Đại phu nhân cũng đứng ngồi không yên. Tuy bề ngoài, đại phu nhân lúc nào cũng làm ra cung cách quận chúa cao quí, lạnh nhạt khó gần. Nhưng bà đối với tiểu nữ nhi Tịnh Dung lanh lợi láu lỉnh này lại đặc biệt dung túng, thương yêu vô độ, so với nhị phu nhân thậm chí còn cưng chiều Tịnh Dung nhiều hơn. Tịnh Dung không phải là thân sinh của bà nhưng nàng luôn thích quấn quýt lấy lòng bà, làm đủ trò nịnh bợ khiến đại phu nhân không thể không yêu quí nàng. Nay Tịnh Dung lại không rõ tung tích, đối với đại phu nhân mà nói cũng lo đến cháy cả ruột gan. Bà quay sang Nhật Trung, cao giọng nói:
- Nhật Trung, con lập tức đến nha môn Binh mã ty nhờ Nguyễn đại nhân tăng thêm nhân lực truy tìm Dung nhi. Nhật Hiếu, con sang tìm đại cửu, tam cửu nhờ họ đưa người tìm giúp chúng ta. Nhật Tín, Nhật Nghĩa, các con cũng đi thêm lần nữa đi. Tiểu muội các con có thể lâm nguy, chúng ta không thể ai cũng không làm cả được.
Phạm Duẫn nghe phu nhân phán xong, ông chỉ tay, muốn nói gì đó. Thế nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, quay trở lại ghế rồi. Nhật Trung, Nhật Hiếu, Nhật Tín, Nhật Nghĩa vừa định đi ra tiếp tục đi tìm thì một gia nô từ bên ngoài hối hả chạy vào, vui mừng tuyên báo:
- Lão gia, phu nhân, nhị phu nhân! Tìm được rồi! Tịnh Nhu tiểu thư tìm được nhị tiểu thư về rồi! Về đến cửa phủ rồi!
Phạm Duẫn cùng hai phu nhân, cả bốn nhi tử liền lập tức chạy ra cửa phủ. Tịnh Nhu và Tịnh Dung từ bên ngoài vừa bước vào. Phạm Duẫn nhìn thấy Tịnh Dung, máu nóng xung thiên, ông quay sang giật lấy cây trường côn trên tay của một gia nô gác cổng, vung lên muốn bổ vào người Tịnh Dung. Tịnh Dung hoảng sợ, còn chưa biết làm sao mà tránh, Tịnh Nhu đã nhanh tay ôm nàng kéo về phía mình. Vô tình, nhát côn kia của Phạm Duẫn giáng thẳng vào lưng Tịnh Nhu. Lực xuống tay của Phạm Duẫn vô cùng dũng mãnh, Tịnh Nhu trúng một nhát, liền ngã bổ vào người Tịnh Dung, máu cũng phun ra một ngụm to rồi lịm luôn xuống bất tỉnh. Cả nhà hoảng hốt, Nhật Trung vội giằng lấy trường côn trên tay Phạm Duẫn. Nhật Hiếu thì đứng cản trước bảo hộ cho Tịnh Dung, trong khi đại phu nhân, nhị phu nhân chỉ đạo Nhật Tín, Nhật Nghĩa đưa Tịnh Nhu về phòng chăm sóc thương tích. Phạm Duẫn trong nhất thời kích động không thể hình dung nổi. Ông vậy nhưng đã lỡ tay đả thương cho đứa nghĩa nữ tội nghiệp. Ông đứng như tượng nhìn theo cả nhà đang tất bật lo liệu cho Tịnh Nhu, khẽ đưa tay bóp trán, đấm một nhát thật mạnh vào cửa cổng phủ.
Sáng hôm sau, Tịnh Nhu rốt cuộc cũng tỉnh. Lúc nàng vừa mở mắt ra nhìn thấy nhị phu nhân đang ngồi thiêm thiếp bên cạnh giường nàng. Nhìn vị nghĩa mẫu tốt bụng vì lo lắng cho mình mà tiều tụy, Tịnh Nhu xót xa, nàng ngồi dậy, lấy một chiếc ngoại bào mắc trên giá treo khoát lên người cho nhị phu nhân rồi tự mình bước ra khỏi phòng. Lúc nàng vừa rẽ qua hành lang, muốn hướng về hậu viên hóng nắng vừa vặn chạm mặt với Tịnh Dung từ hướng ngược lại bước đến. Trên tay Tịnh Dung bưng một khay, trên khay có chiếc bình sứ đựng thức ăn cùng một cái chén. Nàng nhìn thấy Tịnh Nhu, khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi tỉnh rồi! Đến đây, ta mang cháo cho ngươi, qua đây nếm thử đi.
Tịnh Nhu không nói gì, đi theo Tịnh Dung đến ngồi vào bàn đá dưới bóng cây trong sân. Tịnh Dung lấy chén múc cháo trong bình ra, đưa đến trước mặt Tịnh Nhu nói:
- Là cháo do chính tay Liên cô nấu đó. Liên cô là trù sư trong cung được quan gia ban cho theo hầu đại nương. Bình thường Liên cô rất ít khi đích thân xuống bếp. Ngoài nấu cho đại nương ăn, đừng hòng ai được thử tay nghề của Liên cô. Ngươi rất là có lộc ăn đấy! Liên cô vậy nhưng lại chủ động vì ngươi mà nấu!
Tịnh Nhu cũng không quan tâm lắm lời của Tịnh Dung. Nàng nhìn Tịnh Dung ánh mắt nghi hoặc hỏi:
- Tự nhiên sao lại ân cần với ta như vậy? Ta...không quen thấy ngươi thế này đâu!
Tịnh Dung lập tức trợn mắt lên. Nhưng rất nhanh, nàng làm như bình thường, gượng cười nói:
- Ngươi vì ta chịu một côn kia, tốt với ngươi một chút, cũng không có gì lạ. Cháo còn nóng, ngươi ăn mau đi!
Tịnh Dung đẩy chén cháo đến trước mặt Tịnh Nhu, còn chu đáo rót ra thêm một chén trà sâm đặt cạnh bên cho Tịnh Nhu. Tịnh Nhu nhìn nhìn nàng, rồi lại nhìn nhìn chén cháo, bất chợt nhíu mày:
- Có nên ăn không ta?
Tịnh Dung vì câu nói của Tịnh Nhu, suýt tí nữa nổi giận. Nàng trừng mắt lên, sau đó cầm lấy muỗng cháo tự mình múc một muỗng ăn vào, rồi nhìn lên Tịnh Nhu:
- Thế nào, ta không có hạ độc. Ngươi ăn được chưa?
Tịnh Nhu không nói, chỉ cười cười rồi cũng cầm lấy muỗng mà Tịnh Dung vừa ăn, múc cháo đưa vào miệng mình nếm thử. Chà, đúng là tay nghề đầu bếp trong cung là cực xuất sắc nha! Cháo ăn rất ngon. Tịnh Nhu chưa bao giờ được nếm qua vị cháo ngon đến vậy. Nàng múc một muỗng thật to, múc đến bốn muỗng thì hết cả chén cháo. Tịnh Dung nhìn nàng ăn đến ngon lành như vậy, không nhịn được mỉm cười, nghiêng cả bình cháo trút ra chén cho nàng. Tịnh Nhu thấy Tịnh Dung cười mình, ngại ngùng gãi tai nói:
- Ngại quá, ta có thói ăn rất xấu. Để ngươi chê cười rồi.
Tịnh Dung mím môi, cầm khăn tay lau nhẹ khóe miệng của Tịnh Nhu. Tịnh Nhu giật mình, ngượng ngùng lùi lại, gượng cười với Tịnh Dung nói:
- Đa tạ ngươi!
Tịnh Dung đưa chén trà sâm đến tay cho Tịnh Nhu nói:
- Ngươi gầy như vậy, ăn nhiều một chút cũng tốt. Ngươi phải mau chóng khỏe lại phụ thân, mẫu thân mới có thể nguôi giận với ta.
Nàng nói đến đây, lại nhớ đến vẻ mặt giận dữ của phụ thân cùng sự lạnh nhạt của mẫu thân. Nàng cũng biết bản thân mình đã gây ra lỗi lầm khiến phụ mẫu vô cùng thất vọng. Chỉ nhưng hối hận thì đã muộn màng rồi.
Tịnh Nhu nhớ lại vẻ mặt của Phạm Duẫn đêm qua, lực đạo xuất côn của ông ấy quả thật là đang tức giận cực độ. Nàng cũng thấy thật may mắn cho Tịnh Dung, nếu không phải chính nàng đỡ thay cho nàng ấy nhát côn đó sợ rằng nhu nhược diễm lệ nhị tiểu thư kia đã sớm thành hoa tàn bại liễu trước cơn bạo phát của lão phụ đại tướng quân rồi. Tịnh Nhu ăn hết chén cháo, uống cạn luôn chén trà sâm rồi đứng dậy cười với Tịnh Dung nói:
- Ta ăn xong rồi, đa tạ ngươi! Ta ra hậu viên vận động một chút!
Tịnh Nhu nói xong liền đứng dậy muốn rời đi. Tịnh Dung muốn gọi với theo, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra lời. Ngay lúc ấy, giọng nói oang oang dõng dạc của Trần Định Thế vang lên:
- Nhu nhi! Ngươi đâu rồi? Sư phụ đến thăm ngươi đây!
Tịnh Nhu nghe Trần Định Thế đến, liền vui mừng chạy ra nghênh đón. Trần Định Thế gặp Tịnh Nhu, ông bắt lấy vai nàng, nhìn nàng một lượt rồi bật cười ha hả nói:
- Cũng may, ngươi không hề hấn gì. Đi, theo sư phụ ta dạy ngươi mấy chiêu nữa!
Tịnh Nhu cười tít mắt, ôm cánh tay Trần Định Thế đi cùng ông đến hậu viên. Vừa đúng lúc, đại phu nhân từ trong hành lang bước ra, bà chặn trước Trần Định Thế và Tịnh Nhu, ánh mắt nghiêm khắc nói:
- Tam ca! Huynh lại muốn dạy hư nữ nhi nhà muội hay sao? Tịnh Nhu không thể theo huynh học võ công nữa. Muội đã mời lão sư đến dạy chữ cho nó. Huynh làm ơn, đừng có lôi kéo nữ nhi này làm loạn có được không!
Trần Định Thế lườm lườm tiểu muội nhà mình, cau mày nói:
- Muội thôi đi! Tịnh Du bị muội dạy, trở thành y như muội chính là một khúc gỗ, lầm lầm, lì lì khiến ai nhìn thấy cũng e ngại. Đến cả Tịnh Dung, muội bắt con bé suốt ngày học ba cái thứ tri thư lễ nghĩa. Rốt cuộc thì thế nào, con bé văn không thông, võ không giỏi. Còn Tịnh Nhu này, nó chỉ là nghĩa nữ nhưng cốt cách cứng cáp, là nhân tài luyện võ trăm năm hiếm gặp. Ta lần này dứt khoát không nhượng bộ, nhất định phải dạy hết chân truyền cho Nhu nhi. Muội mà còn cản trở ta, đừng có gọi ta là tam ca nữa!
Đại phu nhân kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn Trần Định Thế nói:
- Tam ca! Huynh phải nói lí chứ! Huynh...từ đâu lại có lí huynh bắt nữ nhi nhà muội phải học võ công? Nếu huynh muốn dạy, tại sao không dạy cho Trung nhi, Hiếu nhi, Tín nhi, Nghĩa nhi cũng được. Điệt nhi của huynh không thiếu nam nhân, vì cái gì huynh lại bắt điệt nữ của mình đi học võ nghệ? Huynh làm như vậy, thật sự làm loạn thể thống.
Trần Định Thế nghênh nghênh bước lên, nhìn thẳng đại phu nhân nói:
- Cái bọn Nhật Trung, Nhật Hiếu mới chính là con ngoan của muội đấy. Hừ, bọn chúng không có thiên bẩm, không có tư chất của người luyện võ, thích học văn chương hơn. Thật thảm thương cho Phạm Duẫn hiền đệ. Đường đường là một đại võ tướng tài ba nhưng nói về kế thừa... Hừ, bốn đứa nam nhi ấy, không cách nào sánh với Nhu nhi đâu. Ta nói rồi, mặc kệ muội muốn gì, Nhu nhi đã là đồ đệ của ta. Ta phải dạy cho nó trở thành nữ anh hùng vang danh thiên hạ. Nhu nhi, đi theo ta!
Trần Định Thế nói xong, thản nhiên kéo tay Tịnh Nhu đi lướt qua đại phu nhân. Đại phu nhân nhìn theo, khẽ thở dài. Tam ca của nàng tính tình ngang tàng không nói lí lẽ. Xem ra nghĩa nữ này của họ Phạm bị huynh ấy dạy hỏng mất thôi!
Trong cung Bảo Hoa, Thanh Huyền đang ngồi họa tranh phong cảnh. Tâm tư chợt động, cây bút vẽ trên tay nàng liền quẹt một nét, làm hỏng cả bức tranh. Thanh Huyền thở dài, hạ bút xuống, đứng dậy nhìn Hàn Vĩnh Chung nói:
- Thái phó, hôm nay dừng ở đây được không? Bổn cung thấy trong người mệt mỏi.
Hàn Vĩnh Chung nhìn bức tranh vẽ trên bàn của Thanh Huyền, gã mỉm cười nhẹ vuốt râu nói:
- Như vậy cũng được. Công chúa, người về nghỉ ngơi cho tốt đi! Ngày mai lại đến!
Thanh Huyền gật đầu:
- Đa tạ thái phó!
Thanh Huyền nói xong liền bước nhanh rời khỏi thư phòng. Hàn Vĩnh Chung nhìn theo bóng nàng, sau đó gã cầm lấy bức tranh nàng vẽ lên nhìn ngắm. Trong tranh là một phong cảnh núi non hùng vĩ. Có một cây cổ thụ mọc ven bên rìa núi. Trên cây cổ thụ lại có hai chú chim xanh quấn quýt với nhau. Bức tranh vốn sẽ thật hoàn hảo, nếu như không có nét bút quệt làm che khuất đi hình ảnh hai chú chim nhỏ. Hàn Vĩnh Chung mỉm cười vuốt râu. Tiểu công chúa này, dường như tâm tư đã bắt đầu trưởng thành hơn một chút rồi.
Trên đường quay về tẩm phòng, Thanh Huyền hỏi Ngọc Thúy:
- Ngươi nói sao? Tịnh Nhu lại bị Phạm tướng quân đả thương đến hôn mê hay sao? Như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy....?
Ngọc Thúy vừa đi vừa kể:
- Dạ bẩm, nô tì nghe nói là do Tịnh Dung tiểu thư bỏ nhà đi, khiến cả phủ tướng quân nôn nao lo lắng suốt cả đêm. Tịnh Nhu tiểu thư tìm được Tịnh Dung tiểu thư trở về. Phạm tướng quân là muốn đánh Tịnh Dung tiểu thư. Do Tịnh Nhu tiểu thư đỡ thay, cho nên mới...
Thanh Huyền thở dài:
- Tịnh Dung càng lúc càng quá đáng. Như vậy, Tịnh Nhu...bây giờ thế nào?
Ngọc Thúy đáp:
- Dạ bẩm, nghe nói nàng ấy không sao rồi. Phạm tướng quân và hai vị phu nhân đã cho mời đại phu giỏi nhất kinh thành đến cứu chữa.
Thanh Huyền dừng lại trước cửa tẩm phòng, bảo Ngọc Thúy:
- Ngươi sang dược khố phòng, dùng danh nghĩa của ta lấy một ít nhân sâm, lộc nhung thượng hạng đến cho nàng ta tẩm bổ đi!
Ngọc Thúy kinh ngạc trợn to mắt nhìn Thanh Huyền. Nàng thật không nghĩ công chúa nhanh như vậy lại thiện cảm với Tịnh Nhu đến mức quan tâm thăm hỏi, lại còn tặng đồ cho nàng ta? Chậc, công chúa là bởi vì quá ít bằng hữu nên mới đối tốt với Tịnh Nhu, hay là bởi vì Tịnh Nhu số tốt? Cả một người khó tiếp xúc khó thân cận như Huyền Bảo công chúa cũng chiếu cố đến nàng?
Ngọc Thúy đi rồi, Thanh Huyền một mình bước vào tẩm phòng. Nàng ngồi bên bàn, nhìn lại chiếc hộp đựng bảo thạch giữa bàn. Bất giác, nàng lại nghĩ đến động tác của Tịnh Nhu ngày hôm ấy. Nàng tự cầm lấy mấy viên bảo thạch trong tay, nhắm mắt hồi tưởng lại từng động tác của Tịnh Nhu, sau đó cũng tự mình bắt chước theo các động tác ấy. Nàng làm mấy lần đều không thể linh hoạt tung hứng đẹp mắt được như Tịnh Nhu. Nàng cười nhạt, cất lại mấy viên bảo thạch vào chiếc hộp, nói thầm:
- Tịnh Nhu, ngươi thật sự rất khác biệt. Nếu như ngươi cũng như Tịnh Dung, cùng ta lớn lên, ta lại có thêm một tỉ muội bằng hữu thâm giao thân thiết thì thật hay quá!...