Biên: Xiao
Thời gian ba ngày chớp mắt đã trôi qua.
Cửa thành Đại Chu thành.
Chu Nguyên nhìn hốc mắt đỏ hoe của Tần Ngọc, bất đắc dĩ gãi gãi đầu, chỉ có thể không ngừng lên tiếng an ủi.
- Được rồi, được rồi. Nguyên nhi không còn nhỏ nữa, dù sao cũng phải ra ngoài xông xáo, cần gì phải lề rà lề rề.
Chu Kình thấy vậy cũng bất lực nói.
- Tần di yên tâm, con sẽ chăm sóc cho hắn.
Yêu Yêu ở bên cạnh cũng lên tiếng an ủi.
Chuyến đi này của Chu Nguyên, đương nhiên Yêu Yêu cũng dắt Thôn Thôn theo. Dù gì cô cũng ở lại Đại Chu, hoàn toàn không phải vì duyên cớ của Chu Nguyên.
Nghe thấy lời này của Yêu Yêu, Tần Ngọc mới gật gật đầu nói:
- Có Yêu Yêu ta yên tâm nhiều hơn rồi. Nếu nó không nghe lời, cô có việc giáo huấn nó.
Yêu Yêu vểnh đôi môi đỏ mọng, cười yếu ớt gật đầu.
Chu Kình lấy năm tấm tinh tạp màu đen trong ngực ra, bên trên có văn lộ hết sức phức tạp, mơ hồ toát ra ánh sáng, đưa cho Chu Nguyên.
- Đây là tinh tạp của Thiên Tinh Các. Mỗi tấm đều có thể đổi thành mười vạn nguyên tinh ở bất kỳ các nào của Thiên Tinh Các. Lần này con đi xa, sợ là không thể thiếu vật này.
Chu Kình nói.
Chu Nguyên cười nhận lấy, chậc lưỡi nói:
- Năm mươi vạn tinh tạp, phụ vương thật là mạnh tay.
Năm mươi vạn nguyên tinh, cho dù là huyền nguyên binh, nguyên bảo thượng phẩm, e là cũng có thể mua được, xem như là một món tiền lớn. Dù gì trước đây kho bạc nhỏ của Chu Nguyên đã cất giữ nhiều năm cũng chỉ mới có năm vạn nguyên tinh.
Chu Kình tức giận liếc Chu Nguyên một cái nói:
- Tiểu tử thối, xài tiết kiệm một chút. Đại Chu chúng ta đang lúc phát triển, vì để rặn ra năm mươi vạn nguyên tinh cho con, phụ vương ta tóc đã bạc đi mấy cọng rồi.
Chu Nguyên cười cười, đem bỏ vào trong túi càn khôn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Kình một cái, sau đó trong ánh mắt hắn cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm mãnh liệt được che giấu sâu trong đó.
- Vậy…con đi đây.
Chu Nguyên nhẹ giọng nói.
Chu Kình phất tay nói:
- Muốn đi thì đi, đừng lề mề nữa.
Chu Nguyên cười, giơ tay ôm Tần Ngọc bên cạnh một cái. Sau đó dứt khoát xoay mình leo lên ngựa Hỏa Sư. Hắn nhìn Chu Kình nói:
- Phụ vương, đợi con trở về. Lúc đó, những ủy khuất cha từng phải chịu, con sẽ giúp cha đòi lại!
- Lúc đó, những gì Đại Chu chúng ta đã mất đều sẽ được mang về!
Thanh âm vừa hạ xuống, hắn không do dự kéo cương ngựa. Trong tiếng gào thét hóa thành một cái bóng đỏ, không quay đầu lại hướng về phía đại lộ mà chạy đi.
Yêu Yêu vẫy vẫy cái tay nhỏ với Chu Kinh và Tần Ngọc. Sau đó cũng nhanh chóng cưỡi ngựa chạy theo.
Nhìn hai cái bóng nhanh chóng đi xa, gương mặt căng thẳng của Chu Kình cũng không giữ nổi nữa, hốc mắt ửng đỏ, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử thối, đúng là đã trưởng thành rồi.
Hắn đưa tay ra, nắm chặt Tần Ngọc đang khẽ nấc ở bên cạnh, kinh ngạc nhìn về nơi xa.
- Nguyên nhi, chuyến này phụ vương mong có ngày con nhất phi trùng thiên, vang danh đại lục.
- Ta muốn cho mọi người biết, thánh long của Chu gia ta không dễ bị phế bỏ như vậy.
Đại Vũ vương triều.
Trong hoàng cung rộng lớn nghiêm ngặt.
Trên một gian lầu, bức rèm đung đưa theo gió, phát ra âm thanh thanh thúy. Bên ngoài bức rèm đó có một hàng thị nữ đang quỳ gối, không hề phát ra âm thanh.
Trong lầu các có một bàn cờ, quân trắng đen rõ ràng.
Chát!
Con cờ nhẹ nhàng đặt xuống.
Người đặt cờ xuống, trên mình khoác bào phục vàng, gương mặt tuấn tú, chỗ mi tâm có một chấm đỏ dị thường dễ thấy, cả người phát ra uy nghiêm, chính là thái tử Đại Vũ, Vũ Hoàng.
- Thánh tích đã sắp khai mở, khi nào huynh lên đường?
Đối diện Vũ Hoàng có một bàn tay nhỏ thuần trắng như ngọc nhẹ nhàng đặt quân cờ màu đen xuống, đồng thời truyền ra một âm thanh nhỏ nhẹ.
Vũ Hoàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Đó là một vị thiếu nữ mặc áo tím. Cô có dung nhan tuyệt mỹ như tranh vẽ, da thịt trong suốt như tuyết. Ở mi tâm cũng có một chấm đỏ chói mắt, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại làm cho cô có cảm giác yêu dị.
Cô có một đôi mắt phượng hẹp dài. Lúc mắt phượng khẽ chớp, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng lại phát ra vẻ uy nghi, tựa như phượng hoàng không vướng chút bụi trần.
Cô có mái tóc xanh dài, buông thỏng xuống vòng eo thon thả, cuối cùng chạm đến chân ngọc.
Tướng mị hoặc chúng sanh.
Dung mạo thiếu nữa này, chỉ có thể hình dung như vậy.
- Ngày mai sẽ lên đường.
Vũ Hoàng chậm rãi nói:
- Huynh không có cơ duyên như muội, một bước lên trời, bớt đi rất nhiều ma luyện.
- Mỗi người đều có duyên pháp riêng, không thể cưỡng cầu.
Thiếu nữ áo tím chỉ nhìn bàn cờ, ngữ khí không trầm bổng:
- Nếu huynh có thể lấy được tạo hóa trong thánh tích kia, cũng không nhất thiết là kém cỏi.
- Tạo hóa kia tất nhiên sẽ thuộc về ta.
Vũ Hoàng thản nhiên nói.
Thiếu nữ áo tím nhẹ nhàng à một tiếng, nói:
- Quá cuồng vọng không phải là chuyện tốt. Những người đồng trang lứa lần này trong đại lục Thương Mang, chất lượng có thể xem như trước nay chưa từng có.
- Kiếm vương triều vì để tu kiếm, có thể đâm mù hai mắt…
- Tiểu quận chúa của Vạn Thú vương triều thống ngự bách thú…
- Tiểu Diêm Vương của Diêm La Tông…
- Vũ Si của Ninh gia…
- Yêu nữ kia của Tả Khâu gia…
Tay ngọc của thiếu nữ áo tím nâng má, trong mắt phượng hiện lên vẻ nóng bỏng nói:
- Mấy người này đều là kiêu tử của thực lực các nơi, vì thánh tích mà hết lòng bồi dưỡng. Bọn họ dòng dõi không cao, nhưng huynh chưa chắc đã nhiều ưu thế.
- Thật là đáng tiếc…Vốn dĩ muốn ở lại đây, cùng những nhân vật này tỷ đấu một phen.
Thiếu nữ áo tím khẽ lắc đầu, tựa như hối tiếc không thể cùng những kiêu tử này quyết đấu.
Cô rõ ràng chỉ là một cô gái, nhưng trong lời nói lại lộ ra một phần hiếu chiến và ngang ngược, không thua kém nam nhi chút nào.
Vũ Hoàng nhíu mày, nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, sâu trong ánh mắt xẹt qua tình cảm nóng bỏng không để ai biết, nói:
- Lời tiên toán thứ hai trong tộc đúng là không có đạo lý chút nào.
Lời tiên đoán thứ nhất của Vũ gia, mãng tước nuốt rồng, Đại Vũ tương hành.
Lời tiên đoán thứ hai của Vũ gia, hoàng bất kiến long.
- Huynh và muội cùng là song thai, sao có thể không thấy?
Trong giọng nói của Vũ Hoàng có vẻ nghi ngờ.
Gương mặt thiếu nữ áo tim xinh đẹp dửng dưng, ngón tay ngọc nhẹ đánh một quân đen. Trong mắt phượng hiện lên lưu quang, cô trầm mặc chốc lát rồi thản nhiên nói:
- Rồng, không nhất định là nói huynh.
Bùm!
Trong lầu các đang yên tĩnh bỗng có nguyên khí cuồng bạo như núi lửa, đột ngột phát ra từ cơ thể Vũ Hoàng. Bàn cờ trước mặt trong khoảnh khắc hóa thành bụi phấn.
Ngoài lầu các nhiều thị nữ thị vệ đều run lẩy bẩy quỳ mọp xuống, không dám lên tiếng.
Bọn họ cũng có thể cảm nhận được bên trong vị thái tử tôn quý lúc này đang tức giận cỡ nào.
Bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy vị thái tử vui giận không lộ rõ kia lại thất thố như vậy.
Vũ Hoàng vẫn giữ tư thế ngồi quỳ, nhưng gương mặt anh tuấn lúc này âm trầm dị thường. Hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ áo tím, lạnh giọng nói:
- Có ý gì?
- Vũ Dao, trừ ta ra, ai dám cùng muội tương tề?!