...........................................................
Tuy trông Lương Diệp thật bất cần đời nhưng hắn cũng rất tinh tế. Con dấu riêng được thiết kế đẹp và cầu kỳ, nằm gọn trong lòng bàn tay, chất liệu gỗ nặng trĩu tạo cảm giác cực thích khi cầm, quẩn quanh là khí phách oai nghiêm của rồng thiêng.
Còn hơi hơi đáng yêu nữa.
Vương Điền thường xuyên lấy ra ngắm nghía, cứ cảm thấy biểu cảm kiêu căng khinh bỉ của con rồng trên đây siêu giống Lương Diệp.
Sáu nghìn binh riêng là con số quá lớn, khi qua Vân Thủy đã bị Tiêu Văn Bách chặn giữa đường.
Lão tướng quân hơn sáu mươi tuổi trông thật oai hùng và tràn trề năng lượng. Ông ấy cầm thanh đao dài ngồi trên lưng ngựa, giọng nói vang dội, ở tít đằng xa mà đôi tai vẫn bị chấn động.
Con dấu riêng của Lương Diệp tiện lợi hơn cả công văn của quan phủ, Vương Điền còn có thể mô phỏng giống hệt nét chữ của Lương Diệp, thành thử lấy bừa một tờ giấy bất kỳ cũng hô biến thành thánh chỉ được. Mỗi lần sử dụng nó, tâm trạng Vương Điền đều ngổn ngang trăm mối, thậm chí nghi ngờ Lương Diệp bất cẩn để quên nó trong tay áo anh.
Nhưng với tính đa nghi trời sinh của Lương Diệp thì sao hắn dám làm thế cho được?
Vương Điền nhen nhóm tí tẹo ý định tạo phản thôi là hắn sẽ có thể khiến anh vạn kiếp bất phục.
Vương Điền hiếm khi gặp phải vấn đề khó nghĩ về Lương Diệp. Song, càng khó thì anh càng phải nghĩ, nghĩ một thôi một hồi lại thành ra ngày càng quan tâm hơn, hận không thể bay thẳng vào chiến trường túm cổ áo hắn hỏi thử xem rốt cuộc hắn có ý gì.
Thế nhưng giờ đây, anh chỉ có thể cất cao giọng trả lời câu tra hỏi của Tiêu Văn Bắc giữa trời gió dần dần lạnh thấu xương.
**
Trong chiếc lều vừa dày vừa nặng, Tiêu Văn Bách quan sát kỹ lưỡng con dấu trên thư, lông mày nhíu chặt: "Vương đại nhân à, không có Hổ phù của Bệ hạ thì bổn soái không có quyền tự tiện điều động binh lực. Với lại thằng bé Tiêu Viêm nhà ta cũng đã dẫn quân gấp rút trở về Đại Đô rồi."
"Xin phép hỏi, tiểu tướng quân Tiêu đã dẫn bao nhiêu quân đi trước?" Vương Điền không hoảng, chỉ hỏi ông ấy như vậy.
Rất rõ ràng, Tiêu Văn Bách cực kỳ dè chừng anh. Ông ấy cũng không định bẩm báo đúng sự thật, chỉ nói: "Trời đã tối, mời Vương đại nhân dựng trại đóng quân nghỉ ngơi sớm chút."
"Tiêu soái, năm ngoái quân phía Nam thống kê báo cáo lên quân số là 326.742 người. Tuy nhiên trên thực tế, hơn ba trăm nghìn người ấy đang phân bổ lần lượt tại Nam Đại Lương, chín quận dọc tuyến Đông Nam, sáu quận tiếp giáp Đông Thần và bốn quận tiếp giáp Nam Triệu. Bây giờ động đến binh lực tại những khu vực đó thì không ổn. Chín mươi nghìn quân chi viện của Nam Triệu hiện đang quanh quẩn tại Trung Châu - Nam Triệu; hễ Đông Thần dám cho quân ra thì Nam Triệu sẽ lập tức đánh vào quận thứ hai mươi bảy của bên họ." Vương Điền nói: "Bệ hạ dẫn theo hai trăm nghìn quân đến thành Tử Nhạn – quận Thanh Bảo trước, kẻ địch phải đối đầu chính là đại quân Lâu Phiền. Ngu Phá Lỗ hiện đang ở tại quận mười sáu Tây Bắc – Đông Thần. Binh lực ở quận Xích Lan của Bắc Lương, hay quận Hoa Đông đều chỉ được mã ngoài. Nếu hắn muốn đánh hoặc vượt qua hai quận này mà Bệ hạ nhanh tay thì khả năng còn ngăn được hắn tại quận Xuyên Tùng hoặc Ninh Minh. Bằng không để hắn vượt Xuyên Tùng, tiến vào địa phận quận An Hán, băng qua Hạc Thủy và thẳng hướng về Tây là tới Đại Đô rồi. Vậy nên Tiêu Viêm vốn không hề đến Đại Đô mà đang qua An Hán. Thêm vào đó, quân số ban đầu bên An Hán là tầm sáu, bảy mươi nghìn, suy ra cậu ấy phải dẫn ít nhất tám mươi nghìn người sang đó. Ta nói đúng chứ?"
Nét mặt Tiêu Văn Bách chùng xuống, ánh mắt nhìn anh thay đổi liên tục, bởi lẽ tình hình phân bổ binh lực là thông tin chỉ những người thân cận với Hoàng đế biết được. Những lời này của Vương Điền trái lại đã trình bày rõ tình hình cuộc chiến hiện giờ.
Hoa Đông đã thuộc về Đông Thần từ vài chục năm trước. Xích Lan thiếu tướng lãnh đạo, kết cục định sẵn cho họ là không thể giữ nổi. Tình huống tốt là tuyên chiến tại Xuyên Tùng hoặc Ninh Minh; tình huống xấu là đấu nhau tại quận An Hán - nơi mà đằng sau chính là Đại Đô, thua cuộc thì mất nước, thắng cuộc cũng chẳng còn thể diện là bao.
Đúng thực Tiêu Viêm đã dẫn chín mươi nghìn quân đến quận An Hán, chẳng qua hiện giờ mới chỉ có Lương Diệp và ông ấy biết về chuyện này.
"Ta chỉ cần sáu nghìn quân." Vương Điền thấy vẻ mặt ông ấy thư thái hơn thì nói tiếp: "Sáu nghìn binh mã này là binh riêng của Triệu đế. Ta mượn sáu nghìn quân của Tiêu soái chẳng qua chỉ để bổ sung phòng hờ. Ngài lọc ra những người già yếu bệnh tàn không thể dùng đem cho ta là được. Sau này Bệ hạ có truy tra xuống, một mình Vương Điền sẽ chịu trách nhiệm. Nếu sáu nghìn quân này giữ vững được Đại Đô thì dẫu bị Bệ hạ chém đầu, ta sống cuộc đời này cũng không uổng."
Tiêu Văn Bách nhắm mắt lại, thở dài nặng trĩu.
Nến trong lều lớn sáng tới nửa đêm. Hôm sau, Vương Điền miễn cưỡng gom đủ đội quân mười hai nghìn người, khởi hành.
**
Khi họ đến huyện Quảng Viễn, Bách Lý Thứa An đứng nhìn biển người đen nghìn nghịt ngoài thành còn tưởng Nam Triệu đổi ý đánh tới đây. Mãi tới lúc Vương Điền tự giới thiệu và trình bày mục đích đến, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong nha môn huyện hãy còn treo cờ trắng. Bách Lý Thừa An đang vận bộ đồ tang, trông tiều tụy đi hẳn. Mặc dù chưa từng gặp chính chủ "Vương Điền" nhưng y đã nghe tên tuổi người này từ lâu... chủ yếu về cái mác nịnh thần gian xảo cùng với những câu chuyện phong lưu ướt át giữa anh và Lương Diệp. Thông tin truyền từ Đại Đô đến được huyện Quảng Viễn thường đã bị bóp méo hoàn toàn. Xưa nay Bách Lý Thừa An không tin lời đồn, do vậy chỉ tỏ thái độ bình thường với Vương Điền.
"Lão thái phó trên trời có linh thiêng thấy được tấm lòng hiếu thảo của Bách Lý đại nhân chắc hẳn cũng được an ủi." Vương Điền nói: "Chẳng qua hiện nay, Đại Đô đang gặp mối nguy trong gang tấc. Hiển nhiên đây không phải mong muốn của Thái phó. Không biết Bách Lý đại nhân có bằng lòng theo ta về Đại Đô hay chăng?"
Nét buồn thương trong mắt Bách Lý Thừa An chưa vơi đi. Nghe anh nói thế, y sửng sốt: "Không có ý chỉ từ Bệ hạ, hạ quan..."
"Bệ hạ có thư viết tay, đặc biệt ân chuẩn cho Bách Lý đại nhân quay về Đại Đô cúng bái ân sư." Vương Điền điềm nhiên đưa thư cho y.
Đọc xong, Bách Lý Thừa An đỏ mắt quỳ xuống, lạy ba lạy về phía Đại Đô, nghẹn ngào nói: "Thần – Bách Lý Thừa An, tạ long ân của Bệ hạ!"
Vương Điền xem cảnh này đến khó chịu. Anh đứng dậy kéo áo y: "Bách Lý đại nhân, việc này không thể chậm trễ, chúng ta khởi hành luôn nhé."
Bách Lý Thừa An hiểu Đại Đô đang nguy cấp, gật đầu nặng nề.
**
Càng về phía Bắc trời càng lạnh, Vương Điền bọc mình trong áo lông chồn, nghiên cứu bản đồ bốn nước cùng Bách Lý Thừa An.
Bách Lý Thừa An sở hữu diện mạo hiền hòa, vóc dáng gầy hơn hẳn Vương Điền, có vẻ còn dễ bị lạnh hơn cả anh. Vương Điền rất hào phóng chia cho y một tấm áo lông chồn trắng muốt mềm mại. Công tử khoác áo đoan trang nhã nhặn, tựa bậc nhã sĩ bước ra từ trong tranh cổ.
"Hồi còn ở Đại Đô, ta thường nghe Lạc Hoằng nhắc đến ngài. Huynh ấy dành cho ngài rất nhiều lời khen. Giờ gặp mới thấy Lạc Hoằng nói vẫn có phần khiêm tốn." Trong cuộc trò chuyện với một người lạ, việc nhắc đến người mà họ quen biết luôn giúp kéo gần khoảng cách nhanh chóng.
Vương Điền áp dụng chiêu này đến nhẵn mặt rồi, nào ngờ Bách Lý Thừa An nghe tên Kỳ Minh thì nét mặt lại cứng đờ, ít vẻ mâu thuẫn toát lên nơi ấn đường: "Ta và sư huynh đã không gặp nhiều năm."
Vương Điền lập tức biết điều không đề cập đến nữa, kiên nhẫn nghiên cứu bản đồ với y.
"Tuy hành động của Bệ hạ hơi thiếu thỏa đáng... nhưng cũng khó tìm ra biện pháp khác tốt hơn." Bách Lý Thừa An nhìn vào vị trí Đại Đô trên bản đồ: "Chỉ có điều... Bệ hạ lập Thái tử, lại cho ba người Yến Trạch, Thôi Vận, Biện Thương vốn đã không hợp nhau về chính kiến quyền giám quốc tạm thời. Mất đi nhà họ Thôi nhưng vẫn còn các thế gia khác, về lâu về dài ắt sẽ nảy mầm tai họa."
Vương Điền chụm tay áo: "Hiện nay, hai nhà Biện - (???) đang trên đà vươn lên; ba nhà Tăng - Hứa - Phùng ngồi vững đài sau. Nhà họ Đàm thì đang độ mặt trời ban trưa, các mối quan hệ rườm rà rối ren. Cục diện Đại Đô không được sáng sủa."
Bách Lý Thừa An nói: "Đại nhân quên nhà Bách Lý rồi sao?"
Vương Điền ngước mắt, cười với y: "Sơ suất của ta."
Bách Lý Thừa An nói: "Từ khoảnh khắc vào triều làm quan, ta đã thề rằng cả đời này sẽ một lòng vì nước vì dân, con đường thăng chức chỉ toàn dựa dẫm vào sự xem trọng cất nhắc của Bệ hạ và thầy, thành thử dù mối duyên người nhà với nhà Bách Lý vẫn còn nhưng lại thiếu đi mặt tình cảm. Đại nhân không cần phải quan tâm đến ta."
Những lời này nghe thật tuyệt tình, nghiễm nhiên mang phong thái diễn xuất của Thôi Vận. Anh cũng đã hiểu vì sao Văn Tông và Kỳ Minh nói rằng Bách Lý Thừa An ngạo nghễ đến cứng rắn quá. Tuy nhiên, anh lại đánh giá rất cao điều này.
**
Khi bọn họ ra khỏi quận Hà Tây, tin thắng lợi truyền tới từ tuyến đầu – nơi Lương Diệp dẫn quân ra trận. Cuối cùng, Vương Điền cũng nhận được một phong thư gửi về từ phương Bắc.
Anh nhìn bốn chữ "Thân gửi Trọng Thanh" vài lần liền, mới rút giấy thư ra.
Chỉ có một tờ mỏng.
Đầu thư là bốn chữ "Gửi vợ Trọng Thanh" chói lóa. Thằng oắt Lương Diệp này còn cố tình nhấn bút tô lại vài lần, như thể sợ anh không chú ý đến.
Vương Điền siết chặt giấy thư, nhịp thở bất giác dồn dập hơn phần nào. Trên thực tế, anh chưa vun vén được bao nhiêu tình cảm với cái tự "Trọng Thanh" này, dù sao thì người hiện đại cũng không có thói quen nhắc đến tự. Anh chủ yếu sử dụng nó trong xưng hô với những văn nhân chú trọng lễ nghĩa như Kỳ Minh, Sở Canh... Còn Lương Diệp xưa nay toàn gọi cả tên lẫn họ của anh. Hầu như lúc nào anh gọi Lương Diệp là "Tử Dục" cũng có ẩn ý khác. Thế nhưng, hiện giờ, Lương Diệp gọi tự của anh một cách đứng đắn, dẫu chỉ viết trong thư thôi nhưng vẫn đem đến cho anh một cảm xúc vững chãi nào đó.
Tựa hồ tới tận giây phút này, hai chữ "Trọng Thanh" mới đáp xuống người anh hoàn toàn.
Ngoài danh xưng đầu thư thì nội dung rất dễ hiểu. Muốn anh về Đại Đô ứng biến linh hoạt, tiện thể tới nơi hai người họ hẹn ước lấy một phần thánh chỉ.
Như thể quyết định quay về Đại Đô của anh quá đỗi bình thường.
Cầm thư, cõi lòng Vương Điền ngổn ngang trăm mối, không miêu tả rõ được cảm nhận hiện tại của mình. Hơi bức bối, thêm phần sung sướng khó hiểu, hai thứ cảm xúc quấn quýt lấy nhau. Cho đến khi đọc được dòng cuối – "Chồng khỏe mạnh lắm, chớ hoài nhớ mong", anh đã không nhịn nổi nữa.
Vương Điền cất thư vào tay áo. Trước ánh nhìn thắc mắc của Bách Lý Thừa An, anh bình tĩnh nói: "Phu nhân ở nhà gửi thư, để Bách Lý đại nhân chê cười."
Bách Lý Thừa An thầm nói: Quả nhiên lời đồn về Vương Điền và Bệ hạ có phần đúng. Y lịch sự đáp: "Vậy chứng tỏ đại nhân và phu nhân yêu thương nhau rất đỗi mặn nồng."
"Đúng vậy, em ấy bám lắm, làm gì cũng muốn ta ở bên." Vương Điền cười khẽ: "Có điều dạo này trưởng thành hơn hẳn, khiến người ta thật là vui."
Ánh mắt Bách Lý Thừa An nhìn Vương Điền thêm phần kỳ lạ.
Tâm trạng Vương Điền tốt lên bằng tốc độ mắt thường thấy được: "Qua Đan Dương là đến Đại Đô. Khi ấy còn một việc muốn nhờ Bách Lý đại nhân trợ giúp."
Bách Lý Thừa An nói: "Mời đại nhân nói."
**
Tại thành Trạch Cam, quận Thanh Bảo.
Gió lạnh thổn thức, bản đồ treo cao, mùi máu trong phòng chưa tan hết, ngọn nến tỏa ánh sáng mờ chiếu rọi máu loãng trong chậu đến âm u quái lạ.
Lương Diệp ném khăn vào chậu, nghe vậy thì nhếch môi: "Vương Điền rời khỏi quận Hà Tây rồi?"
"Vâng ạ." Mật thám quỳ dưới đất thưa: "Đại nhân dẫn theo sáu nghìn binh riêng từ nước Triệu, sau đấy mượn thêm sáu nghìn binh mã ở chỗ Tiêu soái, đưa cả đại nhân Bách Lý Thừa An đi cùng, nhờ con dấu cá nhân của Bệ hạ mà đã thuận lợi thẳng tiến về Đại Đô."
Lương Diệp nhướng mày nói: "Hắn về vội vậy, cứ như sợ người ta không biết hắn muốn mưu quyền đoạt vị không bằng."
Mật thám không dám đáp câu này, chỉ biết ngoan ngoãn quỳ dưới đất.
"Dặn Sung Hằng xử lý bọn ám vệ tạo phản kia trước khi Vương Điền về cung." Lương Diệp ném thư cho gã: "Đỡ bẩn mắt hắn."
Lần này, mật thám cũng thoáng sửng sốt, hỏi: "Cả người vô tội lẫn có tội ạ?"
Còn rất nhiều người có khả năng là người vô tội bị liên lụy.
"Toàn bộ." Lương Diệp cười lạnh lùng, khí thế chết chóc hãy còn ngưng đọng nơi khuôn mày. Đời này hắn hận nhất lũ lừa lọc phản bội người khác. Dù là ám vệ bị mua chuộc hay tay trong Ngụy Vạn Lâm để lại, hắn không nghiền xương chúng thành tro thì không tài nào giải tỏa mối hận này.
Tiếng kèn một lần nữa vang lên ngoài thành.
Lương Diệp khẽ híp mắt, nở nụ cười tươi hưng phấn và khát máu: "Trẫm thế mà lại không biết đánh giặc thú vị vậy cơ đấy."
Nhớ đến cảnh tượng xác chết đầy rẫy khắp núi đồi thảm khốc ngoài thành và một dãy thi thể các tướng lĩnh Lâu Phiền đang được treo trên lầu canh, ám vệ quỳ dưới đất nhất thời sởn gai ốc.