Editor: Bao Tô Bà 🍃
###
“Hơn nữa, giờ giả sử muội lưu lạc hoang đảo, võ công quan trọng hay là kiếm ăn, nấu cơm dã ngoại quan trọng hơn? Trên đời này mỗi người sẽ có một sở trường riêng, mạnh yếu bất định. Kẻ mạnh sẽ có lúc gặp nạn, kẻ yếu cũng sẽ có lúc xoay người, cảnh ngộ khác nhau, kết quả dẫn đến đương nhiên sẽ khác biệt. Chúng ta giảng dạy thân là kẻ mạnh phải bảo vệ, giúp đỡ kẻ yếu, thật ra là có hy vọng nhỏ nhoi khi gặp bất trắc cũng sẽ nhận lại được sự bảo vệ như vậy. Làm như vậy không phải vì ai khác, mà là vì chính mình.”
Sư An nghiêm túc từ tốn nói cho Tức Hi nghe. Tức Hi hoảng hốt, không phải tất cả mọi thứ nàng đều nghe hiểu nhưng lại có vẻ rất có đạo lý.
Nàng suy nghĩ rồi nói: “Vậy chẳng phải trợ giúp người khác cũng là một loại giao dịch hay sao.”
“Lúc ấy dưới chiêu ma đài, muội cứu Tư Vi là vì muốn giao dịch thứ gì đó sao?”
“Muội…” Tức Hi lập tức không đáp được.
“Có đôi khi trợ giúp là giao dịch, nhưng đa phần đều là…”
Sư An chỉ vào lồng ngực chàng rồi đến nàng: “Lấy tâm đổi tâm.”
Tức Hi giật mình, cậy mạnh hỏi lại: “Nếu không đổi được tâm thì sao?”
“Đương nhiên sẽ có lúc không đổi được, nhưng nếu cứ làm vạn lần rồi lại sợ mất một lần thì sẽ chẳng làm được chuyện gì trên đời, muội thấy có đúng không?”
Sư An vẫn mỉm cười. Dưới sự kiên nhẫn giải thích của chàng, Tức Hi chỉ đành bại trận. Nàng nhìn Sư An một lúc lâu mới hậm hực nói: “Muội cứ tưởng rằng huynh sẽ nói với muội thiện lương là bản tính của con người linh tinh…”
“Bản tính của con người không phân thiện ác, chỉ có xu lợi tị hại[1]. Nếu thiện lương giống như bản năng ăn cơm ngủ nghỉ, vậy khi ấy ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ muội từng gặp vị Tinh Quân nào dạy người ta ăn cơm ngủ nghỉ rồi sao?”
[1] Xu lợi tị hại: thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác. Đó là thói đời.
Ngữ khí của Sư An vừa dịu dàng vừa mang theo trêu chọc.
Tức Hi nghe vậy thì bật cười thành tiếng, nàng nói: “Được rồi được rồi, huynh thắng huynh thắng, huynh nói có đạo lý.”
Kết quả biện luận đã có, nàng bèn đứng dậy định rời đi, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt sắc bén của A Hải. Giọng nói Sư An vang lên từ đằng sau: “Muội sao chép lại sách văn học Tử Thứ sư huynh dạy một trăm lần trước đi đã.”
Tức Hi kinh ngạc quay đầu lại, tức giận bất bình nói: “Muội đã nhận thua rồi mà!”
Sư An thoáng mỉm cười, ung dung nói: “Vậy vẫn phải chép.”
A Hải sử dụng bạo lực không hề nể tình, còn Tức Hi thì chẳng hề thích khóc lóc om sòm trước mặt Sư An. Nàng đành phải bê một chiếc ghế nhỏ tới, cả ngày ngồi chép sách ở Tích Mộc đường. Trong lúc chép, nàng luôn tìm đủ mọi loại lý do như đau đầu, sốt não, quá mót linh tinh để trốn khỏi đây, nhưng cứ chạy vài bước đã bị A Hải bắt trở về, xách đến trước mặt Sư An.
Sư An nhìn thấy nàng đã chép xong sách thì tri kỷ nhắc nhở: “Chỗ này muội viết sai chính tả rồi, mấy chữ này thì mờ quá không nhìn rõ, phải cẩn thận sửa lại.”
Tức Hi cảm thấy người sư huynh này đúng là khắc tinh với mệnh của nàng.
Sau khi Tức Hi được Sư An dạy dỗ thành dễ bảo, Bách Thanh như thể được đại xá, trực tiếp ném việc quản giáo Tức Hi cho Sư An, còn muốn nàng dọn đến ở cách vách Sư An. Một đoạn thời gian rất dài Tức Hi luôn cảm thấy buồn bực. Nàng càng ngày càng nhận thấy lời Sư An nói có đạo lý, còn có dự cảm rằng bản thân rất có thể sẽ biến thành tiểu thư khuê các thực thụ. Cuối cùng nàng cũng lén lút viết thư gửi cho người cha đã hơn một năm không liên lạc.
Ai ngờ cha nàng chẳng những không lo lắng cho nàng, còn vô cùng vừa lòng đối với việc nàng vào Tinh Khanh cung. Trong thư hồi âm bảo nàng tiếp tục giấu giếm thân phận ở lại Tinh Khanh cung học tập, đến lúc đó lừa một cái tinh mệnh về, còn có thể giúp chuyện buôn bán của Huyền Mệnh lâu thêm tấp nập.
Đây là cha ruột thật đấy à?
Tức Hi buồn bực vô cùng, thế là vào một đêm nguyệt hắc phong cao[2], nàng thu dọn châu báu nữ trang, chuẩn bị rời khỏi Tinh Khanh cung đi lưu lạc chân trời.
[2] Khi nói tới "nguyệt hắc phong cao", có ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu.
Cung quy có nói sau canh ba cấm ra cung rời núi, nhưng mà từ trước tới nay Tức Hi không thèm đặt mấy quy củ này vào trong mắt. Dựa vào bản thân tự mình tỉ mẩn nghiên cứu, cuối cùng cũng công phá được phú chú niêm phong cửa. Kết quả nàng lại gặp phải quỷ đập tường[3] trong núi, mãi cho đến khi được Sư An đi trực đêm cứu ra.
[3]Quỷ đập tường: Quỷ Đập Tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
Hoá ra phù chú niêm phong cửa kia có vài tầng, sau khi tầng thứ nhất bị phá người giải chú sẽ bị kéo vào trong mê trận, nhưng người đó lại không hề biết, phá được càng nhiều tầng sẽ càng nguy hiểm. May mắn Tức Hi mới chỉ giải được tầng một của phù chú, nếu không mạng nhỏ của nàng sợ là khó mà giữ được.
Sư An không tức giận, không mắng nàng. Nhìn toàn thân nàng toàn là vết thương, chân tay luống cuống ngồi bệt dưới đất, chàng không nói một lời cõng nàng về.
Tức Hi nằm trên lưng Sư An ôm cổ chàng, nhỏ giọng nói: “Huynh giận à?”
“Ừ.”
“... Người suýt chết là muội mà, huynh giận gì chứ…” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Chính bởi vì muội không quý trọng mạng mình nên huynh mới tức giận. Cung quy đã nói rõ không được động tới phù chú vào lúc nửa đêm, hung hiểm không thể phá. Muội cảm thấy tất cả chúng ta đều đang lừa muội, hay là cảm thấy muội lợi hại hơn tất cả mọi người, chỉ có mình muội mới có thể bình yên vô sự đi ra ngoài? Có phải muội thấy chúng ta là lũ ngốc tuân thủ quy củ, chỉ có không tuân thủ quy củ mới là thông minh?”
Những lời này nhắm thẳng vào chỗ hiểm khiến Tức Hi nghe xong nhất thời không biết phản bác ra sao. Thật ra khi nàng mới tới Tinh Khanh cung đúng là có một ít cảm giác với đồng môn như kiểu mèo hoang gặp mèo giữ nhà ngạo mạn, âm thầm đặt bọn họ ở mặt đối lập, cho nên mới mỗi ngày không phục cái này, khó chịu cái kia.
Tức Hi trầm mặc giây lát mới nói: “Từ nhỏ muội đã được bảo rằng không được tin tưởng người khác, lời người lớn nói đều là để lừa trẻ con.”
Bước chân của Sư An thoáng dừng lại, chàng thở dài một tiếng nói: “Có ta ở đây, nếu muội chịu tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không cô phụ lòng tin của muội.”
Mũi Tức Hi chua xót, nàng nói: “Nhưng nếu muội cô phụ huynh thì sao bây giờ?”
Sư An khẽ bật cười.
“Muội còn biết lo lắng thế này là huynh mừng rồi.”
Ngày ấy, màn đêm ảm đạm, không trăng không sao, tấm lưng của Sư An thật sự rất rộng lớn, ấm áp. Tức Hi nhỏ giọng nói: “Tối thật đấy.”
Dừng một lát, nàng nói tiếp: “Muội thấy, hơi hơi đau.”
Sư An lập tức bước chậm lại, đi đường càng ổn định hơn. Tinh đồ trên trán phải sáng lên, đom đóm thuận gió bay tới bị hấp dẫn vây quanh bọn họ, ánh sáng toả ra lấp lánh sáng ngời như ngân hà.
Là màu vàng lấp lánh mà Tức Hi thích nhất.
Từ đó về sau, Tức Hi không còn mang ý niệm rời đi nữa, nàng ở lại Tinh Khanh cung suốt bảy năm ròng.
Dưới sự bảo ban của Sư An, tâm phòng bị nặng nề của nàng với mọi người ở Tinh Khanh cung dần dần tiêu tán. Tuy các phương diện khác vẫn hành xử khác người nhưng đã từ từ dung nhập vào chúng sư huynh muội. Sau đó, Tức Hi bỗng nhiên nghĩ, Sư An hình như là người duy nhất thành công thay đổi con người nàng.
Khi Sư An 18 tuổi, nàng 12 tuổi, năm ấy Sư An bắt đầu thí luyện mỗi năm một lần.
Nghe nói vận mệnh chú định, mỗi vị Tinh Quân đều sẽ có thí luyện, nhưng chỉ có Thiên Cơ Tinh Quân là có thí luyện cụ thể nhất. Sau khi trưởng thành, mỗi năm chàng sẽ có khoảng thời gian ba tháng mất đi tất cả ký ức, bị tinh mệnh an bài tới nhân gian để chịu nỗi khổ nhân thế. Đủ chín năm mới kết thúc. Trước đây, rất nhiều Thiên Cơ Tinh Quân không thể giữ vững bản tâm trong cuộc thí luyện, hoài nghi bản thân nên thất cách mà chết.
Nhưng dường như Sư An không hề sợ hãi, khi rời cung chàng vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, ngược lại còn tới an ủi đám người Tức Hi, Bách Thanh, Tư Vi đang lo lắng không thôi. Lúc này sư phụ cũng không bế quan, ông bước tới dặn dò Sư An rất nhiều điều.
Sư An vừa đi, Tức Hi đã được giải phóng, lần nữa trở thành đối tượng khiến các vị tiên sinh dạy học phải đau đầu. Nhưng so với trước đây nàng đã thu liễm rất nhiều, biết đạo lý một vừa hai phải. Đối mặt với vẻ mặt tức giận của Bách Thanh sư huynh cũng biết nhận sai nói lời xin lỗi, chỉ là những thủ đoạn bướng bỉnh và trò đùa dai vẫn rất ít người có thể bắt được.
Tự do một thời gian dài, Tức Hi lại không quá muốn Sư An trở về nữa, âm thầm nghĩ rằng, tốt nhất là thời gian thí luyện của chàng có thể kéo dài thời hạn, như thế nàng có thể tiêu sái thêm một khoảng thời gian.
Đáng tiếc, sư phụ bấm tay tính toán, thí luyện của Sư An sắp kết thúc đúng hạn, vì thế đưa Bách Thanh và Tức Hi cùng đi đón Sư An.
Nơi Sư An thí luyện lần này là Ký Châu. Tức Hi ở trên núi đã từng nghe thấy rất nhiều người nói rằng, mấy năm nay Ký Châu liên tục đại hạn, hạn hán xong lại gặp lũ lụt, ngàn dặm không có lúa thu hoạch, xác chết nạn dân la liệt khắp nơi, là nạn đói trăm năm khó gặp.
Trước đây nàng không hề có bất luận cảm xúc chân thật nào với hai từ nạn đói.
Nàng đi theo sư phụ và Bách Thanh xuống núi, một đường đi thẳng tới Ký Châu. Trên đường đi, khất cái ngày một nhiều, thi thể ngày càng nhiều, nàng mới dần hình thành khái niệm. Chờ đến lúc tới nơi gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất thuộc huyện này, nàng mới cảm giác được sợ hãi.
Vỏ cây nơi đó đã bị lột sạch, đưa mắt nhìn quanh, không còn trông thấy bất cứ loài chim con cá nào bay nhảy, chỉ có tử khí hoang vu âm trầm.
Người ở nơi đó thoạt nhìn không giống con người. Bọn họ quá gầy, gầy đến mức như chỉ còn một lớn da dán ngoài khung xương, nhưng có rất nhiều người bụng phồng to đến mức cực kỳ quỷ dị.
Ánh mặt bọn họ nhìn người khác y hệt ánh mắt dã thú. Như thể đang tính toán xem có thể chiếm được gì từ ba người này, hoặc là nói có thể ăn bọn họ được hay không. Loại ánh mắt trần trụi này dường như đang lột da rút gân người ta, làm Tức Hi không rét mà run.
Ở tại nơi này, bọn họ tìm được Sư An.
Sư An cũng rất gầy, chàng quá gầy, chưa từng gầy như vậy. Nhưng mà may thay, bụng chàng không trương phồng lên, nhìn qua chỉ là suy nhược mà thôi.
Chàng mặt xám mày tro, quần áo tả tơi, đang giúp một bà lão uống nước. Sư phụ gọi chàng một tiếng Sư An, chàng quay đầu lại, mê man nhìn ba người y phục sạch sẽ, liếc qua là biết không phải chịu đói.
Thoạt nhìn chàng vẫn đang trong trạng thái mất trí nhớ, tinh đồ trên trán phải bị một chiếc bớt màu đỏ thay thế. Ánh mắt chàng vốn rất sáng, hiện tại chỉ còn le lói một ít quang mang, giúp phân biệt chàng và những kẻ y như dã thú đó ra.
Tức Hi vô thố[4] gọi theo một tiếng: “Sư An sư huynh.”
[4] Vô thố/无措: Vô phương ứng đối. Miêu tả vẻ cực kì sợ hãi.
Ánh mắt Sư An chầm chậm khôi phục thanh minh, bớt màu đỏ trên trán dần rút đi lộ ra tinh đồ. Chàng đột nhiên đứng dậy giữ chặt tay sư phụ, suy yếu nói: “Mọi người có mang theo đồ ăn không?”
Bách Thanh cuống quít lấy ra một chiếc bánh từ trong ngực, trong phút chốc, bọn họ cảm nhận ánh mắt như sói tựa hổ từ bốn phương tám hướng chằm chằm lại đây.
Sư An nhận bánh xong lập tức xoay người, chạy tới định đút bánh cho bà lão ăn. Thế nhưng trong phút giây ngắn ngủi bọn họ nói hai câu với nhau, trong khoảng thời gian Sư An khôi phục ký ức, bà lão đó đã tắt thở.
Dáng vẻ bà chết rất đau đớn, thống khổ.
Sư An ngơ ngác nhìn bà ấy, rồi ngẩng đầu nhìn hàng loạt thi thể ngang dọc tứ phía. Trên những thi thể bâu đầy ruồi bọ, cùng với những người xung quanh chỉ đang kéo dài hơi tàn. Chàng ôm đầu, Tức Hi thấy nước mắt chảy qua má chàng.
Chàng khóc, Sư An khóc.
Chảy xuống cùng với nước mắt còn có máu tươi.
Sắc mặt sư phụ biến đổi kéo tay Sư An, chỉ thấy tinh đồ trên trán chàng đang rạn nứt đổ máu, linh khí trên người chàng không ổn định toả ra từng luồng.
Đây là điềm báo thất cách. Trái tim Tức Hi dường như ngừng một nhịp, đại não trống rỗng, nàng xông lên giữ chặt tay Sư An nhưng lại không biết nên nói gì.
“Sư An, tỉnh lại đi!”
Sư phụ hét lên, ông xách cổ áo Sư An, nói từng câu từng chữ: “Bất luận con gặp phải điều gì, nhìn thấy điều gì, bất luận thế gian này điên cuồng, hết thuốc chữa ra sao, con cũng phải lòng mang nhiệt tình! Con là Thiên Cơ Tinh Quân, con là thiện, chỉ cần con còn sống trên đời này, thiện lương mới vĩnh viễn bất diệt.”
“Sư An, trách nhiệm của con nặng nề, không thể tùy hứng!”
Sư An mờ mịt nhìn sư phụ, nước mắt hoà với máu tươi đỏ thắm chảy xuôi theo gương mặt chàng. Chàng từ từ lộ ra biểu tình thống khổ cực độ, khi biểu tình đau đớn ấy lên tới đỉnh điểm, máu trên trán chàng lại không còn chảy nữa.
Sư An trở về Tinh Khanh cung. Chỉ hơn nửa tháng, điềm báo thất cách đó cứ lặp đi lặp lại. Vì để phòng ngừa chàng thất cách mà chết, không thể khống chế sức mạnh làm tổn thương người khác, Sư An được đưa vào phòng tĩnh tư bế quan. Sư phụ dùng rất nhiều phù chú mạnh vây quanh chàng, không để cho bất kỳ ai gặp chàng.
Tức Hi vẫn như trước không tuân thủ quy củ, vẫn luôn thầm chạy đến phòng tĩnh tư gặp Sư An. Sư An cực kỳ gầy gò, chàng an tĩnh hơn trước rất nhiều. Mỗi lần nàng kể chuyện thú vị trong cung, thậm chí chủ động nói ra chuyện bản thân mình phạm lỗi nhưng Sư An vẫn chỉ cười nhợt nhạt, rất ít khi đáp lại.
Chàng luôn xuất thần, có đôi khi tinh đồ trên trán chàng lại bắt đầu đổ máu, dòng máu ấy chảy dọc theo lông mi xuống dưới, chia khuôn mặt trắng ngần tuấn lãng của chàng thành hai khu vực, từng giọt nhỏ lên y phục.
Tức Hi run sợ trong lòng giúp chàng lau khô máu, lần nữa vừa nói với bản thân vừa nói với Sư An: sẽ không sao đâu, huynh sẽ không chết đâu.
Dù rằng trước đó đa số Thiên Cơ Tinh Quân đều chết vì thất cách ở tuổi này.
Có một ngày Sư An đột nhiên nói - muội có biết thịt người có vị gì không?
Tức Hi ngẩn người, lắc đầu.
Sau này, khi Tức Hi lật mở sách sử, nhìn thấy sáu chữ "đói bụng, người ăn lẫn nhau" sẽ nhớ tới thần sắc lúc Sư An hỏi nàng thịt người có vị gì.
Sáu chữ khiến nàng cảm nhận sự tuyệt vọng nhất trên đời này.
“Khi con người ta đói khát, chuyện gì cũng có thể làm ra được, chẳng thể phân rõ đó là thiện lương hay là tà ác.” Sư An cười châm biếm, nói: “Bà lão đó bị mất đi hai chân, thật ra là vì bị con trai của bà ăn mất.”
Tức Hi mở to hai mắt.