Tiểu Lê kiểm tra thông tin gọi món trên điện thoại di động, sau đó đạp xe điện đến quán cà phê mèo lấy đồ ăn.
Trước khi bước vào cậu hít một hơi thật sâu và chỉnh lại quần áo.
Trong quán cà phê mèo có những chú mèo được cô chủ cửa hàng nuôi dưỡng, bao gồm Ragdolls, Munchkins, lông ngắn của Anh và Mỹ, tất cả đều xinh đẹp và được chăm sóc chu đáo. Những chú mèo con xinh đẹp đó nhìn Tiểu Lê bước vào và kêu meo meo với vẻ thân thiện.
Tiểu Lê theo bản năng tránh đi ánh mắt của con mèo, đi về phía cô chủ.
Cô chủ đưa bánh đã đóng gói cho Tiểu Lê, mỉm cười.
Dù tiếp xúc bao nhiêu lần Tiểu Lê vẫn luôn có chút lo lắng, cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lén lút xoa xoa ống quần rồi mới đưa tay nhận lấy hộp bánh.
"Tôi để lại cho cậu một phần, khi làm việc xong hãy đến lấy." Cô chủ nói: "Lần trước cậu không đến lấy, sau đó tôi cho anh cảnh sát."
Tiểu Lê nghe vậy liền cảm thấy giống như mèo bị dẫm đuôi, lông tóc nổ tung: "Cảnh sát nào?"
"Là cảnh sát dạo gần đây quanh quẩn ở khu vực này." Cô chủ suy nghĩ một lúc rồi ôm mặt nói: "Anh ấy khá đẹp trai."
Tiện nghi cho anh ta, Tiểu Lê oán hận: "Hôm nay tôi nhất định sẽ đến."
Cô chủ cười tủm tỉm vẫy tay: "Đi cẩn thận."
Tiểu Lê mang theo bánh bông lan đi ra khỏi cửa hàng, thiết lập điều hướng địa chỉ, lên xe điện và lên đường đi giao đồ ăn.
Cậu quyết định hôm nay sẽ gửi đơn nhanh chóng để có thể sớm quay lại quán cà phê mèo nói vài lời với cô chủ.
Tiểu Lê bận rộn mãi đến chạng vạng, cuối cùng cũng ngừng nhận đơn, chuẩn bị quay lại lấy bánh.
Cậu đã sống ở đây được hai năm, cuộc sống ở con phố này yên bình và nhàn nhã, cậu rất thích, đặc biệt là cửa hàng ở đây.
Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, lúc giao thời giữa ngày và đêm ánh sáng yếu đi, nhưng đèn đường chậm lại nửa nhịp thì không sáng, tầm nhìn hơi tối, nhưng thị lực của Tiểu Lê rất tốt, vẫn đang đạp xe êm ái trên đường phố trên chiếc xe đạp điện của mình.
Đột nhiên tầm nhìn của cậu bắt gặp cái bóng ở góc phố và cậu dừng lại ngay lập tức.
Cậu xuống xe điện đi về phía cuối đường, nơi có ba, hai con mèo hoang đang ngồi xổm, nhìn thấy Tiểu Lê liền bắt đầu kêu.
Sắc mặt của Tiểu Lê tối sầm lại.
Những người đó lại tới nữa sao?
Miêu Húc và Bạch Dụ cùng nhau chạy về phía nam thành phố, vừa xuống xe họ nhận được thông báo từ đồn cảnh sát rằng đã tìm thấy dấu vết của nhóm người đánh nhau.
"Không phải một nhóm, mà là hai nhóm." Miêu Húc siết chặt đồng phục cảnh sát, sóng bước cùng Bạch Dụ đi về phía trước.
Bạch Dụ vẫn có chút không hiểu: "Hai nhóm?"
"Một bên là các nhóm nhỏ địa phương, một bên là thế lực ngoại lai, hai nhóm đã đụng độ trên con phố này." Miêu Húc định nghĩa sự việc theo cách này, "Chắc là để tranh giành địa bàn."
other girls to be the Emperor"s concubine, she doesn"t think that she"ll be chosen. Although beautiful and kind, she"s hardly quali...
Bạch Dụ nói: "Cậu vừa mới nói có người đang bảo vệ nơi này."
Miêu Húc nói một cách chính trực: "Bảo vệ nơi này chính là coi con đường này như lãnh thổ của chính mình. Việc kéo bè kéo cánh là không nên."
"Động cơ gì đó nói sau, trước tiên đi bắt người đã!" Bạch Dụ hoạt động tay chân, "Bắt lại hỏi sẽ biết."
Miêu Húc không thể không thừa nhận Bạch Dụ nói đúng, dựa vào kinh nghiệm phá án của anh, việc còng một tên xã hội đen còn đáng tin cậy hơn việc dùng miệng giáo dục hắn.
Nhưng khó khăn lần này nằm ở chỗ rất khó bắt được nhóm người này.
Anh muốn xem là thần thánh phương nào, làm cách nào để có thể thoát khỏi tầm mắt của cảnh sát hết lần này đến lần khác.
Trời đã tối, cảnh sát đã gặp họ nói ngắn gọn tình hình.
Giống mọi khi đều phát sinh lúc nửa đêm, lần này khi trời vừa tối, cảnh sát nhận thấy trên đường có rất nhiều người lạ, khi đến hỏi thăm thì những người đó nhanh chóng biến mất.
"Thể hình và kỹ thuật vẫn giống như mọi lần thoát khỏi sự giám sát." Cảnh sát nói với Miêu Húc.
Miêu Húc vốn tưởng rằng bọn họ sẽ rời đi như lần trước, nhưng hôm nay họ lại tụ tập lần nữa.
Thật to gan, tự tin thế sao.
Rõ ràng biết cảnh sát đang theo dõi mà còn nghênh ngang tụ tập, quả thực không coi cảnh sát là gì.
Miêu Húc tức giận, cùng Bạch Dụ đi bắt giữ với cảnh sát.
Đường phố vừa mới buông xuống trong đêm vẫn nhộn nhịp hoạt động suốt trăm ngày, người đi đường không biết chuyện gì đang xảy ra trong bóng tối, tiếp tục đi.
Cảnh sát dùng máy liên lạc trao đổi với nhau, Miêu Húc cuối cùng cũng xác định được vị trí, nhanh chóng chạy tới, từ xa đã nhìn thấy hai nhóm người đang đánh nhau ở phía sau phố.
Đều là những người trẻ tuổi, túm tụm lại, đánh đập nhau, khung cảnh rất hỗn loạn.
Nếu cẩn thận phân biệt có thể thấy bọn họ là hai nhóm người, một bên ăn mặc bình thường hơn, hiển nhiên có chút chật vật, một bên thì gầy gò, nhưng đòn tấn công rất hung hãn, cú đấm nào cũng đúng chỗ.
Lá gan lớn đó, Miêu Húc gọi cảnh sát và chuẩn bị bao vây họ.
Kết quả vẫn như mọi lần trước, chỉ cần có động tĩnh gì những người đó lập tức dừng lại, giải tán.
Những người đang đánh nhau đã bỏ chạy trước khi cảnh sát xuất hiện. Làm sao những người này biết được tình hình? Đều có mũi chó mắt mèo sao?
Miêu Húc vẫy tay cảnh sát trực tiếp đi tới, nhưng đối phương tốc độ cực nhanh, rất thông thuộc đường phố, ban đêm bọn họ có thể tìm được phương hướng chính xác, lập tức bỏ chạy.
Miêu Húc chạy tới, cảnh sát đuổi theo sau lại rõ ràng là không kịp, mắt thấy sắp mất dấu lần nữa, lúc này Bạch Dụ hét lên: "Lối này!"
Miêu Húc lập tức đi theo Bạch Dụ.
Bạch Dụ là người bình thường hay cười nhưng mỗi lần ra tay đều đáng tin cậy đến kinh ngạc, trực giác rất nhạy bén, phán đoán cơ bản không có sai sót.
Quả nhiên Bạch Dụ lập tức tìm đúng đường, Miêu Húc nhìn đám thanh niên chạy phía trước, biết lúc này mình không thể do dự được nữa, anh hét lên: "Dừng lại! Cảnh sát!"
Kết quả những người đó chạy trốn càng nhanh hơn.
Miêu Húc nhìn thấy, quay đầu lại liền nhìn thấy bên cạnh một con hẻm, cũng may gần đây anh đã quen với tình hình đường sá ở đây nên mới đi vào trong hẻm, dẫn đầu chặn người phía trước.
Khi những người đó nhìn thấy Miêu Húc từ phía trước đi ra, họ quay lại định thay đổi lộ trình, nhưng phía sau họ là Bạch Dụ cùng cảnh sát, con đường đã bị chặn lại.
Miêu Húc chỉ có một mình, hiển nhiên dễ dàng đột phá hơn, đám thanh niên lao về phía anh.
Miêu Húc đưa tay bắt lấy ai đó.
Anh đã từng nới với Vương Dần Nhất mình là quán quân tán đả, thật sự không có khiêm tốn, anh là một trong những võ sĩ và chân sút giỏi trong lực lượng cảnh sát, kỹ năng vật lộn của anh cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Anh nhanh chóng tóm lấy thanh niên gần nhất đang vùng vẫy một cách liều lĩnh, Miêu Húc vô cùng tức giận: "Dám tấn công cảnh sát à?"
Đối phương lập tức bỏ cuộc, như điên chạy về phía trước mà không vướng vào Miêu Húc.
Miêu Húc lần đầu tiên nhìn thấy một tên tội phạm nhanh nhẹn như vậy, trơn tuột chạy nhanh như chạch. Anh đưa tay định chộp lấy, tên đó tình cờ rẽ vào góc, Miêu Húc chỉ kéo một đoạn ống tay áo theo sau, tên đó biến mất từ phía sau góc tường, chỉ để lại mảnh quần áo trong tay Miêu Húc.
Cái quái gì vậy.
Miêu Húc lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này cũng ngạc nhiên như những cảnh sát trước đó.
Khi Bạch Dụ và người của anh ta đuổi kịp, bọn họ đã biến mất trong không khí.
Hai đại đội cảnh sát tự thân xuất mã bắt giữ mà vẫn thất bại, khiến Miêu Húc rất bực bội.
Bạch Dụ cầm lấy bộ quần áo lắc lắc, mấy sợi lông chó rơi ra, nói: "Những người đó là người trại chó à? Đi kiểm tra không?"
Miêu Húc bình tĩnh lại, nói: "Hôm nay không thể cứ để bọn họ đi được." Suy nghĩ một chút, "Chúng ta đi quán cà phê mèo kia đi." Thuận tiện anh đang tìm người giao hàng.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, họ nhận được tin nhắn từ cảnh sát đồn trú trước cửa quán cà phê mèo, một nhóm người xuất hiện tại quán cà phê mèo muốn đập phá cửa hàng.
Phá phách cướp bóc cực kì ác liệt.
Khi Miêu Húc và Bạch Dụ quay lại quán cà phê mèo, họ chỉ thấy ngoài cửa một đống lộn xộn, quản lý cửa hàng đứng đó khóc, cảnh sát đang lục soát khắp nơi.
Miêu Húc lập tức hiểu ra, có lẽ bọn họ đang muốn điệu hổ ly sơn, những người đó phân ra một bộ phận đi đấu mấy người Miêu Húc, bộ phận khác lại tới đây xuống tay với quán cà phê mèo, đã sớm lên kế hoạch sẵn.
Quả nhiên, cảnh sát cho biết khi phần lớn lực lượng cảnh sát của họ đến hỗ trợ Miêu Húc thì một nhóm người bất ngờ xuất hiện bao vây quán cà phê mèo, cô chủ cửa hàng tình cờ có mặt trong cửa hàng và rất hoảng sợ.
Miêu Húc ngẩng đầu nhìn cửa hàng, phát hiện ngoại trừ cửa ra vào bừa bộn, bên trong vẫn ổn, lũ mèo đang trốn phía sau, mỗi con đều còn nguyên vẹn, không tổn hao gì.
Đây là có chuyện gì?
Viên cảnh sát giải thích: "Lúc đó một thanh niên giao đồ ăn lao tới. Những người đó lập tức đổi mục tiêu, đuổi theo người giao hàng. Người giao hàng dẫn nhóm người này đi nhưng chúng tôi không đuổi kịp".
Cô chủ vừa khóc vừa nói: "Là Tiểu Lê, Tiểu Lê đánh nhau với họ rồi."
Miêu Húc cảm thấy đau đầu, thật là hỗn loạn, mọi thứ hôm nay đều không đúng.
Điều quan trọng nhất lúc này là tìm được cậu bé giao hàng Tiểu Lê, Miêu Húc yêu cầu cảnh sát liên hệ ngay với điểm giao hàng.
Anh đứng bên đường, cau mày nhớ lại cảnh tượng vừa rồi tên kia biến mất trong hư không trước mặt.
Miêu Húc nhìn màn đêm càng lúc càng tối, luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ.
Cùng lúc đó, trong bóng tối của đường phố, một con mèo mườp đang nằm trên mặt đất, thân hình căng chặt.
Lưng ép rất thấp, hoa văn đen trên người xám hòa vào màn đêm, tai dẹt ra sau, tất cả móng vuốt ở miếng đệm thịt đều duỗi ra, đóng đinh vào đất. Đồng tử thu nhỏ lại và phát ra ánh sáng màu xanh cho thấy cậu ta đang rất lo lắng.
Phía trước cậu, một đám động vật vây quanh.
Những con vật đó có kích thước tương đương với những con chó cỡ trung bình, nhưng trông chúng khác với những con chó bình thường, chúng có đôi mắt thon, miệng nhọn và đôi tai dựng đứng, lông trên lưng có màu nâu đỏ, nhưng ở chóp tai và đuôi có màu đen, trông chúng vừa giống sói vừa giống cáo.
Có năm phần hung ác như sói, lại có năm phần xảo trá như hồ ly.
Khoảng chục con vật vây quanh mèo mướp, con đầu đàn há miệng, nhe răng nanh, ác độc nói với mèo mướp: "Ta đã bảo ngươi lo việc của mình đi, nếu không có ngươi, nơi này đã là của chúng ta từ lâu rồi
Khoảng chục con vật vây quanh mèo mướp, con đầu đàn há miệng, nhe răng nanh, ác độc nói với mèo mướp: "Ta đã bảo ngươi lo việc của mình đi, nếu không có ngươi, nơi này đã là của chúng ta từ lâu rồi."
Mèo mướp mặc dù ở thế yếu nhưng vẫn gay gắt nói: "Phi, tôi là người tới trước, đây là địa bàn của tôi!"
Mấy con vật kia nhe răng trợn mắt, hận không thể cắn nát nó, nói: "Địa bàn của ngươi cái rắm! Đừng cho là ta không biết ngày nào ngươi cũng gọi tình dưới cửa sổ nhà cô ta."
Ngay cả lúc này, con mèo mướp sau khi bị lộ vẫn đỏ mặt, nói bậy bạ: "Ngươi đã bao giờ nhìn thấy người giao đồ ăn chưa? Phải gọi người ra nhận đồ."
Những con vật trông giống sói nhưng không phải sói không quan tâm đến điều đó, chúng tức giận với con mèo giao thức ăn và nói: "Vốn dĩ ngươi có thể đưa cô ta đi cùng, nhưng bây giờ ngay cả cảnh sát cũng ở đây, bọn ta phải dạy dỗ ngươi thôi."
Con mèo mướp nghe hắn nói như vậy, lông trên đuôi nổ tung ra, gào lên với mấy con vật đó.
Những con vật giống chó vây quanh và giơ móng vuốt lên để xé xác cậu ra từng mảnh.
Lúc này, có người đột nhiên ho khan, tất cả con vật có mặt đều quay đầu lại, chỉ thấy một người từ bên ngoài đi vào.
Người đàn ông mặc áo gió, vai rộng, chân dài, dáng người cao lớn, trên tay cầm hộp cơm có hình con vịt, chậm rãi đến gần các con vật.
Anh ta dừng lại, với một nụ cười trên khuôn mặt và hỏi, "Mấy người đang làm gì vậy?"
Người đàn ông này đẹp trai và có giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến các loài động vật có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Con chó dẫn đầu nhìn chằm chằm vào vị khách lắp bắp nói: "Tại sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông giơ hộp cơm trong tay lên, cười nói: "Tôi đến đưa đồ ăn cho vợ tôi, cậu có thấy em ấy không?"
Các con vật lắc đầu điên cuồng.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi thân thiện nói thêm: "Nhân tiện, vợ tôi là cảnh sát. Đáng lẽ hôm nay em ấy phải ở đây. Chắc hẳn mấy người đã nhìn thấy em ấy."
Tác giả có lời muốn nói: linh cẩu có quan hệ gần gũi với họ nhà mèo hơn là họ nhà chó.
2
Không phải linh cẩu ha, linh cẩu là nhị ca ở châu Phi, cho bọn chúng đấu với nhất ca Châu Phi sư tử ngốc nhà bên.
Nhân vật phản diện lần này là giống chó xuất hiện trong rừng núi, cho hợp cạ với những con hổ lớn sống trong núi.
Những kẻ phản diện đều ngu ngốc mà.
Trước khi bước vào cậu hít một hơi thật sâu và chỉnh lại quần áo.
Trong quán cà phê mèo có những chú mèo được cô chủ cửa hàng nuôi dưỡng, bao gồm Ragdolls, Munchkins, lông ngắn của Anh và Mỹ, tất cả đều xinh đẹp và được chăm sóc chu đáo. Những chú mèo con xinh đẹp đó nhìn Tiểu Lê bước vào và kêu meo meo với vẻ thân thiện.
Tiểu Lê theo bản năng tránh đi ánh mắt của con mèo, đi về phía cô chủ.
Cô chủ đưa bánh đã đóng gói cho Tiểu Lê, mỉm cười.
Dù tiếp xúc bao nhiêu lần Tiểu Lê vẫn luôn có chút lo lắng, cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lén lút xoa xoa ống quần rồi mới đưa tay nhận lấy hộp bánh.
"Tôi để lại cho cậu một phần, khi làm việc xong hãy đến lấy." Cô chủ nói: "Lần trước cậu không đến lấy, sau đó tôi cho anh cảnh sát."
Tiểu Lê nghe vậy liền cảm thấy giống như mèo bị dẫm đuôi, lông tóc nổ tung: "Cảnh sát nào?"
"Là cảnh sát dạo gần đây quanh quẩn ở khu vực này." Cô chủ suy nghĩ một lúc rồi ôm mặt nói: "Anh ấy khá đẹp trai."
Tiện nghi cho anh ta, Tiểu Lê oán hận: "Hôm nay tôi nhất định sẽ đến."
Cô chủ cười tủm tỉm vẫy tay: "Đi cẩn thận."
Tiểu Lê mang theo bánh bông lan đi ra khỏi cửa hàng, thiết lập điều hướng địa chỉ, lên xe điện và lên đường đi giao đồ ăn.
Cậu quyết định hôm nay sẽ gửi đơn nhanh chóng để có thể sớm quay lại quán cà phê mèo nói vài lời với cô chủ.
Tiểu Lê bận rộn mãi đến chạng vạng, cuối cùng cũng ngừng nhận đơn, chuẩn bị quay lại lấy bánh.
Cậu đã sống ở đây được hai năm, cuộc sống ở con phố này yên bình và nhàn nhã, cậu rất thích, đặc biệt là cửa hàng ở đây.
Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, lúc giao thời giữa ngày và đêm ánh sáng yếu đi, nhưng đèn đường chậm lại nửa nhịp thì không sáng, tầm nhìn hơi tối, nhưng thị lực của Tiểu Lê rất tốt, vẫn đang đạp xe êm ái trên đường phố trên chiếc xe đạp điện của mình.
Đột nhiên tầm nhìn của cậu bắt gặp cái bóng ở góc phố và cậu dừng lại ngay lập tức.
Cậu xuống xe điện đi về phía cuối đường, nơi có ba, hai con mèo hoang đang ngồi xổm, nhìn thấy Tiểu Lê liền bắt đầu kêu.
Sắc mặt của Tiểu Lê tối sầm lại.
Những người đó lại tới nữa sao?
Miêu Húc và Bạch Dụ cùng nhau chạy về phía nam thành phố, vừa xuống xe họ nhận được thông báo từ đồn cảnh sát rằng đã tìm thấy dấu vết của nhóm người đánh nhau.
"Không phải một nhóm, mà là hai nhóm." Miêu Húc siết chặt đồng phục cảnh sát, sóng bước cùng Bạch Dụ đi về phía trước.
Bạch Dụ vẫn có chút không hiểu: "Hai nhóm?"
"Một bên là các nhóm nhỏ địa phương, một bên là thế lực ngoại lai, hai nhóm đã đụng độ trên con phố này." Miêu Húc định nghĩa sự việc theo cách này, "Chắc là để tranh giành địa bàn."
other girls to be the Emperor"s concubine, she doesn"t think that she"ll be chosen. Although beautiful and kind, she"s hardly quali...
Bạch Dụ nói: "Cậu vừa mới nói có người đang bảo vệ nơi này."
Miêu Húc nói một cách chính trực: "Bảo vệ nơi này chính là coi con đường này như lãnh thổ của chính mình. Việc kéo bè kéo cánh là không nên."
"Động cơ gì đó nói sau, trước tiên đi bắt người đã!" Bạch Dụ hoạt động tay chân, "Bắt lại hỏi sẽ biết."
Miêu Húc không thể không thừa nhận Bạch Dụ nói đúng, dựa vào kinh nghiệm phá án của anh, việc còng một tên xã hội đen còn đáng tin cậy hơn việc dùng miệng giáo dục hắn.
Nhưng khó khăn lần này nằm ở chỗ rất khó bắt được nhóm người này.
Anh muốn xem là thần thánh phương nào, làm cách nào để có thể thoát khỏi tầm mắt của cảnh sát hết lần này đến lần khác.
Trời đã tối, cảnh sát đã gặp họ nói ngắn gọn tình hình.
Giống mọi khi đều phát sinh lúc nửa đêm, lần này khi trời vừa tối, cảnh sát nhận thấy trên đường có rất nhiều người lạ, khi đến hỏi thăm thì những người đó nhanh chóng biến mất.
"Thể hình và kỹ thuật vẫn giống như mọi lần thoát khỏi sự giám sát." Cảnh sát nói với Miêu Húc.
Miêu Húc vốn tưởng rằng bọn họ sẽ rời đi như lần trước, nhưng hôm nay họ lại tụ tập lần nữa.
Thật to gan, tự tin thế sao.
Rõ ràng biết cảnh sát đang theo dõi mà còn nghênh ngang tụ tập, quả thực không coi cảnh sát là gì.
Miêu Húc tức giận, cùng Bạch Dụ đi bắt giữ với cảnh sát.
Đường phố vừa mới buông xuống trong đêm vẫn nhộn nhịp hoạt động suốt trăm ngày, người đi đường không biết chuyện gì đang xảy ra trong bóng tối, tiếp tục đi.
Cảnh sát dùng máy liên lạc trao đổi với nhau, Miêu Húc cuối cùng cũng xác định được vị trí, nhanh chóng chạy tới, từ xa đã nhìn thấy hai nhóm người đang đánh nhau ở phía sau phố.
Đều là những người trẻ tuổi, túm tụm lại, đánh đập nhau, khung cảnh rất hỗn loạn.
Nếu cẩn thận phân biệt có thể thấy bọn họ là hai nhóm người, một bên ăn mặc bình thường hơn, hiển nhiên có chút chật vật, một bên thì gầy gò, nhưng đòn tấn công rất hung hãn, cú đấm nào cũng đúng chỗ.
Lá gan lớn đó, Miêu Húc gọi cảnh sát và chuẩn bị bao vây họ.
Kết quả vẫn như mọi lần trước, chỉ cần có động tĩnh gì những người đó lập tức dừng lại, giải tán.
Những người đang đánh nhau đã bỏ chạy trước khi cảnh sát xuất hiện. Làm sao những người này biết được tình hình? Đều có mũi chó mắt mèo sao?
Miêu Húc vẫy tay cảnh sát trực tiếp đi tới, nhưng đối phương tốc độ cực nhanh, rất thông thuộc đường phố, ban đêm bọn họ có thể tìm được phương hướng chính xác, lập tức bỏ chạy.
Miêu Húc chạy tới, cảnh sát đuổi theo sau lại rõ ràng là không kịp, mắt thấy sắp mất dấu lần nữa, lúc này Bạch Dụ hét lên: "Lối này!"
Miêu Húc lập tức đi theo Bạch Dụ.
Bạch Dụ là người bình thường hay cười nhưng mỗi lần ra tay đều đáng tin cậy đến kinh ngạc, trực giác rất nhạy bén, phán đoán cơ bản không có sai sót.
Quả nhiên Bạch Dụ lập tức tìm đúng đường, Miêu Húc nhìn đám thanh niên chạy phía trước, biết lúc này mình không thể do dự được nữa, anh hét lên: "Dừng lại! Cảnh sát!"
Kết quả những người đó chạy trốn càng nhanh hơn.
Miêu Húc nhìn thấy, quay đầu lại liền nhìn thấy bên cạnh một con hẻm, cũng may gần đây anh đã quen với tình hình đường sá ở đây nên mới đi vào trong hẻm, dẫn đầu chặn người phía trước.
Khi những người đó nhìn thấy Miêu Húc từ phía trước đi ra, họ quay lại định thay đổi lộ trình, nhưng phía sau họ là Bạch Dụ cùng cảnh sát, con đường đã bị chặn lại.
Miêu Húc chỉ có một mình, hiển nhiên dễ dàng đột phá hơn, đám thanh niên lao về phía anh.
Miêu Húc đưa tay bắt lấy ai đó.
Anh đã từng nới với Vương Dần Nhất mình là quán quân tán đả, thật sự không có khiêm tốn, anh là một trong những võ sĩ và chân sút giỏi trong lực lượng cảnh sát, kỹ năng vật lộn của anh cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Anh nhanh chóng tóm lấy thanh niên gần nhất đang vùng vẫy một cách liều lĩnh, Miêu Húc vô cùng tức giận: "Dám tấn công cảnh sát à?"
Đối phương lập tức bỏ cuộc, như điên chạy về phía trước mà không vướng vào Miêu Húc.
Miêu Húc lần đầu tiên nhìn thấy một tên tội phạm nhanh nhẹn như vậy, trơn tuột chạy nhanh như chạch. Anh đưa tay định chộp lấy, tên đó tình cờ rẽ vào góc, Miêu Húc chỉ kéo một đoạn ống tay áo theo sau, tên đó biến mất từ phía sau góc tường, chỉ để lại mảnh quần áo trong tay Miêu Húc.
Cái quái gì vậy.
Miêu Húc lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này cũng ngạc nhiên như những cảnh sát trước đó.
Khi Bạch Dụ và người của anh ta đuổi kịp, bọn họ đã biến mất trong không khí.
Hai đại đội cảnh sát tự thân xuất mã bắt giữ mà vẫn thất bại, khiến Miêu Húc rất bực bội.
Bạch Dụ cầm lấy bộ quần áo lắc lắc, mấy sợi lông chó rơi ra, nói: "Những người đó là người trại chó à? Đi kiểm tra không?"
Miêu Húc bình tĩnh lại, nói: "Hôm nay không thể cứ để bọn họ đi được." Suy nghĩ một chút, "Chúng ta đi quán cà phê mèo kia đi." Thuận tiện anh đang tìm người giao hàng.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, họ nhận được tin nhắn từ cảnh sát đồn trú trước cửa quán cà phê mèo, một nhóm người xuất hiện tại quán cà phê mèo muốn đập phá cửa hàng.
Phá phách cướp bóc cực kì ác liệt.
Khi Miêu Húc và Bạch Dụ quay lại quán cà phê mèo, họ chỉ thấy ngoài cửa một đống lộn xộn, quản lý cửa hàng đứng đó khóc, cảnh sát đang lục soát khắp nơi.
Miêu Húc lập tức hiểu ra, có lẽ bọn họ đang muốn điệu hổ ly sơn, những người đó phân ra một bộ phận đi đấu mấy người Miêu Húc, bộ phận khác lại tới đây xuống tay với quán cà phê mèo, đã sớm lên kế hoạch sẵn.
Quả nhiên, cảnh sát cho biết khi phần lớn lực lượng cảnh sát của họ đến hỗ trợ Miêu Húc thì một nhóm người bất ngờ xuất hiện bao vây quán cà phê mèo, cô chủ cửa hàng tình cờ có mặt trong cửa hàng và rất hoảng sợ.
Miêu Húc ngẩng đầu nhìn cửa hàng, phát hiện ngoại trừ cửa ra vào bừa bộn, bên trong vẫn ổn, lũ mèo đang trốn phía sau, mỗi con đều còn nguyên vẹn, không tổn hao gì.
Đây là có chuyện gì?
Viên cảnh sát giải thích: "Lúc đó một thanh niên giao đồ ăn lao tới. Những người đó lập tức đổi mục tiêu, đuổi theo người giao hàng. Người giao hàng dẫn nhóm người này đi nhưng chúng tôi không đuổi kịp".
Cô chủ vừa khóc vừa nói: "Là Tiểu Lê, Tiểu Lê đánh nhau với họ rồi."
Miêu Húc cảm thấy đau đầu, thật là hỗn loạn, mọi thứ hôm nay đều không đúng.
Điều quan trọng nhất lúc này là tìm được cậu bé giao hàng Tiểu Lê, Miêu Húc yêu cầu cảnh sát liên hệ ngay với điểm giao hàng.
Anh đứng bên đường, cau mày nhớ lại cảnh tượng vừa rồi tên kia biến mất trong hư không trước mặt.
Miêu Húc nhìn màn đêm càng lúc càng tối, luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ.
Cùng lúc đó, trong bóng tối của đường phố, một con mèo mườp đang nằm trên mặt đất, thân hình căng chặt.
Lưng ép rất thấp, hoa văn đen trên người xám hòa vào màn đêm, tai dẹt ra sau, tất cả móng vuốt ở miếng đệm thịt đều duỗi ra, đóng đinh vào đất. Đồng tử thu nhỏ lại và phát ra ánh sáng màu xanh cho thấy cậu ta đang rất lo lắng.
Phía trước cậu, một đám động vật vây quanh.
Những con vật đó có kích thước tương đương với những con chó cỡ trung bình, nhưng trông chúng khác với những con chó bình thường, chúng có đôi mắt thon, miệng nhọn và đôi tai dựng đứng, lông trên lưng có màu nâu đỏ, nhưng ở chóp tai và đuôi có màu đen, trông chúng vừa giống sói vừa giống cáo.
Có năm phần hung ác như sói, lại có năm phần xảo trá như hồ ly.
Khoảng chục con vật vây quanh mèo mướp, con đầu đàn há miệng, nhe răng nanh, ác độc nói với mèo mướp: "Ta đã bảo ngươi lo việc của mình đi, nếu không có ngươi, nơi này đã là của chúng ta từ lâu rồi
Khoảng chục con vật vây quanh mèo mướp, con đầu đàn há miệng, nhe răng nanh, ác độc nói với mèo mướp: "Ta đã bảo ngươi lo việc của mình đi, nếu không có ngươi, nơi này đã là của chúng ta từ lâu rồi."
Mèo mướp mặc dù ở thế yếu nhưng vẫn gay gắt nói: "Phi, tôi là người tới trước, đây là địa bàn của tôi!"
Mấy con vật kia nhe răng trợn mắt, hận không thể cắn nát nó, nói: "Địa bàn của ngươi cái rắm! Đừng cho là ta không biết ngày nào ngươi cũng gọi tình dưới cửa sổ nhà cô ta."
Ngay cả lúc này, con mèo mướp sau khi bị lộ vẫn đỏ mặt, nói bậy bạ: "Ngươi đã bao giờ nhìn thấy người giao đồ ăn chưa? Phải gọi người ra nhận đồ."
Những con vật trông giống sói nhưng không phải sói không quan tâm đến điều đó, chúng tức giận với con mèo giao thức ăn và nói: "Vốn dĩ ngươi có thể đưa cô ta đi cùng, nhưng bây giờ ngay cả cảnh sát cũng ở đây, bọn ta phải dạy dỗ ngươi thôi."
Con mèo mướp nghe hắn nói như vậy, lông trên đuôi nổ tung ra, gào lên với mấy con vật đó.
Những con vật giống chó vây quanh và giơ móng vuốt lên để xé xác cậu ra từng mảnh.
Lúc này, có người đột nhiên ho khan, tất cả con vật có mặt đều quay đầu lại, chỉ thấy một người từ bên ngoài đi vào.
Người đàn ông mặc áo gió, vai rộng, chân dài, dáng người cao lớn, trên tay cầm hộp cơm có hình con vịt, chậm rãi đến gần các con vật.
Anh ta dừng lại, với một nụ cười trên khuôn mặt và hỏi, "Mấy người đang làm gì vậy?"
Người đàn ông này đẹp trai và có giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến các loài động vật có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Con chó dẫn đầu nhìn chằm chằm vào vị khách lắp bắp nói: "Tại sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông giơ hộp cơm trong tay lên, cười nói: "Tôi đến đưa đồ ăn cho vợ tôi, cậu có thấy em ấy không?"
Các con vật lắc đầu điên cuồng.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi thân thiện nói thêm: "Nhân tiện, vợ tôi là cảnh sát. Đáng lẽ hôm nay em ấy phải ở đây. Chắc hẳn mấy người đã nhìn thấy em ấy."
Tác giả có lời muốn nói: linh cẩu có quan hệ gần gũi với họ nhà mèo hơn là họ nhà chó.
2
Không phải linh cẩu ha, linh cẩu là nhị ca ở châu Phi, cho bọn chúng đấu với nhất ca Châu Phi sư tử ngốc nhà bên.
Nhân vật phản diện lần này là giống chó xuất hiện trong rừng núi, cho hợp cạ với những con hổ lớn sống trong núi.
Những kẻ phản diện đều ngu ngốc mà.