Sở An Nhan thấy tai ngưa ngứa, nhưng nghĩ đến việc hiện tại nàng phải dựa Lăng Giang để rời đi, cho nên cố gắng không nhúc nhích.
Hơn nữa nàng không rõ hiện tại Lăng Giang đang có âm mưu gì, thân mật như này là đã phát hiện ra nàng rồi sao?
Không nên chứ.
Lăng Giang ôm lấy eo Sở An Nhan, khóe miệng cong lên.
Vốn dĩ chỉ tính quay về xác nhận một phen, hiện tại ôm lấy eo Sở An Nhan, hắn càng thêm chắc chắn chính là nàng.
Lúc trước Đường Trạch đã truyền tin nhắc nhở hắn. Lần này Sở An Nhan có thể sẽ đến, không nghĩ tới nàng thật sự đến.
Lăng Giang ôm càng chặt hơn, sợ lát nữa Sở An Nhan sẽ chạy.
Ra khỏi phòng, Lăng Giang vẫn không có ý định buông nàng ra.
Sở An Nhan giãy giụa vài cái cũng không được.
Sở An Nhan hình như nhìn thấy Hồng Tô ở xa xa, tưởng rằng nàng ấy sẽ tới cứu mình. Kết quả lại không hề đi tới là sao?
Mắt thấy Lăng Giang sắp kéo nàng lên xe ngựa, Sở An Nhan nhéo tay đá chân Lăng Giang nhưng vẫn không được.
Sở An Nhan giãy giụa dẫn tới người chung quanh vây xem, nhưng không ai dám lại gần.
Có một thư sinh không sợ hãi lại gần nói:
“ Vị huynh đài này, ban ngày ban mặt cường đoạt dân nữ, còn ra thể thống gì nữa? ”
Vừa dứt lời đã bị người khác kéo xuống.
“ Đại Lăng quốc còn có vương pháp không! ”. Thư sinh lòng đầy căm phẫn, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt đầy kháng cự của cô nương kia. Nhưng người chung quanh nhân tình lạnh nhạt, không ai nguyện ý ra tay giúp đỡ.
“ Tiểu tử, có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, vị vừa rồi là Ngũ hoàng tử mới trở về không lâu. Thân phận không chỉ tôn quý, còn được xưng như sát thần. Vừa rồi nếu không phải ta kéo ngươi, hiện tại mạng ngươi khó giữ được ”
“ Quân tử phạm pháp tội như thứ dân, thế đạo sao lại hỗn loạn đến vậy? ”
Tay thư sinh nắm chặt, vô cùng bất mãn.
Lăng Giang kéo Sở An Nhan lên xe ngựa, tay vẫn không rời khỏi eo nàng.
“ Hồi cung ”
Lăng Giang một bên tìm đồ trói tay chân Sở An Nhan lại, một bên bình tĩnh mở miệng phân phó ra bên ngoài.
Tuy rằng giọng điệu không hề thay đổi, nhưng Diệp Nam cảm thấy hiện tại điện hạ rất vui.
Không phải chỉ giống đôi mắt của công chúa Sở quốc thôi sao? Điện hạ thật sự là si ngốc, người đều chết hai năm, điện hạ nhà hắn đời này sợ là không buông bỏ được.
Sở An Nhan muốn tiếp tục giả bộ làm người câm, không chỉ không dám mở miệng nói chuyện, còn sợ Lăng Giang phát hiện ra thân phận.
Hiện tại nàng chỉ có thể bất lực trừng mắt nhìn Lăng Giang.
“ Làm sao? ”
Giọng Lăng Giang dịu dàng, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt sắp rơi ra khỏi khóe mắt Sở An Nhan.
“ Nếu biết bổn cung là Ngũ hoàng tử, vậy cũng đã nghe qua chuyện bổn cung ham mê sắc đẹp nhỉ? Bổn cung coi trọng ngươi chính là phúc khí của ngươi ”
Lăng Giang nói ra những lời này mang theo một ít giận dỗi. Lúc trước Sở An Nhan đối xử với hắn như vậy, lúc đấy nàng nhiệt tình đùa bỡn hắn như vậy.
Những lời Triệu Đình Đình nói lúc trươca, hắn đã để người đi điều tra, tất cả đều là thật sự.
Hận sao? Đương nhiên hận.
Lăng Giang tinh tế nhìn người trước mặt, tay bóp cằm nàng hơi dùng sức, một tay khác sờ lên mặt nàng.
Ngón tay Lăng Giang lạnh lẽo, cứ như vậy sờ lên mặt Sở An Nhan, khiến da mặt nàng cách một lớp mặt nạ lạnh đến thấu xương.
Lăng Giang hóa ra chỉ coi trọng nhan sắc.
Chỉ bởi vì nàng có đôi mắt lớn lên giống trước kia thôi sao? Chẳng lẽ hắn giống Sở An Bình, bởi vì đôi mắt này nênn muốn trả thù?
Cũng đúng, rốt cuộc mấy ngày nữa cả hai sau thành thân. Mệt nàng còn cảm thấy Sở An Bình sẽ gây bất lợi cho Lăng Giang, hiện tại xem ra bọn họ đã sớm hợp tác với nhau.
Người trước mặt người trong nháy mắt vô cùng xa lạ….
“ Khóc cái gì? Biết bao nhiêu người đều muốn bò lên giường bổn cung ”
Lăng Giang nhìn Sở An Nhan không ngừng chảy nước mắt, trong lòng vô cớ bực bội. Hắn đưa nàng đi, nàng kháng cự như vậy?
Nghĩ đến loại khả năng này, mặt Lăng Giang trầm xuống, hung hăng hôn lên môi Sở An Nhan. Động tác thuần thục du tẩu trên người nàng, đầu lưỡi thô lỗ cạy mở hàm răng nàng, không tách nào phản kháng.
Sở An Nhan dùng sức cắn Lăng Giang một cái, nhưng hắn lại như không hề thấy đau.
Môi răng tràn ngập mùi máu tươi, Sở An Nhan không biết đã qua bao lâu, chỉ biết mành xe ngựa được vén một góc lúc xe ngựa dừng lại.
Diệp Nam vốn là muốn gọi Lăng Giang một tiếng, nói cho hắn biết đã đến nơi. Kết quả vừa vặn thấy một màn này.
Lúc này Sở An Nhan quần áo hỗn loạm, đôi mắt đỏ bừng, trên má đầy nước mắt, không tiếng động khóc thút thít.
“ Cút! ”. Lăng Giang trầm giọng mang theo sự phẫn nộ, không chút do dự đánh một chưởng ra ngoài.
“ Một người câm thật sự là mất hết cả hứng ”
Lăng Giang tỏ vẻ chán ghét ném quần áo qua, che đi bả vai lõa lổ của Sở An Nhan, có chút tức giận phất tay áo xuống xe.
Rõ ràng hắn đã làm đến mức đó rồi, cớ sao nàng vẫn không rên lấy một tiếng.
Sở An Nhan….
“ Ném nàng vào biệt viện, đừng để nàng chạy mất ”
Lăng Giang để lại câu này cho Diệp Nam đang nằm trên mặt đất, còn bản thân lại bước nhanh đến Trường An cung.
Bên trong biệt viện, Sở An Nhan đã sửa sang lại quần áo, chỉ là đôi mắt vẫn đỏ bừng, ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất.
Ánh nắng ngày xuân xuyên qua cửa sổ, ánh nắng chiếu vào những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, cuối cùng chiếu vào lọn tóc có chút hỗn loạn trên đầu Sở An Nhan.
Hiện tại Lăng Giang đã biến thành người mà nàng không hề quen biết.
Tùy tiện làm ra hành động thân mật với nữ tử xa lạ, xem ra lời đồn đại không phải giả.
Nàng không nên tới đây tìm hắn. Ít nhất như vậy thì Lăng Giang trong lòng nàng vẫn không hề thay đổi.
Hiện tại Lăng Giang sợ là đã hắc hóa rồi.
Sở An Nhan bất lực nhìn bốn phía, suy nghĩ xem hiện tại nàng nên bỏ chạy như nào.
“ Mở cửa ra cho ta ”
“ Mộ trắc phi, đây là người điện hạ dẫn về, chỉ sợ không có tiện mở cửa cho ngài ”
“ Sao lại không tiện? Ta mới là trắc phi của các ngươi. Thêm vào đó, người này cũng chỉ nha hoàn, điện hạ không có khả năng sẽ che chở cho nàng, cửa mở ra! ”
Giọng nữ ương ngạnh vừa dứt, ngay sau đó là thanh âm cửa mở.
Trắc phi? Thiếp thất mà Lăng Giang cưới à.
Sở An Nhan cử động ngón tay, ngước mắt nhìn về phía cửa.
Ánh sáng không đủ, nàng lại đưa lưng về phía ánh sáng. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, Sở An Nhan chỉ nhìn thấy một vùng tối.
Đợi nàng ra lại gần, Sở An Nhan mới nhìn rõ tướng mạo người này.
Là một nữ tử rất đẹp, lúc này mặt nàng ta đầy vẻ giận, mang theo thế đi đến trước mặt Sở An Nhan, giơ tay bóp lấy cằm nàng.
“ Lớn lên bình thường, vậy mà lại có bản lĩnh câu dẫn điện hạ ”. Tầm mắt Mộ Uyển Nhi chú ý tới cổ Sở An Nhan, nơi đó có mấy chỗ xanh tím. Trong lòng liền giận dữ. Đến bây giờ điện hạ vẫn chưa chạm vào nàng ta, nhưng lại chạm chạm vào một nữ tử tướng mạo tầm thường này? Chắc chắn là nàng dùng yêu thuật. Nàng ta hất mặt Sở An Nhan sang một bên, “ Quả nhiên là hồ ly tinh! ”
Sở An Nhan cười nhạt.
Nàng bị Lăng Giang nhục mạ thì thôi, hiện tại tiểu thiếp hắn lại dám làm nhục nàng.
Mộ Uyển Nhi bị chọc giận bởi thái độ của Sở An Nhan, giơ tay lên muốn tát vào mặt nàng.
Hơn nữa nàng không rõ hiện tại Lăng Giang đang có âm mưu gì, thân mật như này là đã phát hiện ra nàng rồi sao?
Không nên chứ.
Lăng Giang ôm lấy eo Sở An Nhan, khóe miệng cong lên.
Vốn dĩ chỉ tính quay về xác nhận một phen, hiện tại ôm lấy eo Sở An Nhan, hắn càng thêm chắc chắn chính là nàng.
Lúc trước Đường Trạch đã truyền tin nhắc nhở hắn. Lần này Sở An Nhan có thể sẽ đến, không nghĩ tới nàng thật sự đến.
Lăng Giang ôm càng chặt hơn, sợ lát nữa Sở An Nhan sẽ chạy.
Ra khỏi phòng, Lăng Giang vẫn không có ý định buông nàng ra.
Sở An Nhan giãy giụa vài cái cũng không được.
Sở An Nhan hình như nhìn thấy Hồng Tô ở xa xa, tưởng rằng nàng ấy sẽ tới cứu mình. Kết quả lại không hề đi tới là sao?
Mắt thấy Lăng Giang sắp kéo nàng lên xe ngựa, Sở An Nhan nhéo tay đá chân Lăng Giang nhưng vẫn không được.
Sở An Nhan giãy giụa dẫn tới người chung quanh vây xem, nhưng không ai dám lại gần.
Có một thư sinh không sợ hãi lại gần nói:
“ Vị huynh đài này, ban ngày ban mặt cường đoạt dân nữ, còn ra thể thống gì nữa? ”
Vừa dứt lời đã bị người khác kéo xuống.
“ Đại Lăng quốc còn có vương pháp không! ”. Thư sinh lòng đầy căm phẫn, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt đầy kháng cự của cô nương kia. Nhưng người chung quanh nhân tình lạnh nhạt, không ai nguyện ý ra tay giúp đỡ.
“ Tiểu tử, có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, vị vừa rồi là Ngũ hoàng tử mới trở về không lâu. Thân phận không chỉ tôn quý, còn được xưng như sát thần. Vừa rồi nếu không phải ta kéo ngươi, hiện tại mạng ngươi khó giữ được ”
“ Quân tử phạm pháp tội như thứ dân, thế đạo sao lại hỗn loạn đến vậy? ”
Tay thư sinh nắm chặt, vô cùng bất mãn.
Lăng Giang kéo Sở An Nhan lên xe ngựa, tay vẫn không rời khỏi eo nàng.
“ Hồi cung ”
Lăng Giang một bên tìm đồ trói tay chân Sở An Nhan lại, một bên bình tĩnh mở miệng phân phó ra bên ngoài.
Tuy rằng giọng điệu không hề thay đổi, nhưng Diệp Nam cảm thấy hiện tại điện hạ rất vui.
Không phải chỉ giống đôi mắt của công chúa Sở quốc thôi sao? Điện hạ thật sự là si ngốc, người đều chết hai năm, điện hạ nhà hắn đời này sợ là không buông bỏ được.
Sở An Nhan muốn tiếp tục giả bộ làm người câm, không chỉ không dám mở miệng nói chuyện, còn sợ Lăng Giang phát hiện ra thân phận.
Hiện tại nàng chỉ có thể bất lực trừng mắt nhìn Lăng Giang.
“ Làm sao? ”
Giọng Lăng Giang dịu dàng, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt sắp rơi ra khỏi khóe mắt Sở An Nhan.
“ Nếu biết bổn cung là Ngũ hoàng tử, vậy cũng đã nghe qua chuyện bổn cung ham mê sắc đẹp nhỉ? Bổn cung coi trọng ngươi chính là phúc khí của ngươi ”
Lăng Giang nói ra những lời này mang theo một ít giận dỗi. Lúc trước Sở An Nhan đối xử với hắn như vậy, lúc đấy nàng nhiệt tình đùa bỡn hắn như vậy.
Những lời Triệu Đình Đình nói lúc trươca, hắn đã để người đi điều tra, tất cả đều là thật sự.
Hận sao? Đương nhiên hận.
Lăng Giang tinh tế nhìn người trước mặt, tay bóp cằm nàng hơi dùng sức, một tay khác sờ lên mặt nàng.
Ngón tay Lăng Giang lạnh lẽo, cứ như vậy sờ lên mặt Sở An Nhan, khiến da mặt nàng cách một lớp mặt nạ lạnh đến thấu xương.
Lăng Giang hóa ra chỉ coi trọng nhan sắc.
Chỉ bởi vì nàng có đôi mắt lớn lên giống trước kia thôi sao? Chẳng lẽ hắn giống Sở An Bình, bởi vì đôi mắt này nênn muốn trả thù?
Cũng đúng, rốt cuộc mấy ngày nữa cả hai sau thành thân. Mệt nàng còn cảm thấy Sở An Bình sẽ gây bất lợi cho Lăng Giang, hiện tại xem ra bọn họ đã sớm hợp tác với nhau.
Người trước mặt người trong nháy mắt vô cùng xa lạ….
“ Khóc cái gì? Biết bao nhiêu người đều muốn bò lên giường bổn cung ”
Lăng Giang nhìn Sở An Nhan không ngừng chảy nước mắt, trong lòng vô cớ bực bội. Hắn đưa nàng đi, nàng kháng cự như vậy?
Nghĩ đến loại khả năng này, mặt Lăng Giang trầm xuống, hung hăng hôn lên môi Sở An Nhan. Động tác thuần thục du tẩu trên người nàng, đầu lưỡi thô lỗ cạy mở hàm răng nàng, không tách nào phản kháng.
Sở An Nhan dùng sức cắn Lăng Giang một cái, nhưng hắn lại như không hề thấy đau.
Môi răng tràn ngập mùi máu tươi, Sở An Nhan không biết đã qua bao lâu, chỉ biết mành xe ngựa được vén một góc lúc xe ngựa dừng lại.
Diệp Nam vốn là muốn gọi Lăng Giang một tiếng, nói cho hắn biết đã đến nơi. Kết quả vừa vặn thấy một màn này.
Lúc này Sở An Nhan quần áo hỗn loạm, đôi mắt đỏ bừng, trên má đầy nước mắt, không tiếng động khóc thút thít.
“ Cút! ”. Lăng Giang trầm giọng mang theo sự phẫn nộ, không chút do dự đánh một chưởng ra ngoài.
“ Một người câm thật sự là mất hết cả hứng ”
Lăng Giang tỏ vẻ chán ghét ném quần áo qua, che đi bả vai lõa lổ của Sở An Nhan, có chút tức giận phất tay áo xuống xe.
Rõ ràng hắn đã làm đến mức đó rồi, cớ sao nàng vẫn không rên lấy một tiếng.
Sở An Nhan….
“ Ném nàng vào biệt viện, đừng để nàng chạy mất ”
Lăng Giang để lại câu này cho Diệp Nam đang nằm trên mặt đất, còn bản thân lại bước nhanh đến Trường An cung.
Bên trong biệt viện, Sở An Nhan đã sửa sang lại quần áo, chỉ là đôi mắt vẫn đỏ bừng, ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất.
Ánh nắng ngày xuân xuyên qua cửa sổ, ánh nắng chiếu vào những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, cuối cùng chiếu vào lọn tóc có chút hỗn loạn trên đầu Sở An Nhan.
Hiện tại Lăng Giang đã biến thành người mà nàng không hề quen biết.
Tùy tiện làm ra hành động thân mật với nữ tử xa lạ, xem ra lời đồn đại không phải giả.
Nàng không nên tới đây tìm hắn. Ít nhất như vậy thì Lăng Giang trong lòng nàng vẫn không hề thay đổi.
Hiện tại Lăng Giang sợ là đã hắc hóa rồi.
Sở An Nhan bất lực nhìn bốn phía, suy nghĩ xem hiện tại nàng nên bỏ chạy như nào.
“ Mở cửa ra cho ta ”
“ Mộ trắc phi, đây là người điện hạ dẫn về, chỉ sợ không có tiện mở cửa cho ngài ”
“ Sao lại không tiện? Ta mới là trắc phi của các ngươi. Thêm vào đó, người này cũng chỉ nha hoàn, điện hạ không có khả năng sẽ che chở cho nàng, cửa mở ra! ”
Giọng nữ ương ngạnh vừa dứt, ngay sau đó là thanh âm cửa mở.
Trắc phi? Thiếp thất mà Lăng Giang cưới à.
Sở An Nhan cử động ngón tay, ngước mắt nhìn về phía cửa.
Ánh sáng không đủ, nàng lại đưa lưng về phía ánh sáng. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, Sở An Nhan chỉ nhìn thấy một vùng tối.
Đợi nàng ra lại gần, Sở An Nhan mới nhìn rõ tướng mạo người này.
Là một nữ tử rất đẹp, lúc này mặt nàng ta đầy vẻ giận, mang theo thế đi đến trước mặt Sở An Nhan, giơ tay bóp lấy cằm nàng.
“ Lớn lên bình thường, vậy mà lại có bản lĩnh câu dẫn điện hạ ”. Tầm mắt Mộ Uyển Nhi chú ý tới cổ Sở An Nhan, nơi đó có mấy chỗ xanh tím. Trong lòng liền giận dữ. Đến bây giờ điện hạ vẫn chưa chạm vào nàng ta, nhưng lại chạm chạm vào một nữ tử tướng mạo tầm thường này? Chắc chắn là nàng dùng yêu thuật. Nàng ta hất mặt Sở An Nhan sang một bên, “ Quả nhiên là hồ ly tinh! ”
Sở An Nhan cười nhạt.
Nàng bị Lăng Giang nhục mạ thì thôi, hiện tại tiểu thiếp hắn lại dám làm nhục nàng.
Mộ Uyển Nhi bị chọc giận bởi thái độ của Sở An Nhan, giơ tay lên muốn tát vào mặt nàng.