Trong giọng nói Kiệt Sâm mang theo tia vui mừng.
- Có người đang chạy trốn?
Trong giọng nói Lạc Khố Ân cũng mang theo vẻ mừng rỡ.
Thật sự cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ trên đường đi sắp làm hai người bị bức điên, hiện tại cảm giác được khí tức của người sống làm nội tâm Kiệt Sâm không nhịn được hòa hoãn lại.
- Chúng ta đi qua!
Kiệt Sâm quát khẽ, sau đó hai người hóa thành hai đọa lưu quang bay vút về phía thanh âm truyền đến.
Xa xa trong núi rừng đại lượng thân ảnh đang chạy trốn tứ tán, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.
Những thân ảnh kia tuyệt đại bộ phận đều là dân chúng già yếu, mang theo vẻ mặt hoảng sợ không ngừng chạy trốn trong núi rừng, bên cạnh họ còn có một nhóm đại hán cầm vũ khí trong tay mang theo vẻ mặt lo lắng hộ tống.
Mà ở phái sau bọn họ đại lượng binh sĩ gương mặt dữ tợn đang chặn giết khắp bốn phía, trong miệng càn rỡ kêu to.
- Ha ha, không nghĩ tới Hắc Nham Thành vẫn còn một nhóm người giấu bên ngoài không rút khỏi, còn muốn chạy? Ha ha, đã chậm!
Trong đám binh sĩ, đầu lĩnh là một đại hán sắc mặt ngăm đen, trong tay cầm một thanh cự kiếm không ngừng chém ra từng đạo kiếm quang công thẳng tới dân chúng Hỗn Loạn Lĩnh đang không ngừng bỏ chạy thục mạng.
Theo linh lực khí tức từ trên người hắn tản mát ra, đại hán mặt đen chính là tôn linh sư lục giai.
- Tướng quân, ta nhìn thấy rồi, trong đám dân chạy nạn kia còn có một ít nữ nhân, ha ha, chờ chúng ta vượt qua, hắc hắc…
Ở phía sau của hắn có mấy chục đại hán thân thủ linh hoạt, nguyên một đám phát ra tiếng cười dâm loạn, gương mặt dữ tợn điên cuồng truy đuổi.
Trên người bọn hắn đều lộ ra linh lực khí tức cường đại, đều là một ít thiên linh sư tứ giai cùng tông linh sư ngũ giai.
- Không nghĩ tới còn chưa giữ được một canh giờ đã bị phá thành, đáng hận, những tên kia làm sao phát hiện được chúng ta chứ!
Một hán tử đầu lĩnh khôi ngô như thiết tháp đang bảo hộ dân chúng bỏ chạy trong miệng chợt phát ra thanh âm lo lắng.
- Đại ca, hiện tại chạy trốn quan trọng hơn!
Một thanh niên nam tử vội kêu lên.
- Trốn chạy để khỏi chết, trốn chạy để khỏi chết…
Nam tử thiết tháp kia nhìn dân chúng đang kêu khóc bỏ chạy, lại nhìn đám binh sĩ đang đuổi theo sau, đột nhiên dừng chân lại.
- Mọi người dừng lại, không thể tiếp tục chạy nữa!
Trên mặt đại hán hiện lên vẻ kiên quyết, quát lớn chói tai.
- Đoàn trưởng…
- Đại ca, đi nhanh a, không đi địch nhân sẽ đuổi kịp!
Nhìn thấy đại hán dừng lại, những đại hán cầm vũ khí trong tay đang bảo hộ dân chúng cũng ngừng lại, lo lắng kêu lên.
- Đuổi thì đuổi, còn chạy nữa chúng ta một người cũng đừng mong sống được, chúng ta nhất định phải ngăn cản đám súc sinh thập tam vương quốc kia mới có thể giúp dân chúng còn cơ hội sống sót!
Đại hán thiết tháp dứt khoát nhìn mấy chục huynh đệ chung quanh, trong miệng kiên quyết nói.
Trong khu núi rừng hoang vu, những đại hán còn lại đều liếc nhìn nhau, trong mắt cùng lộ vẻ kiên định.
- Mụ nội nó, trốn cái gì mà trốn, cùng bọn hắn nhất quyết tử chiến, để cho bọn hắn biết rõ người của Hỗn Loạn Lĩnh không phải kẻ hiền lành!
- Đúng, không trốn nữa, cùng lắm thì liều mạng, sợ cái rắm!
Nguyên một đám đại hán gào thét nhìn lại mấy trăm binh sĩ đang điên cuồng đuổi theo sau lưng, mấy chục đại hán vây quanh một chỗ, trong ánh mắt hiện lên vẻ liều chết.
- Ha ha, trốn đi, như thế nào không trốn rồi hả? Người Hỗn Loạn Lĩnh các ngươi không phải giỏi trốn sao?
Đại hán mặt đen cầm cự kiếm trong tay mang theo mấy trăm tướng sĩ đi tới trước mặt nhóm đại hán kia, trên mặt hiện dáng cười dữ tợn.
- Đám súc sinh nam vực thập tam vương quốc, nhất quyết tử chiến!
Đại hán thiết tháp trừng lớn đôi mắt trong miệng phát ra tiếng gào thét.
- Nhất quyết tử chiến!
- Nhất quyết tử chiến!
Phía sau hắn, mấy chục đại hán đều gào thét, máu huyết toàn thân sôi trào, linh lực cường đại không ngừng dâng lên.
- Chỉ bằng đám ô hợp các ngươi? Mấy tông linh sư, mười mấy thiên linh sư cũng dám cùng chúng ta nhất quyết tử chiến?
Đại hán mặt đen nhe răng cười nhìn mấy chục người ngăn cản trước mặt, trên mặt lộ ra dáng tươi cười khinh thường, trong nhóm người này đầu lĩnh bất quá chỉ là tông linh sư ngũ giai cao cấp, đối với tôn linh sư lục giai trung cấp như hắn mà nói căn bản không hề có chút uy hiếp.
- Bất quá nếu các ngươi đã muốn chết, như vậy hôm nay ta sẽ thành toàn các ngươi!
Đại hán mặt đen khinh thường cười cười, trên người tán dật ra linh lực khí tức kinh người, sát ý tung hoành từ trên người hắn chợt phóng thích.
Nhưng ngay khi song phương sắp phát sinh chiến đấu…
Oanh long!
Một đạo uy áp khủng bố đột nhiên bao phủ xuống, đem toàn bộ những người đang có mặt bao vây bên trong!
Khí tức tán dật đáng sợ, ngay lập tức vô luận là đám tướng sĩ thập tam vương quốc hay mấy chục đại hán của Hỗn Loạn Lĩnh đều bị áp chế, một đám người gian nan đứng thẳng, trên mặt hoảng sợ run rẩy.
Tất cả mọi người sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời.
Một thanh niên tóc đen mặc trường bào màu nâu xám cùng một thanh niên tóc nâu đang sóng vai lăng không mà đứng.
Cỗ uy áp kinh khủng kia từ trên thân hai người tán dật lan ra, đôi mắt lạnh như băng đạm mạc nhìn đám người bên dưới.
- Sưu! Sưu!
Hai người rất nhanh rơi xuống, đứng ngay giữa hai đội ngũ.
- Đã xong, hai gã hoàng linh sư!
Nhìn thấy hai người này, sắc mặt mấy chục đại hán Hỗn Loạn Lĩnh tái nhợt, ánh mắt vốn đang kiên quyết thề sống chết giờ phút này biết thành một mảnh tro tàn.
Tuy họ biết mình không phải đối thủ của đối phương, ôm tâm tình thấy chết không sờn, nhưng dù sao nếu liều lĩnh cũng có thể giết chết được đối phương không ít người, nhưng hai hoàng linh sư lạ mặt cùng xuất hiện làm trái tim đại hán thiết tháp trầm xuống tận đáy cốc.
Ở trước mặt người như vậy, cho dù bọn họ có chết hết cũng không gây thương tổn được cho đối phương, càng làm đại hán thiết tháp thêm tuyệt vọng chính là hơn ngàn phụ lão hài tử của Hắc Nham Thành cũng sẽ khó tránh khỏi cái chết.
- Hỗn Loạn Lĩnh từ lúc nào xuất hiện hai hoàng linh sư trẻ tuổi như vậy? Còn chạy tới đây?
Đối diện, trên mặt phần đông tướng sĩ nam vực thập tam vương quốc đều lộ ra thần sắc hoảng sợ, hôm nay phần đông đội ngũ đều chạy đi đuổi giết cao thủ của Hỗn Loạn Lĩnh, bọn hắn chỉ đi ra chấp hành nhiệm vụ đặc thù vừa lúc phát hiện nhóm dân chúng Hỗn Loạn Lĩnh trốn bên ngoài dã ngoại, nhưng không nghĩ tới lại đột nhiên toát ra hai gã hoàng linh sư.
Nhưng khi nhìn thấy cả hai bên đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ, trong nội tâm song phương đều vô cùng giật mình.
Hai người đột nhiên xuất hiện căn bản không phải là người của đối phương như trong suy nghĩ của bọn hắn, đối phương cũng không biết rõ thân phận của hai người kia, vậy thì rất có thể là cao thủ đến từ bên ngoài.
- Đại nhân, tại hạ nam vực thập tam vương quốc thân vệ thống lĩnh Gia Lí!
Đại hán mặt đen vội vàng cung kính lên tiếng:
- Nam vực thập tam vương quốc Sử Lai Mỗ đại nhân, không biết đại nhân có từng nghe qua?
Nếu như đối phương không phải người của Hỗn Loạn Lĩnh, trong nội tâm đại hán mặt đen vừa buông lỏng đồng thời báo ra tên tuổi Sử Lai Mỗ mạnh nhất của thập tam vương quốc đi ra, mục đích làm cho hai hoàng linh sư không rõ lai lịch trước mặt có chỗ kiêng kỵ.
Thanh niên tóc đen thần sắc lạnh như băng, chậm rãi tiến lên hai bước, mà theo bước chân hắn di chuyển, hai đội ngũ đều vội vàng lui ra sau một bước, vô cùng cảnh giác nhìn qua hắn.
Hơi quay đầu, thanh niên tóc đen đưa mắt nhìn qua đại hán thiết tháp, cảm nhận được ánh mắt đối phương đại hán chỉ cảm thấy da đầu tê rần, nắm chặt cự kiếm run rẩy lên, hắn có thể cảm giác được nếu thanh niên thần bí kia ra tay mình không có chút cơ hội chạy trốn.
- Đại nhân, tại hạ Hỗn Loạn Lĩnh đoàn trưởng Thản Phổ Nhĩ của Cuồng Sư mạo hiểm đoàn, quân đội nam vực thập tam vương quốc hoành hành sát nhân trong Hỗn Loạn Lĩnh, kính xin đại nhân hỗ trợ xuất thủ cứu giúp, đại nhân đã đi vào Hỗn Loạn Lĩnh chắc hẳn biết rõ Hỗn Loạn Lĩnh A Cơ Mễ Đức đại nhân là một linh dược hoàng sư, chỉ cần đại nhân có thể xuất thủ cứu giúp, Hỗn Loạn Lĩnh nhất định báo đáp đại nhân thù lao thật hậu!
Đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, Thản Phổ Nhĩ vội vàng cung kính lên tiếng, tuy với thực lực cùng địa vị của hắn căn bản không khả năng bái kiến A Cơ Mễ Đức đại nhân, nhưng ở tình thế nguy cơ trước mắt hắn cũng bất chấp nhiều như vậy.
- Nam vực thập tam vương quốc, A Cơ Mễ Đức đại nhân…
Trong miệng thanh niên tóc đen thì thào lên tiếng, ánh mắt rơi lên trên người Thản Phổ Nhĩ.
- Hiện tại A Cơ Mễ Đức thế nào rồi?
Thanh niên tóc đen bình thản lên tiếng hỏi.
Nghe câu hỏi của Kiệt Sâm, Thản Phổ Nhĩ không khỏi ngẩn ngơ, đột nhiên trong tuyệt vọng không khỏi dâng lên nỗi vui mừng, chẳng lẽ hai vị hoàng linh sư cao thủ thần bí này còn nhận ra A Cơ Mễ Đức đại nhân?
- Đại nhân, nam vực thập tam vương quốc xâm lấn Hỗn Loạn Lĩnh, hiện tại A Cơ Mễ Đức đại nhân đang ở Hỗn Loạn Thành chỉ huy dân chúng tiến hành chống cự!
Thản Phổ Nhĩ vội vàng nói.
Đối diện, vẻ mặt đại hán mặt đen Gia Lí chợt cứng lại, trong nội tâm cảm thấy một tia không ổn, phía sau hắn mấy trăm binh sĩ nam vực thập tam vương quốc kinh hãi liếc mắt nhìn nhau.
- Đại nhân, đây là chuyện giữa nam vực thập tam vương quốc cùng Hỗn Loạn Lĩnh, kính xin đừng nên nhúng tay, nam vực thập tam vương quốc Lai Duy Đặc, Ma Căn, Áo Đức Mạn, Bình Tỳ bốn vị đại nhân đều đang ở Hắc Nham Thành, ta nghĩ nếu bốn vị đại nhân biết nhất định sẽ phi thường cảm kích hai vị, hơn nữa Lai Duy Đặc cùng Ma Căn đại nhân đều là hoàng linh sư cao cấp thất giai, Áo Đức Mạn cùng Bình Tỳ đại nhân đều là trung cấp cùng đê cấp hoàng linh sư, hai vị đại nhân đều là hoàng linh sư, tin tưởng các vị nhất định sẽ có tiếng nói chung…
Trên mặt Gia Lí mang theo tia ngưng trọng, một hơi báo ra thanh danh bốn hoàng linh sư, vì sao, là muốn nhắc nhở đối phương đừng nên tùy ý nhúng tay.
- Rất có tiếng nói chung?
Đối mặt với lời cảnh cáo mơ hồ của đối phương, khóe môi Kiệt Sâm không khỏi lộ ra tia cười lạnh.
- Lạc Khố Ân, giải quyết hết bọn hắn!
Hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua các tướng sĩ nam vực thập tam vương quốc, thanh âm lạnh băng nói.
Trải qua cuộc đối thoại đơn giản, Kiệt Sâm đã hiểu được nguyên nhân vì sao các thành trì biến thành tử thành, làm cho hắn vui mừng chính là theo lời của Thản Phổ Nhĩ có thể nghe ra A Cơ Mễ Đức bọn họ vẫn đang chống cự trong Hỗn Loạn Thành, cũng chưa xảy ra việc gì, điều này làm nội tâm Kiệt Sâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Dạ, sư phụ!
Ở bên cạnh, trong miệng Lạc Khố Ân bình thản lên tiếng, sau đó đôi mắt hiện lên hàn ý, rơi xuống trên người đám binh sĩ thập tam vương quốc.
- Không xong, trốn!
Trên mặt Gia Lí hiện lên tia kinh sợ, trong miệng gầm lên, lực lượng tôn linh sư lục giai trung cấp phóng thích, cả người bắn lên bay ra khỏi khu núi rừng, hướng Hắc Nham Thành chạy như điên.
Đối mặt hai gã hoàng linh sư hắn căn bản không hề có chút ý niệm muốn chống cự.
Theo Gia Lí gào lên, mấy trăm thủ hạ tứ giai ngũ giai sau lưng hắn đều lộ ra vẻ kinh hoảng, nguyên một đám quay người điên cuồng bay ra khỏi rừng.
- Đại nhân, ngăn lại bọn hắn, đừng cho bọn hắn trốn tới Hắc Nham Thành, để lộ tin tức đến lúc đó bị cường giả nam vực thập tam vương quốc hay biết vậy sẽ không tốt…
Thản Phổ Nhĩ cuống quýt kêu gọi Kiệt Sâm.
- Yên tâm đi, bọn hắn trốn không thoát!
Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng.
Theo lời Kiệt Sâm rơi xuống, cả người Lạc Khố Ân nhảy lên không trung, từng đạo linh lực tràn ngập trong cơ thể hắn, ánh mắt hắn vô cùng lãnh mạc, tay phải mạnh mẽ duỗi ra.
- Oanh!
Không khí như rung động lắc lư, kích thích từng đạo gợn sóng, một cự chưởng màu xanh cực lớn cỡ mấy chục thước ẩn hiện trong không gian.
Hư không nguyên tố thủ ấn!
Lạc Khố Ân lạnh lùng lật bàn tay chúi xuống dưới, khống chế Hư Không Nguyên Tố Thủ Ấn, nhắm ngay mấy trăm nam vực thập tam vương quốc tướng sĩ hung hăng vỗ xuống.
- Bành!
Linh lực kinh người tán dật, nguyên tố thủ ấn cực lớn ép xuống đám người đang điên cuồng chạy thục mạng, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, ngay sau đó im bặt, một thủ ấn cực lớn xuất hiện trên mặt đất nham thạch, đối mặt công kích của Lạc Khố Ân, đám tướng sĩ kia không sao ngăn cản nổi, mấy chục tướng sĩ chỉ trong một chiêu đã biến thành một đống thịt nát.
Trên bầu trời Lạc Khố Ân không ngừng huy chưởng đập xuống.
- Oanh…oanh…oanh…
Nguyên một đám hư vô nguyên tố thủ ấn màu xanh cực lớn không ngừng xuất hiện, nhanh như thiểm điện giáng xuống, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phiến núi rừng, vô số cây cối sụp đổ, bụi mù tán dật đầy trời, chỉ một lát sau mấy trăm tướng sĩ thập tam vương quốc không một người trốn thoát, tất cả đều biến thành một bãi thịt nát, chỉ còn lại thân vệ thống lĩnh Gia Lí chạy trốn nhanh nhất đang sắp ra khỏi khu núi rừng. truyện copy từ tunghoanh.com
Lạc Khố Ân lạnh lùng hướng chỗ hắn xa xa đập xuống một chưởng.
- Không…
Bên ngoài khu núi, trong nội tâm Gia Lí rống giận, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, một đạo linh lực ba động cường đại từ trên đỉnh đầu của hắn đánh úp xuống.
- Hống!
Trong miệng Gia Lí gầm lên giận dữ, trong cơn tuyệt vọng lục giai linh lực tán phát ra, tay cầm chiến đao bổ lên không, một đạo hỏa hồng sắc quang mang lập tức cuồng bạo nổ tung trên chiến đao.
- Phanh!
Xa xa một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến, Gia Lí lộ ra ánh mắt tuyệt vọng khó thể tin nổi, hợp kim chiến đao trong nháy mắt rách nát, sau một khắc toàn thân hắn vỡ tung ra, biến thành thịt nát văng đầy nghiền sâu vào bên trong lòng đất.
- Một đám đồ tể, chết chưa hết tội!
Nhìn thi thể hóa thành thịt nát, trong miệng Lạc Khố Ân lạnh lùng lên tiếng, thân hình chậm rãi đáp xuống bên cạnh Kiệt Sâm.
Trước đó nhìn thấy gần mười tòa tử thành làm Lạc Khố Ân đối với nam vực thập tam vương quốc binh sĩ tràn đầy chán ghét cùng sát ý.
Nhìn qua một màn giết chóc huyết tinh trước mắt, Thản Phổ Nhĩ cùng các đội viên đều trợn mắt há hốc mồm, thật lâu nói không ra lời.
Không tới một phút thời gian, mấy trăm tứ giai thiên linh sư cùng tông linh sư ngũ giai cùng Gia Lí tôn linh sư trung cấp không chút khó khăn đã bị nghiền sát.
Thực lực khủng bố như thế làm tất cả mọi người cảm thấy vô cùng rung động!