Mục lục
[Dịch]Ỷ Thiên Đồ Long Ký - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Khiêm đáp:

- Bỏ hết.

Chu Điên giận quá, đứng phắt dậy nói:

- Các ngươi ăn nói không giữ lời, chứ ta nhất định không bỏ.

Thiết Quan đạo nhân nói:

- Sự việc không thể trì hoãn, mình mau lên Quang Minh Đỉnh ngay.

Bành hòa thượng khuyên Chu Điên:

- Điên huynh, năm xưa tất cả vì chuyện tranh lập giáo chủ nên mới giở mặt thành thù hận, Dương Tiêu dĩ nhiên bụng dạ nhỏ nhen, nhưng nghĩ cho kỹ, Ngũ Tản Nhân cũng có chỗ không phải…

Chu Điên nổi cọc:

- Nói láo nói lếu, bọn Ngũ Tản Nhân mình có người nào muốn làm giáo chủ đâu mà sai trái?

Thuyết Bất Đắc nói:

- Chuyện cũ của bản giáo đúng sai thế nào, nói qua nói lại hàng năm hàng tháng cũng chưa minh bạch được. Chu Điên, ta hỏi ngươi, ngươi có phải là đệ tử của Minh Tôn Hỏa Thánh của Minh giáo không?

Chu Điên đáp:

- Cái đó còn phải hỏi nữa?

Thuyết Bất Đắc nói:

- Bây giờ bản giáo đại nạn đương đầu, bọn ta nếu khoanh tay ngồi nhìn, mai này chết đi, mặt mũi nào gặp lại Dương giáo chủ và bái kiến Minh Tôn. Ngươi nếu sợ lục đại phái thì cứ việc đi khỏi, bọn ta ở trên Quang Minh Đỉnh đánh cho tới chết, tuẫn giáo rồi ngươi đến thu tàn cốt vậy.

Chu Điên nhảy nhổm lên, giơ chưởng đánh thẳng vào mặt Thuyết Bất Đắc:

- Thối lắm.

Chỉ nghe một tiếng bốp ròn tan, Thuyết Bất Đắc đã bị đánh một chưởng thật mạnh. Y lặng lẽ há miệng nhả ra mấy cái răng bị đánh gãy, không nói một tiếng, nhưng một bên má từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tím bầm, sưng vù lên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Bọn Bành hòa thượng đều kinh hãi, còn Chu Điên cũng đứng chết trân. Nên biết võ công của Thuyết Bất Đắc so với Chu Điên chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, Chu Điên thuận tay đánh ra, chỉ cần y đỡ đòn hay né tránh, thì không cách nào có thể đánh trúng được. Nào ngờ y cứ để mặc kệ nên trúng phải chưởng này bị thương không nhẹ. Chu Điên đâu ngờ ra nông nỗi đó, kêu lên:

- Thuyết Bất Đắc, ngươi đánh lại ta đi, ngươi không đánh ta thì không phải là người.

Thuyết Bất Đắc cười nhạt:

- Ta có khí lực, giữ lại để đánh kẻ địch, đánh bên mình để làm gì?

Chu Điên giận dữ, giơ tay lên, tự đánh vào mặt mình một chưởng thật mạnh, nghe bộp một cái cũng nhả ra mấy cái răng. Bành hòa thượng kinh hãi nói:

- Chu Điên, ngươi làm trò quỷ gì thế?

Chu Điên hậm hực nói:

- Ta lỡ tay đánh Thuyết Bất Đắc, bảo y đánh lại, y không đánh, thì ta phải tự mình đánh mình chứ sao.

Thuyết Bất Đắc nói:

- Chu Điên, huynh với ta tình như anh em ruột thịt, bốn người chúng ta lên Quang Minh Đỉnh một phen tử chiến, bây giờ là lúc chúng mình sinh ly tử biệt, một chưởng huynh đánh ta có đáng gì đâu?

Chu Điên trong lòng khích động, khóc òa lên, nói:

- Ta cũng lên Quang Minh Đỉnh. Món nợ cũ của Dương Tiêu, tạm thời để đó đã.

Bành hòa thượng mừng quá, nói:

- Có thế mới là huynh đệ chứ.

Trương Vô Kỵ nằm trong túi vải, những gì họ nói với nhau chàng đều nghe rõ, nghĩ thầm: "Năm người này võ công cực cao, điều đó không còn phải nói nữa. Cái khó là cả năm người đều nghĩa khí thâm trọng, trong Minh giáo cao nhân không phải là ít, không lẽ ai cũng là tà ma ngoại đạo cả hay sao?".

Chàng còn đang suy nghĩ, bỗng thấy thân thể di động, có lẽ Thuyết Bất Đắc lại vác mình chạy lên Quang Minh Đỉnh. Chàng biết tin Thù Nhi không sao rồi, trong lòng không còn khắc khoải, chuyện chàng quan hoài lúc này chỉ là việc lục đại môn phái vây đánh Quang Minh Đỉnh, không biết cục thế ra sao. Chàng lại nghĩ đến khi lên trên Quang Minh Đỉnh rồi, sẽ gặp lại cô bạn nhỏ năm xưa Dương Bất Hối, nay đã khôn lớn không biết có còn nhận ra mình nữa không.

Đoàn người đi thêm một ngày một đêm nữa, cứ sau một hồi, Thuyết Bất Đắc lại mở nút bao trên miệng ra, để Trương Vô Kỵ thở hút không khí, sau đó lại buộc chặt miệng bao lại. Đến chiều hôm sau, Trương Vô Kỵ bỗng thấy cái túi bị kéo lê dưới đất, lúc đầu chưa hiểu tại sao, về sau đầu bị va mạnh vào mấy tảng đá mới rõ là đoàn người đang đi trong một hang núi. Trong cái hang này khí hậu thật lạnh, hơi thở cũng nặng nề khó chịu, đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, lúc ấy mới ra khỏi hang, lại tiếp tục trèo lên núi. Thế nhưng lên chẳng bao lâu, lại chui vào một đường hầm khác. Trước sau cả thảy qua năm cái hang, mới nghe Chu Điên kêu lên:

- Bớ Dương Tiêu, con dơi hút máu cùng với Ngũ Tản Nhân đến kiếm ngươi đây.

Qua một hồi, nghe thấy phía trước có người nói:

- Không ngờ Bức Vương cùng Ngũ Tản Nhân đại giá quang lâm, Dương Tiêu không ra xa nghênh đón, mong được thứ tội.

Chu Điên nói:

- Ngươi giả dối làm gì nữa? Trong bụng ngươi đang chửi thầm, Ngũ Tản Nhân ăn nói như rắm chó, đã bảo vĩnh viễn không lên Quang Minh Đỉnh, vĩnh viễn không lý tới chuyện Minh giáo, hôm nay lại dẫn xác tới đây làm gì.

Dương Tiêu nói:

- Lục đại môn phái bốn mặt vây công, tiểu đệ một bàn tay không vỗ thành tiếng, đang lo lắng không biết làm sao. Hôm nay được Bức Vương cùng Ngũ Tản Nhân nghĩ đến thể diện Minh Tôn, trượng nghĩa tương trợ, thật là phúc của bản giáo.

Chu Điên nói:

- Ngươi biết thế là hay lắm đó.

Dương Tiêu liền mời Ngũ Tản Nhân vào trong nội đường, tiểu đồng lập tức đem trà nước cơm rượu lên. Đột nhiên, tên tiểu đồng kêu "A" một tiếng thảm thiết. Trương Vô Kỵ nằm trong túi cũng thấy nổi da gà, không hiểu duyên cớ gì. Qua một hồi, bỗng nghe Vi Nhất Tiếu nói:

- Dương tả sứ, giết chết một đồng nhi của ông, Vi Nhất Tiếu sau này thể nào cũng có lúc báo đáp.

Y nói năng tinh thần sung túc, so với khi trước giọng thều thào thật khác nhau xa. Trương Vô Kỵ giật mình: "Y uống máu nóng của tên tiểu đồng rồi, hàn độc trong người đã chế ngự được".

Lại nghe Dương Tiêu thản nhiên nói:

- Chỗ anh em, nói gì chuyện báo đáp hay không báo đáp? Bức Vương lên trên Quang Minh Đỉnh này là đã nể mặt mỗ lắm rồi.

Cả bảy người đều là những cao thủ hạng nhất trong Minh giáo, tuy rằng đại địch trước mắt, nhưng cả bảy người tụ lại đây, tinh thần ai nấy đều phấn chấn. Ăn cơm uống rượu xong, lập tức thương lượng kế sách ngự địch. Thuyết Bất Đắc để cái túi vải xuống dưới chân, Trương Vô Kỵ vừa đói vừa khát nhưng nhớ lời dặn của Thuyết Bất Đắc, không dám động đậy mở lời.

Bảy người bàn bạc một hồi, Bành hòa thượng nói:

- Quang Minh Hữu Sứ và Tử Sam Long Vương không biết nơi đâu, Kim Mao Sư Vương sống chết thế nào cũng khó đoán biết, ba người đó mình không bàn tới nữa. Việc bất hạnh nhất trước mắt đây là Ngũ Hành Kỳ và Thiên Ưng giáo thù oán càng ngày càng sâu, mấy hôm trước đánh nhau một trận to, hai bên tử thương đều nặng. Nếu như bọn họ cũng lên cả Quang Minh Đỉnh, nắm tay nhau kháng địch, chẳng nói lục đại môn phái vây công, mà có đến mười hai phái, mười tám phái, Minh giáo cũng có đủ người chống đỡ, nước đến thì be bờ, không nao núng chút nào.

Thuyết Bất Đắc đá nhẹ vào cái bao, nói:

- Tiểu tử trong cái bao này, với Thiên Ưng giáo có chút uyên nguyên, mới đây lại có ơn với Ngũ Hành Kỳ, sau này rất có thể để gã hòa giải hiềm khích của hai bên.

Vi Nhất Tiếu lạnh lùng đáp:

- Ngôi vị giáo chủ ngày nào chưa định xong, phân tranh trong bản giáo vẫn chưa giải quyết được. Dù y có tài ba bằng trời, hiềm khích giữa hai bên cũng không sao lấp bằng được. Dương tả sứ, tại hạ muốn hỏi ông một câu, sau khi đẩy lui được địch rồi, tả sứ ủng hộ ai lên làm giáo chủ?

Dương Tiêu thản nhiên đáp:

- Thánh hỏa lệnh về tay người nào, ta ủng hộ người đó lên làm giáo chủ. Đó là quy củ từ xưa của bản giáo, ngươi hỏi ta để làm gì?

Vi Nhất Tiếu đáp:

- Thánh hỏa lệnh thất lạc đã gần một trăm năm nay, không lẽ ngày nào thánh hỏa lệnh chưa tìm thấy, Minh giáo ngày đó không có giáo chủ hay sao? Lục đại môn phái sở dĩ dám vây đánh Quang Minh Đỉnh, không coi bản giáo vào đâu, chẳng phải vì biết rằng bản giáo không có người thống thuộc, nội bộ chia năm xẻ bảy đấy sao.

Thuyết Bất Đắc nói:

- Vi huynh nói câu đó đúng lắm. Bố Đại hòa thượng này chẳng ở trong Ân phái, cũng chẳng ở trong Vi phái, ai làm giáo chủ cũng được, nhưng phải có người đứng đầu. Nếu không có giáo chủ thì một người phó giáo chủ cũng được, nếu không hiệu lệnh không đồng đều, làm sao có thể ngự địch được?

Thiết Quan đạo nhân nói:

- Lời của Thuyết Bất Đắc, chính hợp bụng ta.

Dương Tiêu mặt biến sắc nói:

- Các vị lên Quang Minh Đỉnh là để giúp ta ngự địch, hay là lên gây chuyện với ta?

Chu Điên cười ha hả nói:

- Dương Tiêu, ngươi không bằng lòng suy tuyển giáo chủ, cái dụng tâm đó tưởng Chu Điên này không biết chắc? Minh giáo không có giáo chủ thì Quang Minh Tả Sứ là cao nhất. Hà hà, nói cho ngay, tuy chức vị ngươi có cao thật, người ta không nghe lệnh của ngươi, thì có làm đếch gì? Ngươi có điều động được Ngũ Hành Kỳ không? Tứ đại hộ giáo pháp vương bằng lòng nghe theo ngươi ư? Còn Ngũ Tản Nhân năm người bọn ta thì cũng hạc nội mây ngàn, chẳng coi Quang Minh Tả Sứ giả là cái quái gì.

Dương Tiêu đứng bật dậy, lạnh lùng nói:

- Hôm nay ngoại địch đến đánh, Dương Tiêu không có rỗi hơi đâu mà tranh cãi với quý vị. Các vị nếu tụ thủ bàng quan, coi chuyện tồn vong của Minh giáo không vào đâu, thì xin mời xuống núi rời Quang Minh Đỉnh. Dương Tiêu nếu không chết, ngày sau thể nào cũng tới gặp từng người một.

Bành hòa thượng khuyên can:

- Dương tả sứ, xin đừng nổi giận. Lục đại phái vi công Minh giáo, phàm đã là đệ tử bản giáo, ai ai cũng có trách nhiệm hộ giáo cả, chứ không phải chỉ là việc của mình ông.

Dương Tiêu cười khẩy:

- Chỉ e bản giáo có những kẻ chỉ mong Dương Tiêu bị lục đại phái phanh thây, để nhổ bớt cái gai trong mắt.

Chu Điên nói:

- Ngươi nói ai thế?

Dương Tiêu đáp:

- Bụng ai người ấy rõ, việc gì phải nói cho phí lời.

Chu Điên nổi khùng nói:

- Ngươi nói ta chăng?

Dương Tiêu mắt nhìn chỗ khác, không thèm để ý tới y. Bành hòa thượng thấy Chu Điên mắt có chiều khác lạ, tưởng như tính đứng lên động thủ cùng Dương Tiêu, vội can:

- Người xưa có nói rằng: Bên trong có ấm thì ngoài mới êm. Chúng mình nên ngồi xuống bàn tính kế ngự địch là hơn.

Dương Tiêu nói:

- Oánh Ngọc đại sư quả biết đại thể, đúng là như thế.

Chu Điên lớn tiếng nói:

- Hay nhỉ. Thằng giặc trọc họ Bành thì biết đại thể, còn Chu Điên chắc chỉ biết tiểu thể phải không?

Y nổi tính ngang bướng, không còn phải trái gì nữa quát lên:

- Hôm nay nếu nói chuyện ngôi vị giáo chủ, Chu Điên chủ trương để Vi Nhất Tiếu đứng ra làm giáo chủ Minh giáo. Con dơi hút máu võ công cao cường, lắm mưu nhiều kế, trong bản giáo chẳng ai bì kịp với y được.

Thực ra Chu Điên bình thời đâu có giao tình gì với Vi Nhất Tiếu, đúng ra ác cảm nhiều hơn hảo cảm, nhưng y định chọc tức Dương Tiêu, nên mới đứng ra suy cử Vi Nhất Tiếu. Dương Tiêu cười sằng sặc, nói:

- Ta xem nên mời Chu Điên lên làm giáo chủ là hay nhất. Minh giáo hiện đang tứ phân ngũ liệt, lại có được Chu đại giáo chủ vừa điên vừa đảo, đảo xong lại điên, như thế mới thật là dễ bắt mắt.

Chu Điên nổi trận lôi đình, quát lớn:

- Con mẹ ngươi, nói thối đếch chịu được.

Nghe vù một tiếng nhắm ngay đầu Dương Tiêu đánh tới. Mới đây Chu Điên đánh Thuyết Bất Đắc gãy mấy cái răng là vì Thuyết Bất Đắc không tránh né, không đỡ gạt, nhưng đụng phải Dương Tiêu đâu có dễ dàng như thế. Hơn mười năm trước, cũng vì việc lập giáo chủ mà y cùng Ngũ Tản Nhân tranh chấp kịch liệt, khi đó Ngũ Tản Nhân lập trọng thệ là vĩnh viễn không lên Quang Minh Đỉnh nữa, hôm nay phá lời thề quay lại, y trong bụng cũng đã khởi nghi, bỗng thấy Chu Điên đột nhiên ra tay, liền cho rằng Ngũ Tản Nhân ước hẹn với Vi Nhất Tiếu cùng lên tính chuyện gia hại mình, vừa kinh hoảng, vừa tức giận, hữu chưởng liền tung ra, đỡ ngay bàn tay Chu Điên lại.

Vi Nhất Tiếu biết Chu Điên bị thương mới khỏi nguyên khí chưa hồi phục không thể nào chống đỡ nổi chưởng lực của Dương Tiêu, lập tức giơ tay vượt qua đầu, tiếp lấy. Tay hai người đụng nhau không một tiếng động.

Thì ra Dương Tiêu tuy có hiềm khích với Chu Điên nhưng vẫn nghĩ tình đồng giáo, không chủ định một chưởng đánh chết y, nên không sử toàn lực. Còn Vi Nhất Tiếu võ công thâm hậu, một chiêu trong Hàn Băng Miên Chưởng đánh ra, Dương Tiêu thấy tay phải chấn động, một luồng khí âm hàn theo bắp thịt chạy lên, vội vàng vận nội lực chống lại. Hai người công lực ngang ngửa, lập tức dính chặt lấy nhau.

Chu Điên kêu lên:

- Họ Dương kia, nếm thêm một chưởng nữa của ta này.

Chưởng kia chưa đánh xong, chưởng thứ hai lại đánh luôn vào ngực Dương Tiêu. Thuyết Bất Đắc kêu lên:

- Chu Điên, không được quấy phá.

Bành Oánh Ngọc cũng nói:

- Dương tả sứ, Vi Bức Vương, hai vị mau mau ngừng tay, đừng để mất hòa khí.

Y đưa tay định đẩy chưởng của Chu Điên ra, Dương Tiêu hơi nghiêng người, tả chưởng đã dính chặt lấy hữu chưởng của Chu Điên. Thuyết Bất Đắc quát lớn:

- Chu Điên, các ngươi hai người đánh một, còn gì là hảo hán?

Y giơ tay chộp đầu vai Chu Điên toan kéo ra, tay chưa đụng tới đã thấy Chu Điên toàn thân run rẩy, tưởng chừng đã bị nội thương. Thuyết Bất Đắc giật mình kinh hãi, y vốn biết Quang Minh tả sứ võ công thông thần, là cao thủ số một của bản giáo, có lẽ chỉ một chưởng đã đánh Chu Điên bị thương. Y thấy tay phải Chu Điên dính chặt tay trái Dương Tiêu, không chịu rời ra nên kêu lớn:

- Chu Điên, mình anh em trong nhà cả, sao lại đánh thí mạng như thế?

Y đẩy vào đầu vai Chu Điên đồng thời nói:

- Dương tả sứ, ra tay nhẹ đòn cho.

Chỉ sợ Dương Tiêu không chịu thu hồi chưởng lực, thuận thế đánh tiếp theo. Nào ngờ tay y vừa kéo ra, Chu Điên thân hình lảo đảo không sao lôi ra được, đồng thời một luồng khí lạnh thấu xương chạy thẳng từ lòng bàn tay lên đến ngực khiến Thuyết Bất Đắc cũng giật mình kinh hãi, nghĩ thầm: "Đây là môn công phu độc đáo Hàn Băng Miên Chưởng của Vi huynh, làm sao Dương Tiêu cũng luyện được rồi?". Lập tức vận nội lực chống lại hàn khí, nhưng hơi lạnh càng lúc càng ghê gớm, chỉ trong giây lát, Thuyết Bất Đắc đã răng đánh vào nhau cầm cập, xem ra chịu không nổi nữa rồi.

Thiết Quan đạo nhân và Bành Oánh Ngọc hai người tiến tới, một người đỡ Chu Điên, một người đỡ Thuyết Bất Đắc. Sức của bốn người hợp lại, hàn khí không còn nguy hiểm nữa, nhưng sao lực đạo từ lòng bàn tay Dương Tiêu truyền ra khi mạnh, khi yếu, lúc chậm lúc nhanh, biến hóa vô cùng. Bốn người không dám lấy tay về, chỉ sợ trong một sát na khi vừa buông ra thu sức, Dương Tiêu đột nhiên tấn công, bốn người không chết cũng bị trọng thương. Bành Oánh Ngọc kêu lên:

- Dương tả sứ, chúng mình đại địch trước mặt, sao lại… sao lại… sao lại…

Nói chưa dứt câu, răng đánh vào nhau lập cập, tưởng như toàn thân huyết dịch đang đóng thành băng. Thì ra y vừa mở miệng, chân khí tiết ra, không còn sức chống trả được khí lạnh đang truyền đến.

Cứ như thế độ một chén trà, Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Khiêm đứng bên ngoài quan sát, thấy Vi Nhất Tiếu và bốn người đều thần sắc khẩn trương, còn Dương Tiêu vẫn thản nhiên như thường, trong bụng lấy làm nghi hoặc: "Dương Tiêu võ công tuy cao, nhưng so với Vi Nhất Tiếu cũng chỉ cao hơn nửa phần mười, chắc gì đã thắng nổi y. Vậy mà lại thêm bọn Thuyết Bất Đắc bốn người nữa, Dương Tiêu không cách nào có thể đương cự nổi, vậy mà y lấy một địch năm, xem ra lại còn thắng thế, bên trong chắc có gì khác lạ?". Y cúi đầu suy nghĩ, nhất thời không hiểu lý do tại sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK