Đồng Phi cười nói: "Không có gì đáng ngại đâu, chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi." Nàng định xua tay từ chối nhã nhặn, lại phát hiện có người nắm lấy ống tay áo của nàng, theo động tác nàng đưa tay lên, tay người kia cũng giương giương lên theo.
Hóa ra là Kiều Thiến không biết lúc nào đã níu lấy ống tay áo của nàng, người ta vẫn đang yên lặng không biết suy nghĩ gì mà rơi nước mắt, Đồng Phi không biết nên nói cái gì, chỉ biết sững sờ tại chỗ.
Lúc này, Kiều Oánh ở bên cạnh không nói một lời tiến lên phía trước, nàng cau mày, xuất ra khăn lụa buộc trên miệng vết thương Đồng Phi, nàng hầu như không dám thở, động tác nhu hòa đến cực điểm, sợ làm đau Đồng Phi, miễn cưỡng xem như máu cũng ngừng chảy.
Cứ việc xem người nọ bộ dáng trấn định, Đồng Phi vẫn cảm nhận được đôi tay kia vì băng bó cho mình vẫn run rẩy, thế là ngẩng đầu, đối diện nàng ánh mắt nhu hòa, Đồng Phi mỉm cười nói cám ơn: "Đa tạ Oánh tỷ tỷ."
Kiều Oánh mỉm cười cúi thấp đầu, ngược lại nhìn về phía muội muội Kiều Thiến. Đồng Phi cũng nhìn theo, thấy Kiều Thiến vẫn bắt lấy ống tay áo của mình như thế không buông, không biết thế nào, đáy lòng dâng lên một cỗ trìu mến, sau đó nhẹ giọng an ủi nàng nói: "Ngươi nhìn xem, máu đều đã ngừng lại, ta không sao."
Kiều Thiến lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Người hầu đem thuốc trị thương đưa tới, Kiều lão tiên sinh tiến đến mời Đồng Phi ở lại, thứ nhất là vì cảm tạ Đồng Phi đã có ân cứu mạng, thứ hai là bởi vì trên người Đồng Phi đã thụ thương không nên đi xa. Đồng Phi cũng đang có ý này, nàng sợ lại có cường đạo sẽ xuất hiện lần nữa, làm sao cũng nên đợi đến Hoàn Thành thái bình mới đi, nếu không nàng không có cách nào an tâm.
Đồng Phi trở lại gian khách phòng mình từng ở, vừa đóng cửa lại chuẩn bị cởi xuống áo ngoài để bôi thuốc, mới cởi ra đến một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, nàng lại vội vàng mặc lại. Mở cửa ra thấy là tỷ muội Kiều gia, nàng định mở lời, đã bị Kiều Thiến đẩy vào bên trong.
Kiều Thiến nói: "Đừng ra ngoài, phụ thân không biết chúng ta tới đâu." Kiều Oánh cũng đi theo bước chân Kiều Thiến bước vào, sau đó đóng kỹ cửa phòng.
Kiều Thiến nhìn vết thương của Đồng Phi, đỏ ửng vành mắt lại thoáng hiện ra lệ quang, "Đều là bởi vì ta..."
Đồng Phi đành phải cười ngắm nhìn Kiều Thiến nói: "Ta thật sự không sao mà, xoa thuốc sẽ khỏi ngay." Trước mắt mình là mỹ nhân lê hoa đái vũ, thật là làm cho lòng của nàng cũng mềm nhũn theo, nếu như là ở hiện đại, nàng nhất định sẽ ôm lấy đối phương dịu dàng an ủi một phen, thế nhưng đây lại là ở cổ đại, chớ đừng nói chi mình lúc này mặc chính là nam trang. Trừ nụ cười, trừ lời nói dịu dàng, nàng không biết còn có thể biểu đạt thế nào nữa.
"Ta tới giúp ngươi bôi thuốc đi." Kiều Thiến nói như vậy, tay đã động thủ. Nàng mở ra khăn tay dùng để cầm máu lúc ban nãy, thấy lông mày Đồng Phi giương lên một chút, vội ngừng lại, "Ta hơi mạnh tay, hay là để Oánh tỷ tỷ tới giúp đi." Vừa nói vừa quay đầu hướng Kiều Oánh nói: "Tỷ tỷ, giúp hắn bôi thuốc có được hay không?"
Kiều Oánh luôn luôn cưng chiều cô muội muội này, cho nên cho tới bây giờ Kiều Thiến nói cái gì, nàng gần như đều không có phản đối qua. Lần này, nàng cũng là từ đáy lòng nguyện ý giúp Đồng Phi bôi thuốc. Đồng Phi bị thương nơi cánh tay, Kiều Oánh không có cách nào để kêu Đồng Phi cởi quần áo, đành phải dùng kéo đem tay áo cắt xuống, mới cẩn thận thay nàng thoa thuốc trị thương.
Kỳ thật Kiều Thiến cũng không phải mạnh tay, chỉ là quá mức mẫn cảm, Đồng Phi cũng nhìn ra được nàng là thật lòng quan tâm mình. Đồng Phi cũng vì thế mà hơi loạn tưởng, ngay cả Kiều Oánh lúc nào băng bó xong vết thương cũng không biết. Chỉ nghe Kiều Thiến nói câu "Quả nhiên vẫn là tỷ tỷ cẩn thận, tỷ nhìn hắn ngay cả lông mày đều không có nhíu lấy một cái." Đồng Phi lúc này mới hồi phục tinh thần lại, mới phát hiện, ống tay áo đã bị cắt! Quần áo mới này của ta... Đồng Phi ở trong lòng gào khóc...
Kiều Thiến lại giống là đọc hiểu tâm tư của Đồng Phi, nhẹ nói: "Oánh tỷ tỷ am hiểu nhất là thêu vá, ngươi có ân với chúng ta, có lẽ tỷ có thể lại giúp ngươi làm một bộ y phục mới."
Kiều Oánh nghe được, cười duyên nói: "Nói gì vậy, ta đã khi nào làm qua y phục nam tử đâu, như thế nào thay hắn làm đây?"
Kiều Thiến lại là cười một tiếng, "Tỷ tỷ khéo tay, cứ dựa theo kích thước bộ này của hắn mặc, lại làm ra một bộ tương tự, cũng không phải việc khó gì." Ngừng lại một chút, lại nhìn về phía Đồng Phi, "Ngươi ngược lại là có phúc, tỷ tỷ là lần đầu may xiêm y cho nam tử đấy."
Đồng Phi vừa muốn thuận theo ý của Kiều Thiến trước tiên nên cám ơn Kiều Oánh, ngẩng đầu nhìn Kiều Oánh sắc mặt có chút phiếm hồng, nàng do dự, thu hồi ý định khi nãy muốn nói, "Không cần cực khổ tỷ tỷ hao tâm tổn trí, ta bên người còn mang theo một bộ thay thế."
Kiều gia tỷ muội cũng không có nói thêm gì, ở đấy không lâu liền rời đi.
Ngoài cửa sổ lại đổ cơn mưa rơi lách tách, thế nhưng mưa rơi không lớn, không khí vẫn là khô nóng cực kì. Sau khi bôi thuốc qua cánh tay mặc dù đau, nhưng đối với Đồng Phi mà nói cũng trong phạm vi còn có thể chịu được, Kiều gia tỷ muội nhất định là bởi vì chưa từng thấy trường hợp như vậy, mới có thể rất lo lắng sao?
Ngày thứ hai, Kiều lão tiên sinh đến thăm Đồng Phi, trước mắt trong phủ mới trải một kiếp nạn, mặc dù không có mất đi thứ gì, nhưng lòng người lại rất hoảng sợ.
Trải qua sự tình này, Kiều lão tiên sinh một lần nữa lại không thể không dò xét vị hậu sinh trẻ tuổi này, thời điểm lần đầu gặp mặt, chỉ cảm thấy hắn tướng mạo bất phàm, vô cùng nhã nhặn, tuấn tú, không ngờ, hắn cũng có một thân võ nghệ tinh xảo. Ông nhớ lại lúc ấy bọn cường đạo chạy trối chết là bởi vì nghe được Đồng Phi cùng Thương Vương Trương Tú sư xuất đồng môn, thế là mở miệng thốt ra: "Thương Vương Trương Tú bằng vào Bách Điểu triều phụng thương pháp uy chấn thiên hạ, các hạ đã cũng tập được thương pháp này, ngày sau tất có tương lai."
Đồng Phi cười nói: "Làm không dám nhận, chẳng qua là tại thời loạn thế, may mắn có chút kỹ pháp sinh tồn thôi." Nàng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong nhanh chóng đem sự tình Triệu Vân giao phó cho mình hoàn thành xong xuôi, sau đó nàng trở lại trên núi tiếp tục tìm kiếm biện pháp trở về hiện đại, hoặc là cô độc sống quãng đời còn lại đi.
Kiều lão tiên sinh coi là Đồng Phi chỉ khiêm tốn, liền hỏi: "Nơi đây cách Thương Vương trú quân quyền cũng không xa, chuyến đi của các hạ lần này sẽ đi bái phỏng hắn sao?"
Đồng Phi đó giờ chưa nghĩ đến chuyện này, nếu như không phải tên thủ lĩnh kia nhắc đến, nàng cũng suýt nữa quên Trương Tú cũng sỡ hữu Bách Điểu triều phụng thương. Nàng đương nhiên sẽ không đi bái phỏng Trương Tú, thời điểm Trương Tú đi theo lão cha học nghệ nguyên bản Đồng Phi hẳn là còn chưa xuất thế.
Thế là nàng đáp: "Khi vãn bối chưa xuất hiện trên đời, hắn đã thành tài xuống núi, cho nên chưa từng thấy qua. Lần này có lẽ trên đường sẽ đi ngang qua nơi đấy, sẽ không tùy tiện bái phỏng." Trương Tú có lẽ cũng không biết nàng tồn tại mới đúng.
Kiều lão tiên sinh nghe nói lời ấy, ý thức được Đồng Phi cùng bậc thầy võ học Đồng Uyên có quan hệ, thầm nghĩ người trẻ tuổi kia thế mà cũng là xuất từ danh môn, trách không được trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất cùng với người trẻ tuổi có sự khác biệt rất rõ. Mà lại hắn không nghĩ tới Đồng Phi sẽ quay lại, dù sao chẳng qua là bèo nước gặp nhau, Đồng Phi lại vì cứu nữ nhi nhà mình mà thụ thương... Nghĩ cho đến đây, hắn không khỏi đem ánh mắt rơi xuống vết thương trên cánh tay Đồng Phi.
Đồng Phi thấy thế rối rít nâng lên cánh tay phải bị thương, cười nói: "Chẳng qua là trầy da, qua vài ngày nữa sẽ khỏi ngay thôi." Nói xong còn huơ huơ mấy lần, dùng cái này để chứng minh, cái này thật ra chỉ là vết thương nhỏ, còn không thể ảnh hưởng cử động của nàng.
"Như vậy là vì các hạ thương thế cũng đã tốt hơn trước đó, vì vậy hãy lưu lại phủ tu dưỡng mới tốt." Kiều lão tiên sinh không khỏi vẫn còn có chút lo lắng, Đồng Phi làm như thế, không thể nghi ngờ là muốn giúp mình đỡ lo thôi.
Đồng Phi gật đầu nói: "Cho dù tiên sinh không mở miệng giữ lại, vãn bối cũng có ý muốn thỉnh cầu tiên sinh cho phép vãn bối ở thêm mấy ngày, thẳng đến khi một nhà tiên sinh an toàn mới thôi."
Kiều lão tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò vài câu sau đó mới rời khỏi.
Thế là Đồng Phi tiếp tục ở lại Kiều phủ dưỡng thương sẵn đó chiếu cố bảo hộ người trong phủ được an toàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhỏ ê đít tơ có lời muốn bon chen: hình như tác giả hổng có lời muốn lói =)))