Sự tình không chỉ có vậy.
Đoàn kịch vẫn chưa mở lại, Đường Kiệt đã phát thiệp mời, nói muốn cưới Lương Tiểu Nguyệt.
Đường Kiệt đã có chính thất, nếu Lương Tiểu Nguyệt gả cho Đường Kiệt, chỉ có thể làm vợ lẽ.
Đây cũng là chuyện thường thấy, ngày nay, nếu diễn viên kịch muốn gả cho gia đình phú quý, chỉ có thể làm vợ nhỏ, làm thê thiếp.
Đỗ đại tiểu thư cũng nhận được thiệp mời.
Theo lý mà nói, nếu cưới vợ lẽ, không nhất thiết phải chiêng trống ồn ào như vậy, gióng trống khua chiêng cho người ta biết, chỉ cần lấy một cái xe nhỏ chở người đến tận phủ là được, đông người thì mời bạn bè dùng bữa.
Như vậy xem chừng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Càng căn bản hơn là, bây giờ nói muốn kết hôn, có phải lại chuyện cười không? Người Nhật vừa mới chiếm đóng khu vực bên ngoài tô giới cách đây vài ngày, hiện tại lại đến đó kết hôn, đây là có ý gì?
Đỗ Như Mộng gõ gõ liên tục lên tấm thiệp mời trong tay, trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu hỏi chú Đoan: "Mời bao nhiều người rồi?"
Chú Đoan cho gọi người đưa thiệp, người nọ cười cười khom lưng siểm nịnh: "Không nhiều. Là tiểu phu nhân nói muốn đặc biệt mời bà chủ Tô đi, nếu bà chủ Tô đi, cũng không thể bỏ qua đại tiểu thư."
Đỗ Như Mộng liếc nhìn người kia, chế nhạo: "Vậy à? Đây là ý của bà chủ Lương hay là giám đốc Đường?"
Tuy rằng người nọ đã nói là tiểu phu nhân, cũng chính là chỉ Lương Tiểu Nguyệt, nhưng đại tiểu thư lại bán tín bán nghi. Cô ta biết Lương Tiểu Nguyệt và Tô Châu có tình ý, nhưng bây giờ sắp sửa kết hôn rồi, Lương Tiểu Nguyệt cũng không nhất thiết phải mời cô. Trước hết là người yêu cũ kết hôn là chuyện xấu hổ lại thương tâm, thứ hai là Tô Châu ở cùng cô ta, điều này hoặc là chứng tỏ từ nay không còn liên quan gì đến Tô Châu, hoặc là cố ý chà đạp con tim Tô Châu.
"Tôi sẽ đi. Cô về nói cho bà chủ Lương và giám đốc Đường, chúng tôi sẽ đi." Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, tạm thời không cho Tô Châu biết, chỉ xem xem Đường Kiệt và Lương Tiểu Nguyệt sẽ làm trò quỷ gì mà thôi.
Đuổi người đi, đại tiểu thư bèn hỏi: "Chị tôi đâu?"
"Vẫn luôn ở trong thư phòng." Chú Đoan chỉ phía lầu trên.
"Cha tôi vẫn chưa về sao?" Đại tiểu thư mở thiệp mời ra đọc, dòng chữ lớn được in vàng dưới ánh nắng chói mắt làm nàng gần như mù lòa.
"Lão gia đang bàn bạc với những người đó, nghe nói muốn làm chuyện lớn, không thoát được sẽ không thể trở về."
Chậc, đợi đến khi nàng và Tô Châu thành đôi rồi, còn toan tính cái gì? Thời cơ đến liền còn dùng thiệp mời khắc vàng, muốn ra oai với nàng cái gì?
Lại nghĩ đến Tô Châu không dễ đối phó, không khỏi thở dài một hơi, đóng thiệp mời lại, người cũng héo hon, ỉu xìu. Nghe được âm thanh nàng ném tiền xuống sông Hoàng Phố mà lại không nghe thấy tiếng tâm tư nàng tổn phí cho Tô Châu!
Đại tiểu thư rất thông minh, thua keo này nàng bày keo khác, xem xét có thể thu được lợi ích gì từ đám cưới của Lương Tiểu Nguyệt hay không, dù sao cũng không thể để Tô Châu lo lắng cho người đã yên bề gia thất được.
Tô Châu vẫn còn đang học rất chăm chỉ, cũng rất chịu khó. Khi Đỗ Như Mộng ra ngoài, tư thế của Tô Châu ra sao thì lúc quay về vẫn y như vậy, ngồi nghiêm chỉnh, hẳn hoi.
Hoàn toàn khác với nữ nhân Lương Tiểu Nguyệt nọ mà!
Diễm hí* của Lương Tiểu Nguyệt cũng được tính là khá nổi tiếng, tuy nàng vẫn chưa xem nhưng tiếng tăm đã đến tai nàng.
*艳戏: Những vở kịch khiêu dâm
Nghĩ đến đây Đỗ Như Mộng liền khó chịu. Mặc dù Tô Châu là tiểu sinh, nhưng không nhất định phải hát dâm từ diễm khúc, chọc ghẹo người khác trên sân khấu, nếu đại tiểu thư mà thấy, khẳng định sẽ nghiến răng nghiến lợi hận không thể xông lên giết chết đôi gian phụ dâm phụ* kia.
*Đúng ra là "gian phu dâm phụ" nhưng thời đó không còn nhiều diễn viên kịch là nam nữa nên nữ phải cải trang để đóng vai nam nên tác giả viết là "gian phụ dâm phụ"
Tô Châu ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt dữ tợn của Đỗ Như Mộng, toàn bộ gương mặt xinh đẹp đều bị bóp méo. Cô không nhịn được mà bật cười, cô nói: "Đại tiểu thư như vậy là muốn cắn ai vậy?"
Sắc mặt đại tiểu thư biến đổi, xụ mặt đáp: "Đớp chị đấy! Bên ngoài, sinh viên đại học đang kêu gọi chống Nhật, em ra ngoài một chút đã chìm trong biển người rồi."
"Đại tiểu thư muốn cùng sinh viên chống Nhật sao?" Tô Châu đóng nắp bút lại, nghịch nghịch cây bút máy trên tay hỏi.
Ăn no rửng mỡ mới không biết trân trọng cái mạng nhỏ của mình. Đại tiểu thư thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại không nói vậy, "Em đường đường là đại tiểu thư Đỗ gia, không thể kháng Nhật. Đánh đập giết chóc không hợp với em. Cha em vừa mới cử người đi tiếp tế vật tư cho các chiến sĩ đang chiến đấu đẫm máu ở tiền tuyến. Em nghĩ không góp sức được thì góp tiền vậy."
Đúng vậy, đại tiểu thư vẫn luôn có tiền và phóng khoáng mà. Tô Châu gật đầu tán thành: "Cũng tốt." Kỳ thực cô cũng không mong Đỗ đại tiểu thư đi ra ngoài, rất nguy hiểm, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, cô ít nhiều cũng sẽ đau lòng.
Đại tiểu thư nói: "Xem ra vài tháng tới không thể diễn kịch rồi."
Ngày nay kiếm sống không dễ, thời buổi loạn lạc.
Nói là vài tháng, thế nhưng tình hình khó nói, nếu Thượng Hải muốn triển khai chiến đấu trường kỳ, không chừng sẽ kéo dài ba đến năm năm.
Vậy nên Tô Châu không đáp.
Đại tiểu thư đi đến trước giá sách, lấy xuống một quyển, lật qua hai trang, "Không hát kịch cũng tốt, em nuôi chị."
Đại tiểu thư chưa từng mong Tô Châu hát kịch, trước sau vẫn luôn như vậy. Hiện tại cô một nửa đã là người của Đỗ gia, lẽ ra cô không giống với những diễn viên kịch khác. Thực tế, cho dù Tô Châu có không phải là con nuôi của Đỗ gia, nhưng trong mắt Đỗ phu nhân, cô vẫn không giống với những diễn viên khác. Không liên quan gì tới thân phận địa vị, chỉ là trong lòng thấy khác biệt mà thôi.
Tô Châu không muốn tranh cãi với đại tiểu thư chuyện này, chắc chắn sẽ rất nhàm chán. Cô nói: "Mấy ngày này vẫn còn muốn ra ngoài sao? Bên ngoài nguy hiểm. Nếu em vẫn muốn đi thì nhất định phải về sớm một chút."
Đỗ Như Mộng vẫn vùi đầu đọc sách, ừ một tiếng, xem như là đồng ý. Mất một lúc lâu nàng mới nhận ra là Tô Châu đang lo cho mình, nàng nhướn mày nhìn Tô Châu, cười ha ha nói: "Vậy em không đi nữa thì chị sẽ yên tâm?"
Dường như Tô Châu không chịu nổi nàng cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, bèn quay mặt tránh khỏi ánh mắt của nàng, nói: "Đâu phải tôi cầm tù em, em muốn đi thì cứ đi, liên quan gì đến tôi?"
Nghe thấy tiếng cười của đại tiểu thư, mặt cô hơi đỏ lên.
Đại tiểu thư gấp sách lại, dáng vẻ thướt tha đi tới, cô vội vàng đứng dậy, có chút bất an.
Cô viện cớ đi rót trà rồi quay người muốn đi, đại tiểu thư nhanh chân hơn, ngăn cô lại. Cô bước nhanh một bước, xông vào lồng ngực đại tiểu thư.
Đại tiểu thư chọc ghẹo: "Cuối cùng cũng học được cách nhào vào lòng người rồi."
Vẻ mặt Tô Châu đỏ bừng, thấy đại tiểu thư tiến lên một bước, cô không thể không lùi một bước, lùi được hai bước đã va phải án thư, chiếc ghế bị cô hoảng loạn đẩy ngã, eo cô buộc phải tựa lên bàn.
Đại tiểu thư cười nham hiểm, hai tay vòng qua eo Tô Châu, chống lên bàn, cười hì hì nói: "Chị sợ em đến vậy à? Em nào phải hung thần quái vật đâu."
Bị dồn ép không thể thối lui, trước mắt cô lại là đại tiểu thư đang đến gần, bờ môi đỏ au đang dần thu hẹp khoảng cách như thể một nụ hôn nóng bỏng sắp sửa rơi xuống môi cô, cô chầm chậm ngả về sau, cũng là nhờ khi còn học kịch đã luyện tập công phu hạ eo, những khổ cực cô phải chịu trong những năm ấy đã tạm thời giải cứu cô lúc này, không biết có biết bao cảm kích.
Nhưng sau lưng lại là án thư cao hơn một mét, không tránh được lâu nữa, lưng cô chạm đến bàn, toàn bộ thân trên ngã trên bàn, còn Đỗ Như Mộng ở hai bên thân cô, từng bước ép sát, lại còn nở nụ cười đáng ghét, có chút bỡn cợt tùy tiện.
"Kỹ năng tốt đấy. Công phu hạ eo thật sự đã khiến em... mở mang tầm mắt." Đại tiểu thư dường như cố ý đùa giỡn cô, khi cô quay mặt đi, đôi môi dừng lại trên vành tai nhỏ nhắn trắng trẻo của Tô Châu, vẻn vẹn chỉ trong khoảng cách rất nhỏ đã có thể chạm tới đôi tai đỏ bừng nóng rực. Khẽ giọng thủ thỉ, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Tô Châu, bên tai, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên khuôn mặt trắng trẻo kia, đỏ đến mức làm người ta lo lắng có phải là đang chảy máu hay không.
Tô Châu cắn môi, trong mắt ngập nước.
Giọng của đại tiểu thư càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng gần như vô thanh mà nói: "Chị, chị thật xinh đẹp."
Đây không phải lần đầu tiên Tô Châu được khen ngợi như vậy, Tô Châu cũng không phải lần đầu tiên được khen ngợi về nhan sắc, nhưng nghe những lời vừa rồi cô có chút choáng váng, thở cũng không dám thở ra, mà cũng không dám hít vào, sợ sẽ hấp thụ hơi thở của đại tiểu thư, sợ sẽ ngửi thấy hương nước hoa mê hoặc thi vị trên người đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên người Tô Châu, mặt bị khuôn mặt nóng bừng của Tô Châu làm cho đỏ lên. Nàng muốn đặt một nụ hôn, lại sợ mạo phạm người đẹp.
Vầng trán mịn màng của cô áp vào trán Tô Châu, nhìn Tô Châu từ từ khép mắt lại, miệng không khỏi vẽ lên một nụ cười dịu dàng.
Nàng là tiểu thư khuê các, người con gái chưa một mảnh tình vắt vai, tuy rằng ngày ngày giở trò lưu manh, nhưng ấy cũng chỉ là giở trò lưu manh mà thôi, cốt tâm hồn vẫn là chân thành thuần khiết. Nhưng lúc này, nàng không chỉ muốn giở trò lưu manh... Tình yêu đến lúc sâu đậm, sẽ theo đó mà xuất hiện.
Một tay Đỗ Như Mộng quấn quanh vòng eo thon gọn của Tô Châu, tay đặt trên phần xẻ tà của sườn xám để lộ đôi chân dài trắng nõn thuộc về Tô Châu, dần dần vuốt ve lên phía trên, tựa như tìm được trân bảo, quyến luyến không rời.
Nàng cũng nhắm mắt, chuẩn bị hôn.
"Cộc cộc cộc." Bên ngoài có tiếng gõ cửa, rất lớn, phá vỡ sự ái muội trong căn phòng.
Tô Châu vội vàng đẩy Đỗ Như Mộng ra, đứng dậy, cúi đầu xuống, vén mấy lọn tóc rối ra sau tai, mặt đỏ vì ngại ngùng, vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo.
Sắc mặt của Đỗ Như Mộng cũng có nét xấu hổ, nàng lùi lại, thấy cái ghế bị không ai thèm đếm xỉa tới đổ, vội vàng dựng lại, sau đó nhanh như gió liếc nhìn Tô Châu, quay người đi mở cửa.
"Đại tiểu thư, Tô tiểu thư, mời dùng bữa." Người hầu hiếu kỳ nhìn khuôn mặt đo đỏ của đại tiểu thư, kỳ quái nghiền ngẫm, là trời nóng quá sao, đại tiểu thư không sao chứ? Không thể bị bệnh được!
Đỗ Như Mộng đứng ở cửa đáp lại, Tô Châu đã ở phía sau nàng.
Đại tiểu thư không nhìn Tô Châu, nói: "Ăn cơm thôi. Đi nào."
Khá kích thích đấy. Tim đại tiểu thư đập bịch bịch bịch, rất căng thẳng, lại rất hưng phấn.
Ừm, có cảm giác yêu đương vụng trộm, đại tiểu thư liếm liếm môi.
Không thể tiếp tục, đại tiểu thư thật sự rất tiếc nuối, nhưng thấy Tô Châu bắt đầu tránh mặt nàng, nàng mặc kệ hối hận. Tô Châu trốn nàng làm gì chứ! Nàng còn bất thành kia mà!
Nhưng trước khi đại tiểu thư tìm được cách dỗ dành Tô Châu thì xảy ra chuyện khiến toàn bộ Đỗ gia bận rộn.
Đỗ tam gia bị thương!
Nửa đêm, Tô Châu đang ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, tiếng nói chuyện của các phu nhân và đám người hầu ríu ra ríu rít, rất phiền phức. Sát vách lại vang lên tiếng gõ cửa, cô cảm thấy có gì không ổn, bèn dậy thay quần áo ra xem thử.
Một lát sau, Tô Châu nghe tiếng cửa phòng bên cạnh được mở, tâm tình của đại tiểu thư không tốt lắm, trầm giọng hỏi: "Làm sao? Có chuyện gì?"
Sau đó là giọng của thím Lâm vang lên: "Lão gia về rồi... Bị thương do đạn... Bác sĩ Bành đang lấy đạn ra!"
Tô Châu mở cửa, đi ra đúng lúc thấy đại tiểu thư đang cau mày.
Đại tiểu thư nói: "Chú Đoan đâu?" Nàng cũng thấy Tô Châu rồi, bèn đẩy đám người sang một bên, muốn xuống lầu, khi đi ngang qua Tô Châu, cũng không dừng lại, mà chỉ nói, "Chị về nghỉ ngơi đi, không cần bận tâm, em đi xem thử."
Tô Châu không đồng ý, cùng đi xuống lầu: "Tôi gọi cha em là cha, làm sao có chuyện không đi xem xét tình hình được?"
Đại tiểu thư không lên tiếng, coi như ưng thuận. Xuống lầu, thấy chú Đoan đang đứng ở đại sảnh, đại tiểu thư ngay lập tức hỏi: "Đợi lát nữa kể cho tôi có chuyện gì, đã phong tỏa tin tức chưa?"
Chú Đoan đổ mồ hôi, trịnh trọng gật đầu.
"Bên bệnh viện đã thu xếp hết chưa? Bố trí người nhiều một chút, những thúc thúc bá bá đó toàn bộ không được phép biết, những người đang coi giữ đều thay mới hết đi. Còn nữa, không được để lộ cho đại sứ quán..." Đại tiểu thư xoa bóp ấn đường, tiếp đó liền bước ra khỏi cửa.
Tài xế nói: "... Chuyện này tam gia đã dặn dò rồi. Tam gia không bị thương nặng, chỉ bị bắn một phát vào tay, bác sĩ Bành hẳn là đã lấy đạn ra rồi."
Đại tiểu thư nghe Đỗ tiên sinh chỉ bị thương nhẹ nhưng mi tâm vẫn không giãn ra.
"Là ai làm?" Đại tiểu thư kéo Tô Châu ngồi ở ghế sau, thím Lâm đuổi theo sau đem theo hai chiếc áo khoác, đại tiểu thư nhận lấy một chiếc rồi khoác lên người Tô Châu, "Có mấy người đi theo cha tôi? Tại sao không bảo hộ cha tôi cho tốt?"
Chú Đoan ngồi vào ghế lái, không nhìn lại, đóng cửa xe lại, trả lời: "Tam gia đang cấp vật tư cho bên dưới thì một đám người Nhật lao ra đường làm bị thương. Xem ra có kẻ tiết lộ lộ trình của tam gia. Không chừng là phía trên làm ra."
Bên dưới, ý chỉ tổ chức ngầm, phía trên, là Quốc dân Đảng.
Đến bệnh viện, có hai người đang đứng trước cửa phòng bệnh của Đỗ tiên sinh, mang theo súng, một trong hai trông khá hung thần ác sát, trên trán có một vết bớt màu xanh lam, thấy đại tiểu thư đến gần, bèn nói: "Đại tiểu thư."
Đại tiểu thư gật gật đầu, muốn cùng Tô Châu đi vào.
Gã có vết bớt cản Tô Châu lại: "Mời Tô tiểu thư dừng bước."
Đại phu nhân vừa bước vào cửa liền cau mày quay lại: "Làm gì thế?"
Tên có vết bớt trên mặt không có biểu cảm gì, lạnh lùng theo phép nói: "Tô tiểu thư không được vào." Cũng không quan tâm sắc mặt đại tiểu thư khó coi ra sau, không rời nửa bước.
Tô Châu xua xua tay: "Em vào đi, tôi không vào đâu."
Đại tiểu thư không còn cách nào khác, chỉ đành nói: "Chị đến phòng nghỉ đợi em, em sẽ về với chị." Thấy Tô Châu đồng ý, nàng mới lưu luyến không nỡ đi vào phòng bệnh.
Bước vào cửa liền thấy cánh tay Đỗ tiên sinh quấn băng, trên băng còn nhìn thấy vệt máu đỏ mờ mờ. Trong phòng chỉ có một mình Đỗ tiên sinh, không có bác sĩ Bành.
Đỗ tiên sinh đang tựa vào thành giường bệnh, thấy đại tiểu thư đi vào, cũng không có biểu cảm vui vẻ, nghe đại tiểu thư gọi một tiếng cha, sắc mặt nhợt nhạt liền tốt lên không ít, ừ một tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi đi."
Đại tiểu thư nhìn vẻ mặt khó coi của Đỗ tiên sinh, vẫn luôn nhăn mày không buông.
"Tại sao lại bị thương? Ai hại cha! Con đi báo thù cho cha." Đại tiểu thư ra vẻ căm phẫn, phồng má như trẻ con.
Đỗ tiên sinh hừ một tiếng: "Con ấy à? Con an an phận phận ở trong nhà cho ta là tốt rồi. Đừng tưởng ta không biết, mấy người ta giao cho con bị sắp xếp đi bảo vệ Tô Châu."
Đại tiểu thư lúng túng nói: "Đó không phải vì Tô Châu là chị gái của con hay sao. Lỡ như Tô Châu xảy ra chuyện, truyền ra Đỗ gia nhà ta một vết nhơ, cha nghĩ mà xem, Đỗ gia còn không bảo vệ được đứa con gái nuôi, thật hèn nhát!"
Đỗ tiên sinh cau chặt mày, trầm giọng: "Suy cho cùng Tô Châu cũng chỉ là một con hát. Tuy mẹ con yêu thích nó, nhưng một con hát là nó trèo cao vào Đỗ gia nhà chúng ta, vẫn là một đứa thấp hèn. Con đường đường là đại tiểu thư Đỗ gia, phải biết thân phận của con và nó khác nhau một trời một vực, hiểu rõ tôn ti trật tự, kẻo để người khác chê cười!"
"Cha!" Đại tiểu thư có chút tức giận, nhưng thấy cánh tay bị băng bó của Đỗ tiên sinh, đành bình tĩnh lại, nhịn tính khí xuống nói, "Cái gì mà trèo cao với chẳng trèo thấp, Tô Châu cũng chỉ là diễn viên kịch, chị ấy cũng trong sạch, người ta mệnh khổ mới đi hát kịch, nếu con không may mắn sinh ra trong Đỗ gia, không biết sẽ thành cái dạng gì."
"Nó không trong sạch thì ta sẽ để nó bước vào cửa Đỗ gia chắc?" Đỗ tiên sinh trầm mặt, không vui mà nói: "Con bao lớn rồi mà ngày ngày vẫn hồn nhiên như vậy."
"Rồi rồi rồi, con không tranh cãi với cha nữa, không cãi với cha nữa, được chưa?" Đại tiểu thư đầu hàng, đắp chăn cho Đỗ tiên sinh, nghiêm mặt, "Cha chỉ bị thương nhẹ nhưng con vẫn rất giận."
"Nếu con có thể làm ta bớt lo thì ta không còn gì để nói nữa..." Đỗ tiên sinh thuận theo mà nằm xuống, ngữ khí hòa hoãn: "Mẹ con chắc sợ lắm hả? Nửa đêm canh ba thế này..."
Trợn tròn mắt, đại tiểu thư giả vờ giả vịt nói: "Giờ cha mới nghĩ đến mẹ, không biết mẹ ở nhà lo lắng thế nào." Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi rồi, thở dài. "Cha, quá nguy hiểm rồi, có chuyện thì gọi đám người chú Đoan đi là được, chưa kể cha bị để ý, đi một mình quá nguy hiểm."
Đại tiểu thư có lòng như vậy, Đỗ tiên sinh rất hài lòng, nhưng vẫn xua tay: "Trẻ con thì biết cái gì... Vài ngày tới ta ở lại đây, tương đối an toàn, việc nhà con quản, đừng để mẹ con nhọc lòng. Về đi."
"Ơ." Dứt khoát như vậy, đại tiểu thư xoa xoa ấn đường, "Lần sau đừng tùy tiện đánh thức con đang ngủ, giữa đêm giữa hôm..."
Đỗ tiên sinh lườm cô một cái, cảm thấy bản thân nhiều năm nuôi phải bạch nhãn lang*, tổn thất quá lớn.
*白眼狼: Ý chỉ kẻ vô ơn
Đại tiểu thư ra khỏi cửa, nhưng tâm sự nặng trĩu.
Đỗ tiên sinh là đại gia đại nghiệp, người càng có địa vị và càng có thân phận thì họ càng coi trọng thứ bậc gia đình. Thân phận hí tử của Tô Châu khiến Đỗ tiên sinh rất không hài lòng, thậm chí còn ghét bỏ, vậy nên Đỗ tiên sinh không hề đánh giá cao Tô Châu.
Càng gay go hơn là Đỗ tiên sinh không phải là người duy nhất có quan điểm này, trong thời đại này, bối cảnh gia đình quan trọng hơn bất cứ gì khác, nếu không môn đăng hộ đối mà kết giao sẽ bị chê cười, nếu là nông dân thì thôi đi, lại còn là diễn viên kịch ở Tô Châu hoang vu. Hát kịch đều được coi là những nghề thấp kém nhất, Kinh kịch những năm gần đây đã tốt hơn, Nhưng Tô Châu lại là diễn viên Việt kịch, Việt kịch chủ yếu là nữ hát, hí tử vốn dĩ đã rẻ mạt, nữ hí tử lại càng là thấp kém nhất trong những nghề thấp kém, quả thực là thấp hèn đến không thể thấp hèn hơn.
Diễn viên nổi tiếng thì cũng chỉ đến thế mà thôi, người ta trước mặt tâng bốc tán tụng, mày mặt rạng rỡ gọi một tiếng bà chủ, người sau lưng chẳng biết chừng sẽ phỉ nhổ coi rẻ cái danh con hát!
Đại tiểu thư rất thương xót cho Tô Châu, nàng hi vọng Tô Châu có thể thoát khỏi thân phận hí tử, không hay thì từ giờ về sau không hát nữa, nàng nuôi Tô Châu cũng chẳng sao, còn tốt hơn ở trong đoàn kịch bị người ta ức hiếp. Giả sử là người khác thì sẽ chỉ mong sao được thoát khỏi thân phận hí tử, từ giờ về sau ở bên đại tiểu thư ăn uống không ngừng, được bao nuôi, tuy rằng đại tiểu thư là nữ nhân, nhưng làm tình nhân của nữ nhân cũng chẳng có gì không tốt. Nhưng đây lại là bà chủ Tô, Tô Châu lại là người cứng nhắc, nếu thật sự nói với Tô Châu những lời này, Tô Châu sẽ cách xa đại tiểu thư vạn dặm, hận không thể cắt đứt liên lạc đến khi chết già!
Trong lòng đại tiểu thư khổ sở, không có chỗ giãi bày, làm sao nàng lại phải lòng một cô nương dạn đòn mà kiêu kỳ như vậy chứ! Không được học theo Lương Tiểu Nguyệt, lấy cột trèo cao.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Đoàn kịch vẫn chưa mở lại, Đường Kiệt đã phát thiệp mời, nói muốn cưới Lương Tiểu Nguyệt.
Đường Kiệt đã có chính thất, nếu Lương Tiểu Nguyệt gả cho Đường Kiệt, chỉ có thể làm vợ lẽ.
Đây cũng là chuyện thường thấy, ngày nay, nếu diễn viên kịch muốn gả cho gia đình phú quý, chỉ có thể làm vợ nhỏ, làm thê thiếp.
Đỗ đại tiểu thư cũng nhận được thiệp mời.
Theo lý mà nói, nếu cưới vợ lẽ, không nhất thiết phải chiêng trống ồn ào như vậy, gióng trống khua chiêng cho người ta biết, chỉ cần lấy một cái xe nhỏ chở người đến tận phủ là được, đông người thì mời bạn bè dùng bữa.
Như vậy xem chừng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Càng căn bản hơn là, bây giờ nói muốn kết hôn, có phải lại chuyện cười không? Người Nhật vừa mới chiếm đóng khu vực bên ngoài tô giới cách đây vài ngày, hiện tại lại đến đó kết hôn, đây là có ý gì?
Đỗ Như Mộng gõ gõ liên tục lên tấm thiệp mời trong tay, trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu hỏi chú Đoan: "Mời bao nhiều người rồi?"
Chú Đoan cho gọi người đưa thiệp, người nọ cười cười khom lưng siểm nịnh: "Không nhiều. Là tiểu phu nhân nói muốn đặc biệt mời bà chủ Tô đi, nếu bà chủ Tô đi, cũng không thể bỏ qua đại tiểu thư."
Đỗ Như Mộng liếc nhìn người kia, chế nhạo: "Vậy à? Đây là ý của bà chủ Lương hay là giám đốc Đường?"
Tuy rằng người nọ đã nói là tiểu phu nhân, cũng chính là chỉ Lương Tiểu Nguyệt, nhưng đại tiểu thư lại bán tín bán nghi. Cô ta biết Lương Tiểu Nguyệt và Tô Châu có tình ý, nhưng bây giờ sắp sửa kết hôn rồi, Lương Tiểu Nguyệt cũng không nhất thiết phải mời cô. Trước hết là người yêu cũ kết hôn là chuyện xấu hổ lại thương tâm, thứ hai là Tô Châu ở cùng cô ta, điều này hoặc là chứng tỏ từ nay không còn liên quan gì đến Tô Châu, hoặc là cố ý chà đạp con tim Tô Châu.
"Tôi sẽ đi. Cô về nói cho bà chủ Lương và giám đốc Đường, chúng tôi sẽ đi." Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, tạm thời không cho Tô Châu biết, chỉ xem xem Đường Kiệt và Lương Tiểu Nguyệt sẽ làm trò quỷ gì mà thôi.
Đuổi người đi, đại tiểu thư bèn hỏi: "Chị tôi đâu?"
"Vẫn luôn ở trong thư phòng." Chú Đoan chỉ phía lầu trên.
"Cha tôi vẫn chưa về sao?" Đại tiểu thư mở thiệp mời ra đọc, dòng chữ lớn được in vàng dưới ánh nắng chói mắt làm nàng gần như mù lòa.
"Lão gia đang bàn bạc với những người đó, nghe nói muốn làm chuyện lớn, không thoát được sẽ không thể trở về."
Chậc, đợi đến khi nàng và Tô Châu thành đôi rồi, còn toan tính cái gì? Thời cơ đến liền còn dùng thiệp mời khắc vàng, muốn ra oai với nàng cái gì?
Lại nghĩ đến Tô Châu không dễ đối phó, không khỏi thở dài một hơi, đóng thiệp mời lại, người cũng héo hon, ỉu xìu. Nghe được âm thanh nàng ném tiền xuống sông Hoàng Phố mà lại không nghe thấy tiếng tâm tư nàng tổn phí cho Tô Châu!
Đại tiểu thư rất thông minh, thua keo này nàng bày keo khác, xem xét có thể thu được lợi ích gì từ đám cưới của Lương Tiểu Nguyệt hay không, dù sao cũng không thể để Tô Châu lo lắng cho người đã yên bề gia thất được.
Tô Châu vẫn còn đang học rất chăm chỉ, cũng rất chịu khó. Khi Đỗ Như Mộng ra ngoài, tư thế của Tô Châu ra sao thì lúc quay về vẫn y như vậy, ngồi nghiêm chỉnh, hẳn hoi.
Hoàn toàn khác với nữ nhân Lương Tiểu Nguyệt nọ mà!
Diễm hí* của Lương Tiểu Nguyệt cũng được tính là khá nổi tiếng, tuy nàng vẫn chưa xem nhưng tiếng tăm đã đến tai nàng.
*艳戏: Những vở kịch khiêu dâm
Nghĩ đến đây Đỗ Như Mộng liền khó chịu. Mặc dù Tô Châu là tiểu sinh, nhưng không nhất định phải hát dâm từ diễm khúc, chọc ghẹo người khác trên sân khấu, nếu đại tiểu thư mà thấy, khẳng định sẽ nghiến răng nghiến lợi hận không thể xông lên giết chết đôi gian phụ dâm phụ* kia.
*Đúng ra là "gian phu dâm phụ" nhưng thời đó không còn nhiều diễn viên kịch là nam nữa nên nữ phải cải trang để đóng vai nam nên tác giả viết là "gian phụ dâm phụ"
Tô Châu ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt dữ tợn của Đỗ Như Mộng, toàn bộ gương mặt xinh đẹp đều bị bóp méo. Cô không nhịn được mà bật cười, cô nói: "Đại tiểu thư như vậy là muốn cắn ai vậy?"
Sắc mặt đại tiểu thư biến đổi, xụ mặt đáp: "Đớp chị đấy! Bên ngoài, sinh viên đại học đang kêu gọi chống Nhật, em ra ngoài một chút đã chìm trong biển người rồi."
"Đại tiểu thư muốn cùng sinh viên chống Nhật sao?" Tô Châu đóng nắp bút lại, nghịch nghịch cây bút máy trên tay hỏi.
Ăn no rửng mỡ mới không biết trân trọng cái mạng nhỏ của mình. Đại tiểu thư thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại không nói vậy, "Em đường đường là đại tiểu thư Đỗ gia, không thể kháng Nhật. Đánh đập giết chóc không hợp với em. Cha em vừa mới cử người đi tiếp tế vật tư cho các chiến sĩ đang chiến đấu đẫm máu ở tiền tuyến. Em nghĩ không góp sức được thì góp tiền vậy."
Đúng vậy, đại tiểu thư vẫn luôn có tiền và phóng khoáng mà. Tô Châu gật đầu tán thành: "Cũng tốt." Kỳ thực cô cũng không mong Đỗ đại tiểu thư đi ra ngoài, rất nguy hiểm, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, cô ít nhiều cũng sẽ đau lòng.
Đại tiểu thư nói: "Xem ra vài tháng tới không thể diễn kịch rồi."
Ngày nay kiếm sống không dễ, thời buổi loạn lạc.
Nói là vài tháng, thế nhưng tình hình khó nói, nếu Thượng Hải muốn triển khai chiến đấu trường kỳ, không chừng sẽ kéo dài ba đến năm năm.
Vậy nên Tô Châu không đáp.
Đại tiểu thư đi đến trước giá sách, lấy xuống một quyển, lật qua hai trang, "Không hát kịch cũng tốt, em nuôi chị."
Đại tiểu thư chưa từng mong Tô Châu hát kịch, trước sau vẫn luôn như vậy. Hiện tại cô một nửa đã là người của Đỗ gia, lẽ ra cô không giống với những diễn viên kịch khác. Thực tế, cho dù Tô Châu có không phải là con nuôi của Đỗ gia, nhưng trong mắt Đỗ phu nhân, cô vẫn không giống với những diễn viên khác. Không liên quan gì tới thân phận địa vị, chỉ là trong lòng thấy khác biệt mà thôi.
Tô Châu không muốn tranh cãi với đại tiểu thư chuyện này, chắc chắn sẽ rất nhàm chán. Cô nói: "Mấy ngày này vẫn còn muốn ra ngoài sao? Bên ngoài nguy hiểm. Nếu em vẫn muốn đi thì nhất định phải về sớm một chút."
Đỗ Như Mộng vẫn vùi đầu đọc sách, ừ một tiếng, xem như là đồng ý. Mất một lúc lâu nàng mới nhận ra là Tô Châu đang lo cho mình, nàng nhướn mày nhìn Tô Châu, cười ha ha nói: "Vậy em không đi nữa thì chị sẽ yên tâm?"
Dường như Tô Châu không chịu nổi nàng cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, bèn quay mặt tránh khỏi ánh mắt của nàng, nói: "Đâu phải tôi cầm tù em, em muốn đi thì cứ đi, liên quan gì đến tôi?"
Nghe thấy tiếng cười của đại tiểu thư, mặt cô hơi đỏ lên.
Đại tiểu thư gấp sách lại, dáng vẻ thướt tha đi tới, cô vội vàng đứng dậy, có chút bất an.
Cô viện cớ đi rót trà rồi quay người muốn đi, đại tiểu thư nhanh chân hơn, ngăn cô lại. Cô bước nhanh một bước, xông vào lồng ngực đại tiểu thư.
Đại tiểu thư chọc ghẹo: "Cuối cùng cũng học được cách nhào vào lòng người rồi."
Vẻ mặt Tô Châu đỏ bừng, thấy đại tiểu thư tiến lên một bước, cô không thể không lùi một bước, lùi được hai bước đã va phải án thư, chiếc ghế bị cô hoảng loạn đẩy ngã, eo cô buộc phải tựa lên bàn.
Đại tiểu thư cười nham hiểm, hai tay vòng qua eo Tô Châu, chống lên bàn, cười hì hì nói: "Chị sợ em đến vậy à? Em nào phải hung thần quái vật đâu."
Bị dồn ép không thể thối lui, trước mắt cô lại là đại tiểu thư đang đến gần, bờ môi đỏ au đang dần thu hẹp khoảng cách như thể một nụ hôn nóng bỏng sắp sửa rơi xuống môi cô, cô chầm chậm ngả về sau, cũng là nhờ khi còn học kịch đã luyện tập công phu hạ eo, những khổ cực cô phải chịu trong những năm ấy đã tạm thời giải cứu cô lúc này, không biết có biết bao cảm kích.
Nhưng sau lưng lại là án thư cao hơn một mét, không tránh được lâu nữa, lưng cô chạm đến bàn, toàn bộ thân trên ngã trên bàn, còn Đỗ Như Mộng ở hai bên thân cô, từng bước ép sát, lại còn nở nụ cười đáng ghét, có chút bỡn cợt tùy tiện.
"Kỹ năng tốt đấy. Công phu hạ eo thật sự đã khiến em... mở mang tầm mắt." Đại tiểu thư dường như cố ý đùa giỡn cô, khi cô quay mặt đi, đôi môi dừng lại trên vành tai nhỏ nhắn trắng trẻo của Tô Châu, vẻn vẹn chỉ trong khoảng cách rất nhỏ đã có thể chạm tới đôi tai đỏ bừng nóng rực. Khẽ giọng thủ thỉ, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Tô Châu, bên tai, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên khuôn mặt trắng trẻo kia, đỏ đến mức làm người ta lo lắng có phải là đang chảy máu hay không.
Tô Châu cắn môi, trong mắt ngập nước.
Giọng của đại tiểu thư càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng gần như vô thanh mà nói: "Chị, chị thật xinh đẹp."
Đây không phải lần đầu tiên Tô Châu được khen ngợi như vậy, Tô Châu cũng không phải lần đầu tiên được khen ngợi về nhan sắc, nhưng nghe những lời vừa rồi cô có chút choáng váng, thở cũng không dám thở ra, mà cũng không dám hít vào, sợ sẽ hấp thụ hơi thở của đại tiểu thư, sợ sẽ ngửi thấy hương nước hoa mê hoặc thi vị trên người đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên người Tô Châu, mặt bị khuôn mặt nóng bừng của Tô Châu làm cho đỏ lên. Nàng muốn đặt một nụ hôn, lại sợ mạo phạm người đẹp.
Vầng trán mịn màng của cô áp vào trán Tô Châu, nhìn Tô Châu từ từ khép mắt lại, miệng không khỏi vẽ lên một nụ cười dịu dàng.
Nàng là tiểu thư khuê các, người con gái chưa một mảnh tình vắt vai, tuy rằng ngày ngày giở trò lưu manh, nhưng ấy cũng chỉ là giở trò lưu manh mà thôi, cốt tâm hồn vẫn là chân thành thuần khiết. Nhưng lúc này, nàng không chỉ muốn giở trò lưu manh... Tình yêu đến lúc sâu đậm, sẽ theo đó mà xuất hiện.
Một tay Đỗ Như Mộng quấn quanh vòng eo thon gọn của Tô Châu, tay đặt trên phần xẻ tà của sườn xám để lộ đôi chân dài trắng nõn thuộc về Tô Châu, dần dần vuốt ve lên phía trên, tựa như tìm được trân bảo, quyến luyến không rời.
Nàng cũng nhắm mắt, chuẩn bị hôn.
"Cộc cộc cộc." Bên ngoài có tiếng gõ cửa, rất lớn, phá vỡ sự ái muội trong căn phòng.
Tô Châu vội vàng đẩy Đỗ Như Mộng ra, đứng dậy, cúi đầu xuống, vén mấy lọn tóc rối ra sau tai, mặt đỏ vì ngại ngùng, vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo.
Sắc mặt của Đỗ Như Mộng cũng có nét xấu hổ, nàng lùi lại, thấy cái ghế bị không ai thèm đếm xỉa tới đổ, vội vàng dựng lại, sau đó nhanh như gió liếc nhìn Tô Châu, quay người đi mở cửa.
"Đại tiểu thư, Tô tiểu thư, mời dùng bữa." Người hầu hiếu kỳ nhìn khuôn mặt đo đỏ của đại tiểu thư, kỳ quái nghiền ngẫm, là trời nóng quá sao, đại tiểu thư không sao chứ? Không thể bị bệnh được!
Đỗ Như Mộng đứng ở cửa đáp lại, Tô Châu đã ở phía sau nàng.
Đại tiểu thư không nhìn Tô Châu, nói: "Ăn cơm thôi. Đi nào."
Khá kích thích đấy. Tim đại tiểu thư đập bịch bịch bịch, rất căng thẳng, lại rất hưng phấn.
Ừm, có cảm giác yêu đương vụng trộm, đại tiểu thư liếm liếm môi.
Không thể tiếp tục, đại tiểu thư thật sự rất tiếc nuối, nhưng thấy Tô Châu bắt đầu tránh mặt nàng, nàng mặc kệ hối hận. Tô Châu trốn nàng làm gì chứ! Nàng còn bất thành kia mà!
Nhưng trước khi đại tiểu thư tìm được cách dỗ dành Tô Châu thì xảy ra chuyện khiến toàn bộ Đỗ gia bận rộn.
Đỗ tam gia bị thương!
Nửa đêm, Tô Châu đang ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, tiếng nói chuyện của các phu nhân và đám người hầu ríu ra ríu rít, rất phiền phức. Sát vách lại vang lên tiếng gõ cửa, cô cảm thấy có gì không ổn, bèn dậy thay quần áo ra xem thử.
Một lát sau, Tô Châu nghe tiếng cửa phòng bên cạnh được mở, tâm tình của đại tiểu thư không tốt lắm, trầm giọng hỏi: "Làm sao? Có chuyện gì?"
Sau đó là giọng của thím Lâm vang lên: "Lão gia về rồi... Bị thương do đạn... Bác sĩ Bành đang lấy đạn ra!"
Tô Châu mở cửa, đi ra đúng lúc thấy đại tiểu thư đang cau mày.
Đại tiểu thư nói: "Chú Đoan đâu?" Nàng cũng thấy Tô Châu rồi, bèn đẩy đám người sang một bên, muốn xuống lầu, khi đi ngang qua Tô Châu, cũng không dừng lại, mà chỉ nói, "Chị về nghỉ ngơi đi, không cần bận tâm, em đi xem thử."
Tô Châu không đồng ý, cùng đi xuống lầu: "Tôi gọi cha em là cha, làm sao có chuyện không đi xem xét tình hình được?"
Đại tiểu thư không lên tiếng, coi như ưng thuận. Xuống lầu, thấy chú Đoan đang đứng ở đại sảnh, đại tiểu thư ngay lập tức hỏi: "Đợi lát nữa kể cho tôi có chuyện gì, đã phong tỏa tin tức chưa?"
Chú Đoan đổ mồ hôi, trịnh trọng gật đầu.
"Bên bệnh viện đã thu xếp hết chưa? Bố trí người nhiều một chút, những thúc thúc bá bá đó toàn bộ không được phép biết, những người đang coi giữ đều thay mới hết đi. Còn nữa, không được để lộ cho đại sứ quán..." Đại tiểu thư xoa bóp ấn đường, tiếp đó liền bước ra khỏi cửa.
Tài xế nói: "... Chuyện này tam gia đã dặn dò rồi. Tam gia không bị thương nặng, chỉ bị bắn một phát vào tay, bác sĩ Bành hẳn là đã lấy đạn ra rồi."
Đại tiểu thư nghe Đỗ tiên sinh chỉ bị thương nhẹ nhưng mi tâm vẫn không giãn ra.
"Là ai làm?" Đại tiểu thư kéo Tô Châu ngồi ở ghế sau, thím Lâm đuổi theo sau đem theo hai chiếc áo khoác, đại tiểu thư nhận lấy một chiếc rồi khoác lên người Tô Châu, "Có mấy người đi theo cha tôi? Tại sao không bảo hộ cha tôi cho tốt?"
Chú Đoan ngồi vào ghế lái, không nhìn lại, đóng cửa xe lại, trả lời: "Tam gia đang cấp vật tư cho bên dưới thì một đám người Nhật lao ra đường làm bị thương. Xem ra có kẻ tiết lộ lộ trình của tam gia. Không chừng là phía trên làm ra."
Bên dưới, ý chỉ tổ chức ngầm, phía trên, là Quốc dân Đảng.
Đến bệnh viện, có hai người đang đứng trước cửa phòng bệnh của Đỗ tiên sinh, mang theo súng, một trong hai trông khá hung thần ác sát, trên trán có một vết bớt màu xanh lam, thấy đại tiểu thư đến gần, bèn nói: "Đại tiểu thư."
Đại tiểu thư gật gật đầu, muốn cùng Tô Châu đi vào.
Gã có vết bớt cản Tô Châu lại: "Mời Tô tiểu thư dừng bước."
Đại phu nhân vừa bước vào cửa liền cau mày quay lại: "Làm gì thế?"
Tên có vết bớt trên mặt không có biểu cảm gì, lạnh lùng theo phép nói: "Tô tiểu thư không được vào." Cũng không quan tâm sắc mặt đại tiểu thư khó coi ra sau, không rời nửa bước.
Tô Châu xua xua tay: "Em vào đi, tôi không vào đâu."
Đại tiểu thư không còn cách nào khác, chỉ đành nói: "Chị đến phòng nghỉ đợi em, em sẽ về với chị." Thấy Tô Châu đồng ý, nàng mới lưu luyến không nỡ đi vào phòng bệnh.
Bước vào cửa liền thấy cánh tay Đỗ tiên sinh quấn băng, trên băng còn nhìn thấy vệt máu đỏ mờ mờ. Trong phòng chỉ có một mình Đỗ tiên sinh, không có bác sĩ Bành.
Đỗ tiên sinh đang tựa vào thành giường bệnh, thấy đại tiểu thư đi vào, cũng không có biểu cảm vui vẻ, nghe đại tiểu thư gọi một tiếng cha, sắc mặt nhợt nhạt liền tốt lên không ít, ừ một tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi đi."
Đại tiểu thư nhìn vẻ mặt khó coi của Đỗ tiên sinh, vẫn luôn nhăn mày không buông.
"Tại sao lại bị thương? Ai hại cha! Con đi báo thù cho cha." Đại tiểu thư ra vẻ căm phẫn, phồng má như trẻ con.
Đỗ tiên sinh hừ một tiếng: "Con ấy à? Con an an phận phận ở trong nhà cho ta là tốt rồi. Đừng tưởng ta không biết, mấy người ta giao cho con bị sắp xếp đi bảo vệ Tô Châu."
Đại tiểu thư lúng túng nói: "Đó không phải vì Tô Châu là chị gái của con hay sao. Lỡ như Tô Châu xảy ra chuyện, truyền ra Đỗ gia nhà ta một vết nhơ, cha nghĩ mà xem, Đỗ gia còn không bảo vệ được đứa con gái nuôi, thật hèn nhát!"
Đỗ tiên sinh cau chặt mày, trầm giọng: "Suy cho cùng Tô Châu cũng chỉ là một con hát. Tuy mẹ con yêu thích nó, nhưng một con hát là nó trèo cao vào Đỗ gia nhà chúng ta, vẫn là một đứa thấp hèn. Con đường đường là đại tiểu thư Đỗ gia, phải biết thân phận của con và nó khác nhau một trời một vực, hiểu rõ tôn ti trật tự, kẻo để người khác chê cười!"
"Cha!" Đại tiểu thư có chút tức giận, nhưng thấy cánh tay bị băng bó của Đỗ tiên sinh, đành bình tĩnh lại, nhịn tính khí xuống nói, "Cái gì mà trèo cao với chẳng trèo thấp, Tô Châu cũng chỉ là diễn viên kịch, chị ấy cũng trong sạch, người ta mệnh khổ mới đi hát kịch, nếu con không may mắn sinh ra trong Đỗ gia, không biết sẽ thành cái dạng gì."
"Nó không trong sạch thì ta sẽ để nó bước vào cửa Đỗ gia chắc?" Đỗ tiên sinh trầm mặt, không vui mà nói: "Con bao lớn rồi mà ngày ngày vẫn hồn nhiên như vậy."
"Rồi rồi rồi, con không tranh cãi với cha nữa, không cãi với cha nữa, được chưa?" Đại tiểu thư đầu hàng, đắp chăn cho Đỗ tiên sinh, nghiêm mặt, "Cha chỉ bị thương nhẹ nhưng con vẫn rất giận."
"Nếu con có thể làm ta bớt lo thì ta không còn gì để nói nữa..." Đỗ tiên sinh thuận theo mà nằm xuống, ngữ khí hòa hoãn: "Mẹ con chắc sợ lắm hả? Nửa đêm canh ba thế này..."
Trợn tròn mắt, đại tiểu thư giả vờ giả vịt nói: "Giờ cha mới nghĩ đến mẹ, không biết mẹ ở nhà lo lắng thế nào." Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi rồi, thở dài. "Cha, quá nguy hiểm rồi, có chuyện thì gọi đám người chú Đoan đi là được, chưa kể cha bị để ý, đi một mình quá nguy hiểm."
Đại tiểu thư có lòng như vậy, Đỗ tiên sinh rất hài lòng, nhưng vẫn xua tay: "Trẻ con thì biết cái gì... Vài ngày tới ta ở lại đây, tương đối an toàn, việc nhà con quản, đừng để mẹ con nhọc lòng. Về đi."
"Ơ." Dứt khoát như vậy, đại tiểu thư xoa xoa ấn đường, "Lần sau đừng tùy tiện đánh thức con đang ngủ, giữa đêm giữa hôm..."
Đỗ tiên sinh lườm cô một cái, cảm thấy bản thân nhiều năm nuôi phải bạch nhãn lang*, tổn thất quá lớn.
*白眼狼: Ý chỉ kẻ vô ơn
Đại tiểu thư ra khỏi cửa, nhưng tâm sự nặng trĩu.
Đỗ tiên sinh là đại gia đại nghiệp, người càng có địa vị và càng có thân phận thì họ càng coi trọng thứ bậc gia đình. Thân phận hí tử của Tô Châu khiến Đỗ tiên sinh rất không hài lòng, thậm chí còn ghét bỏ, vậy nên Đỗ tiên sinh không hề đánh giá cao Tô Châu.
Càng gay go hơn là Đỗ tiên sinh không phải là người duy nhất có quan điểm này, trong thời đại này, bối cảnh gia đình quan trọng hơn bất cứ gì khác, nếu không môn đăng hộ đối mà kết giao sẽ bị chê cười, nếu là nông dân thì thôi đi, lại còn là diễn viên kịch ở Tô Châu hoang vu. Hát kịch đều được coi là những nghề thấp kém nhất, Kinh kịch những năm gần đây đã tốt hơn, Nhưng Tô Châu lại là diễn viên Việt kịch, Việt kịch chủ yếu là nữ hát, hí tử vốn dĩ đã rẻ mạt, nữ hí tử lại càng là thấp kém nhất trong những nghề thấp kém, quả thực là thấp hèn đến không thể thấp hèn hơn.
Diễn viên nổi tiếng thì cũng chỉ đến thế mà thôi, người ta trước mặt tâng bốc tán tụng, mày mặt rạng rỡ gọi một tiếng bà chủ, người sau lưng chẳng biết chừng sẽ phỉ nhổ coi rẻ cái danh con hát!
Đại tiểu thư rất thương xót cho Tô Châu, nàng hi vọng Tô Châu có thể thoát khỏi thân phận hí tử, không hay thì từ giờ về sau không hát nữa, nàng nuôi Tô Châu cũng chẳng sao, còn tốt hơn ở trong đoàn kịch bị người ta ức hiếp. Giả sử là người khác thì sẽ chỉ mong sao được thoát khỏi thân phận hí tử, từ giờ về sau ở bên đại tiểu thư ăn uống không ngừng, được bao nuôi, tuy rằng đại tiểu thư là nữ nhân, nhưng làm tình nhân của nữ nhân cũng chẳng có gì không tốt. Nhưng đây lại là bà chủ Tô, Tô Châu lại là người cứng nhắc, nếu thật sự nói với Tô Châu những lời này, Tô Châu sẽ cách xa đại tiểu thư vạn dặm, hận không thể cắt đứt liên lạc đến khi chết già!
Trong lòng đại tiểu thư khổ sở, không có chỗ giãi bày, làm sao nàng lại phải lòng một cô nương dạn đòn mà kiêu kỳ như vậy chứ! Không được học theo Lương Tiểu Nguyệt, lấy cột trèo cao.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)