Mục lục
Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Âm tần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đương nhiên, cho nên tôi mới phải lập tức ra mặt. Thật không ngờ, Voss Miller tiên sinh kia lại cao ngạo đến vậy, không hề hiểu được ý tốt của tôi." Lạc Tranh khẽ lắc đầu.

Xét theo tính cách của Louis Thương Nghiêu, hắn đã muốn sớm diệt trừ Voss Miller, mà hôm nay ông ta lại quá mức phách lối cho nên khả năng ông ta có thể sống sót sau ngày hôm nay quả thực rất thấp. Có thể đoán được Louis Thương Nghiêu sẽ dễ dàng sắp xếp cho Voss Miller hàng trăm kiểu chết khác nhau, mà gọn gàng nhất có lẽ là cái chết do một cơn nhồi máu cơ tim bất ngờ, như vậy chẳng ai có thể điều tra được gì.

Louis Thương Nghiêu nghe xong, nở nụ cười đầy tà mị, "Tình cảm của em để dành cho tôi là được rồi. Cho người khác, họ cũng sẽ không cảm kích. Giống như cái lão già kia, rõ ràng em đã cứu mạng lão, vậy mà lão lại nghĩ em đang làm hại mình. Loại người này không diệt trừ, sau này em và tôi sẽ gặp phiền phức."

"Louis Thương Nghiêu, có phải cho tới giờ anh vẫn không chịu tin trên đời này có báo ứng hay không?" Lạc Tranh hừ lạnh nhìn hắn, "Trong mắt tôi, ông trời vốn rất công bằng, gieo nhân nào sẽ gặp quả nấy. Thế sự xoay vần, bây giờ anh diệt ông ta, sau này dù không gặp phiền phức thì ông trời cũng sẽ bắt anh phải trả lại món nợ đó."

Louis Thương Nghiêu có chút buồn cười nhìn nàng, "Cảnh giới này của em có thể thăng cấp lên một tầm cao mới rồi." Nói dứt lời, hắn lập tức chuyển đề tài, "Có bị báo ứng hay không tôi không biết. Tôi chỉ biết là chỉ cần ngồi trên vị trí này một ngày thì tôi sẽ làm những chuyện cần làm. Người Trung Quốc không phải vẫn có câu, "Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính" hay sao?

(Ở vào vị trí nào thì nên lo đúng việc của vị trí đấy.)

Nếu như không làm gì hết thì thà rằng đi du ngoạn còn tốt hơn.

Lạc Tranh nghe hắn nói xong bất giác ngẩn người, không khỏi nhớ tới vị phu nhân đã gặp ở nhà hàng lúc trước. Xem ra người biết tận hưởng cuộc sống tự tại như vậy mới thật sự là thông minh.

Không muốn tiếp tục tranh luận cùng hắn, nàng nhìn thẳng vào hắn, khẽ lên tiếng, "Thật ra, có một chuyện tôi đã nghĩ rất lâu, cũng muốn sớm nói với anh cho rõ ràng."

"Nói rõ ràng với tôi?" Louis Thương Nghiêu cười khẽ, "Điều này có nghĩa là em đã quyết định?"

"Phải, tôi đã quyết định rồi!" Lạc Tranh biết rõ Louis Thương Nghiêu là người vô cùng tinh tường nên cũng không hề vòng vo làm gì.

"Là chuyện gì?" Hắn cất tiếng hỏi,

"Tôi muốn đón Liệt tới biệt thự để chăm sóc." Lạc Tranh dứt khoát trả lời.

"Cái gì?" Mi tâm của Louis Thương Nghiêu khẽ nhăn lại, sau đó liền xua tay, "Không được!"

"Tôi đã quyết định rồi!" Lạc Tranh đương nhiên cũng không chịu nhượng bộ.

Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, đôi mắt sắc bén như chim ưng khẽ nheo lại, "Tình hình của Liệt không thích hợp để rời khỏi lâu đài. Tôi tuyệt đối không đồng ý với hành động ngu ngốc này của em."

"Tôi lại thấy rằng đem Liệt giữ chặt trong lâu đài mới là hành vi ngu xuẩn nhất." Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn, không hề sợ hãi nói tiếp, "Anh cho rằng, cho Liệt một cuộc sống đầy đủ là tốt với cậu ấy sao? Anh cho rằng cứ tiếp tục giữ Liệt tại đó thì cậu ấy sẽ bình phục? Cậu ấy là người, không tiếp xúc với bên ngoài thì sao có thể kích thích thần kinh cậu ấy được chứ? Anh cũng thấy rõ, Liệt có phản ứng đối với vết thương trên tay tôi, thậm chí còn có những cử động khiến mọi người đều bất ngờ. Điều đó đã nói lên cậu ấy có cơ hội bình phục rất lớn, vì sao anh..."

"Đừng nói nữa. Tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho em đem Liệt tiến vào nội thành Paris này. Liệt cần sự yên tĩnh, đừng quấy rầy nó. Em như vậy không phải đang giúp nó, mà là đang hại nó." Louis Thương Nghiêu không đợi nàng nói hết câu đã lập tức ngắt lời.

"Không thử một chút xem thì sao biết chuyện đó đối với cậu ấy có tốt hay không?" Lạc Tranh không vui nhìn hắn, "Nếu như phương pháp của anh là đúng thì bốn năm qua Liệt đã bình phục từ lâu rồi."

Louis Thương Nghiêu đứng bật dậy, nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt vui vẻ trò chuyện vừa rồi đã biến thành xám xịt, ánh mắt gần như bốc lửa. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi thốt ra từng lời, "Tôi cảnh cáo em, sớm từ bỏ cái ý nghĩ nực cười đó đi!"

Dứt lời, hắn cũng không nói thêm gì nữa, sải bước rời khỏi phòng họp.

Lạc Tranh nhìn theo bóng lưng hắn dần biến mất một hồi lâu, khẽ thở dài...

Tại một toà nhà cao tầng khác...

"Lưu Ly tiểu thư, cô có thể đi rồi!" Tên vệ sỹ mở cửa, nhìn Lưu Ly đang ngồi ngẩn người trong phòng lên tiếng.

Lưu Ly dường như vừa nghe được tin tức cực kỳ đáng sợ, một lúc sau mới có phản ứng, chạy tới trước mặt tên vệ sỹ, không tin hỏi lại, "Ý của anh là, tôi được tự do rồi?"

Thời gian gần đây, Lưu Ly thực sự khó tưởng tưởng được mình làm thế nào để trải qua cuộc sống như vậy. Tuy rằng cô không hề phải chịu khổ, nhưng mỗi ngày bị giam cầm ở nơi này, không thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù tới chỗ công chúa cũng chỉ là một hành trình bị quản chế mà thôi.

Nhưng hôm nay, cô lại được trả tự do?

Nét mặt tên vệ sỹ không có chút thay đồi nào, chỉ khẽ gật đầu, hờ hững nói, "Đúng vậy, Lưu Ly tiểu thư đã tự do rồi!" Nói xong, hắn xoay người rời đi. Lưu Ly nhìn theo bóng hắn khẽ lên tiếng gọi nhưng hắn cũng không hề quay đầu lại.

Khẽ cắn chặt răng, Lưu Ly thật sự muốn biết vì sao người đàn ông kia lại đột ngột thay đổi quyết định như vậy? Cho tới giờ, cô đều đoán rằng người đứng sau vụ bắt cóc này chính là người đàn ông thần bí kia. Mặc dù tên vệ sỹ không nói lời nào, nhưng người có thể đem cô giam lại như vậy, ngoại trừ hắn ra thì Lưu Ly chẳng nghĩ ra được ai khác. Nhưng vì sao hắn lại đổi ý chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra đáp án, Lưu Ly khẽ thở dài một hơi, rời khỏi nơi giam cầm. Chuyện đã tới mức này, trước hết phải tìm cho được Lạc Tranh đã, như vậy mới có thể hiểu rõ hết thảy mọi chuyện phát sinh thời gian vừa qua.

Đêm xuống, không khí trở nên mát mẻ hơn...

Khi Louis Thương Nghiêu trở lại căn biệt thự, phòng khách cực kỳ yên tĩnh. Hắn nhìn đồng hồ, đem cặp tài liệu cùng áo khoác ném qua một bên, hướng về phía cầu thang đi lên lầu...

Trên lầu ngoại trừ phòng ngủ chính còn có mấy phòng khách. Khi bước qua hành lang gần phòng ngủ chính, hắn đột nhiên nghe được một thanh âm cực kỳ dịu dàng từ phòng khách truyền tới. Khẽ bước về phía đó, hắn thấy phòng khách không hề đóng kín cửa, thanh âm từ phía trong vọng ra lại càng thêm rõ ràng.

Là giọng của Lạc Tranh, Louis Thương Nghiêu chưa từng nghe thấy giọng nói của nàng dịu dàng tới thế này. Hắn thực sự nghi ngờ, nàng đang nói chuyện với ai?

Ánh đèn dịu nhẹ từ trong phòng hắt sáng qua cánh cửa không đóng kín chiếu rọi ra ngoài hành lang. Phòng khách được thiết kế theo kiểu một phòng ngủ nhỏ có cả một phòng khách mini bên trong. Thanh âm của Lạc Tranh vọng ra từ bên trong đó. Louis Thương Nghiêu khẽ đẩy cửa, liếc nhìn xem ai đang nói chuyện với nàng.

Lạc Tranh đang ngồi trên sofa, mà bên cạnh nàng đương nhiên là người vốn phải ở trong lâu đài - Liệt. Liệt vẫn ngồi trên xe lăn như mọi khi, nhưng không nhìn ra ngoài cửa sổ mà là quay về phía Lạc Tranh. Nàng nhẹ nhàng vừa bóc trái cây vừa cười và nói chuyện cùng cậu ta. Giọng nói của nàng cực kỳ êm dịu động lòng người, tuy tiếng nói rất nhỏ, nhưng có thể nhận ra thái độ của Lạc Tranh cực kỳ kiên nhẫn. Nguồn: https://trumtruyen.me

Ngồi ở trên xe lăn, Liệt vẫn không nói lời nào nhưng ánh mắt không hề ngây ngô vô thần như trước kia. Ngược lại, dường như Liệt lại bị hấp dẫn bởi từng động tác nhỏ nơi tay nàng, cậu ta tập trung tinh thần nhìn chăm chú từng ngón tay nàng. Khi Lạc Tranh đem từng miếng trái cây đã cắt nhỏ đưa lên miệng cậu ta, Liệt liền ngoan ngoãn mở miệng ăn hết.

"Vậy mới đúng! Liệt, sau này cậu sẽ ở lại đây. Yên tâm đi, cậu sẽ không cô đơn đâu." Lạc Tranh thấy Liệt cực kỳ phối hợp với mình, trong lòng cũng thấy vô cùng cao hứng, đôi mắt trong veo nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Liệt, thốt lên những lời từ tận đáy lòng.

Do quá tập trung vào Liệt, nàng không hề để ý rằng ở cửa phòng đã sớm xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Đôi mắt sâu thẳm của hắn lúc này như bùng lên ngọn lửa dữ dội.

Một Lạc Tranh dịu dàng như vậy là người mà Louis Thương Nghiêu chưa từng thấy bao giờ. Gương mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh sáng ấm áp trong phòng càng toát lên những đường nét vô cùng tinh tế. Ánh đèn phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của nàng đổ dài trên sàn nhà, mà lúc này Lạc Tranh đã thay bộ trang phục công sở bằng bộ trang phục đầy nữ tính khiến vẻ lạnh lùng bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự quyến rũ đầy mị lực khiến mọi ánh mắt của đàn ông nhìn vào đều chìm trong mê đắm.

Nàng ngồi bên cạnh Liệt, giúp cậu ta gọt trái cây. Liệt cũng rất nghe lời, chỉ cần là nàng đưa tới đều há miệng ngoan ngoãn ăn hết.

Lạc Tranh lúc này thực sự có cảm giác rất thành tựu. Tuy rằng Liệt không nói lời nào, ánh mắt cũng không mấy dao động nhưng ít nhất cậu ta cũng đã có phản ứng.

"Liệt, giờ cậu phải tự chọn trái cây cho mình. Nói cho tôi biết cậu thích loại nào, tôi sẽ gọt cho cậu." Nàng nhìn Liệt, cười dịu dàng. Trên khay trà có rất nhiều loại trái cây đã được tỉ mỉ lau sạch, có thể nhận thấy rõ nàng chu đáo đến thế nào. Hành động đơn giản của nàng mang theo một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến Louis Thương Nghiêu nhìn không chớp mắt.

Liệt vẫn không cử động chút nào, nhưng nghe Lạc Tranh nói xong, ánh mắt đang an tĩnh bỗng có chút dao động.

"Liệt, như vậy không được, nếu như cậu không tự chọn, từ mai tôi sẽ không gọt trái cây cho cậu nữa." Lạc Tranh thấy vậy, liền cố tình nói bằng ngữ điệu đầy kiên quyết. Nàng biết Liệt nhất định có thể nghe được, chỉ là cậu ta có chút vấn đề về việc biểu hiện mà thôi.

Ánh mắt Liệt lại lần nữa có chút chấn động, hơi ánh lên chút tia sáng lấp lánh giống như một đốm lửa giữa đêm tối mịt mùng. Con ngươi của cậu ta dần có tiêu cự, rồi rơi vào trái táo trên khay trà...

"Cậu muốn ăn cái này?" Lạc Tranh theo ánh mắt của Liệt chỉ vào trái táo.

Liệt nhìn trái táo hồi lâu, dường như có chút suy tư, rồi lại đưa mắt rời đi nơi khác, nhìn về phía bên kia...

"Cậu muốn ăn cái này?" Lạc Tranh lại lần nữa theo ánh mắt của Liệt mà nhìn vào thứ quả khác.

Lúc này, Liệt không hề dời ánh mắt đi nơi khác nữa, mà nhìn nước trái cây rồi nhìn Lạc Tranh, rồi lại nhìn nước trái cây.

Lạc Tranh hiểu ra, nụ cười vui vẻ trên môi dần lan tràn trên gương mặt, vô cùng dịu dàng cầm lấy trái cây mà Liệt chọn, cắt thành miếng nhỏ, chậm rãi đưa cho Liệt, nói khẽ, "Liệt, nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể chính miệng nói cho tôi biết. Nhưng tôi hiểu mọi chuyện không thể gấp gáp, cậu có thể được như thế này đã rất khá rồi."

Khi Lạc Tranh trở lại lâu đài lần nữa thì thấy Liệt lại bắt đầu nổi cơn điên cuồng. Bệnh tình của cậu ta dường như càng thêm nghiêm trọng, các bác sỹ cũng đã bó tay hết cách. Nhưng khi Liệt đang điên cuồng nhìn thấy Lạc Tranh xuất hiện, chỉ trong nháy mắt liền bất ngờ dừng lại tất cả mọi hành vi điên cuồng, giống như một đứa trẻ lẳng lặng nhìn nàng.

Chính vì vậy, Lạc Tranh mới có thể thuận lợi đưa Liệt rời khỏi lâu đài, bởi tất cả mọi người ở đó đều cho rằng theo tình hình trước mắt thì Liệt chỉ nghe lời của Lạc Tranh mà thôi.

Nhìn Liệt ngoan ngoãn ăn hết chỗ trái cây, Lạc Tranh hài lòng đứng dậy, thấy cậu ta không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, nàng cười nhẹ một tiếng, "Liệt, cậu ngồi ở đây chờ tôi, tôi có một món quà tặng cho cậu."

Liệt cũng không có mấy phản ứng với lời nói của nàng.

Lạc Tranh cũng không hề giận dỗi hay nản lòng mà tươi cười rồi xoay người đi. Không ngờ vừa ra tới cửa lại đụng phải Louis Thương Nghiêu, nàng cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái, không buồn để ý tới sắc mặt đang xạm lại kia mà thản nhiên hướng về phía phòng ăn đi tới.

Louis Thương Nghiêu nhìn vào đôi mắt Liệt một hồi, không nói gì thêm, quay đầu nhìn theo bóng Lạc Tranh rồi sải bước đi theo.

Trong sảnh phòng ăn, Lạc Tranh ngồi sụp xuống sàn loay hoay làm gì đó, mà Louis Thương Nghiêu theo sát phía sau lưng nàng cũng nhanh chóng bước tới, thấy vậy, không nói một lời, đưa tay kéo nàng dậy, rồi áp chặt nàng vào tường.

Ánh mắt của hắn lóe lên chút kinh ngạc khi phát hiện ra dưới sàn có một cái ổ xinh xắn, bên trong còn có một con chó nhỏ lông vàng óng, rất khó nhận ra thuộc chủng loại nào.

"Rốt cuộc em đang làm cái gì?" Hắn dời tầm mắt vào khuôn mặt Lạc Tranh, khóa chặt nàng trong vòng vây của hai cánh tay mạnh mẽ, không vui nhíu chặt lông mày.

Lạc Tranh bị hắn nhốt nhặt trong vòng tay, cố đẩy hắn ra mà không được đành thở dài một tiếng, có chút bực bội liếc hắn một cái, "Làm cái gì là làm cái gì? Anh đứng ở cửa lâu như vậy, cần nhìn thấy cái gì cũng nhìn thấy cả rồi."

"Ý tôi là tại sao em phải đón Liệt đến nơi này? Còn nữa..." Louis Thương Nghiêu nheo mắt nhìn lướt về phía ngôi nhà dành cho chó, thái độ không vui càng lộ rõ, "Cái con chó kia là sao?"

Con chó nhỏ dường như có thể cảm nhận được mọi người đang nói về nó liền hướng qua phía Louis Thương Nghiêu sủa khẽ hai tiếng.

"Im ngay!" Louis Thương Nghiêu quay đầu hung dữ nhìn con chó nhỏ.

Bộ dạng con chó nhỏ đầy ai oán, lặng lẽ nép người lại không dám sủa nữa.

"Anh la hét nó làm cái gì?" Lạc Tranh bất mãn nhìn hắn, lại dùng hết sức đẩy mạnh hắn ra, ôm lấy con chó nhỏ. "Nó sẽ cùng chơi với Liệt, anh có thể đừng hẹp hòi như vậy hay không?"

Louis Thương Nghiêu đâu dễ để cho nàng thoát khỏi hắn như vậy, lại lần nữa kéo nàng về, lần này hoàn toàn ôm chặt lấy nàng, cánh tay rắn chắc siết lấy vòng eo nhỏ bé khiến nàng muốn trốn đi cũng không thể.

"Buông ra, Liệt còn đang chờ tôi!" Lạc Tranh càng thêm bất mãn nói.

Sắc mặt Louis Thương Nghiêu đã trở nên rất khó coi, thậm chí còn có chút xanh mét. Con chó nhỏ thấy vậy cũng bị doạ tới mức không dám kêu tiếng nào, chỉ đem cái đầu nhỏ xíu vùi vào trong ngực Lạc Tranh, chắc hẳn nó đã bị nộ khí của Louis Thương Nghiêu doạ cho không ít.

"Tôi nói rồi, không cho phép em đón Liệt tới nơi này. Em xem những lời của tôi như gió thoảng bên tai phải không?" Louis Thương Nghiêu mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy nghiêm khắc lộ rõ vẻ không vui.

"Ây, Louis Thương Nghiêu, nếu như tôi nhớ không nhầm thì người tôi đón về chính là em trai của anh, sao anh có thể máu lạnh như vậy chứ?" Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn vào gương mặt đầy bất mãn của hắn.

Hiện giờ Liệt có phản ứng đối với tôi. Điều đó nói lên rằng cậu ấy có khả năng bình phục lại. Anh có biết, từ lúc đến nơi này, cậu ấy chưa hề nổi điên dù chỉ một lần. Hơn nữa, cậu ấy lại không bài xích tôi, vì thế tôi cho rằng đưa cậu ấy đến bên mình là quyết định hoàn toàn đúng đắn."

"Ở lâu đài có rất nhiều bác sỹ giỏi hỗ trợ. Liệt hiện giờ không có vấn đề gì không có nghĩa là sau này cũng sẽ như vậy. Em đem Liệt đón đến nơi này, điều kiện kém xa ở lâu đài, cho dù có mời nhiều người đến chăm sóc cũng không thể đạt đến mức độ như ở đó..."

"Anh sai rồi!" Lạc Tranh ngắt lời hắn. "Trong mắt tôi, Liệt căn bản không cần những bác sỹ kia. Cái cậu ấy cần là sự quan tâm. Cậu ấy đã quá cô đơn, chỉ đơn giản vậy thôi. Từ góc độ tâm lý học mà nói, một người làm ra nhiều chuyện như vậy chính là muốn thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Ngay cả bác sỹ Oswald cũng nói bệnh của Liệt không phải là ở thân thể mà là ở tâm lý. Cái cậu ấy cần là trị liệu tâm lý chứ không phải sinh lý."

"Lý lẽ thật nực cười! Chẳng lẽ mỗi lần Liệt nổi điên lên đều là vì muốn thu hút sự chú ý của người khác?" Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu càng nhíu chặt lại, "Tâm bệnh của Liệt đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của em rồi. Để Liệt ở nơi này, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?"

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Lạc Tranh kiên quyết nói. "Tôi nói rồi, nếu cả đời này Liệt vẫn cứ như vậy, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời. Nếu tôi đã dám đem Liệt đón về đây thì tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, hết thảy mọi vấn đề tâm lý tôi đều đã chuẩn bị tốt. Hơn nữa tôi tin chắc Liệt một khi đã có phản ứng với tôi thì quá trình hồi phục của cậu ấy cũng sẽ rất nhanh."

"Được lắm, nếu em đã quyết tâm như thế thì cũng đừng nghĩ đến chuyện tới công ty nữa. Tôi thấy, để em toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Liệt thực sự là chuyện tốt nhất, không phải sao?"

Louis Thương Nghiêu tức giận lên tiếng. Hắn biết rõ Lạc Tranh vẫn luôn coi công việc như sinh mệnh, không để cho nàng làm việc thì thà giết nàng đi còn hơn. Hắn vốn chỉ nghĩ rằng dùng cách thức này khiến cho nàng phải bỏ cuộc, đưa Liệt trở lại lâu đài như trước để cho các bác sỹ tiếp tục chăm sóc mới khiến hắn có thể yên tâm.

Nhưng...

Hắn đã tính nhầm rồi! Hắn đã quên mất một chuyện quan trọng nhất. Đó chính là việc Lạc Tranh vốn không phải là người dễ dàng bỏ cuộc một khi đã quyết tâm làm chuyện gì đó.

Lạc Tranh nở nụ cười có chút mỉa mai, chậm rãi lên tiếng, "Anh suy nghĩ thật là chu đáo. Thật không ngờ chúng ta lại có cùng ý nghĩ về vấn đề này. Tôi cũng có ý định đó. Cho dù anh không nói thì tối nay tôi cũng định nói chuyện này với anh."

"Em..." Louis Thương Nghiêu tức đến nỗi hai hàm răng nghiến chặt lại, hắn thật sự không ngờ tới Lạc Tranh lại đưa ra quyết định như vậy.

"Gâu gâu..." Con chó nhỏ dường như cũng nhận ra Lạc Tranh đang chiếm thế thượng phong, cái đầu nhỏ khẽ ló ra, hướng về phía Louis Thương Nghiêu hung hăng sủa hai tiếng.

"Con chó chết tiệt này!" Louis Thương Nghiêu vốn đang tức khí đầy người, đâu chịu để cho một con chó nhỏ khi dễ. Một bàn tay to của hắn vươn ra, đem đầu con chó nhỏ ấn trở lại vào ngực Lạc Tranh, hồi lâu không chịu buông tay khiến con chó nhỏ thổn thức kêu ư ử.

"Anh lớn như vậy rồi còn đi bắt nạt một con chó nhỏ sao?" Lạc Tranh bất mãn đặt tay mình lên bàn tay to của hắn, thuận thế đẩy hắn ra xa một chút rồi dịu dàng vỗ về con chó nhỏ. Con chó nhỏ dường như bị uỷ khuất không nhỏ, vẫn không ngừng kêu khe khẽ.

Gương mặt cương nghị của Louis Thương Nghiêu có chút méo xệch vì nộ khí, bàn tay bất giác nắm chặt lại, nhìn chằm chằm Lạc Tranh một hồi rồi không vui lên tiếng, "Đem Liệt đón tới đây còn chưa tính, em lại mang cả con chó này tới làm gì?"

"Anh không thích sao?" Lạc Tranh buồn cười nhìn vẻ mặt không vui của hắn, cố ý ôm con chó nhỏ càng chặt hơn, "Cũng khó trách, người như anh sao có thể yêu thích những con vật nhỏ như vậy đây? Bác sỹ Oswald đã nói trong tiềm thức của Liệt có xu hướng bảo vệ những động vật nhỏ yếu. Con chó nhỏ này sức khoẻ không được tốt bởi người chủ cũ của nó quá nhẫn tâm, ngay cả đồ ăn cũng không cho khiến nó sắp chết đói. Thật may tôi kịp thời phát hiện ra. Để nó ở bên Liệt nhất định sẽ kích thích ý muốn bảo vệ của cậu ấy, nói không chừng còn có thể khiến cậu ấy nhanh chóng hồi phục hơn nữa. Còn nữa, xin anh nhớ kỹ, tên nó gọi là KITY, không phải là con vật chết tiệt. Căn nhà của nó cũng có tên, là tôi vừa đặt cho."

Về điểm này nàng không hề nói quá. Ban đầu Lạc Tranh không nghĩ tới chuyện nuôi một con chó nhỏ nhưng hôm nay khi đi ngang qua một cửa tiệm, đúng lúc thấy con chó nhỏ lẽo đẽo đi theo sau ông chủ tiệm, dường như muốn ông chủ kia cưng chiều nó một chút nhưng mà người chủ kia lại co chân đạp cho nó một phát. Như vậy còn chưa đủ, mỗi khi con chó nhỏ với bộ dạng đáng thương nhìn chủ nhân ăn cơm, người chủ kia liền đem nó ném ra ngoài cửa hàng, m

à con chó nhỏ cũng không dám bỏ đi, chỉ ngoan ngoãn đợi ngoài cửa, bụng đói sôi òng ọc.

Lạc Tranh nhìn mà đau lòng, không hề ngập ngừng quyết định nói với chủ cửa hàng muốn mua lại con chó nhỏ. Người chủ kia đương nhiên đồng ý một cách rất thoải mái. Con chó này cũng không phải giống quý hiếm gì, hắn ta đương nhiên sẽ không lãng phí thức ăn để nuôi nó.

Cứ như vậy, Lạc Tranh đem con chó nhỏ mang về nhà, hơn nữa còn mua cho nó một cái ổ xinh đẹp vừa vặn cùng thức ăn ưa thích dành cho chó, lại thêm vô số đồ chơi nho nhỏ để nó đùa nghịch.

"KITY?" Louis Thương Nghiêu có chút xấu hổ nhìn con chó suy dinh dưỡng trong ngực Lạc Tranh hồi lâu mới lên tiếng.

"Em...muốn giữ nó lại nhất định phải đáp ứng một điều kiện."

"Điều kiện?" Lạc Tranh thực sự hiếm khi được chứng kiến bộ dạng có chút lúng túng của hắn như lúc này. Xem ra hắn có vẻ đang rất khó chịu.

Louis Thương Nghiêu chỉ vào con chó nhỏ, "Là em nói, chó này mua cho Liệt, cho nên em không thể mỗi ngày đều ôm nó, cũng không thể vì quan tâm đến nó mà hao tổn quá nhiều sức lực."

"Hao tổn quá nhiều sức lực của tôi? Lời này của anh là có ý gì?" Lạc Tranh nghe mà không hiểu ra sao, bối rối đưa mắt nhìn hắn.

Lông mày của Louis Thương Nghiêu hơi nhăn lại, có chút thô lỗ nói, "Em phải biết rõ sức lực của mình cần phải đặt lên người ai. Chỉ cần tôi về đến nhà, không cho phép em loay hoay với thứ chết tiệt...à, KITY, nghe hiểu rồi chứ?"

Một câu nói của hắn mang theo vị chua cực kỳ nồng đậm.

Lạc Tranh nghe vậy, chẳng những không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy buồn cười, dứt khoát ôm KITY đi đến trước mặt hắn, hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn từng đường nét đầy cương nghị trên gương mặt đã trở nên mất tự nhiên của hắn, không nhịn được lên tiếng.

"Tôi không nghe lầm chứ? Sao tôi lại cảm thấy trong lời nói của anh đầy mùi dấm chua như vậy? Anh vậy là không đúng rồi! Sao có thể đi tranh giành với một con chó nhỏ chứ?"

Louis Thương Nghiêu bị lời của nàng làm cho cổ họng nghẹn cứng lại khiến hắn càng thêm mất tự nhiên, sắc mặt mỗi lúc một lúng lúng hơn, hắng giọng một cái, cất tiếng. "Tóm lại, em nhất định phải đồng ý với tôi. Nếu không tôi sẽ đem nó ném ra ngoài cửa."

"Anh cứ thử xem! Nếu anh dám ném nó ra cửa, tôi lập tức đưa Liệt rời khỏi nơi này." Lạc Tranh cũng không hề chịu khuất phục dưới sự uy hiếp của hắn.

"Em..."

"Thật ngại quá, tôi không có sức để ở đây tranh luận cùng anh. Liệt vẫn đang chờ món quà của tôi." Dứt lời, Lạc Tranh cười tà một tiếng rồi xoay người rời đi. Nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn lúc này khiến trong lòng nàng cảm thấy thật sung sướng.

Louis Thương Nghiêu tức giận đến nỗi hai mắt cơ hồ sắp bốc lửa. Một mình Liệt đã đủ lắm rồi, giờ còn thêm một con chó. Không phải hắn phản đối việc đem Liệt tới nơi này, chỉ là hắn rất lo lắng cho bệnh tình của Liệt. Nhưng nhìn qua thì thấy Liệt rất tin tưởng Lạc Tranh. Đây xem ra cũng là chuyện tốt, nhưng mà trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút phiền muộn.

Đêm nay thái độ của nàng cực kỳ dịu dàng nhưng đáng hận là lại đối với một người khác chứ không phải hắn. Tuy rằng Liệt là em trai của hắn, nhưng cảm giác này khiến hắn thực sự rất khó chịu. Sự dịu dàng như vậy, nàng chưa từng dành cho hắn bao giờ!

Nghĩ tới đây, hắn vẫn không thấy yên lòng liền theo bóng lưng Lạc Tranh trở lại phòng Liệt.

Trong phòng, KITY rất tích cực, dường như nó cũng biết đây là nhà mới của mình, cũng biết người chủ mới rất thích nó, bởi vậy nó rất vui vẻ trước mặt Lạc Tranh và Liệt chạy tới chạy lui chọc cho Lạc Tranh cười khanh khách. Mà Liệt dường như cũng không bài xích KITY, ngược lại ánh mắt của cậu ta trở nên có thần hơn rất nhiều.

Nhìn theo KITY chạy tới nơi nào, ánh mắt Liệt cũng dõi theo tới đó. Có thể nhận ra Liệt rất thích con chó nhỏ này.

"Liệt, cậu thích nó chứ?" Lạc Tranh đem KITY ôm tới trước mặt Liệt, con chó nhỏ kêu lên mừng rỡ đầy nịnh nọt chui vào trong ngực Liệt, dường như cảm thấy trong ngực cậu ta rất an toàn hoặc là do vừa rồi chạy loạn chơi đùa đã quá mệt cho nên lúc này yên tĩnh nằm im trong lòng Liệt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"KITY rất đáng thương, nó bị chủ cũ đánh đập, xém chút nữa đã mất mạng. Cậu xem nó gầy yếu như vậy, sau này, cậu phải quan tâm nó nhiều một chút, để nó có thể khoẻ mạnh lớn lên mới được." Lạc Tranh chân thành nói những lời từ tận đáy lòng.

***

Lạc Tranh nói ra những lời này là muốn cho Liệt biết được tình cảnh trước đây của con chó nhỏ. Nàng hy vọng điều đó có thể kích khởi được sự quan tâm cùng ý muốn bảo hộ những sinh vật yếu đuối trong lòng Liệt. Nàng biết Liệt nghe được những lời này nhưng thực sự không ngờ cậu ta lại có phản ứng nhanh như vậy.

Khi Liệt vừa nghe xong những lời của nàng, đầu tiên là đưa mắt nhìn con chó nhỏ, sau đó, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy một chút, khe khẽ vuốt ve nó.

Con chó nhỏ dường như rất thích được vuốt ve, cao hứng mở mắt ra, khẽ gặm cắn đùa giỡn ngón tay Liệt.

Lạc Tranh thực sự vô cùng mừng rỡ, không ngờ Liệt lại có phản ứng lớn tới vậy. Phải nói rằng con chó nhỏ này đã hoàn toàn khơi dậy được ý muốn bảo hộ của Liệt.

Quá tốt rồi!

Khi Lạc Tranh còn đang cao hứng, lại thấy Liệt đưa bàn tay về phía nàng, cực kỳ chuẩn xác đem bàn tay bị thương của nàng nâng lên. Ánh mắt của Liệt không giống với ngày nàng trở lại lâu đài khi trước. Lúc này, bàn tay Liệt nâng tay nàng với thái độ cực kỳ dịu dàng, mang theo một loại cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời.

Lạc Tranh đang rất cao hứng đương nhiên không hề chú ý tới việc Liệt dùng cách thức nào để nâng bàn tay mình, còn tưởng rằng cậu ta đang lo lắng, cười nhẹ rồi cất tiếng trấn an, "Liệt, yên tâm đi, vết thương của tôi đã khá lên nhiều, cậu xem..." Nói xong, nàng đem miếng băng gạc trên tay gỡ xuống, trong lòng bàn tay vết thương đã khép miệng và lớp da mới đang hồi phục rất nhanh.

"Miệng vết thương đã sắp lành hẳn rồi, hai ngày nữa sẽ không sao hết."

Liệt lẳng lặng nhìn vết thương trên tay nàng hồi lâu, rồi sau đó...lại đem bàn tay bị thương của nàng chậm rãi nâng lên, đưa đến khoé môi mình, đầy dịu dàng đặt xuống đó một nụ hôn...

Lạc Tranh bất giác sững người, trong khoảnh khắc dường như hoá đá...

Khi nàng rửa mặt xong và trở lại phòng ngủ, đã thấy Louis Thương Nghiêu dựa lưng vào đầu giường đọc báo, hắn chỉ mặc độc một cái quần ngắn, làn da màu đồng khoẻ mạnh dưới ánh đèn nhu hoà trong phòng ánh lên sự quyến rũ cực độ.

Lạc Tranh thực sự bị giật mình, không biết từ khi nào nàng đã hình thành thói quen chung sống với hắn như vậy nữa.

Thấy nàng bước vào phòng, Louis Thương Nghiêu đem tờ báo trong tay bỏ qua một bên, nhìn nàng một lúc, sắc mặt không có chút biểu hiện nào đặc biệt.

"Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ mời bác sỹ tới, em cứ đi làm như bình thường."

Lạc Tranh kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu hắn sao lại có thể như trẻ con vậy, nói đổi ý liền đổi ý. Nhưng mà tuy nàng thấy có chút kỳ quái nhưng vẫn hờ hững nói, "Anh có tiền mà, muốn mời ai thì mời, tôi không có quyền can thiệp vào quyết định của anh."

Nàng vừa nói vừa đi đến bên bàn trang điểm, khẽ chải lại mái tóc óng ả, không buồn đếm xỉa tới hắn.

Louis Thương Nghiêu vốn đã cố gắng nhẫn nhịn mà nói ra câu này, lại thấy bộ dạng xa cách của nàng càng thêm không vui, một lời không nói, đứng bật dậy, đi về phía nàng. Khi Lạc Tranh còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm bổng lên, rồi sau đó ném lên giường.

Cả quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng. Khi Lạc Tranh còn chưa kịp phát giác đã xảy ra chuyện gì thì cả người đã bay lên không rồi rơi xuống chiếc giường mềm mại, liền sau đó, thân hình cao lớn của hắn lập tức ép xuống.

"Anh lại nổi điên gì đây?" Lạc Tranh có chút bất mãn nhìn hắn, gương mặt của hắn kề sát nàng đến nỗi nàng có thể nhìn rõ sự không vui trong đáy mắt hắn.

"Nhìn tôi!" Louis Thương Nghiêu giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không để cho ánh mắt của nàng có cơ hội nhìn đi nơi khác, "Nói em yêu tôi, nói đi!"

Lạc Tranh bị bộ dạng của hắn làm cho sợ run lên, trong lúc nhất thời quên cả giãy giụa, chỉ giật mình theo dõi từng hành động của hắn. Ánh mắt hắn nhìn nàng chăm chú đến nỗi cơ hồ không bỏ sót một cử động nhỏ của nàng, nhất là lời của hắn, khiến lòng nàng lập tức hoảng loạn, lại có chút bối rối, còn có chút uỷ khuất. Hắn dựa vào cái gì mà yêu cầu nàng như vậy?

Thấy nàng hồi lâu không trả lời, Louis Thương Nghiêu nóng nảy đè chặt nàng xuống giường, rồi cúi đầu xuống, điên cuồng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng như thể muốn phát tiết mọi bất mãn trong lòng...

Lạc Tranh chỉ cảm thấy cánh môi đau nhức, khó chịu nghiêng đầu giãy giụa khiến hắn lại thuận thế trượt đôi môi xuống dùng sức gặm cắn phần cổ mịn màng của nàng, cánh tay rắn chắc của hắn ghì chặt đến nỗi nàng hít thở cũng dần trở nên khó khăn.

"Đừng..."

"Tranh, em chỉ có thể là của tôi, là của tôi..." Tiếng nói trầm thấp có chút nặng nề của hắn rơi vào bên tai nàng, thẳng tiến vào nơi sâu thẳm trong lòng nàng.

Lạc Tranh lúc này đã ngừng giãy giụa, mặc cho hắn giống như điên cuồng mút vào từng tấc da thịt trên người nàng. Nhưng hết thảy mọi chuyện lại nằm ngoài sự dự liệu của Lạc Tranh. Sau khi nói xong câu đó, hắn vùi đầu vào cổ nàng, mặc dù thân hình cao lớn đè nặng lên nàng nhưng hết thảy mọi hành động điên cuồng đều ngừng lại.

Lạc Tranh giống như vừa mới được tái sinh, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích, chỉ để mặc hắn đè lên người nàng, nàng cũng không biết rốt cục là hắn muốn như thế nào.

Louis Thương Nghiêu hít sâu mùi hương quyến rũ thuộc về riêng nàng, nhắm đôi mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm nhỏ xinh, cúi đầu thì thầm, "Tôi muốn em yêu tôi, yêu tôi..."

Hắn biết lúc này đây hắn đang nhún mình trước nàng, hắn cũng biết rõ đó là đứa em trai mà hắn thương yêu nhất. Nhưng khi hắn nhìn thấy Liệt dịu dàng hôn lên bàn tay nàng như vậy, ngay cả tâm tình hắn cũng trở nên run rẩy. Dường như có một sức mạnh khổng lồ không ngừng thôi thúc hắn tiến lên kéo Lạc Tranh trở về bên mình nhưng mà hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, trở về phòng cầm lấy tờ báo nhưng không xem nổi chữ nào, trong đầu toàn hiện lên hành động của Liệt mà thôi.

Khi bóng dáng

quen thuộc của Lạc Tranh xuất hiện, cảm giác khó chịu đè nén trong lòng lại bùng phát như núi lửa phun trào, không cách nào che đậy được nữa.

Lạc Tranh chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng thêm dồn dập, những lời như vậy không phải là hắn chưa từng nói với nàng, nhưng đa số đều là nói ra khi cả hai đắm chìm trong sự đam mê cuồng nhiệt. Lúc này hắn lại cực kỳ bình tĩnh mà nói ra những lời này khiến cho nàng thực có chút bối rối.

Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu, tì trán mình vào trán nàng, nhìn vào đôi mắt trong veo ánh lên sự nghi hoặc của nàng hồi lâu. Một lúc sau, hắn khẽ thở dài, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng đặt lên đó những nụ hôn triền miên...

Nụ hôn giống như dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng lướt trên gò má nàng, mang theo sự lưu luyến như thể đang nâng niu một món bảo vật cực kỳ trân quý. Lạc Tranh có thể cảm nhận được sự dịu dàng của hắn qua từng động tác tràn đầy yêu thương kia. Nàng cảm thấy tim mình bắt đầu đập loạn lên. Mặc dù không hiểu tại sao hắn lại đột ngột trở nên như vậy nhưng nàng lại bị động tác của hắn đầu độc, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, tận hưởng cảm giác thoải mái do hắn mang đến.

Sự an tĩnh bất ngờ của Lạc Tranh khiến Louis Thương Nghiêu càng thêm hưng phấn, bàn tay to của hắn chậm rãi rời xuống phía dưới, nhẹ nhàng kéo dây áo ngủ của nàng..

"Thương Nghiêu..." Nàng đột ngột mở to đôi mắt, đưa bàn tay nhỏ bé ngăn cản hành động của hắn, lại thấy hắn cúi đầu xuống, khẽ gặm cắn cánh môi đỏ mọng của nàng.

"Uhm..." Hành động của Louis Thương Nghiêu khiến đôi môi Lạc Tranh vừa có chút đau nhức, lại có chút ngưa ngứa khiến nàng không kìm chế được khẽ cất tiếng thân ngâm, liền sau đó, thanh âm của nàng hoàn toàn bị hắn nuốt lấy. Nụ hôn của hắn vô cùng mạnh mẽ và triền miên, tràn ngập sự bá đạo nhưng cũng mang theo vô vàn tình cảm không thể diễn tả thành lời...

***

Mỗi đêm Louis Thương Nghiêu ở bên nàng, bầu không khí luôn trở nên vô cùng mị hoặc. Về điểm này Lạc Tranh không hề có chút nghi ngờ, nhưng mà sự dịu dàng giống như đêm nay dường như mang theo một chút thống khổ khiến nàng cảm thấy có chút xa lạ. Nụ hôn của hắn ngoài sự bá đạo quen thuộc còn mang theo một cảm giác lạ lùng khiến nàng không thể xác định rõ ràng.

Từng ngón tay của hắn như mang theo ma lực, dùng cách thức dịu dàng nhất luồn vào trong y phục của nàng, khẽ vuốt ve làn da trắng trẻo mềm mịn mê người. Đầu ngón tay nóng hổi mang theo sự kích thích cùng với tiếng tim đập trầm ổn của hắn nhanh chóng tiến vào tận nơi sâu thẳm trong lòng nàng.

Lạc Tranh dần quên hết tất cả mọi thứ xung quanh. Từ khi mới bắt đầu, nàng đã không có cách nào cự tuyệt người đàn ông tà mị này. Mà cho tới bây giờ, nàng cũng vẫn không thể từ chối hắn. Cho dù biết hắn có mối hận với mình, biết tình cảm của hắn cũng luôn âm u bất định nhưng nàng cũng không thể dằn lòng mà đẩy hắn ra được. Nghĩ tới đây, Lạc Tranh bỗng cảm thấy có chút đau lòng.

Trong trò chơi tình ái này, ai động lòng trước người đó sẽ là kẻ thua cuộc. Thật đáng đời cho nàng vì đã yêu hắn để rồi phải chuốc lấy đau khổ. Thật đáng đời cho nàng khi muốn suy đoán tâm tư hắn lại không có cách nào nhìn thấu. Không biết tại sao, người đàn ông này ở càng gần thì ngược lại nàng càng cảm thấy mình không chiếm được tình yêu của hắn. Nàng và hắn thật sự là người của hai thế giới khác nhau sao?

Chẳng lẽ lại đúng như vậy!

Ánh mắt Lạc Tranh thoáng có chút run rẩy, hàng lông mi dày cong vút khẽ cụp xuống che đi đôi mắt vốn trong veo giờ đã nhuốm chút u sầu bởi sự dày vò của nội tâm. Nàng thực sự không muốn để lộ tâm tình của mình trước mặt hắn.

Thật ra cho tới giờ, nàng đều biết rất rõ bản thân mình đang lo lắng điều gì. Cho nên dù nàng biết mình yêu hắn cũng không dám biểu lộ tình cảm của bản thân. Cho dù nàng biết rõ người đàn ông này làm cho người ta si mê đến điên cuồng nhưng nàng vẫn muốn khống chế thật tốt tâm tình của mình. Nàng thật sự lo lắng, bọn họ vĩnh viễn chỉ là hai đường thẳng song song, cho dù hàng đêm hoan ái thì mối quan hệ này cũng chỉ như sương sớm mà thôi. Bởi vì Lạc Tranh vẫn không thể quên có một người vẫn luôn miệng gọi hắn bằng "Anh rể!"

Trong tình yêu phụ nữ vẫn thường mất đi lý trí. Thật may là Lạc Tranh lại không như vậy. Nàng vốn cảm thấy cách xưng hô kia có chút gì đó không ổn, tuy muốn đi điều tra một chút nhưng rốt cuộc chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi. Nàng không dám điều tra bởi vì nàng sợ biết được sự thật về người phụ nữ của hắn hoặc là nhìn thấy ảnh cưới của hai người họ. Phải thừa nhận rằng lý do lớn nhất chính là nàng không cách nào chia sẻ người đàn ông này với người phụ nữ khác...

Tâm tư thoáng có chút tịch mịch nhưng da thịt trên thân thể lại vì sự đụng chạm của hắn mà trở nên hưng phấn cùng run rẩy. Làn da trắng muốt giờ đã chuyển thành màu hồng phấn cực mê người, cánh môi căng mọng cũng khẽ bật ra từng hơi thở hổn hển.

"Mở mắt ra!" Phía trên đầu nàng, giọng nói trầm thấp đầy kiên định của hắn vang lên, mang theo ý mệnh lệnh khiến người ta không cách nào cự tuyệt.

Hàng lông mi dài cong vút khẽ run rẩy mà mở ra, đôi mắt trong veo của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đang lực rửa dục vọng của hắn. Lạc Tranh có chút không chịu nổi sự nóng bỏng trong ánh mắt hắn, liền vội vàng nhìn tránh đi, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn giờ đã đỏ ửng.

"Nhìn tôi, không cho phép em lảng tránh!" Giọng nói mạnh mẽ của hắn lại vang lên, đồng thời ngón tay thon dài cũng giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ngăn cản hành động tránh né của ánh mắt nàng.

Lạc Tranh không thể không đối mặt với hắn, nhìn ngắm gương mặt rắn rỏi, ngũ quan cân đối tinh tế như những vị thần, nhất là đôi mắt đen thẳm đầy mị lực khiến cho nàng đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, trái tim cũng không ngừng đập loạn lên.

Louis Thương Nghiêu dường như rất hài lòng với khuôn mặt ửng đỏ của nàng, thậm chí còn có vẻ si mê, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nàng, rồi sau đó bàn tay lại thuận thế trượt xuống dưới, kéo cao đôi chân thon dài của nàng vòng qua phần hông rắn chắc của mình...

"Nhìn tôi, cảm nhận rõ tôi chiếm hữu em thế nào..." Hắn cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng rồi mạnh mẽ thúc eo về phía trước...

"A..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy thân thể bị một sức mạnh khổng lồ lấp đầy trong chớp mắt, cảm giác tuy quen thuộc nhưng cũng có chút khó khăn. Tuy rằng những lần cùng hắn hoan ái đã thành chuyện thường nhưng mỗi lần như thế này nàng vẫn cảm thấy không cách nào thừa nhận sự to lớn của hạ thân hắn, chỉ cảm thấy như tất cả tế bào toàn thân đều bị hắn chiếm cứ, dẫn dắt, không cách nào khống chế...

Đầu nàng vô thức ngửa ra sau, thân thể tự nhiên cong lên nghênh đón hắn. Động tác này đối với đàn ông mà nói thực sự mang lại một cảm giác chiếm hữu cùng thành tựu vô cùng. Louis Thương Nghiêu cũng vậy, một cánh tay rắn chắc của hắn nâng hông nàng lên, một tay khác vòng ra phía sau lưng, chủ động xoa nắn thân hình mềm mại của nàng. Mà đầu hắn cũng cúi xuống, há miệng ngậm lấy nụ hồng trên bầu ngực tròn đầy, liền đó, đầu lưỡi linh hoạt cùng tham lam không ngừng trên chọc nụ hồng nhạy cảm đã sớm thẳng đứng, tuỳ ý dày vò nàng, động tác càng lúc càng cuồng dã.

Lạc Tranh cảm thấy như rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Nàng chỉ cảm thấy thân thể mình như tách ra làm hai nửa. Nửa người trên là cảm giác ngưa ngứa đầy thống khổ dưới sự cắn mút đầy nhẹ nhàng của hắn khiến nàng không ngừng run rẩy, mà hạ thân là sự tê dại cùng đau nhức dưới sự xâm chiếm đầy cuồng dã của hắn, không ngừng khơi lên từng cơn sóng trong cơ thể mảnh mai của nàng, khiến nàng cơ hồ thở không ra hơi, như thể bị dòng nước mạnh mẽ nhấn chìm...

Louis Thương Nghiêu chính là một người đàn ông như vậy. Hắn có thể dịu dàng đến mức khiến phụ nữ sẵn sàng bán mạng, cũng có thể cuồng dã khiến phụ nữ trở nên điên cuồng theo...

Nhiệt độ trong phòng ngủ chính càng lúc càng tăng, tiếng rên rỉ mê hồn cùng hơi thở gấp gáp của phụ nữ hoà cùng tiếng thở dồn dập đầy thô trọng của đàn ông, tạo thành sự giao hoà đẹp đẽ nhất trên thế gian...

Sáng sớm, Lạc Tranh bị tiếng chó sủa đánh thức. Là tiếng của KITY, từ tiếng kêu của nó có thể nhận ra nó đang rất vui mừng khiến nàng thực không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Khẽ nhấc thân thể mệt mỏi rời giường, rửa mặt xong, Lạc Tranh bước vào phòng Liệt đã thấy giường được sắp xếp gọn gàng, mà người cũng không biết đã đi đâu mất.

Lạc Tranh có chút sợ hãi kêu thành tiếng, không nói lời nào vội vàng chạy xuống lầu. Theo tiếng sủa của KITY nàng đi về phía phòng ăn. Lúc đến gần, đã thấy Liệt ngồi bên bàn từ bao giờ mà Louis Thương Nghiêu thì đang đeo tạp dề chuẩn bị bữa sáng.

Cảnh tượng như vậy nàng đã quá quen thuộc. Chỉ cần Louis Thương Nghiêu ở lại nơi này qua đêm, mỗi sáng sớm hôm sau hắn đều thức dậy rất sớm chuẩn bị bữa sáng vô cùng thịnh soạn.

Lạc Tranh còn nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy hắn đeo tạp dề, nàng thực bị doạ cho sợ hết hồn bởi vì nàng không cách nào tưởng tượng ra một người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tịch tập đoàn lại có thể đeo tạp dề làm đồ ăn sáng.

Nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng Lạc Tranh lại dâng lên một cảm giác vô cùng ấm áp. Không khó để nhận ra Liệt là do hắn cõng xuống dưới này. Lúc xây dựng căn biệt thự không hề tính đến chuyện lắp đặt thang máy cho nên có thể tưởng tượng ra cảnh hắn đưa Liệt xuống xong lại quay lên mang xe lăn xuống dưới. Nàng tin rằng hắn có thể làm được điều này. Trong lòng hắn, người em trai này có vị trí vô cùng trọng yếu, cho nên hết thảy mọi chuyện hắn làm đều rất đáng.

Nhưng điều khiến Lạc Tranh cảm thấy kỳ quái nhất chính là KITY, con chó nhỏ này lại công khai ngồi trên bàn ăn, nhìn Louis Thương Nghiêu đem đồ nướng đã cắt nhỏ bỏ vào đĩa, khe khẽ kêu lên những tiếng kêu đầy vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK