Beta: Lia
______________
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Trần gia ở chỗ này không có nhiều người quen, vốn tưởng rằng những tiếng bước chân đó là khách nhà hàng xóm, không ngờ lại dừng lại trước cửa Trần gia.
Hơn nữa, rất nhanh đã vang lên tiếng đập cửa.
Nói đúng hơn là tiếng phá cửa.
Tiếng động thế này ai cũng có thể nghe ra được người tới chẳng có ý tốt gì.
Ba Trần nghi hoặc thoáng nhìn về phía cửa: "Miểu Miểu, ba đi xem là ai đến, con vào phòng trước đi."
Tuy cảm thấy có thể là có hiểu lầm gì đó, mở cửa hỏi rõ ràng là được nhưng phản ứng đầu tiên của ba Trần lại là bảo con gái trốn đi trước, tránh để người ta lỡ tay làm bị thương.
Dư Miểu rất nhanh lại nhớ đến đám người trong cốt truyện gốc.
Vốn cho rằng Tiếu Nguyễn lúc này hẳn đã vì chuyện bản thảo biến mất và những chứng cứ kia làm phiền không thể giở trò được nữa, không ngờ cô ta vẫn đi con đường lệch lạc này.
Ánh mắt cô rét lạnh, hơi vờ che giấu rồi nói với ba Trần: "Ba, chắc là bạn học của con đến gọi con về lại trường. Mấy ngày nay đang bận làm luận văn tốt nghiệp, đột nhiên con muốn về thăm nhà, mấy bạn học của con mới lại đây với con. Chắc là bọn họ đứng chờ hơi sốt ruột mới lên tầng giục con đấy. Ba cứ vào phòng nghỉ ngơi trước đi, con về trường đây, ngày mai con lại về thăm ba."
Trần Miểu ở nhà vẫn luôn thành thật, nếu nói dối thì sẽ đỏ mặt, là một cô gái hiền lành ngoan ngoãn.
Ba Trần nghe con gái nói vậy, đương nhiên sẽ không hoài nghi cô, vội vàng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được, nếu con bận quá thì ngày mai cũng không cần về đâu, ba ở nhà rất khỏe."
Dư Miểu cũng không phải là Trần Miểu, trên thương trường đã luyện thành bản lĩnh cáo già, đương nhiên sẽ không vì một lời nói dối thiện ý mà đỏ mặt, điềm tĩnh nói: "Con biết rồi, chỉ là cứ viết luận văn mãi nên mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi thả lỏng chút thôi!"
Quả nhiên, vừa nghe cô nói như vậy, ba Trần lập tức sửa lời, còn nói ngày mai sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Đợi ba Trần vào phòng, tiếng gõ cửa bên ngoài lại càng thêm mạnh bạo, dường như ngay sau đó liền có thể phá cửa xông vào.
Dư Miểu sợ ba Trần sẽ nghi ngờ, cũng không dám chần chừ nữa, mắt nhìn một vòng quanh phòng, suy nghĩ một chút, cô dựa theo ký ức của Trần Miểu lấy ra một thứ từ trong ngăn kéo, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Thuận tay đóng luôn cửa vào.
Đứng ngoài cửa quả nhiên là ba, bốn cô gái.
Gương mặt mỗi người đều có vẻ non nớt, vừa nhìn là biết trẻ vị thành niên.
Nhưng lúc này đầy vẻ ngạo mạn, biểu cảm hung dữ, vẻ phúng phính đáng yêu của trẻ con đều bị lấn át trở thành dữ tợn.
Vừa thấy cửa mở ra, mấy người này lập tức lên tinh thần.
Không ngờ người xuất hiện lại không phải ông già bọn họ nhắm tới, mà là một cô gái trẻ.
Mấy người cuống quýt liếc nhau, nhưng có đồng bọn đi cùng nên rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Thấy người này lạnh lùng yên tĩnh, đoán được ngay ra thân phận của đối phương.
Đây chắc chắn là Lâm Thủy gì đó kia!
Trước đó bọn họ đã nhờ người điều tra địa chỉ của gia đình Lâm Thủy, tuy nói tin tức cụ thể thì không rõ lắm nhưng Lâm Thủy có một người cha tàn tật, điều kiện trong nhà không tốt, bọn họ cũng đều biết.
Họ biết Lâm Thủy hình như là học trong cùng thành phố này, ngày thường không hay về nhà.
Bọn họ mới tụ tập lại căn bản là chẳng lo một lão già tàn tật sẽ làm gì được mình.
Vì thế liền hẹn nhau cùng hành động.
Mấy người hôm nay đến đây chính là muốn hù dọa ba Trần, cho ông biết sợ, quản cho tốt con gái nhà mình, đừng có mơ lại gây phiền phức cho Tiếu Nguyễn.
Ai ngờ vừa mới đến lại gặp phải chính chủ.
Càng tốt!
Trực tiếp uy hiếp luôn Lâm Thủy không phải càng tốt sao?
Mấy người bọn họ đều là vị thành niên, dù phạm pháp cũng sẽ không phải chịu sự trừng phạt quá lớn.
"Cô là Lâm Thủy?" Cô bé cầm đầu kia vẻ mặt kiêu căng nhìn Dư Miểu, vênh váo tự đắc hỏi.