Mục lục
Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên - Tác giả: Ngô Cửu Điện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vệ..."

Trong cõi chết thấy được Vệ Ách như đấng cứu thế ngay trước khi bị ném lên bàn xử tử.

Trong số những nam nữ trẻ tuổi bị kéo đến giữa sân, có một thanh niên mặc áo thun punk, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ không khỏi bật thốt ngay tại chỗ.

Một tiếng Vệ Thần xém nữa thốt ra, người bạn bên cạnh thanh niên áo Punk lập tức đánh mạnh vào lưng cậu ta. Cùng lúc đó hắng giọng hét toáng lên trong sảnh chính quỷ quái, cưỡng ép bẻ lời của tên ngốc kia:

"Ê —— lũ quỷ tụi mày!"

(*) 卫 "Vệ" và 喂 "Ê" (cũng có nghĩa là alo) đều có âm điệu là Wèi.

"Tại sao lại bắt bọn tao tới đây, tao có người trong cục kiểm sát, còn không mau thả ông mày ra! Cẩn thận, chuyên viên hốt sạch cả lò tụi mày."

Người lên tiếng sau đó, mồ hôi nhễ nhại đầy trán, dường như được ăn cả ngã về không dốc cả sức căng thẳng kêu la. Tiếng chửi bậy hơi run rẩy vang lên ở trong sân của thành thổ ty La Vụ, lời của thanh niên mặc áo punk lúc nãy suýt nữa bật ra làm lộ tẩy lập tức bị anh ta buông lời gay gắt run rẩy che giấu.

Người hét lên tên là Vương Trình Đắc, thực ra anh ta từ cái khó ló cái khôn.

Vừa nãy anh ta thoáng thấy Vệ Ách trong sảnh chính, giống như trông thấy thiên thần giáng thế, chưa kể anh ta còn kích động cỡ nào. Vừa nghe thấy bạn cùng cảnh ngộ khờ dại suýt nữa làm bại lộ thân phận của Vệ Ách, anh ta biết ngay toi cơm gặp phải đồng đội heo. Dưới sự căng thẳng, mọi sự nhanh trí của Vương Trình Đắc đều bị ép ra ngoài.

Cũng may Vệ Thần họ Vệ, nếu không lúc trước tên ngốc này nói bậy nọ bạ cũng không dễ dàng lấm liếp như vậy.

Vương Trình Đắc gào lên đúng lúc.

Những người sống khác mới kịp phản ứng, vội vàng hắng giọng tranh nhau phụ họa theo.

—— đây hoàn toàn là kỹ năng sinh tồn cơ bản mà người bình thường rèn giũa trong ba năm qua, bọn họ bị quỷ quái bắt đến đây, vốn dĩ đã hoảng sợ lại chắc mẩm 100% lìa đời. Vệ Thần trà trộn xuất hiện trong đám quỷ quái, bọn họ còn không mau yểm hộ cho cậu là vì chê mình sống lâu quá đúng không?

Tiếng la hét vang lên ầm ĩ.

Trong sảnh chính, đao Ngân Điệp mà Vệ Ách đặt ở đầu ngón tay thoáng đè thấp.

Trong phó bản không gian vô hạn, cậu đã thấy nhiều kẻ điên ngu xuẩn vừa gặp nguy hiểm khó khăn là kéo ngay người ta xuống nước. Ngay khi thấy những người sống khác xuất hiện trong phủ thổ ty La Vụ, Vệ Ách đã chuẩn bị sẵn sàng bị tiết lộ thân phận.

Không ngờ những người này lại không ngu ngốc đến thế.

Trong sảnh chính tối mờ của phủ thổ ty đốt đèn lồng đỏ, ngọn nến trái phải hai bên đầu trâu nhấp nháy.

Trong sảnh chính rõ ràng không có bóng người, nhưng trên ghế da hổ dường như có thêm thứ gì đó.

Vệ Ách cảm giác được nhiệt độ trong sảnh chính ngày càng lạnh hơn một bậc.

Một nhóm nam nữ ở bên ngoài cố gắng khống chế ánh mắt của mình không liếc loạn về phía Vệ Thần, bọn họ không nhận ra biến hóa trong phủ thổ ty La Vụ, vẫn đang nén lại vẻ run rẩy và sợ hãi mà hét lên.

Tiếng la mắng của người sống liên tiếp vang lên trong sân thành quỷ thổ ty.

Bởi vì nhiều người, hơn nữa hiểu lầm rằng Vệ Ách đặc biệt đến đây là vì bọn họ, nên những người còn cố gồng, chử rất trôi chảy:

"Cái thành xập xệ gì đây, có bản lĩnh trói ông mày ở đây thì có bản lĩnh xuất hiện vào ban ngày, xem cục kiểm sát có lấy bảy tám trăm bom bùa nổ tung thành của tụi bây thành đống đổ nát hay không!"

"Ban ngày không dám xuất hiện, ban đêm trốn trong khe núi, chuột nhát trùm khăn trốn tránh trong hốc hang, tao khinh!"

Hơn mười cái miệng trong một khung cảnh, khoảng sân đẫm máu và quỷ quái um tùm có lẽ chưa bao giờ "náo nhiệt" đến thế kể từ khi thành lập. Trong thành thổ ty, từng gương mặt quỷ quái xanh, trắng và đen bất giác quay lại, nhìn chằm chằm đám người sống trong sân không có chút năng lực nào, nhưng đột nhiên lại hiên ngang lẫm liệt.

Cuộc đời quỷ tám trăm năm chưa từng cảnh tượng này.

Ngay cả giọng nói của đầy tớ ban đầu hát "múa dậm nhảy" cũng bị nghẹn lại trong giây lát.

Một lúc lâu sau, hắn ta mới đột nhiên nói tiếp với chất giọng sắc bén và giận dữ: "—— Mang La vang lên! Đón khách từ phương xa tới! Múa dậm nhảy!"

Sau lời tụng niệm tức giận rõ ràng này, tiếng Mang La trong thành thổ ty La Vụ vang lên, làn khói xanh cuồn cuộn bay khỏi mặt đất. Trong màn sương xanh, hơn chục người sống bị quỷ quái mang ra ngoài đã bị lực lượng vô hình đẩy ngã xuống bãi đá tròn trong sân. Vệ Ách vẫn luôn giữ đao, chú ý đến tình hình của bọn họ.

Lúc này, thấy rõ ràng ——

Tay chân của hơn chục nam nữ thanh niên này đều bị quấn bằng những sợi dây mỏng màu đỏ như máu.

Sợi dây màu đỏ giống hệt sợi dây trên người Phi Sơn Man và Phàn Nham Công.

Chỉ có điều thành quỷ thổ ty không có trực tiếp rút sạch máu hơn chục người sống, biến bọn họ thành trành quỷ (*), mà giữ bọn họ đến lúc này.

(*) Ngày xưa bảo rằng hổ ăn thịt người, hồn người không biết đi đâu, lại theo con hổ, để đưa hổ về ăn thịt người khác, vì thế những kẻ giúp kẻ ác làm ác đều gọi là trành.

Vệ Ách hơi nghiêng người, liếc nhìn ngọn nến đầu trâu đang cháy trong sảnh chính. Suy nghĩ của Vệ Ách thay đổi trong giây lát, trong lòng đã hiểu rõ —— ở nông thôn và vùng sâu vùng xa, những ngọn nến như vậy thường không được thắp lên trừ khi đó là thời điểm đặc biệt. Hôm nay là lúc phủ quỷ mở cửa chiêu binh mã.

Khoảng chục người sống này bị giữ lại đặc biệt để chiêu đãi cho "lão gia phủ thổ ty", và những tàn quỷ khác đến nương tựa bằng cách biểu diễn cái gọi là "múa dậm nhảy" để trợ hứng.

Vệ Ách vừa suy nghĩ, trên mặt đá trong phủ thổ ty vừa vang lên tiếng thổ pháo (*) từ thời Minh.

(*) Một loại pháo nguyên thuỷ tương đối thô sơ.

Khi khói xanh tràn ra, ba vòng tròn "bách tính" ăn mặc như người dân tộc Di cổ đại xuất hiện trong vòng đá, những bách tính này tất cả đều cứng đờ và trẻ trung, nam giới mặc áo đuôi ngắn vải xanh, búi tóc to, còn nữ mặc váy dài đến chân đeo trang sức bằng bạc, mép áo đều có viền màu sắc rực rỡ. Dù là nam hay nữ, toàn bộ đều cúi đầu, đi chân trần.

Bóng mờ của "bách tính" xuất hiện, hàng chục người sống bị đẩy vào vòng trong cùng của bãi đá tròn, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ chân bọn họ.

Dù là nam hay nữ, giày đều bị đốt cháy trong khói đen, hệt như "bách tính La Vụ" xuất hiện, để hai chân trần, giẫm lên tảng đá lạnh lẽo.

Hơn chục thanh niên trước đó còn la hét chửi bới đều rùng mình, đôi mắt mở to, trong đôi mắt đều là nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Nếu không phải Vệ Ách là chuyên viên đã đột phá phó bản Sơn Vương Điền Nam ở đây thì cũng đã sớm sợ tới hồn vía thoát xác.

Mà ánh nến trong sảnh chính nhoáng lên một cái, ánh lửa phừng lên từng ngọn một, Vệ Ách liếc sang thấy đại sảnh phủ thổ ty La Vụ trước đó còn lạnh lẽo đổ nát bỗng nhiên trở nên sáng ngời rực rỡ —— nến cao đang cháy rất mạnh, trên chiếc ghế da hổ ở giữa xuất hiện bóng dáng "lão gia thổ ty" mặc áo bào lộng lẫy.

Khi bóng dáng của lão gia thổ ty xuất hiện, bóng người cũng lần lượt xuất hiện trên những chiếc ghế khác trong nhà của phủ thổ ty.

Quỷ quái tàn tạ tụ tập từ trong núi chen chúc ở hai bên đại sảnh, dựa theo quỷ vận mạnh yếu, xếp hàng từ trong ra ngoài. Mà trên hành lang gấp khúc quanh sân, xuất hiện từng bóng quỷ của người đứng đầu và đầy tớ nửa trong suốt.

Bọn họ cười toe toét, nhìn chằm chằm vào tình cảnh người sống và "bách tính La Vụ" bị đẩy vào bãi đá.

Lúc này, hành lang của phủ thổ ty đổ nát tràn ngập ánh sáng đỏ, ánh đèn nhấp nháy, hệt như có hàng trăm người đang chen chúc trong hành lang của tòa nhà. Một loại cảm giác trói buộc khó hiểu tự nhiên sinh ra, đao Ngân Điệp trong tay dán vào cổ tay khẽ rung lên —— đây là sự nhạy bén của bảo đao, đang nhắc nhở chủ nhân của nó.

Đôi mắt của Vệ Ách dần tối sầm lại.

Cậu cảm thấy phủ thổ ty này có điều gì đó bất thường ——

Khác với "Lâu Chấn Viễn", thị trấn Cốt Thiêu.

Đây là một phủ thành thổ ty đã bị quỷ hóa.

"Thành thổ ty La Vụ" hóa quỷ từ công thự, mà không phải người trong phủ thành hóa quỷ, các đời lão gia và đầy tớ trong phủ thổ ty đều chỉ là một phần của tòa quỷ phủ này —— cả tòa phủ thổ ty đang cố gắng khôi phục trạng thái mạnh nhất thông qua mấy buổi lễ như vậy. Hơn chục người còn sống có lẽ là dùng để làm "vật tế" để thu hẹp khoảng cách giữa quá khứ và hiện tại.

Càng tổ chức nhiều lễ đón khách và chiêu binh ăn mừng thì bóng người trong phủ sẽ ngày càng ngưng thực.

Bản thân "phủ thổ ty" cũng có thể được sửa chữa càng thêm hoàn thiện hơn.

Nếu đợi đến khi nó sửa chữa hoàn toàn, rất có thể tất cả các tộc trưởng, đầy tớ và binh lính của hàng trăm năm qua đều sẽ xuất hiện.

Tương đương với hàng nghìn quỷ quái bị kiểm soát và có tổ chức ở Điền Đông Bắc.

Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, xuất hiện một quỷ quái ở cấp độ quỷ thần!

Cục kiểm sát và chuyên viên dồn sức vào giải quyết ảnh hưởng của phó bản "Quỷ Thoại", rất dễ dàng bỏ qua quỷ quái đang khôi phục mạnh hơn trong thực tế.

Vệ Ách khẽ thở ra, sau khi thổ pháo trong phủ vang lên, "bách tính La Vụ" xuất hiện trên bãi đá đều cứng đờ, cúi thấp người, nam thì thổi một loại nhạc cụ hình dạng cổ quái giống như hồ lô, nữ thì khom lưng bắt đầu múa dậm nhảy trong miệng đầy tớ. Đôi chân trần giẫm lên những tảng đá thô ráp, tiếng nhạc cụ vang lên không ngừng.

Ngay khi khúc nhạc bắt đầu vang lên, tay chân của hàng chục thanh niên liền với tơ đỏ như máu, bắt đầu mất kiểm soát múa dậm nhảy với "bách tính La Vụ".

"Bách tính La Vụ" đặt tay lên vai bọn họ, hơn chục người sống cảm thấy ớn lạnh ở bả vai, toàn thân như bị đóng băng, gương mặt đầy vẻ sợ hãi van xin, nhưng chân lại tự động múa dậm nhảy giống như không phải giẫm lên tảng đá mà là mạnh mẽ cạo chân. Mở màn đầu tiên của múa dậm nhảy là "cuốn chiếu".

"Cuốn chiếu" là điệu múa mở màn đầu tiên trong múa dậm nhảy của dân tộc Di, tượng trưng cho lời mời gọi và đoàn kết.

Khi nhịp cuốn chiếu thoáng qua.

Dưới sự điều khiển của tơ máu, hàng chục người sống thậm chí còn hợp tác với hồn phách người chết của dân tộc Di để "múa dậm nhảy".

Vẻ mặt của bọn họ đều tỏ ra sợ hãi, môi trắng xanh nhưng động tác dậm chân nhảy múa lại "tràn đầy niềm vui" giống như đúc tàn hồn của "bách tính La Vụ".

Múa dậm nhảy còn chưa bắt đầu, bọn người sống Vương Trình Đắc bị bắt tới vẫn khó có thể khống chế được cảm xúc của mình. Khi múa dậm nhảy vừa bắt đầu, quỷ vận lạnh lẽo tràn vào từ bốn phía, tay chân không nghe sai khiến khiêu vũ, cả nhóm người chợt hoảng sợ, không ngừng liếc nhìn về phía sảnh chính của phủ thổ ty.

Cũng may đại sảnh thổ ty vốn đối diện với bãi đá khiêu vũ, bóng dáng của "lão gia thổ ty" và "quý khách" đều ở bên trong.

Thời kỳ Vân Nam cổ đại, nô lệ thường ngày không thấy thổ ty là những người bị mời khiêu vũ. Đồ nhà quê vào phủ, nhìn thẳng lão gia thổ ty cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Vũ đạo vừa bắt đầu liền có rất nhiều quỷ quái đến "nương tựa" ở phủ thổ ty, chúng bước vào hành lang dưới mái hiên từ sảnh chính rồi xem những người sống thực hiện điệu múa nghi lễ cho chúng.

Vệ Ách đứng ở trong đại sảnh, ánh mắt nhìn chăm chú hơn mười người sống bị hồn phách người chết vây quanh, cậu cẩn nhận nhìn xuống tơ đỏ quấn trên tay chân bọn họ, lén làm động tác tay ra hiệu bọn họ đừng lên tiếng, đừng tùy tiện hành động. Sau đó, Vệ Ách đi theo bầy quỷ quái, bước ra khỏi sảnh chính, hòa vào thành lang của phủ thổ ty.

Cậu vừa rời đi, quỷ thần mặc trang phục thợ săn màu đen bên cạnh cũng đi theo.

Bọn Vương Trình Đắc ở trong bãi sân đều cả kinh ——

Trước đó không phải bọn họ không thấy người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa cao, nét mặt sâu và làn da màu đồng đứng cạnh Vệ Ách, nhưng lại mặc trang phục dân tộc hòa quyện hoàn hảo với bầu không khí quỷ dị này. Mọi người còn tưởng rằng "hắn" cũng là quỷ quái trong phủ thổ ty, trông thấy "quỷ" này đi theo Vệ Ách thì không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Đến khi thấy Vệ Ách cũng không kinh ngạc, thậm chí hai người đều đeo khuyên tai giống nhau, mới thở phào nhẹ nhõm.

—— nếu Vệ Thần và người này đeo khuyên tai giống nhau, vậy hẳn không phải quỷ quái trong phủ thổ ty.

Có hai chuyên viên ở đây, hy vọng sống sót sẽ lớn hơn.

Trong lòng bọn Vương Trình Đắc thoáng cảm thấy an ủi, nhưng vẫn không tự chủ mà múa dậm nhảy cùng linh hồn người chết từ "một dập nhẹ, hai dập mạnh" đến "tám dập mạnh".

Bọn họ đều đi chân trần, một đôi bàn chân dài bằng xương bằng thịt, dậm mạnh lên đá. Dù lá đá cẩm thạch bóng loáng nếu dậm như vậy cũng sẽ rất đau, chưa kể phiến đá thô đến mức cạo da, chỉ sau vài phút, chân của cả nhóm đã bắt đầu nóng bừng đau rát.

Tiếng Mang La ở bốn phía hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

** **

Vệ Ách đi theo quỷ quái trong phủ thổ ty lặng lẽ đi vào hành lang, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng hai tay lại hạ xuống. Mấy hạt gạo rơi khỏi ngón tay, dọc theo hành lang gỗ khó có thể phát hiện.

—— hạt gạo là Vệ Ách thuận tay lấy đi từ bàn thờ phía trước nến đầu trâu.

Thân thủ của cậu có thể nói là vô cùng tốt, vừa đi ngang qua đã lấy được rất nhiều gạo cúng. Mà "lão gia thổ ty" và đầy tớ sau ngọn nến đầu trâu vẫn không hề hay biết. Gạo trên bàn thờ tới tay, trong lòng Vệ Ách cũng đã có tính toán.

Xem ra, người sống đi vào phủ thổ ty, nhất cử nhất động của người đó sẽ sáng như ngọn đuốc cháy trong bóng tối, nhưng nếu đồng loại gây ra thì không nhất thiết phải như vậy.

Người trộm nhất định sẽ bị quỷ chú ý, nhưng quỷ trộm quỷ cũng giống như người sống ăn trộm của người sống, chỉ cần không bị thấy sẽ không bị phát hiện.

Mà hiện tại Vệ Ách có khuyên tai đá xanh và mã não đỏ để che giấu, vừa khéo không khác mấy với quỷ quái.

Cậu rải hạt gạo nhỏ dọc theo hành lang một vòng. Vệ Ách rải gạo rất thưa thớt, bọn quỷ quái cũng không phát hiện có gạo cúng rơi xuống trước mặt mình, chúng chỉ cảm thấy trong hành lang có một lực hút, cố định chúng ở đây —— đây cũng là một thủ pháp mà Vệ Ách học được từ "đoàn họ Thốn".

Gạo cúng không chỉ có thể khiến quỷ quái trong khe núi no nê rồi xua đi, còn có thể giữ chân tiểu quỷ không trọn vẹn, thiếu nhạy cảm.

Sau khi đi vòng quanh hành lang rải gạo, Vệ Ách đặt một thứ gì đó dọc theo hành lang rồi nhẹ nhàng lặng lẽ thả nó vào góc.

Ngay sau đó, khi đi ngang qua một chiếc cột tròn, thoắt một cái Vệ Ách đã lẻn vào một cánh cửa gỗ cũ đang hé mở. Tuy rằng cậu đã che đậy hơi thở hóa thành quỷ quái, nhưng thực ra cậu vẫn là một người sống bằng xương bằng thịt, nếu chạm vào vật gì đó vẫn sẽ phát ra âm thanh, cánh cửa gỗ mục nát, khi chạm vào sẽ kêu cọt kẹt.

Âm thanh vừa vang lên, thân phận người sống của Vệ Ách coi như bại lộ.

Chỉ có điều cậu lại nhẹ nhàng lẻn vào, đừng nói để cho cửa vang lên, lúc đi ngang qua ngay cả chiếc đèn lồng đỏ điểm xuyết dưới khung cửa cũng không chạm vào mảy may.

Sau khi vào cửa, Vệ Ách ngừng lại, chờ đợi phản ứng của quỷ phủ thổ ty.

Nếu nó là phủ thành hóa thành quỷ, vậy chuyện xảy ra bên trong không thể nào thoát khỏi cảm giác của nó —— còn về việc nó có thể cảm giác được bao xa, thì phục thuộc vào việc nó đã hồi phục tới mức nào.

Trong lúc hô hấp, trong quỷ lâu không có động tĩnh gì.

Trái lại khe cửa chợt lóe lên ánh sáng.

Chủ Thần lạnh lùng đi vào.

Vệ Ách liếc hắn một cái, không nói chuyện với hắn mà đi thẳng lên lầu. Mắt người sống không thấy được, trong phủ thổ ty đầy sợi chỉ đỏ mỏng dày đặc, lan tràn từ trên lầu xuống dưới, càng đi sâu vào bên trong lầu thì càng nhiều. Tong sân có mấy chục người sống đang nhảy múa đều bị quấn bằng loại sợi chỉ đỏ này.

Nếu không thể đến tận nguồn, trực tiếp cắt đứt gốc rễ của những sợi chỉ đỏ đó, chỉ sợ vừa ra tay trong sân, dương thọ và sức sống của mấy người xui xẻo đó sẽ bị những sợi máu hút cạn trong phút chốc.

Bọn họ đều là người bình thường, nhưng không có người chơi phó bản nào có thể chịu nổi việc bị quỷ quái rút ra như vậy.

Lợi dụng gạo cúng để hấp dẫn nhiều quỷ quái ở phía trước, Vệ Ách bước vào sân của phủ thổ ty, chính là vì mục đích này.

"Không ngờ mày còn mềm lòng như vậy." Giọng nói âm u của Chủ Thần vang lên, hai tay hắn đút ở trong túi, mặt mày nặng nề đi ở bên cạnh Vệ Ách: "Gặp phải mấy sâu kiến vô tích sự, còn phải lo việc này việc nọ."

Sự bất mãn của hắn đối với Vệ Ách tối nay dường như đã đạt tới cực điểm. Thấy cậu không chỉ muốn cứu người, còn cố kỵ lo lắng mấy sâu kiến đó có thể sống sót an toàn hay không thì không khỏi chế nhạo —— trước đây ở trong không gian vô hạn, cũng chưa bao giờ thấy Vệ Ách tốt bụng như vậy, về trái đất càng lâu càng thêm yếu đuối đến nực cười.

Âm thanh của Chủ Thần vừa lọt vào tai Vệ Ách, huyệt thái dương của cậu khẽ giật, bước chân không ngừng đi lên.

Coi hắn như không tồn tại.

Càng lên cao, sợi tơ màu đỏ lại càng dày đặc, những sợi tơ mỏng manh rung rinh như mạng nhện phủ kín mặt đất. Quỷ thần trực tiếp đi qua dây đỏ mà không cần dừng bước, nơi người sống đặt chân ngày càng ít. Chủ Thần thong thả đi theo phía sau Vệ Ách, dường như muốn chờ sợi tơ phủ kín toàn bộ cầu thang, xem cậu sẽ làm gì.

Vẻ mặt Vệ Ách vẫn thản nhiên, nếu có bất cứ khoảng trống nào trong mớ dây dày đặc, dù nhỏ hơn một chút vẫn có thể điểm nhẹ mũi chân nhanh chóng đi qua.

Khi lên tới tầng ba, dây đỏ đã dày đặc gói thành một tấm chăn, cổ tay cậu khẽ cử động, dây sắt rỉ sét đỏ rơi xuống từ trong tay áo.

Ngay sau đó, hoa bỉ ngạn tràn ra từ hư không thành từng chùm nhỏ cách dây đỏ một khoảng, mà sắc mặt Vệ Ách vẫn bình thản, trực tiếp giẫm lên đóa hoa đỏ tươi đang uốn lượn nở về phía trước.

Chủ Thần ở phía sau thoáng kinh ngạc, không ngờ cậu còn có thể dùng chiêu này, vừa bực bội vừa buồn cười.

Một đôi tay buông thõng ở bên người, cuối cùng vẻ mặt hắn cổ quái hừ một tiếng.

Khi Vệ Ách vừa đi dọc theo dây đỏ, vừa nhanh chóng nghĩ về "thổ ty La Vụ" —— quỷ thổ ty có thể có trí tuệ để ẩn giấu bản thân, giải phóng trành quỷ, điều động binh mã, cử hành điệu nhảy múa dậm nhảy ngày xưa, nó xảo quyệt và có chút thủ đoạn, nhưng bất kể thế nào, bản thể của nó chính là tòa phủ thành này.

Lúc đầu Vệ Ách muốn dùng thứ đặc biệt rơi ra từ Ba Xà Thoán Bặc hoặc Sơn Chủ quỷ Mạt Man, dù sao cơ thể chính của nó là cả phủ thổ ty.

Dù sao bản thể cũng là phủ thành, chỉ cần phủ thành bị phá hủy, tất cả quỷ kia đều sẽ bị giải quyết.

Nhưng mười mấy người sống xuất hiện, không khác gì ném chuột vỡ đồ, khiến con đường ban đường không thể đi qua —— đốt cháy ngọn nguồn sợi dây chỉ là bước đầu tiên, tơ máu vừa đứt. Dù quỷ thổ ty mất cảnh giác cỡ nào đều sẽ lập tức phong tỏa và nhốt hàng chục người sống trong phủ, bắt nhốt bọn họ như bắt rùa trong hũ.

Trước khi phủ thổ ty bị phong ấn, tìm ra lõi của quỷ phủ, gây tổn hại nghiêm trọng cho nó, tạo cơ hội cho người sống bên dưới có cơ hội lao ra ngoài.

Ngay khi suy nghĩ vừa thay đổi, Vệ Ách đã đi tới nơi tơ máu dày đặc nhất —— tơ máu tuôn ra từ ngưỡng cửa tầng cao nhất, dày như tấm thảm trải trên mặt đất.

Cùng lúc đó, chuyện cổ quái cũng xuất hiện.

Vẫn còn có ánh lửa bập bùng phát ra từ cánh cửa hé mở, một bóng đen thẳng tắp đổ bóng dài chéo lên bên ngoài giấy nhám, hơn nữa thỉnh thoảng hơi lắc lư.

Vệ Ách ấn ngón tay xuống, lưỡi dao dán sát vào đầu ngón tay.

Trong phủ Thổ ty còn có thứ không đi ra ngoài quan sát "lễ múa dậm nhảy", mà là đợi ở trong lầu này.

** **

Sương khói xanh trong phủ thành thổ ty La Vụ ngày càng dày nặng, mười mấy nam nữ bị tơ máu điều khiển khiêu vũ, đôi chân của bọn họ giống như giẫm trên mũi đao, bị mặt đất cát đá thô ráp mài ra vết máu —— bàn chân của người hiện đại kém xa bàn chân của những người dân làng xưa ngày ngày đi làm rẫy và leo núi, lòng bàn chân của bọn họ không có lớp chai dày như vậy.

Mới vừa nhảy một hồi cái gọi là "múa dậm nhảy" được một lúc thì bàn chân cũng đã bị đá mài rách chảy máu.

Chỉ có điều, tơ đỏ sinh ra ở tay chân bọn họ không khoan dung chút nào khống chế bọn họ dậm chân, khom lưng, nhảy múa.

Bọn Vương Trình Đắc không thể nhìn thấy sự tồn tại của những tơ máu đỏ, bọn họ chỉ có thể cảm thấy cơ thể mình đang nhảy múa mất kiểm soát.

Chân đã đau đến mức vừa dậm chân vừa hít không khí, tay chân vẫn còn tiếp tục theo tiếng Mang La.

Theo tiết tấu tiếng trống hồ lô ngày càng nhanh hơn, tầm mắt bọn Vương Trình Đắc liếc xuống liền thấy bàn chân tàn hồn của "bách tính La Vụ" xung quanh bọn họ, có bàn chân còn nguyên vẹn, có bàn chân thì tàn tạ, một ý nghĩ kinh hoàng hiện lên trong đầu —— chẳng lẽ đám quỷ quái này muốn xem bọn họ nhảy đến khi chân loét thịt nát?

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Lúc này, bóng dáng của Vệ Ách đã không còn xuất hiện ở hành lang phủ nữa, nhưng khoảng chục người sống cũng không dám hét lên, tất cả đều nghiến răng chịu đựng trong sợ hãi.

***

Ở phía trước, khi Vệ Ách đang di chuyển trong hành lang, phủ quỷ thổ ty vẫn không có phản ứng gì, không cảm giác được "quỷ quái" chạy trốn như cậu có cái gì không thích hợp. Đến khi cậu vừa tới gần căn phòng hé mở đó, cửa sổ phủ thổ ty mới chấn động, dường như đã nhận ra điều gì đó.

Khoảnh khắc cửa sổ gỗ kêu cọt kẹt, tơ máu nằm trên mặt đất giống như tơ nhện, lập tức dâng lên như muốn điều tra thứ tới gần.

Ngay khi tơ máu bay lên, Vệ Ách đột nhiên lao về phía trước, lao thẳng về phía cánh cửa dán giấy nhám hé mở.

Cùng lúc đó, trâm cài tóc điểm thúy mà Tú Nguyên Quân tặng xuất hiện trong tay.

Một luồng ánh sáng xanh vàng rực rỡ lóe lên, hành lang của phủ quỷ thổ ty sáng lên dưới ánh nến. Khi ánh nến xuất hiện, từng đôi tay trắng noãn hư ảo theo đó hiện ra.

Răng rắc một tiếng cửa gỗ nhỏ chạm trổ hoa trực tiếp bị phá vỡ, Vệ Ách xoay người lăn tới gần căn phòng âm khí nặng nhất của phủ thổ ty. Mà vào lúc này, vô số tơ máu mỏng màu đỏ lao về phía Vệ Ách, cố gắng khoan vào mắt, miệng, mũi, tai và các khe hở khác của cậu.

Ánh lửa lập tức bùng lên:

Bóng dáng của từng pháp tướng Thập Tam Nguyên Quân mặc váy cưới màu lam vàng hiện ra từ phía sau Vệ Ách, thanh thế còn lớn hơn nhiều so với lần vượt qua không gia ra tay trong phó bản.

Pháp tướng Huyết Chân Thập Tam Nguyên Quân bỗng nhiên mở mắt, những tơ máu đánh về phía Vệ Ách giống như gặp phải ngọn lửa, còn chưa tới Vệ Ách được một chút đã bị nến sáng cầm trong tay pháp tướng Nguyên Quân đốt thành tro. Ngọn lửa rực rỡ chói sáng đến nỗi ngay lập tức chiếu sáng một nửa phủ lâu.

—— Thập Tam Huyết Chân Nguyên Quân của Mân Nam được Vệ Ách thỉnh giáng thần lực.

Trên người Vệ Ách mang theo tín vật của đoàn họ Thốn hóa thành "Sơn Thần tọa trấn" và Thập Tam Nguyên Quân, theo lý thần lực của hai vị chính thần đều có thể thỉnh xuống. Nhưng "Sơn Thần tọa trấn" nhấn mạnh chữ "trấn", Thập Tam Nguyên Quân thì là pháp tướng cầm nến, mời các cô đến đốt những tơ máu này càng thêm thích hợp.

Ngọn lửa bùng lên, trong phút chốc, ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ tơ máu.

Dưới sân vườn trên bãi đá, mười người sống đang không tự chủ được "múa dậm nhảy", tay chân chợt nhẹ.

Ngay sau đó, cảm giác bị khống chế này biến mất, tay chân cứng đờ căng đau như nhũng ra, mười mấy người đồng thời ngã xuống đất.

Phủ thành quỷ thổ ty vào lúc này chấn động không ngừng, đồng thời truyền đến âm thanh răng rắc từ tháp canh boong-ke, hệt như có cơ quan chuyển động. Ngay sau đó trong ánh đèn máu chảy ròng ròng, trên tháp canh boong-ke xuất hiện từng lỗ bắn tên. Chỉ có điều, mười mấy người còn chưa gào khóc thảm thiết từ mặt đất đứng lên.

Tiếng chuông đồng vang lên trong sân trước.

Giữa tiếng chuông đồng leng keng, quỷ lừa la đen kịt thần tuấn lao ra từ làn khói xanh. Giữa tiếng chuông quỷ lừa la phá vỡ đám tiểu quỷ quái tàn tạ trên hành lang, vung vó hai ba cái từ hành lang nhảy tới giữa sân nhà, chuông trên người kêu leng keng, từng mặt cờ đi núi màu vàng không hề báo trước xuất hiện.

Cờ đi núi trong phút chốc bày ra lập tức bao phủ gần hết sân.

Mưa tên bắn từ các tháp boong-ke bốn phía rơi xuống lá cờ.

Còn quỷ lừa la đã nhanh nhảu vọt vào sân với tốc độ rất nhanh, nó cúi đầu rồi nhe răng, cắn chuẩn vào áo người sống quăng lên lưng nó như quăng củ cà rốt. Chưa đầy một giây, hai tên xui xẻo phía dưới đã bị mọi người đè lên, "áu" một tiếng, suýt nữa tắt thở.

Quỷ lừa la cõng người sống như núi nhỏ hai ba vó đã nhảy tới cửa chính của quỷ phủ thổ ty, nó ngẩng cổ lên, hý lên một tiếng ngọn lửa đen lớn từ giữa miệng dây cương tua đỏ —— đốt về phía cánh cửa đen đã đóng chặt.

Quỷ lừa la chở người lao về phía cổng phủ, Vệ Ách đã tiến vào trung tâm của quỷ thổ ty dưới ánh sáng của chân thân và pháp tướng Thập Tam Nguyên Quân

Trước khi cậu lẻn vào tòa nhà, cậu đã dùng một cách đặc biệt đặt tín vật chuông đồng của quỷ lừa la tặng cho cậu, kẹt ở một góc hành lang gần sân. Chỉ cần quỷ phủ vừa có động tĩnh, chiếc chuông đồng sẽ lập tức rơi xuống trực tiếp "triệu hồi" quỷ lừa la đến phủ thổ ty.

Nếu không có động tĩnh gì từ chính quỷ phủ, Vệ Ách sẽ lấy ra thứ rơi xuống từ Ba Xà Thoán Bặc, nhẹ nhàng chấn động nó một chút.

Cũng may phản ứng của quỷ thổ ty không ngoài dự đoán của Vệ Ách.

Phủ thổ ty liên tiếp vang lên tiếng đập cửa sổ rầm rầm, tiếng boong-ke chuyển động vang lên, bên người Vệ Ách truyền đến một cơn gió mạnh. Cậu ấn tay xuống đất, xoay người tránh né, lúc vừa xoay người, Vệ Ách đã nhìn rõ căn phòng "trung tâm" của phủ thổ ty trông như thế nào ——

Hóa ra đó là Phật đường được xây bằng gỗ tối màu.

Hai bên trái phải Phật đường đều có bàn thờ hình cung, trong bàn thờ đặt từng tượng Phật tà ác quỷ dị. Trên pho tượng sắt đen không hiểu vì lý do gì lại bị khóa bằng một loạt dây xích bằng đồng quen thuộc, trên dây xích có ấn bùa màu vàng, tượng phật sắt đen tà ác có tám tay và ba đầu.

Thứ vừa đánh vào Vệ Ách chính là một cánh tay pháp thân của tượng phật sắt đen tà ác cách cậu gần nhất.

Những tơ máu vô tận được "sinh ra" từ những bức tường phía sau những điện thờ này.

Tơ máu cuồn cuộn chảy ra, lại bị ngọn nến của pháp tướng Thập Tam Nguyên Quân liên tục đốt đứt, ánh nến sáng rực lấp đầy cả Phật đường. Ngay khi Vệ Ách xoay người, tầm nhìn thoáng qua đảo qua mặt tường, đảo qua xà nhà chính giữa Phật đường.

Ngón tay đang cậu ấn đao gần như siết chặt ngay lập tức ——

Giữa Phật đường treo một thi thể đầy vết máu, khuôn mặt thi thể khó phân biệt, chỉ có thể mơ hồ thấy thi thể mặc áo vải xanh, quần đen từ thời nhà Minh và nhà Thanh.

Xiềng xích đồng thau khóa chặt tượng Phật sắt đen là kéo dài từ thi thể đó ra.

Bản thân thi thể cũng bị dán đầy giấy vàng.

Trên thắt lưng của đối phương treo tấm biển có chữ "Liễu"!

Vậy mà Chủ Thần lại nói sự thật ——

Nhà họ Liễu thực ra đã tới Vân Nam, còn chiến đấu với quỷ quái bên này, đến nỗi một người nhà họ Liễu đã chết ở trong phủ thổ ty.

Dường như có thể đoán được phản ứng của Vệ Ách Chủ Thần theo vào Phật đường như bóng ma, mỉa mai nói: "Đấy, tao có gạt mày đâu?"

Tác giả có lời muốn nói:

Thần tồi nào đó quên một cách có chọn lọc những gì mình đã làm khi giả làm A Lang.

Editor: Điệu nhảy được sử dụng trong chương này tương tự như:

Điệu nhảy khác của dân tộc Di

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK