• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ

Edit: Nguyệt Ảnh

"Thật ngại quá, tôi có người mình thích rồi."

Ngọc Tế nói thực bình đạm.

Yêu Chủ nguy hiểm nheo lại con ngươi: "Ta không muốn tiếp thu bất luận từ chối hay giải thích gì của ngươi."

Ánh mắt Ngọc Tế có chút lãnh: "Tôi cũng không muốn tiếp thu tác hợp vô duyên vô cớ của các ngài."

Ngọc Tế xác thật có người yêu thích.

Tuy rằng, khi còn nhỏ hắn chỉ vội vàng gặp qua người nọ một lần, thậm chí nói chuyện cũng chưa nói được hai câu, nhưng hắn cũng đã thích người kia, sau khi lớn lên mộng xuân làm hắn càng xác định hắn thích người kia.

Tại lần đầu tiên mơ thấy mình cùng người kia trần trụi tương giao, liều chết triền miên, Ngọc Tế liền thề: Trừ phi cuộc đời này có thể tìm được người kia, nếu không, hắn cả đời không cưới gả!

Chỉ là kinh hồng thoáng qua đã quyết định cả đời Ngọc Tế.

Yêu Chủ nhìn ra Ngọc Tế kiên định, lại không để bụng: "Tình thế so với người mạnh hơn, ngay cả thế giới người thường cũng là cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi yếu hơn ta, ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi đi vào khuôn khổ."

"Ngài có thể thử xem."


Ngọc Tế lạnh lùng đối mặt cùng Yêu Chủ.

Ngọc Thị nhất tộc chính là đi trên con đường bạo lực tùy tâm sở dục, không thích nhất bị người khác cưỡng bách làm điều không muốn.

Yêu Chủ bị khơi lên hỏa khí, ánh mắt lạnh băng.

Ngọc Tế không chút nhúc nhích, hai bên không ai nhường ai.

Áo thun trên người Ngọc Tế bị gió thổi phồng lên, mà lông tơ màu trắng trên người Yêu Chủ, thất linh bát loạn.

Khí thế hai người lại lần nữa kéo lên, cái trán Ngọc Tế bắt đầu ra mồ hôi, mà trên mặt Yêu Chủ toàn lông mao, không nhìn ra được cái gì.

Mồ hôi trên trán Ngọc Tế rơi xuống ngực, bị áo thun hấp thu.

Trước ngực Ngọc Tế xuất hiện một vệt ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất.

Yêu Chủ nheo lại đôi mắt hồ ly, đột nhiên cười: "Rất tốt, khí phách sống lưng thà gãy chứ không chịu cong của thuật sĩ nhất mạch, vậy mà không có theo thuật sĩ nhất mạch tàn lụi mà tiêu tán."

Yêu Chủ dẫn đầu phá vỡ thế giằng co.

Ngọc Tế: "Vậy mời về không tiễn."

Ánh mắt Yêu Chủ lạnh lùng, lại vẫn đứng lên ưu nhã mà đi, tới cửa, Yêu Chủ xoay đầu: "Mặc dù chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, nhưng vị ta muốn giới thiệu cho ngươi này, thật sự là tuyệt vô cận hữu*, bỏ lỡ là sẽ không còn nữa đâu nha."

*gần nghĩa với độc nhất vô nhị.

Ngọc Tế không nói lời nào.

Yêu Chủ cuối cùng vẫn bị Ngọc Tế đuổi ra ngoài.

Yêu tộc thông sử khom lưng bế lên hồ ly trắng bị tức đến xù lông, trấn an vuốt vuốt cổ hồ ly: "Người của Nhân giới xa lánh thuật sĩ, thuật sĩ nhất mạch chỉ còn dư lại Ngọc Tế một người, chúng ta trực tiếp trói lại hắn đưa cho Quỷ Vương không được sao?"

Yêu Chủ trợn trắng mắt: "Trói? Tạo áp lực còn có thể, nhưng nếu thật sự chọc tức tên nhãi con kia, đến lúc đó bị trói là ai còn chưa biết đâu."

Thông sử khó hiểu.

Chỉ là một tên nhãi con miệng còn hôi sữa mà thôi.

Yêu Chủ nghiêng đầu nhìn Yêu tộc thông sử: "Lãnh Vẫn, thuật sĩ nhất mạch tại thời kỳ cường thịnh có những loại pháp bảo gì, ngươi đã quên?"

Bị Yêu Chủ nhắc nhở, đồng tử của nam tử trực tiếp co lại chỉ còn một khe hở dựng đứng: "Vạn Yêu Võng!"

Huyền Học Giới có một linh khí chuyên khắc chế Yêu tộc.

Nghe nói khi làm linh khí này đã rút gân rồng nhổ lông phượng, sau khi dung hợp với tâm đầu huyết của thánh tích từ thời trước thượng cổ, lại dùng tiên thiên linh khí trong thiên địa chải vuốt đan chéo, lấy tinh hỏa trong trời đất luyện thành 81 màng võng, đặt tên Vạn Yêu, ban cho hậu nhân đời đời lưu truyền.

Đồn đãi, Vạn Yêu Võng nhỏ có thể trói được yêu linh bằng hạt cát, lớn thậm chí có thể vây khốn núi sông biển xuyên qua vạn vật, vạn yêu trong thiên hạ không gì không thể trói.

Ngàn năm trước chưởng môn Ngọc Thiên Âm của thuật sĩ nhất mạch chính là dựa vào lực lượng của Vạn Yêu Võng hàng phục được Yêu giới chi chủ Yêu Vương tại thời điểm đó làm sủng vật, chỉ huy vạn yêu tác chiến, khí phách hăng hái, tung hoành Tam giới không người có thể cản!

Đệ nhất nhân Tam giới, là cỡ nào phong quang vô hạn!

Nếu không phải Yêu Võng có linh, chỉ nhận huyết hồn huyết mạch thuần chủng của Ngọc gia, thì Ngọc Tế hiện tại hoài bích có tội sớm đã bị người ăn tươi nuốt sống.

Thuật sĩ nhất mạch đã nghèo túng, Huyền Học Giới lại không ai bỏ đá xuống giếng, còn không phải là vì kiêng kị bảo vật huyết mạch gia truyền của thuật sĩ nhất mạch sao.

Yêu Chủ vẫy cái đuôi: "Để một đám yêu quái tác hợp mai mối cho thuật sĩ, lão bất tử kia của Nhân giới có phải đầu óc có bệnh hay không! Nói cho lão già kia, chuyện này bổn vương mặc kệ! Dù sao nếu Quỷ Vương thoát vây thì thụ hại trước tiên nhất định là Nhân tộc!"

Yêu tộc thông sử bị quăng một mặt đầy lông: "......"

Tiễn Yêu Chủ đi, Ngọc Tế khoanh chân ngồi ở trên ghế, sờ sờ vị trí ngực của mình, trầm mặc.

Yêu Chủ tuy chưa nói, nhưng Ngọc Tế cũng có thể đoán được người Yêu Chủ muốn tác hợp cho hắn là ai, ước chừng vẫn là Quỷ Vương.

Đầu tiên là Minh giới chi chủ, sau đó là Yêu giới chi chủ, lúc sau có thể đến lượt Nhân giới chi chủ hay không?

Cửu U rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà có thể để Tam giới chi chủ đồng thời xuất động làm mai cho hắn, chẳng lẽ Quỷ Vương gây nguy hiểm cho Tam giới, chỉ có đưa hắn cho Quỷ Vương hòa thân mới có thể giải quyết?

Nếu Tam giới chi chủ liên hợp trấn áp hắn, bức bách hắn đi vào khuôn khổ, hắn thật sự có nắm chắc đối đầu sao?

Ngọc Tế trầm mặc một lát, cười lạnh.

Đánh không lại thì thế nào, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chỉ tiện nghi cho Quỷ Vương bị nhốt ở Cửu U kia.

Giải quyết xong nhiệm vụ ở Miêu Tây, Ngọc Tế chậm rì rì du lịch tại Miêu Tây mấy ngày mới trở về Cục Giám Sát Tam Giới giao nhiệm vụ.

Tiến vào Cục giám sát, Ngọc Tế cảm nhận được mấy tầm mắt dừng ở trên người hắn, thời điểm giao nhiệm vụ, quản lý viên vẫn luôn đối với hắn lạnh băng còn nhìn trộm hắn vài lần.

Ngọc Tế mặt không đổi sắc lướt qua từng ánh mắt quái dị lĩnh lá bùa hiếm, sau đó quay đầu đi ra ngoài.

"Xin chào, là Ngọc Tế đạo hữu sao?"

Một thanh niên tuấn tú đột nhiên ngăn cản Ngọc Tế, mỉm cười hướng Ngọc Tế chào hỏi.

Ngọc Tế nhìn về phía thanh niên: "Ngại quá, tôi có người yêu thích rồi, không tiếp thu bất luận mai mối tác hợp nào."

Hắn tới tới lui lui Cục Giám Sát Tam Giới đã mười mấy năm, tất cả mọi người đều coi hắn như không khí, coi như không thấy, hiện tại hắn trở thành tiêu điểm không nói, vậy mà còn có người đến gần.

Có thể làm cho Huyền Học Giới thay đổi đột ngột như vậy, đại khái chính là động tác của một vị kế tiếp sau Minh Chủ cùng Yêu Chủ, Nhân Chủ.

Hắn ban đầu còn đang suy nghĩ Nhân Chủ sẽ dùng biện pháp gì tới làm mai, hiện tại rõ rồi, đây là muốn để mọi người tập thể oanh tạc hắn?

Yêu Chủ cùng Minh Chủ còn đưa bái thiếp mời hắn gặp mặt, tự mình làm mai, tới lượt Nhân Chủ nơi này, thế mà chỉ nhẹ nhàng một câu để các đệ tử đi làm?

Ngọc Tế: Ha ha.

Sắc mặt thanh niên có chút không tốt lắm.

"Thuật sĩ nhất mạch đều thành cái dạng quỷ này, còn kiêu ngạo như vậy."

"Nếu không phải Nhân Chủ có lệnh không cho phép chúng ta quấy rầy thuật sĩ nhất mạch phát triển, hiện tại thuật sĩ nhất mạch sớm đã đoạn tử tuyệt tôn."

"Ha ha, Quỷ Vương muốn cưới hắn làm quỷ thê đó, lần này còn không phải là đoạn tử tuyệt tôn sao."

Thấy sắc mặt thanh niên không tốt, ba thanh niên đi cùng sôi nổi mở ra hình thức trào phúng, miệng hạ không lưu tình.

Bên cạnh có người đi ngang qua xem kịch vui, có người cau mày không tán đồng, còn có người vui sướng khi người gặp họa.

Thanh niên bị Ngọc Tế cự tuyệt híp mắt: "Ngọc Tế, Quỷ Vương coi trọng ngươi, muốn cưới ngươi. Tam giới chi chủ tự mình đứng ra mai mối cho ngươi, đây đều là phúc khí của ngươi, đừng có cho mặt mũi lại không biết tốt xấu."

Ngọc Tế vốn dĩ tính rời đi chợt dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn về phía thanh niên thần sắc cao ngạo, lần này vừa thấy, phát hiện có chút quen mắt.

Ngọc Tế nhướng mày: "Hàn Vũ Khách là gì của ngươi?"

Ánh mắt thanh niên không tốt: "Đệ của ta."

Ngọc Tế gật gật đầu: "À......"

"Rầm!"

Giọng nói còn chưa có rơi xuống, thân thể Ngọc Tế đã bởi vì tốc độ quá nhanh, chỉ lưu lại tàn ảnh trong không khí, chớp mắt đã từ cửa tới bên người thanh niên.

Một quyền của Ngọc Tế đánh vào khóe môi thanh niên, theo sau là một chân đá vào xương sườn thanh niên, thanh niên còn chưa có phản ứng lại, đã phịch một tiếng bị đánh vào bức tường phía sau, người vây xem xung quanh thậm chí còn nghe được tiếng răng rắc của xương cốt đứt gãy.

"Ầm!"

"Ầm!"


"Ầm!"


Hàn Vũ Thủ còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy ầm ầm ầm 3 tiếng liên tiếp, bên người đã nằm thêm ba người máu mũi giàn giụa, là những người vừa mới đứng ngoài châm chọc, một người cũng không thiếu.


Ngọc Tế nhìn bốn phía xung quanh: "Còn ai muốn nói lời vô nghĩa?"


Ngọc Tế: "Hôm nay không nói, về sau cũng đừng dong dài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK