• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Nhìn vào điểm số đạt được, không phải người khác sẽ mất điểm sau khi có đáp án, mà chỉ cần trần thuật chính mình suy luận, hoặc là bổ sung chi tiết đều sẽ có phần, hệ thống này thật là muốn người mở miệng nói chuyện." Lưu Nguy nhìn Thẩm Thanh Thu, hắn tin tưởng Thẩm Thanh Thu biết đáp án, nhưng nàng bởi vì nguyên nhân nào đó mà không nói ra, cho nên mới không được điểm.


"Vậy lần sau trước khi đưa ra kết luận, hy vọng người nào biết đáp án rồi nhường cho người xung quanh cơ hội lên tiếng." Lời này chính là hướng về phía Tiêu Mộ Vũ.


Bọn họ đã phát hiện, Tiêu Mộ Vũ là đại lão, người khác chạm trán người da đều phải trả giá bằng bùa hộ mệnh, hoặc đơn giản là ngủ như chết, chỉ có nàng hoàn hảo không tổn hao gì vẫn cầm đến mười điểm kia.


"Chúng ta ra ngoài xem xét một chút đi, có một số việc chỉ có thể làm ban ngày, còn lão thái thái kia không biết đã chạy đi đâu, chúng ta có thể hỏi bà ấy vài câu." Lưu Nguy vẫn gánh vác trọng trách chỉ huy.


Kỳ thật trong lòng mọi người đều rõ ràng, nơi này hai cái đùi đẹp để bám vào chính là Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, chỉ là hai nàng kia một nàng lời ít ý nhiều, một nàng đơn giản không phản ứng người, thật sự là không có biện pháp làm các nàng chủ động mở miệng, chỉ có thể trông cậy vào Lưu Nguy đi qua giao tiếp cùng các nàng, may mắn thì tìm về được một chút chỗ tốt.


Khi đi xuống tầng dưới, bọn họ phát hiện bà lão liền ở lầu hai, giờ phút này đang ngồi may đống quần áo bằng vải bố.


Nhìn thấy bọn họ đi xuống, bà lão cũng chưa cho một chút phản ứng, chỉ là lo chính mình đạp lên máy may. Đoàn người nhìn nhìn, vết máu trong căn phòng ở lầu hai vẫn còn đó, phòng của bà lão vẫn khóa lại.


Từ Nhiên do dự nhưng vẫn lấy hết can đảm đi qua, mở miệng nói: "Bà bà, chúng tôi rất muốn giúp bà, nhưng chúng tôi biết quá ít thông tin, bà có thể nói cho chúng tôi biết, người da trong căn phòng kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?"


Bà lão chân linh hoạt giẫm lên bàn đạp, đường may nhanh chóng lướt qua, nghe xong Từ Nhiên nói, bà lão ngừng lại, quay đầu nhìn hắn. Trước vẻ mặt chờ mong của hắn, bà lão cười xán lạn: "Lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, thật tiếc khi thấy cậu sắp chết. Nhưng mà bà bà không giúp được cậu rồi, là các người gây ra sai lầm."


Từ Nhiên trong lòng hoảng sợ vạn phần, nhưng vẫn dương cười nói: "Bà bà, bà nhất định không thích những người da đó, bà hy vọng thoát khỏi loại địa ngục không ngừng nghỉ tra tấn này, chỉ có thể ký thác ở những người ngoài như chúng tôi, chúng tôi chết đối bà lại có chỗ nào tốt, cho nên có thể tiết lộ một chút tin tức không?"


Bà lão không để ý đến hắn, Lưu Nguy hướng Từ Nhiên lắc lắc đầu, nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.


"Nãi nãi, bà đều nói hài tử trắng trẻo sạch sẽ như tôi chết thật đáng tiếc, vậy bà có thể thương cảm chúng tôi một chút không, bà không phải rất muốn hai vị tỷ tỷ kia giúp bà thoát vây sao? Bà nói nhiều một câu, các nàng mới có thể đủ khả năng giúp bà."


Bà lão nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, trong mắt lộ ra một tia thống khổ chi sắc.


Đang lúc Từ Nhiên muốn bỏ cuộc, bà lão đột nhiên mở miệng, bà ngơ ngẩn lẩm bẩm nói: "Nếu cháu ngoại ta còn sống, cũng lớn bằng các nàng kia. Được rồi, nếu muốn sống sót, trừ phi các người có thể tìm được Nó, tiên hạ thủ vi cường, ban ngày Nó không thể hại người."


Từ Nhiên sửng sốt, đúng lúc này hệ thống thông báo vang lên.....


Chúc mừng người chơi Từ Nhiên mở ra nhiệm vụ chi nhánh: Truy tìm người da bỏ trốn


Khen thưởng: 10 điểm
Thời gian nhiệm vụ: 8 giờ
Tích phân khen thưởng: ***


Đồng thời, tất cả mọi người thấy rằng có một nhiệm vụ nữa trong giao diện của họ.


"Này con mẹ nó vậy cũng được?" Con Báo thật sự khó có thể tin.


Khuôn mặt tái nhợt của Từ Nhiên đều đỏ lên, so cái Yeah thủ thế, rốt cuộc quá tuổi trẻ, còn không biết thu liễm cảm xúc.


"Thật là tiểu bạch kiểm chiếm tiện nghi." Con Báo lẩm bẩm một câu.


Cùng lúc đó, hệ thống lại phát đi thông báo: Người chơi thỉnh chú ý, lần này nhiệm vụ được tiến hành bằng phương thức đáp đề, căn cứ đáp án cho điểm. Từ giờ trở đi cấm người chơi sao chép, lộ ra đáp án, nếu vi phạm sẽ bị xử gian lận, cả hai bên đều không được điểm, nghiêm trọng sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi!


Một nhóm người vừa mới lâm vào kinh hỉ trong nháy mắt héo đi.


"Đây là quy tắc kiểu gì, nếu ai đó biết được đáp án không cẩn thận nói ra, cũng tính là gian lận hay sao?" Trần Đông cũng nhịn không được, giữa hai anh em bọn họ cũng không thể tiết lộ đáp án cho nhau à?


"Cảnh cáo! Không cần khiêu khích quy tắc!"


Trần Đông:......


"Thế...... Chúng ta làm sao bây giờ, nơi này lớn như vậy, ban ngày người da sẽ không lộ diện, nếu như nó lại chạy như đêm qua, chúng ta biết đi nơi nào tìm? Nhiều người da như vậy, nhiệm vụ yêu cầu tìm cái nào?" Từ Nhiên có chút luống cuống.


Vài người khác sắc mặt cũng khó coi, Tiêu Mộ Vũ thấy bọn họ cảm xúc hạ xuống, đề ra một câu: "Nhiệm vụ là truy tìm người da bỏ trốn, nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ lại là đáp đề, bắt được người da, cậu có thể.... Suy nghĩ kỹ một chút."


Nàng vốn đang muốn nói rõ một chút, nhưng trên thanh nhiệm vụ chi nhánh đột nhiên xuất hiện dấu chấm than màu vàng, nàng thực tự giác mà dừng lời.
Thẩm Thanh Thu đi qua thấp giọng nói: "Đôi khi ít nói cũng không tệ."


Tiêu Mộ Vũ không tỏ ý kiến, nhưng liền bởi vì một câu này của nàng, đã có người mơ hồ hiểu được ý tứ của nhiệm vụ này.


Một lát sau Thôi Tiêu Toàn hít vào một hơi, xoay người đi đến căn phòng đôi tình lữ trẻ kia. Lưu Nguy nghĩ nghĩ cũng đi theo vào.


Những người khác vẫn có chút mờ mịt, Con Báo gãi gãi cái ót khó hiểu nói: "Chúng ta không phải đi tìm người da trốn chạy kia sao? Thật vất vả đợi trời sáng, thái dương xuống núi chúng ta liền ra không được."


"Được rồi, chúng ta cũng vào xem đi." Lão Liêu thở dài.


Tiêu Mộ Vũ không có lại đi, nơi đó là hiện trường vụ án, lúc thu dọn thi thể nàng đã xem qua một lần, dấu vết để lại thực rõ ràng, nhưng không có gì đặc biệt.


Tại sao người da kia có thể bỏ qua việc bảo vệ căn phòng này? Vì được nuôi dưỡng ở đây sao?


Trong đầu Tiêu Mộ Vũ lại hiện ra chén đựng máu kia, bên trong sền sệt huyết cao còn không có đọng lại, cho nên máu đó là mới bỏ vào?


Nếu đúng như vậy, thì máu của ai, bà lão sao? Nàng nhìn bà lão ở nơi đó đạp đường khâu, tay chân đều thực linh hoạt, không giống bị thương.


Tiêu Mộ Vũ cảm giác chính mình vừa đẩy ra một tầng sương mù, bắt được một đầu mối quan trọng. Khó trách là đáp đề, mà không phải trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ!


Nhưng không thể qua loa, trò chơi nhiệm vụ không có khả năng đơn giản như vậy, nhiệm vụ chi nhánh này nếu có thể phân cho mọi người làm, vậy rất có thể kia chính là điểm mấu chốt, nếu không thu hoạch được gì, khả năng sẽ dẫn tới nhiệm vụ  thất bại.


Nghĩ vậy, nàng đối mấy người Thôi Tiêu Toàn nói: "Tối hôm qua người da không chỉ đến một phòng, mọi người đều đi tra xét hết đi."


Không có người dị nghị, lầu trên lầu dưới sáu gian phòng mọi người đều thay phiên kiểm tra rồi, cũng không có cái gì đặc biệt.


Sau khi người da nọ giết người, bị ba tấm bùa hộ mệnh ngăn cản hẳn là cũng có tổn thương, cho nên nó cũng không có lột da Tiểu Điềm. Những nơi nó đã trải qua, trừ bỏ một đoạn vết máu ở lầu ba, địa phương khác thực sạch sẽ, hẳn là được thu dọn qua.


"Bất quá các người có kỳ quái hay không, da người bị lột xuống lại chạy đi đâu?" Tiêu Mộ Vũ tra xong đột nhiên hỏi một câu như vậy, vài người ở đây tức khắc đều ngây ngẩn cả người.


"Đúng vậy, da của cậu thanh niên kia..... Không thấy." Lão Liêu vẫn không thể bình tĩnh khi nói ra hai chữ khủng bố này, tưởng tượng thôi hắn liền chân mềm.


"Nó có thể hay không lúc ấy liền ăn?" Lưu Nguy chịu đựng ghê tởm nói một câu.


"Người chết trong thôn đều biến thành người da, phỏng chừng cậu trai kia cũng không ngoại lệ." Thôi Tiêu Toàn thấp giọng nói.


"Vậy thì những người hôm qua không chạy vào nhà được, có phải hay không đều biến thành thứ đó?" Vưu Xảo Liên cuối cùng đã mở miệng, đại khái là Thôi Tiêu Toàn khuyên cô nói nhiều sẽ có điểm, nhưng lá gan cô thật sự nhỏ, nói một câu đều lắp bắp.


"Đúng vậy, lát nữa chúng ta đi xem, vừa rồi ra ngoài chúng ta cũng chưa lưu ý." Lưu Nguy ánh mắt sáng lên.


"Chính là việc này cùng truy tìm người da có quan hệ gì? Trong phòng không manh mối, vậy có phải tối hôm qua người da kia liền mang theo chiến lợi phẩm chạy ra ngoài?" Thôi Tiêu Toàn nói xong vẫn luôn nhìn Tiêu Mộ Vũ, muốn từ nơi nàng tìm được một chút phản hồi.


"Người da nọ thật sự có thể tự do ra vào sao? Nếu có thể, nguyên nhân là cái gì? Liền bởi vì nó được nuôi trong căn phòng này, thật không thể nào nói nổi." Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm tự nói, sau đó nhấc chân đi xuống lầu.


Nàng tựa hồ nói cho chính mình nghe, cũng không để ý tới người khác có nghe thấy hay không, lập tức đi xuống.


Thẩm Thanh Thu nhìn theo bóng lưng nàng, hơi hơi mỉm cười.


Bên ngoài ánh mặt trời thực hảo, một chút nhìn không ra tới có cái gì quỷ dị, trừ bỏ bên trong rừng cây cách ngôi nhà này không xa có một tòa mộ mới nhắc nhở bọn họ, nơi này sát khí thật khủng bố khiếp người.


Thẩm Thanh Thu nhìn khoảng trống phía trước, ngày hôm qua chỉ có mười hai người chơi tiến vào được, còn có rất nhiều người chết ở bên ngoài căn bản không cơ hội chính thức bắt đầu trò chơi.


Đang lúc nàng xuất thần, một bàn tay trắng nõn vươn tới trước mắt nàng:  "Đây là cô phóng sao?"


Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn nhánh cây nhỏ nằm giữa lòng bàn tay kia, nhánh cây không đến nửa centimet, hai đầu còn có thể nhìn đến dấu vết bẻ gãy.


Nàng quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, duỗi tay cầm lại đây, trong mắt thấm ra một tia cười: "Quan sát thực nhạy bén, này đều bị cô thấy được, không tồi, là tôi phóng."


"Cô mỗi phòng đều thả?"


Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, nhìn đoàn người lục tục đi ra ngoài, để sát vào bên tai nàng nói nhỏ: "Có phải hay không muốn biết tôi phát hiện cái gì?"


Thẩm Thanh Thu tươi cười giảo hoạt mà chắp tay sau lưng, thân mình khuynh về phía trước, suýt nữa là hôn vào bên tai Tiêu Mộ Vũ. Rõ ràng là dáng vẻ kiều tiếu khả nhân, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại cảm thấy nàng có điểm thiếu đánh đòn.


"Hôm nay người đầu tiên phát hiện thi thể, kỳ thật không phải Thôi Tiêu Toàn, đúng không." Tiêu Mộ Vũ không nhìn nàng, ngữ khí bình đạm giống như đang nói chuyện phiếm.


Thẩm Thanh Thu không phủ nhận, còn tỏ vẻ nàng tiếp tục đi.


"Cô dậy rất sớm, trong chăn đã lạnh. Hơn nữa, nếu cô làm ký hiệu, cũng nên sớm một chút đi xem mới đúng. Tôi không cần cô nói cho tôi cô phát hiện cái gì, cô chỉ cần nói xem tôi đoán đúng hay không." Nói xong, nàng đồng dạng bám vào bên tai Thẩm Thanh Thu, thầm thì mấy câu.


Thẩm Thanh Thu nghe xong tươi cười càng thêm rõ ràng, "Cô thực thông minh, tôi đây liền an tâm rồi, cũng không uổng phí tôi tâm tư." Nói xong nàng đem tay vói vào túi, sau đó nhẹ nhàng ném đi thứ gì, mấy nhánh cây đồng dạng lớn nhỏ dừng ở mặt cỏ, giống như không tồn tại.


Tiêu Mộ Vũ được đến đáp án, trong lòng sáng tỏ. Không thể lộ ra đáp án, chính là gần cầu vẫn có thể đánh. Nhưng không thể không nói Thẩm Thanh Thu nữ nhân này tâm tư kín đáo, tính cách cũng cổ quái, nói thẳng càng không chịu, thích đánh đố.









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK