Gạch ngói rơi xuống như lá rụng, cát sỏi bay tứ tung, bụi mù mịt như sương vụ, cả tòa kiến trúc sụp đổ như đang mai táng một cuộc đời, Tiêu Linh biết Huyết Lang Trại coi như xong rồi.
Tổng hợp thực lực của hắn có lẽ không bằng đối phương, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ mà phải kịch liệt phủ nhận, nhưng hai gã viên mãn giả hợp lại, thì dư sức làm gỏi tên tiểu tử kia.
Chỉ đáng tiếc tuổi trẻ nhưng không hề non nớt, đối phương thậm chí ranh ma lão luyện đến mức vô lý với cái gương mặt mười sáu tuổi non choẹt đó.
Không chỉ đơn giản nhìn ra cái bẫy đã giết bao nhiêu cường giả của hắn và trại chủ, lại có thể trong khoảnh khắc nghĩ ra một kế hoạch tưởng như đơn giản nhưng ẩn chứa quá nhiều hư chiêu, tương ứng với mỗi lần thay đổi suy nghĩ của bọn hắn.
Hay nói đúng hơn, đối phương hoàn toàn dắt mũi bọn hắn!
Đột ngột chuyển từ bị động né tránh sang chủ động công kích, rồi từ đó mượn lực ra vẻ muốn bỏ chạy, nhưng lại bất ngờ lao tới tấn công kẻ muốn chặn đầu, hoàn toàn đi trước bọn hắn một bước.
Nếu người bình thường gặp phải tình thế như vậy sẽ nghĩ rằng đối phương bị hai người quây hao tổn quá nhiều linh lực không thể trụ lâu hơn nên bày ra kế dụ địch rồi ra tay giải quyết nhanh gọn một mục tiêu.
Còn người thông minh hơn, sẽ nghĩ được, đây chỉ là hư chiêu mà thôi, vì dù dụ được địch cũng rất khó nhất kích tất sát, vì thực lực hai bên gần như tương đương, đối phương chung quy vẫn muốn mượn lực để bỏ chạy mà thôi.
Nhưng cả hai suy nghĩ đều chỉ đúng một nửa, ghép cả hai lại mới là mục đích cuối cùng. Đối phương đích xác muốn giải quyết nhanh gọn một mục tiêu, đồng thời cũng sử dụng hư chiêu lòe người, nhưng đằng sau hư chiêu không phải ý đồ bỏ chạy, mà chính là sát kích thực sự.
Một quyền ở góc độ không hiểm chút nào, nhưng lực lượng mười phần, tốc độ lại quá nhanh, hơn nữa lựa chọn thời điểm quá hoàn hảo, khiến Tiêu Linh hắn chỉ còn biết chịu trận.
Lúc này lồng ngực bị xé rách, xương cốt tim phổi đã nát vụn, hắn chỉ còn sống nhờ sinh mệnh cứng rắn của một gã viên mãn giả Đệ nhất Bộ, nhưng thời gian có lẽ không còn nhiều. Mong ước duy nhất lúc này, chỉ đơn giản là được tận mắt nhìn thấy trại chủ giết chết tên tiểu tử kia.
Tiêu Linh chuyển ánh mắt xuyên qua đống gạch vụn, nhìn về phía nam tử trung niên thân hình vạm vỡ. Huyết Lang từ ánh mắt có thể biết được suy nghĩ của họ Tiêu, nhưng hắn có thực hiện được hay không, vẫn cần phải chờ đợi.
- Tiểu tử, ngươi lợi hại! Nếu như không đi đến bước này, ta thật không muốn làm địch với một kẻ như ngươi!
Việt đưa tay lên lau máu chảy ngập ngụa trên miệng, cười lạnh:
- Ta cũng thân bất do kỷ, trách thì chỉ trách Huyết Lang trại sát tính quá nặng, Diêm Vương cũng không thể làm ngơ, hôm nay khó tránh kết cục tận diệt!
- Sát tính quá nặng? Vậy hành vi đồ trại của ngươi hôm nay, có thể coi là sát tính quá nặng hay không?
- Có lẽ là không, bởi vì giết người, vốn dĩ là thiên chức của ta!
- Tại sao nói ra một điều vô sỉ như vậy, ngươi vẫn có thể tỉnh bơ như không?
Dù là một người cực kỳ thâm trầm nhưng Huyết Lang vẫn cảm thấy một cỗ phẫn nộ không hiểu dâng lên trong lòng, thế nhưng đối phương vẫn tỏ ra tỉnh bơ, đưa tay lên sờ mặt nói:
- Ta cũng không biết, hay là do da mặt ta quá dầy nhỉ? Người ta nói độ dày mỏng của da mặt cũng ảnh hưởng tới cảm giác. . .
- Đủ rồi! Muốn nói nhảm, xuống gặp Diêm Vương mà nói!
Huyết Lang quát lớn một tiếng cắt lời đối phương, trong ánh mắt kinh ngạc của Việt, y liên tục đấm bảy quyền vào người, động tác rất giống khi Việt bị Tiêu Linh cuốn lấy, chỉ khác ở vị trí trên cơ thể mà quyền đánh vào.
Tổng cộng có bảy quyền đánh vào thân thể, lập tức da thịt nứt ra, tạo thành những vết giống hệt như bị yêu lang táp trúng, từ đó không ngừng có máu chảy ra, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng tu giả cũng không chịu nổi.
Thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, khí thế trên người Huyết Lang lại tăng vọt, linh lực cuồn cuộn đến mức không thể khống chế, tràn ra bên ngoài cơ thể. Rõ ràng là một bí pháp tăng cường thực lực cực kỳ khủng bố, nhưng xem ra đánh đổi cũng rất lớn, nếu không thì hắn đã sử dụng ngay từ đầu rồi.
- Lang Sát!
Tiếng hét vừa dứt, thân thể Huyết Lang đã xuất hiện trước mắt Việt, máu từ những vết nứt trên cơ thể ngưng tụ thành một đầu huyết lang cự đại, điên cuồng đánh tới.
Việt không có thời gian để suy nghĩ, các ngón tay kết ấn, linh lực từ cơ thể tràn ra ngưng tụ thành một chiếc bảo bình xanh tím chặn phía trước.
Ba!
Khiến hắn bất ngờ là hư ảnh bảo bình lập tức bị huyết lang cắn nát, không ngăn chặn được dù chỉ là một chút. Không còn cách nào khác, Việt chỉ đành dùng quyền đối quyền.
Chỉ có điều lưỡng quyền va chạm, Việt lập tức bay ngược ra sau, lần này không phải là mượn lực bỏ chạy, mà hắn thực sự biến thành con diều đứt dây, lại va đổ một tòa kiến trúc trong thủy trại.
Chậm rãi đứng dậy, Việt phát hiện ra cánh tay phải truyền đến những đau đớn kịch liệt, từ cánh tay đến trước ngực xuất hiện vô số những vết cào, hệt như còn mồi bị một đàn yêu lang xâu xé.
Chuyển ánh mắt về phía Huyết Lang, hắn phát hiện ra khí thế trên người đối phương đã giảm sút đi, có lẽ thời gian tồn tại của bí pháp không được lâu nữa, chỉ có điều không biết hắn có trụ được đến lúc đó không.
- Trại chủ à, giữa chúng ta thực sự có chút hiểu lầm, chi bằng bắt tay giảng hòa, mọi chuyện xí xóa, từ nay không ai nợ ai!
Thấy đối phương lại chuẩn bị muốn lao tới chiến tiếp, Việt vội vàng đưa tay ngăn lại, nở nụ cười còn khó coi hơn chết. Chỉ có điều thiện ý của hắn lại không được đối phương tiếp nhận.
- Giờ mới biết có hiểu lầm sao? Không phải ngươi là Quỷ Vô Thường, được Diêm Vương cử đến phán quyết Huyết lang trại sao? Hôm nay ta giết ngươi, để xem Diêm Vương có dám cử thêm người đến hay không?
- Trại chủ, thực sự chỉ là hiểu lầm! Cứ từ từ, chúng ta ngồi xuống cùng nói chuyện, biết đâu ân oán hóa giải, chúng ta có thể làm bạn!
Huyết Lang cười dữ tợn mỉa mai, thân hình khẽ động, trong chớp mắt đã lao đến tòa kiến trúc đổ nát, đối phương muốn diễn trò, hắn sẽ tiễn xuống địa ngục mà diễn cho Diêm Vương xem.
- Song Lang Sát!
Cho đến lúc này, Huyết Lang cuối cùng bạo phát tuyệt chiêu giấu kín, hai tay hư không nắm quyền, như hai con cự lang lao lên từ đại thảo nguyên, chấn động cả thiên địa.
Ầm ầm ầm!
Huyết quang bảo phủ một nửa thủy trại, quyền kình hung mãnh hoàn toàn bị che giấu, chỉ có những tiếng nổ khiến người ta hồn siêu phách tán là vẫn không ngừng vang lên, áp bách tới Việt.
Một chiêu Lang Sát ban nãy Việt đã không thể chống lại, chiêu này thậm chí còn mạnh gấp đôi, lấy cái gì chống lại bây giờ?
Việt liên tục đánh ra Song Ngư Ấn và Bảo Bình Ấn, đương nhiên hắn biết không làm gì nổi đổi phương, nên vận Nhân Mã Ấn, thân hình lóe lên đã xuất hiện cách đó mấy trượng, muốn bỏ chạy.
Tốc độ của hắn đã rất nhanh, nhưng đối phương còn nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt hai đầu cự lang đã đánh đến, sát tâm vững vàng không thể lay chuyển.
- Dùng đến nó, có lẽ có hy vọng!
Vào thời khắc quan trọng nhất, trên tay Việt đột nhiên xuất hiện một chiếc lông vũ cực lớn màu đen, dài đến gần mét rưỡi. Chân trái tiến lên phía trước một bước, hai tay nắm chặt hắc vũ giơ lên đầu, sau đó bổ xuống.
Toàn bộ linh lực dồn vào một kích này! Sống hay chết, phải đánh cược thôi!
Cây hắc vũ như cự đao bổ xuống, một luồng hắc khí khủng bố bắn ra, nhanh như điện xẹt, hóa thành một dải hắc quang quét tới hai đầu huyết lang đang điên cuồng lao tới.
Vô thanh vô tức, cả hai đầu huyết lang đều bị vỡ làm đôi, tất cả quyền kình đều biến mất, như tuyết mỏng gặp mặt trời, tan biến vô hình.
Trước ngực Huyết Lang xuất hiện một đường cắt lớn, sâu đến tận lưng, máu tươi trào ra. Bản thân hắn thậm chí còn không kịp phản ứng, thân hình chậm rãi đổ sập xuống, ánh mắt vẫn trợn trừng chưa dứt. Đoàn hắc khí nhanh chóng bao trùm lấy thi thể hắn.
Việt ngồi bệt xuống đất, toàn thân vô lực, khó khăn chuyển ánh mắt nhìn cây hắc vũ cắm trên mặt đất, trong lòng nảy sinh sự lo lắng không hiểu.
- Rốt cuộc, còn sống hay không vậy?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK