủ nữa….. (Cindy: cô nàng là sợ sống quá lâu a~~~~)

Đột nhiên trong gương hiện ra khuôn mặt quen thuộc, trong lòng Lạc Thải Vân cả kinh, đột nhiên xoay người nhìn lại: “Lâm Huyền Sương, làm sao ngươi lại có thể ở trong này?” Sau khi Phương Mặc chết, không phải ta đã thả ngươi rồi sao?

“Sắp đến sinh nhật hai mươi tuổi của Nam Cung Quyết, ta chuẩn bị lễ vật cho hắn lại không biết đưa cái gì thì tốt, không bằng Lạc tứ tiểu thư đưa ra ý kiến giúp ta.” Lâm Huyền Sương không chút khách khí ngồi vào bàn bên cạnh châm trà cho mình, giống như đây là nhà nàng.

“Lạc vương gia thích gì, Thải Vân cũng không biết, Lâm cô nương, ngươi không ngại đên hỏi Lạc Mộng Khê xem, nàng là Vương phi của Nam Cung Quyết, khẳng định là hiểu rõ Nam Cung Quyết….”

không biết vì sao Lạc Thải Vân cảm giác Lâm Huyền Sương hôm nay thực không bình thường, có thể nói là rất nguy hiểm, ánh mắt Lâm Huyền Sương làm Lạc Thải Vân sinh ra sự sợ hãi khó hiểu, không nghĩ muốn nói chuyện nhiều với Lâm Huyền Sương, thầm nghĩ mau chóng đuổi nàng ta đi.

“Cũng đúng, hiểu biết Lạc vương gia nhất đương nhiên là LẠc vương phi.” Lâm Huyền Sươngbuông chén trà trong tay, nhìn thẳng Lạc Thải Vân, “Lạc Thải Vân, lấy thân thể dơ bẩn của ngươi, căn bản là không xứng với Nam Cung Quyết, khuyên ngươi một câu, không cần lại dây dưa với hắn……..”

“Lâm Huyền Sương, xin ngươi nói chuyện chú ý một chút, Lạc Thải Vân ta còn chưa xuất giá, làm sao lại thân thể dơ bẩn?” Lạc Thải Vân cự lại không thừa nhận, ánh mắt có chút trốn tránh.

Lâm Huyền Sương cười nhạo một tiếng, đáy mắt lạnh lùng không che giấu trào phúng cùng khinh thường: “Lạc Thải Vân, ngươi cho là Phương Mặc chết, chuyện xảy ra ở miếu hoang là không ai biết sao? Quên nói với ngươi, ngày đó kéo ngươi từ Điện Diêm vương là ta, Lâm Huyền Sương.”

Khuông mặt nhỏ nhắn của Lạc Thải Vân nhất thời trắng bệch không có chút huyết sắc, trâm cài tóc trong tay “bịch” một tiếng rơi xuống.

Nàng nghĩ mọi người biết chuyện đã chết sạch, cho nên muốn giấu diếm việc này xuống, tiếp cận Nam Cung Quyết, cũng không nghĩ là còn có một người biết chuyện, mà người này nàng lại không thể trêu vào.

“Lâm Huyền Sương, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Ta không muốn buông tha cho Nam Cung Quyết, thật sự không muốn, hắn là nam tử duy nhất cả đời này ta yêu, ngoài hắn, ta sẽ không yêu người nào khác.

Tay nhỏ bé của Lạc Thải Vân nắm chặt, ngón tay đâm sâu vào da thịt, máu tươi nhiễm hồng cả bàn tay, nàng lại không hề phát hiện.

Lâm Huyền Sương đứng dậy đi đến cạnh Lạc Thải Vân, mỗi bước đi đều đầy khí phách, giống như tử thần dần đần tiến đến, Lạc Thải Vân bất an lo sợ, buông mắt xuống, không dám nhìn ánh mắt Lâm Huyền Sương.

Từ trên cao nhìn xuống hai vai run run của Lạc Thải Vân, Lâm Huyền Sương lạnh lùng: “không cần lại tiếp cận Nam Cung Quyết, bởi vì, ngươi không xứng với hắn.”

Cảnh cáo xong, không chờ Lạc Thải Vân trả lời, Lâm Huyền Sương xoay người rời đi, vẻ mặt cao ngạo, giống như chính mình ở trên cao cao tại thượng, mà Lạc Thải Vân lại bị nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân.

Khi Lâm Huyền Sương sắp ra khỏi phòng, đột nhiên Lạc Thải Vân ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước lóe lên hận ý mãnh liệt: Lâm Huyền Sương đi chết đi. Ngươi chết rồi, chuyện này sẽ là bí mật.

Tay cầm chủy thủ trên bàn trang điểm, Lạc Thải Vân phóng về phía trước, chủy thủ trong tay hướng thẳng đến tim Lâm Huyền Sương: Lâm Huyền Sương, là ngươi bức ta, đừng có trách ta. Chương 125.5:

Lâm Huyền Sương sắp bước ra khỏi phòng, cảm giác được phía sau có luồng gió mạnh mẽ đánh úp tới, không chút hoang mang, đáy mắt lạnh lùng lóe lên nồng đậm khinh thường, đột nhiên xoay người, đá một cước lên người Lạc Thải Vân đã đến gần trong gang tấc.

Lạc Thải Vân không hề phòng bị, bị Lâm Huyền Sương đá bay ra ngoài, đụng vào trên tường lại bắn ngược trở lại, rơi mạnh xuống dưới, khí huyết bốc lên trong lòng ngực, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân giống như gãy nát.

Thân ảnh yểu điểu của Lâm Huyền Sương trong nháy mắt đi đên trước mặt Lạc Thải Vân, tay nắm lấy cổ áo nàng, hai người đối mặt nhau: “Lạc Thải Vân, muốn giết ta, ngươi còn không có năng lực lớn như vậy, vốn dĩ ta muốn tharcho ngươi một con ngựa, là chính ngươi buông tha cho minh cỏ hội sống…..”

“Ngươi có ý gì?” Đáy mắt Lâm Huyền Sương đầy tính kế cùng âm lãnh làm Lạc Thải Vân thấy sợ hãi.

“Rất đơn giản, mượn thân phận ngươi dùng một chút.” Bàn tay mềm mại khẽ nhấc lên, một đạo ngân châm xuất hiện trong tay, Lâm Huyền Sương cầm ngân châm đâm vào trên huyệt đạo cua Lạc Thải Vân.

“Cứu mạng.”

“A.” Lạc Mộng Khê kinh hô một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, trên trán đầy mồ hôi, tim đập bìm bùm, nhìn bài trí quen thuộc, Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng thở ra: Nguyên lai là nằm mơ.

“Mộng Khê, nàng làm sao vậy?” Nam Cung Quyết xốc màn xe lên, nhìn trời bên ngoài, đã là giờ tý ban đêm rồi.

“không có việc gì, gặp ác mộng.” Làm sao vừa trở lại Thanh Tiêu đã gặp ác mộng, chẳng lẽ, Thanh Tiêu xảy ra chuyện gì.

“Bậy giờ thời gian còn sớm, ngủ tiếp đi, đường đi xóc nảy, mỗi ngày đều chạy, thực là mệt chết, ngày kia chúng ta có thể đến Kinh Thành, đến lúc đó, có thể nghỉ ngơi cho tốt.

Nam Cung Quyết lau cái trán đầy mồ hôi lạnh của Lạc Mộng Khê, muốn đỡ nàng nằm xuống: “Nàng đã có mang ba tháng, chú ý nghỉ ngơi nhiều.” Như vậy nàng và tiểu bảo bảo mới khỏe mạnh.

“Tiền bá, Mộng Khê không thoải mái, xe ngựa chạy châm một chút.”

“Vâng, Vương gia.” Xe ngựa vẫn đang chạy lại vững vàng giống như đã dừng lại, nằm bên trong không cảm giác được chút xóc nảy, ký thuật điểu khiển xe ngựa của Tiền bá thật không sai.

“Mộng Khê, có muốn ăn chút gì không?” Trong xe ngựa đều có tất cả đồ ăn cần thiết, đều mang từ Kì thiên quốc, bây giờ lại là mùa đông, đồ ăn để lâu cũng không hư.

Lạc Mộng Khê lắc đầu : “Ta không có khẩu vị, bây giờ ta nghỉ ngơi trước, trời sáng nhớ đánh thức ta, ta muốn xuống đi dạo một chút.”

Mỗi ngày ngồi xe ngựa thật sự rất khó chịu, lúc đi Kì Thiên tuy là mệt mỏi nhưng không khó chịu như bậy giờ, chẳng lẽ nguyên nhân là cục cưng đang lớn dần.

“Nàng ngủ đi.” Bổn vương xem chừng cho nàng. Nhìn gương mặt điềm tĩnh của Lạc Mộng Khê khi ngủ, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đáy mắt Nam Cung Quyết thâm thúy, khó nén đau lòng cùng sủng nịnh.

đi mấy ngày liên tục, thật sự là vất vả cho Mộng Khê, bây giờ nàng lại có thêm đứa bé, không nên đi tàu xe mệt nhọc.

Khi xe ngựa tiến vào Kinh thành Thanh Tiêu, Lạc Mộng Khê cảm thấy xương cốt toàn thân đều rã rời, về sau tuyệt đối không ở lúc mang thai lại ngồi xe ngựa, thật là mệt chết người.

Khi Nam Cung Quyết đỡ Lạc Mộng Khê vào Vương phủ, Lãnh Tuyệt Tình đang đi ra từ Thư phòng, nhìn quần áo hắn cùng Nam Cung Quyết giống nhau, trong lòng Lạc Mộng Khê sáng tỏ: “Nguyên lai điều kiện các ngươi trao đổi ngày đó là để Lãnh Tuyệt Tình cải trang thành Nam Cung Quyết.” Ở Lạc Vương phủ che mắt người khác.

Lạc Mộng Khê đã mang thai ba tháng, nhưng bởi vì trời lạnh, nàng mặc áo choàng lớn nên Lãnh Tuyệt Tình không nhận thấy: “đi đường thuận lợi đi.”

“Thực thuận lợi, bắt được gian tế Kmif Thiên.” Còn nhân tiện bắt được kình địch Nam Cung Dạ, nay Nam Cung Dạ bị nhốt tại đại lao Kì thiên, không biết Bắc Đường Dực xử lý hắn thế nào.

“Tiểu thư, tiểu thư…..” Biết Lạc Mộng Khê trở về, Băng Lam mừng rỡ chạy nhanh tới, cẩn thận đánh giá Lạc Mộng Khê một phen, “Tiểu thư, người gầy.”

“Ngươi nhìn kĩ lại xem, trong khoảng thời gian này, tiểu thư nhà ngươi ngoài ăn ra là ngủ làm sao có thể gầy được.” Lạc Mộng Khê trêu ghẹo.

Nam Cung Quyết đứng một bên cười không nói, đáy mắt thâm thúy tràn ngập sủng nịnh, Lãnh Tuyệt Tình cũng không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn trời,ưu thương trong mắt càng sâu.

“Ô ô ô” Chủ nhân, người đã quên tiểu hồ ly.

“Tiểu hồ ly thật đáng yêu, tiểu thư, đây là sủng vật người mua sao?” tiểu hồ ly toàn thân lửa đỏ, mắt đen to tròn, hết sức đáng yêu.

“Nó là sủng vật của ta, nhưng là bắt được không phải mua.” Tiểu hồ ly nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết lại không có bắt nó ra: “Băng Lam, đây là Linh hồ, cực kì hiểu tính người, an bài cho nó một phòng nhỏ đi.”

“Tốt, nô tỳ lập tức đi an bài, tiểu thư, ngồi xe khẳng định mệt, người muốn nghỉ ngơi không?” Phòng ngài và Vương gia, Băng Lam ngày ngày đều quét dọn.

“đi nhiều ngày như vậy, thực mệt mỏi, Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình, các ngươi đi bàn công chuyện đi, ta đi nghỉ ngơi trước.” Đem tiểu hồ ly giao cho Băng Lam, Lạc Mộng Khê đứng dậy đi phòng ngủ.

Thân ảnh Lạc Mộng Khê biến mất, Nam Cung Quyết, Lãnh Tuyệt Tình mới thu ánh mắt lưu luyến không rời.

“Lãnh huynh, gần đây Thanh Tiêu có phát sinh chuyện gì lớn không?” Lãnh Tuyệt Tình cải trang thành Nam Cung Quyết ở trong Lạc vương phủ, chuyện tình lớn nhỏ, Lãnh Tuyệt Tình hiển nhiên là biết rõ.

“không phát sinh chuyện lớn gì, chuyện nhỏ cũng có vài chuyện.” Lãnh Tuyệt Tình lạnh lùng, “Lạc Vương gia cùng Mộng Khê đi rồi, Kinh thành Thanh Tiêu căn bản là không có thái bình qua.” Chuyện xảy ra nhìn như là râu ria nhưng liên lụy trong đó sợ là chỉ có người thông minh mới hiểu được.

“Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi Thư phòng.” Xem ra trong khoảng thời gian Bổn vương không ở đây, thực đã xảy ra không ít chuyện.Chương 125.6:

Đêm, Lạc Mộng Khê dùng xong bữa tối, tắm rửa xong, ngồi trên giường khâu quần áo, quá nửa giờ hợi, Nam Cung Quyết đẩy cửa đi vào, một trận khí lạnh cũng theo đến: “Thanh Tiêu còn chưa vào hạ tuyết mà đã lạnh như vậy.”

Nam Cung Quyết cởi áo khoác, bước nhanh ra sau bình phong tắm rửa, nửa nén hương sau, Nam Cung Quyết mặc tẩm y đi vào nội thất, tóc còn chưa cột lên, trên người tản ra khí nóng cùng mùi đàn hương: “Lãnh Tuyệt Tình đâu rồi?”

“Về trà lâu.” Lạc vương gia của Thanh Tiêu chân chính đã trở lại, người giả mạo tất nhiên là khôi phục lại thân phận.

“Các ngươi nói những gì?” Nam Cung Quyết buông màn ngồi vào chăn đệm ấm áp, đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong ngực, “Là ít chuyện vụn vặt, không có chuyện gì lớn.”

Việc nhỏ cũng có thể gặp chuyện mà thành việc lớn, không thể tưởng được Thanh Tiêu phòng thủ nghiêm mật như vậy nhưng là cẩn thận mấy cũng có sai sót, Tây Lương thám tử trà trộn vào, vậy cũng tốt, Bổn vương muốn giết họ chỉ cần động não là có thể, không cần tốn nhiều công sức.

Cúi đầu, nhìn thấy đồ lót trong tay Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết bất bình: “Mộng Khê, nàng chỉ biết làm quần áo cho tiểu tử còn trong bụng kia, khi nào thì Bổn vương mới có thể mặc quần aó của nàng làm?”

“Tay ta làm còn chưa thành thạo, đường chỉ cũng không đều, bây giờ chàng mặc quần áo ta làm đi trên đường, khẳng định là bị người cười chê.” Đường đường là Lạc vương của Thanh Tiêu, mặc quần áo châm phám xấu xí đi trên đường, khẳng định là sẽ bị mọi người vây nhìn.

Nam Cung Quyết đoạt lấy đồ lót trong tay Lạc Mộng Khê, đường chỉ cân xứng, châm pháp thành thục, giống như trong cung làm, nếu gọi cái này là châm pháp xấu xí, vậy trên đời cũng không có quần áo có thể mặc ra cửa.

Càng giận là, không biết từ khi nào Lạc Mộng Khê đã học thêu xong, quần lót này thêu đường viền hoa màu vàng, mười phần đẹp mắt, thật sự là tức chết Nam Cung Quyết: “Lạc Mộng Khê, quần áo này là tự tay nàng làm, chưa bao giờ đưa cho người khác?”

“Đương nhiên, làm quần áo cho con của mình sao có thể nhờ người khác.” Lạc Mộng Khê muốn lầy lại quần lót trong tay Nam Cung Quyết, nhưng lại bị Nam Cung Quyết nhanh tay giành lại, Lạc Mộng Khê cướp không được: “Mộng Khê, ngõn tay nàng làm sao vậy?”

Nam Cung Quyết cầm tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, trên ngón tay có nhiều lỗ kim, tuy rằng bôi qua thuốc nhưng lại chưa khỏi hẳn, có thể nhìn thấy vết thương mờ mờ: “Vì làm quần áo?”

Thấy Lạc Mộng Khê gật đầu, Nam Cung Quyết ném quần lót qua một bên: “Còn vài tháng nữa tiểu bảo bảo mới ra đời, huống chi nàng làm cho hắn một đống lớn quần áo, bây giờ đừng làm, chờ vết thương trên tay khỏi rồi nói sau.”

Xú tiểu tử này may mắn như vậy, còn chưa ra đời Mộng Khê đã quan tâm nhiều như vậy, nếu tương lai không hiếu thuận Mông Khê, chắc chắn Bổn vương sẽ đánh hắn vỡ mông.

Vốn là Nam Cung Quyết muốn Lạc Mộng Khê làm quần áo cho hắn, mà bây giờ ngón tay Lạc Mộng Khê bị thương liền không nói nữa.

“Còn năm ngày nữa là sinh nhật Bổn vương, Mộng Khê, vài ngày gần đây, cái gì nàng cũng đừng làm, làm thế nào cũng đừng đi, ở Lạc vương phủ tĩnh dưỡng cho tốt, ngày sinh nhật Bổn vương, muốn thấy một Lạc Vương phi xinh đẹp có tinh thần, cùng Bổn vương đón tiếp khách khứa.”

“Yên tâm, ta sẽ không để chàng mất mặt.”Ngày sinh nhật chàng, Vương phi của chàng chất định xinh đẹp đến mê người, chỉ mong đồ háo sắc này không cần thấy sắc đẹp lại nổi lên sắc tâm.

Sinh nhật hai mươi tuổi là sinh nhật Nam Cung Quyết muốn đến nhất, chờ mong nhất một ngày này, bởi vì hắn muốn tại ngày này tuyên bố với mọi người hắn có thê tử xinh đẹp, hiền lành, còn có đứa nhỏ chưa ra đời, hắn là người hạnh phúc nhất thế giới này.

Có mẹ con Lạc Mộng Khê bồi bên người, cuộc sống hắn như mật ngọt, chìm đắm trong hanh phúc Nam Cung Quyết hắn chưa từng nghĩ đến, cuộc sống ngọt ngào của hắn với Lạc Mộng Khê sẽ kết thúc ở ngày sinh nhật hai mươi tuổi đó, thời khắc hắn mong muốn chờ mong nhất lại thành thời khắc hắn khó quên nhất, kí ức thống khổ nhất.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Nam Cung Quyết đều đi sớm về trễ, cùng đám người Lãnh Tuyệt Tình thần thần bí bí, không biết đang làm gì.

Vì ngón tay Lạc Mộng Khê có thể hồi phục nhanh một chút, Nam Cung Quyết lệnh Băng Lam trông chừng nàng, trước khi khỏi hẳn vết thương trên tay không cho phép nàng đụng đến kim chỉ.

Vì vậy, mỗi ngày Lạc Mộng Khê trừ ăn thì chính là ngủ, nhân tiện đùa giỡn cùng tiểu hồ ly, thành thực sống như sâu gạo.

Lạc Mộng Khê là người không thể ngồi yêu, cuộc sống thế này, nàng chỉ biết đên ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Nam Cung Quyết, cuộc sống sau đó phải theo ý nàng, nếu không liền đá Nam Cung Quyết vào thu phòng ngủ.

Nguy hiểm gần đến đều có dự cảm, Lạc Mộng Khê ở trong biệt viện, trong lòng lúc nào cũng dâng lên một dự cảm xấu, nàng nghĩ là do mình mang thai, buổi tối nằm mơ cùng không nghỉ ngơi tốt cũng không để ý.

Bóng đêm thâm trầm, Nam Cung Quyết tắm rửa sau bình phong, Lạc Mộng Khê một mình nẳm trên giường, tay cầm một cái hòm tinh xảo, lăn qua lăn lại không ngủ được.

Đến giờ Tý là sinh nhật hai mươi tuổi của Nam Cung Quyết, ta tặng hắn lễ vật này, là đêm nay tặng, hay vẫn là đêm mai đưa cho hắn…….

Ngay lúc Lạc Mộng Khê còn phân vân không biết làm sao, sau bình phong truyền đên một trận tiếng bước chân, Lạc Mộng Khê vội vàng bỏ hòm vào bên sườn, dùng này nọ che lại, nằm trên giường giả bộ ngủ. Lễ vật đêm mai đưa cho hắn đi, bây giờ còn chưa đến giờ Tý.

Trướng mạn bị vén lên, thân thể Nam Cung Quyết mang theo hơi ấm nằm vào chăn gấm: “Mộng Khê, ngủ sớm một chút, dưỡng tinh thần tốt, ngày mai mới có thể đón tiếp khách khứa.”

Sinh nhật hai mươi tuổi của Nam Cung Quyết không tính là long trọng, nhưng là hắn là Vương gia Thanh Tiêu, tương lai là Vua một nước, hắn không muốn long trọng người khác cũng không đồng ý.

Ban ngày khi hắn đi trên đường gạp vài vị quan viên trẻ tuổi, luôn miệng nói muốn đến chúc mừng sinh nhật hắn hai mươi tuổi, nghĩ muốn nịnh bợ hắn, chỉ sợ ngày mai, cửa Lạc Vương phủ bị người đạp phá.

Đương nhiên, cái gọi là đón tiếp khách khứa, chỉ là Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết mặt mày rạng rỡ trước mặt người khác, sau đó về phòng nghỉ ngơi, để quản gia đón tiếp là được rồi, Mộng Khê có thai không thể mệt nhọc.

“Ta biết, ngày mai rất nhiều người sao?”

“Trời Nam biển Bắc đều có.” Giống như khi chúng ta thành thân, nhiều người thả tạp, thương nhân giàu có, vương tôn quý tộc đều có, quan trọng hơn là người kia nhất định đến giupx vui, Bổn vương không ngại cho hắn một phần đại lễ.

Phu canh gõ mõ canh truyền đến từ xa, Lạc Mộng Khê biết đã đến giờ Tý, lặng lẽ xoay người, tay bé nhỏ cầm hộp lễ vật, trong lòng nghĩ Nam Cung Quyết nhìn đến lễ vật này chắc sẽ khiếp sợ cùng vui sướng, Lạc Mộng Khê nhịn không được cười thầm, Nam Cung Quyết xem về sau chàng còn oán thán trước mặt ta thế nào.

“Khởi bẩm Vương gia, Lãnh cung chủ cầu kiến bên ngoài, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Thanh âm bẩm bào của thị vệ vang lên ngoài cửa, Nam Cung Quyết mở to mắt, cười cười xin lỗi Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, nàng ngủ trước đi, Bổn vương đi xem một chút.”

Lạc Mộng Khê không dấu vết thu hồi tay nhỏ bé sắp chạm đến lễ vật: “Chàng đi đi, không cần để ý đến ta.” Lễ vật của ta nhất định phải là đêm mai tặng đêm nay đã đên giờ Tý.

Nam Cung Quyết xoay người xuống giường, mặc quần áo rất nhanh, giúp Lạc Mộng Khê đắp chăn lại dịch dịch góc chăn, sau đó nhẹ nhàng hôn trán Lạc Mộng Khê, rồi mới lưu luyến không rời xoay người đi, đi được vài bước, Nam Cung Quyết thấy ngực nhói lên, giống như sắp phát sinh chuyện gì không tốt.

“Lạc Vương gia, canh giờ đã đến, bọn họ đã bắt đầu hành động.” Thanh âm nhắc nhở của Lãnh Tuyệt Tình đột ngột vang lên, Nam Cung Quyết không kịp suy nghĩ nguyên nhân đau ngực, bước nhanh rời khỏi phòng ngủ.

Muốn chuyện tình tiếp theo kết thúc viên mãn, lòng tràn đầy vui mừng chờ mong hừng đông, khách quý chật nhà, Nam Cung Quyết cũng không biết, vừa rồi hắn hôn trán Lạc Mộng Khê, là hôn biệt ly của họ, đêm nay, là đêm cuối cùng hắn cùng Lạc Mộng Khê ở cùng một chỗ.

—–Cindy:mặc dù không đọc bộ này trọn vẹn nhưng edit đến đây cũng thấy chua sót, tác giả thật biết hành hạ người mà, chương sau sẽ lấy nhiều nước mắt của ta đây!!!!!!!!

“Xì poi chương sau:

Chưởng lực của nữ tử đánh tới ngực Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê tránh không được, thân thủ rất nhanh nắm được cổ tay nữ tử, thân thể mảnh khảnh không thể chịu được một chưởng mạnh mẽ kia, tung bay như cánh hoa tàn xuống vách núi đen.

….

“Mộng Khê, Mộng Khê……” hai đạo thân ảnh một trắng một đỏ chạy đến vách núi đên, Nam Cung Quyết vô cùng đau đơn kêu gào tên Lạc Mộng Khê, thân thể nhảy xuống vách núi đen, muốn đi cứu thân ảnh màu tráng kia.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng Nam Cung Quyết đã sử dụng công lực Thiên cân trụy để rơi xuống nhanh chóng, lại vẫn không thể đuổi theo, thân ảnh bên dưới, thân ảnh quen thuộc của Lạc Mộng Khê cách hắn càng ngày càng xa, càng ngày càng xa………”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK