Mục lục
Truyện: Tiểu thịt viên của y phi phúc hắc (full) - Vân Khương Mịch - tác giả: Phi Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: “Người tình trong mộng” tới

Nghe được lời của Như Minh, Mặc Phùng Dương vô thức liếc nhìn về phía Vân Khương Mịch. Bốn năm trước vẻ đối địch của nàng đối với Tần Nghiên Tuyết cũng không nhỏ…

Mặc Phùng Dương vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy điều gì đó trên mặt nàng thế nhưng cuối cùng hắn chỉ thu được sự thất vọng. Từ đầu đến cuối sắc mặt nàng không hề thay đổi chút nào, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho Phong Bảo còn căn dặn cậu bé phải ăn cơm cho ngoan.

Không có đố kị, không có hận thù, không có chút thay đổi nào trên mặt nàng. Người nữ nhân này, thế mà lại thờ ơ không đếm xỉa đến? Điều này là không thể nào! Mặc Phùng Dương nhíu mày. Bốn năm trước, để được gả cho hắn, nàng còn không tiếc huỷ đi trong sạch của Tần Nghiên Tuyết.

Sau đó còn nhiều lần vụ hãm Tần Nghiên Tuyết nói là do nàng ấy giật dây nàng làm như vậy. Đương nhiên Mặc Phùng Dương không tin những thứ hoang đường mà nàng nói, càng căm hận đến tận xương mấy lời nói dối liên tiếp của nàng!”

“Tam ca và Tam tẩu tới, nàng muốn cùng bổn vương đến gặp họ chút không?” Hắn cố ý thăm dò.

Sắc mặt Vân Khương Mịch vẫn không thay đổi nói: “Doanh Vương với Doanh Vương phi tới thăm vương gia, thiếp thân đi làm gì?”

“Còn nữa, cả kinh thành này ai mà không biết, tình cảm giữa thiếp thân và vương gia không hoà thuận thế nên bị cấm túc trong Viện Ánh Nguyệt, bây giờ đột nhiên ra gặp người ta sợ là không hay cho lắm”

“Bổn vương còn tưởng rằng nàng muốn gặp Tam tấu cơ chứ.” Mặc Phùng Dương tiếp tục thăm dò: “Dù sao năm đó, giữa hai người cũng coi như có giao tình với nhau.” Giao tình? Ừ, là loại “giao tình” hận không thể tự tay giết chết Tần Nghiên Tuyết.

Vân Khương Mịch cười nhạt trong lòng: “Vương gia ngài muốn nói gì thì cứ nói tự nhiên, không cần thăm. dò thiếp thế đâu.”

Bị nàng phát hiện rồi… Mặc Phùng Dương ngượng ngùng cười cười: “Bổn vương cho rằng nàng muốn gặp nàng ấy.” “Nếu như thiếp thân muốn gặp thì vương gia sẽ dẫn thiếp đi gặp?” Vân Khương Mịch nhướng mi.

Thật sự thì nàng cũng muốn được gặp thử Tần Nghiên Tuyết, người tình trong mộng” của Mặc Phùng Dương, hơn nữa còn là người hại nàng bị cấm túc trong Viện Ánh Nguyệt bốn năm qua, là đầu sỏ khiến nàng bị mọi người khinh thường!

Thấy nàng thật sự muốn đi, sắc mặt Mặc Phùng Dương không khỏi trông khó coi hơn mấy phần.

Quả nhiên!

Người nữ nhân này vẫn không buông bỏ được sự ghen ghét trong lòng với Tần Nghiên Tuyết!

Đã bốn năm rồi, hắn vốn tưởng mấy ngày nay tính tình nàng thay đổi, không còn giống trước đây nữa thế nhưng bây giờ xem ra, vẫn đáng ghét như trước thôi!

“Nàng đã muốn đi thì bổn vương sẽ dẫn nàng đi.”

Mặc Phùng Dương nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, hắn bỗng cảm thấy chẳng còn hứng thú gì với cơm canh trước mắt nữa, hắn dặn dò Như Minh ở lại chăm sóc Phong Bảo, còn hắn thì đưa Vân Khương Mịch đến sảnh trước.

Mặc dù mới bị đánh một trận thế nhưng sau khi Vân Khương Mịch rửa mặt chải chuốt lại, còn cố nhịn đau thì người khác cũng không nhìn ra được điều gì.

Lúc đến sảnh trước Mặc Phùng Dương mới biết, người nữ nhân này quả thật khác với lúc trước! Bấy giờ sắc trời đã không còn sớm nữa.

Mặc Vân Khánh và Tần Nghiên Tuyết đang ngồi dùng trà thì thấy Mặc Phùng Dương với khuôn mặt không cảm xúc bước vào, Tần Nghiên Tuyết vội vàng đứng dậy: “Minh vương, tẩu và Vương gia trễ thể này mới tới không biết có làm phiền để nghỉ ngơi không?”

Đã biết sắc trời không còn sớm lại còn cố ý đến đây, hơn nữa còn nói lời thoại này nữa… Quả nhiên là trà xanh hạng máy bay chiến đấu!

Đối mặt với những câu nói mang đậm chất trà xanh của Tần Nghiên Tuyết , Vân Khương Mịch chỉ cười thầm trong lòng.

Mặc Phùng Dương khẽ vuốt cằm, nói: “Đa tạ sự quan tâm của tam ca tạm tẩu.”

Sau khi hắn ngồi xuống thì để lộ Vân Khương Mịch đang đứng sau lưng ra trước mắt Tần Nghiên Tuyết và Mặc Hồi Phong.

Bốn năm không gặp, trong lúc nhất thời Tần Nghiên Tuyết vẫn chưa nhận ra nàng!

Trong khi nàng ta quan sát Vân Khương Mịch thì đồng thời Vân Khương Mịch cũng đang quan sát nàng ta… Vị đại tiểu thư Tần gia này quả nhiên là mỹ nhân danh chấn kinh thành, khoác trên mình bộ dạng mỹ nhân yểu điệu.

Đôi chân nhỏ của nàng ta sợ là còn không to bằng cánh tay nàng.

Hơn nữa với khuôn mặt ẩn chứa tình ý đó, sợ là bất cứ người nam nhân nào cũng không thể chống đỡ được!

Quả nhiên xứng đáng với cái danh là người tình trong mộng của Mặc Phùng Dương.

Nàng cười như không cười nhìn Tần Nghiên Tuyết: “Sao nào? Bốn năm không gặp, Doanh Vương Phi đã không nhận ra ta nữa rồi à?”

Một tiếng “Doanh Vương phi” này đã kéo tâm tư của Tân Nghiên Tuyết trở về. “Ngươi là Vân Khương Mịch?” Trên mặt nàng ta hiện đầy vẻ kinh ngạc!

Không phải nói Vân Khương Mịch bị cấm túc bốn năm trong Viện Ảnh Nguyệt, không có người hầu kẻ hạ, sống một cuộc sống khổ cực sao? Sao bây giờ, nhìn trạng thái của nàng ta hình như còn tốt hơn so với nàng vậy?

Nàng không dám tin mà nhìn về phía Mặc Phùng Dương, ánh mắt ấy như hỏi rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Mặc dù nàng không nhìn trúng Mặc Phùng Dương nhưng nữ nhân nào chẳng thích có nam nhân yêu thích mình?

Tần Nghiên Tuyết chỉ cho là trong lòng Mặc Phùng Dương thật sự có nàng ta thế nên ánh mắt nàng ta nhìn về phía hắn mới tràn ngập sự chất vấn.

Quanh thân Mặc Vân Khinh ngồi kế bên nổi lên từng tầng khí tức hung ác nham hiểm, hắn ta liếc mắt nhìn Vân Khương Mịch sau đó chau mày tỏ vẻ không vui nói: “Lão Thất, sao để lại thả nàng ta ra rồi?”

Thả ra? Nàng là con chó buộc lên người Mặc Phùng Dương hay gì mà thả ra? Tên này có biết cách nói chuyện không vậy?

Mặc Phùng Dương không trả lời mà chỉ như vô tình quét mắt nhìn về phía Vân Khương Mịch, giống như muốn để nàng tự mình giải quyết chuyện này vậy.

Vân Khương Mịch đi tới một bên ngồi xuống nói: “Lời này của Doanh Vương thật thú vị đấy, hai người chúng ta đều ở đây cả rồi, còn gì phải nghi ngờ nữa sao?”

Thấy tư thế đi đứng của nàng có chút kỳ lạ Tần Nghiên Tuyết không khỏi nhíu mày. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, nhíu mày một cái cũng trong phong tình đến thế. “Chân ngươi sao vậy?” “Không sao cả”.

Vân Khương Mịch vươn tay vỗ nhè nhẹ lên chân, đuôi mắt liếc nhìn qua Mặc Phùng Dương đang bưng chén trà, nói: “Doanh Vương Phi cũng là người từng trải chắc sẽ hiểu.”

“Tối qua vương gia nhà ta dũng mãnh quá, thật khiến mọi người chê cười rồi!”

“Phụt.”

Nước trà vừa vào miệng Mặc Phùng Dương đều bị trào ngược ra ngoài! Hắn vội vàng đặt chén trà xuống, nhịn không được mà ho khan: “Khụ khụ khụ khụ.” Từ ngữ táo bạo gì thế này!

Tần Nghiên Tuyết cũng sửng sốt một chút sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác, ngay cả sắc mặt Mặc Vân Khinh cũng có chút không được tự nhiên.

Mặc Phùng Dương thấp giọng quát Vân Khương Mịch: “Chớ nói bậy!”

“Vương gia, có gì mà người phải xấu hổ chứ? Hai chúng ta đã thành hôn từ lâu, Doanh Vương và Doanh Vương phi cũng là người từng trải. Lẽ nào Vương gia ngài xấu hổ?”

Nàng nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, giọng điệu như hờn dỗi nói với hắn. Hắn xấu hổ?

Mặc Phùng Dương cắn răng không nói nữa.

Trong mắt Tần Nghiên Tuyết lóe lên một tia ghen ghét, nàng ta khẽ cười nói: “Thấy tình cảm hai người tốt như vậy cũng khiến ta và Vương gia yên tâm rồi. Mấy ngày trước phụ hoàng còn bảo là tình cảm phu thê hai người không hoà hợp đấy.”

“Nếu như phụ hoàng biết hai người ân ái như vậy chắc sẽ rất yên lòng.” Nàng ta cố ý nhắc tới hoàng thượng để doạ nàng…

Vân Khương Mịch mặt không đổi sắc: “Khiển phụ hoàng phải bận tâm là do lỗi của chúng ta, hôm khác ta và Vương gia sẽ tiến cung thỉnh an phụ hoàng để người được yên lòng.”

Thấy nàng đáp lại trôi chảy như vậy khiến Tần Nghiên Tuyết tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Trông mặt nàng ta đượm mấy phần khổ sơ, chắc hẳn cái danh “phu thê ân ái” với Doanh Vương cũng chẳng thức được mấy phần.

Vân Khương Mịch âm thầm tính toán trong lòng.

“Ta nghe nói mấy ngày trước Doanh Vương có ý định nạp trắc phi, sẵn tiện đây ta và Vương gia cũng gửi đến huynh tẩu một lời chúc phúc.”

Mặc Vân Khinh: “…”

Vì chuyện này mà mấy hôm nay Tần Nghiên Tuyết luôn gây sự với hắn ta. Người nữ nhân Vân Khương Mịch này quả là biết chọc trúng chỗ hiểm. Tân Nghiên Tuyết nở nụ cười gượng gạo:

“Đúng rồi, nghe nói Minh Vương bị thương cho nên ta với vương gia mới đặc biệt tới thăm. Không biết vết thương của Minh Vương đã đỡ hơn chưa? Trong phủ đang yên đang lành sao lại có thích khách được? Đã bắt được người hành hung chưa?”

Nàng ta cố ý dời trọng tâm câu chuyện, dùng ánh mắt mang theo sự quan tâm nhìn về phía Mặc Phùng Dương.

Người ngoài không biết khéo còn tưởng nàng ta mới mới là vương phi của Mặc Phùng Dương ấy chứ!

Tần Nghiên Tuyết rõ ràng là đang gây hấn với nàng, gây hấn với tôn nghiêm Minh vương phi của nàng… Đã thể thì, cũng đừng trách nàng không khách khí!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK