Cố Thanh Hàn dậy rất sớm, đây quả là chuyện hiếm thấy. Thảo nào mới 6 giờ mà trời đã chuyển mây đen. Thực ra cũng không phải tốt lành gì, chẳng qua dạo này nàng ngủ không được ngon giấc, cứ đến nửa đêm là lại giật mình dậy rồi cứ thế mắt mở thao láo đến sáng.
Thở dài, Cố Thanh Hàn ngồi dậy xếp lại chăn gối, lê tấm thân uể oải bước vào phòng tắm. Nàng nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt bởi vì thiếu ngủ mà bơ phờ, viền mắt không khác gì một con gấu trúc. Cố Thanh Hàn cảm thấy nếu bây giờ nàng vào sở thú có hay không bị người ta tưởng nhầm là bảo vật quốc gia rồi đem nàng bắt nhốt lại? Nàng mở vòi nước rồi dùng tay hất nước vào mặt cho tỉnh táo, sau đó dùng kem nền che đi quầng thâm mới hài lòng đi ra ngoài.
Cố Thanh Hàn đẩy cửa phòng Cố Tiểu Mạc, con bé vẫn còn chưa tỉnh, nàng nhẹ nhàng ngồi vào mép giường ngắm nhìn gương mặt say giấc của em gái. Cố Tiểu Mạc lúc ngủ khác hẳn với vẻ ồn ào bình thường, con bé ngủ thực yên tĩnh. Nhìn dáng vẻ vô cùng đáng yêu này thì dù có là ai cũng không nỡ đánh thức, thế nhưng Cố Tiểu Mạc còn phải đi học. Tuy không theo kịp bạn bè nhưng Cố Tiểu Mạc lại rất chăm học, thậm chí so với người có năng lực học tập khá như Cố Thanh Hàn còn siêng hơn rất nhiều. Thật may giáo viên ở trường rất thông cảm và thương yêu Cố Tiểu Mạc, luôn tạo điều kiện để con bé có thể thuận lợi học tập và lên lớp như bao bạn khác.
Cố Thanh Hàn ngước nhìn đồng hồ. Không thể để Tiểu Mạc ngủ thêm được nữa, liền gỡ miếng bịt mắt của Cố Tiểu Mạc ra, vỗ nhẹ vào vai con bé.
"Tiểu Mạc, Tiểu Mạc"
"Ư,ưm...?"
Cố Tiểu Mạc lười biếng dùng giọng mũi ngân vài tiếng, sau đó lại vùi mặt vào gối ngủ tiếp.
Cố Thanh Hàn bị động tác của em gái chọc cười. Oắt con này không phải mới hôm qua háo hức muốn gặp Triệu Lam mà dậy còn sớm hơn cả nàng sao? Vậy cái đứa lười nhác, muốn ngủ nướng này là ai đây?
Nàng vuốt tóc Cố Tiểu Mạc, ôn nhu gọi: "Tiểu Mạc, mau dậy đi học nào, lại ngủ nữa sẽ trễ giờ đó". Ngôn Tình Nữ Phụ
Cố Tiểu Mạc mở một con mắt ra nhìn Cố Thanh Hàn, chép miệng: "Tiểu Thanh Hàn hôm nay dậy sớm a", hình như bên ngoài trời đang mưa thì phải, thật muốn nghỉ.
"Nhanh ngồi dậy nào, Tần Dư tỷ sắp đến rồi"
Bình thường vẫn là Tần Dư nhận nhiệm vụ đưa Cố Tiểu Mạc đi học. Một phần vì Cố Thanh Hàn không có xe, một phần cũng là tiện đường đến bệnh viện.
Cố Tiểu Mạc lại lăn lộn một hồi rồi mới lồm cồm bò dậy đi vào nhà vệ sinh, bộ dáng hệt như chị gái của mình không sai một li nào.
Cố Thanh Hàn lắc đầu cười, Tiểu Mạc có phải là ở chung với nàng lâu quá nên bị lây tính lười nhác của nàng hay không? Cố Thanh Hàn vẫn là cảm thấy mình thực siêng năng nha. Nàng giúp Cố Tiểu Mạc gấp lại chăn, sau đó đứng lên đi đến tủ quần áo lấy ra bộ đồng phục của Cố Tiểu Mạc mang đi ủi, cẩn thận dặn dò: "Hôm nay chị phải đi làm sớm, Tiểu Mạc thay đồ xong ra phòng bếp ăn sáng, chị có để chén súp trên bàn. Ăn xong ngoan ngoãn ngồi đợi Tần Dư tỷ đến rồi nhờ chị ấy khoá cửa giùm, có nhớ chưa?"
"Tiểu Thanh Hàn phải đi làm sớm vậy sao?", Cố Tiểu Mạc từ trong phòng vệ sinh ló đầu ra hỏi.
"Ừm", Cố Thanh Hàn gật đầu, " Vậy nên Tiểu Mạc phải nghe kỹ lời chị dặn, không được làm lung tung, chị không có ở nhà để giúp em được đâu"
"Dạ, Tiểu Mạc biết rồi"
"Ngoan, chị đi làm đây"
"Tiểu Thanh Hàn đi làm vui vẻ, tạm biệt chị", Cố Tiểu Mạc đóng cửa nhà vệ sinh.
Cố Thanh Hàn ủi xong mang đồng phục treo lên cửa tủ. Nàng xách cặp của Cố Tiểu Mạc để lên giường, nhét vào một bình bình nước, vài lọ thuốc và vài viên kẹo, còn cẩn thận viết thêm một tờ ghi chú nhắc nhở con bé nên uống loại nào giờ nào và uống bao nhiêu viên, sau đó quét qua một vòng quanh căn phòng rồi mới hài lòng gật đầu đi ra ngoài.
Hôm nay hai tiết đầu Tiêu Vũ Huyên phải đến trường, trong tiệm chỉ có mỗi Trình Vân Y nên Cố Thanh Hàn phải đến sớm để giúp cô dọn quán.
"Tiểu Cố, cậu có biết pha cà phê không?"
Trình Vân Y chỉ biết làm bánh, việc pha cà phê vẫn luôn là Tiêu Vũ Huyên làm. Nhưng bây giờ nàng không có ở đây, mà ngày thường 8 giờ quán đã mở cửa, không thể không có người pha cà phê.
Cố Thanh Hàn vừa lau bàn vừa trả lời, "Nhà mình từng trồng cà phê nên cũng biết chút chút"
"Oa, vậy thì hay quá", Trình Vân Y vỗ tay, "Vậy pha cà phê giao cho cậu, mình vào phòng bếp làm bánh đây"
Cố Thanh Hàn gật đầu, "Ừm"
Trình Vân Y đi được vài bước lại quay đầu nói với nàng,"À, cậu dọn xong thì cứ việc mở cửa quán đi nha, không cần phải hỏi mình"
"Được"
Cố Thanh Hàn thu xếp bàn ghế thật ngay ngắn, nàng cầm tấm bảng chào khách treo ngoài trước cửa, ánh mắt tạt qua toà nhà cao tầng ở đối diện.
Đó là công ty giải trí Hoa Diệu, là cái nôi sản sinh ra rất nhiều diễn viên tài năng, là mơ ước của hầu hết các sinh viên nghệ thuật, Cố Thanh Hàn cũng không ngoại lệ. Phải nói nàng có bao nhiêu mong ước được trở thành một thành viên trong Hoa Diệu, được thoả sức với niềm đam mê diễn xuất. Chỉ tiếc rằng giấc mơ còn chưa kịp thực hiện đã bị dập tắt.
Gần đến giữa trưa Tiêu Vũ Huyên mới trở về. Lúc này trong quán khá vắng, nàng ngả lưng vào ghế dựa không ngừng than vãn.
"Ôi trời ơi, đi học mệt quá, tui muốn nhanh ra trường, cứu tui cứu tui trời ơi"
Cố Thanh Hàn và Trình Vân Y không hẹn mà cùng bật cười, cả hai thay phiên nhau người đem bánh, người đem nước đến cho Tiêu Vũ Huyên.
"Đây đây, ăn miếng bánh, uống miếng nước cho đỡ mệt"
Tiêu Vũ Huyên vội bật dậy, nàng ăn rất nhanh, có vẻ như rất đói.
Cố Thanh Hàn quan tâm hỏi han: "Cậu chưa ăn sáng hả?"
Tiêu Vũ Huyên vừa nhai vừa trả lời: "Vẫn chưa, buổi sáng gấp quá nên mình chạy lên trường luôn, giờ đói muốn xỉu", nói xong lại cúi đầu ngoạm thêm một miếng bánh.
Trình Vân Y cười nhắc nhở: "Được rồi, ăn chậm thôi cẩn thận mắc nghẹn, không có ai giành với cậu đâu"
Tiêu Vũ Huyên đem toàn bộ bánh ăn sạch, hài lòng vuốt bụng, sau đó cầm lấy tách cà phê uống thử, kinh ngạc thốt lên: "Ai làm mà ngon quá vậy?"
Cà phê không quá đắng cũng không quá ngọt nhưng vẫn giữ nguyên vị đậm đà, uống vào thật khiến người ta thoải mái.
"Là nình", Cố Thanh Hàn kéo ghế ngồi đối diện Tiêu Vũ Huyên.
"Y Y không biết pha cà phê nên đã nhờ mình, mình cũng chỉ biết một chút thôi, cậu thấy thế nào?"
Cố Thanh Hàn dùng ánh mắt mong chờ nhìn Tiêu Vũ Huyên, chỉ thấy nàng bưng cà phê lên ngửi một lúc rồi lại nhấp một ngụm, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi lại Cố Thanh Hàn: "Cậu khẳng định cậu chỉ biết một chút?"
Cố Thanh Hàn thành thật gật đầu.
Lúc bố mẹ nàng còn sống, mẹ rất hay pha cà phê cho bố. Mỗi lần như vậy Cố Thanh Hàn đều đứng bên cạnh xem nhưng chưa từng thử qua lần nào. Vừa rồi nàng chỉ nhớ lại và làm theo những gì học được từ mẹ.
"Này thật sự quá tuyệt luôn ấy chứ một chút gì? Mình chưa từng uống li cà phê nào ngon như vậy"
"Cảm ơn cậu, Tiêu Tiêu"
Cố Thanh Hàn mỉm cười ăn bánh, nàng thật sự rất thích nghe người khác khen ngợi mình. Nếu diễn xuất của nàng cũng được mọi người công nhận như vậy thì tốt biết mấy.
"À đúng rồi, tối nay bọn mình đi xem phim <<Thế hồn>> nè, cậu có muốn đi cùng không?", Trình Vân Y hỏi.
Lại nữa à? Động tác của Cố Thanh Hàn chợt khựng lại. Sao cuộc trò chuyện nào của nàng đều phải dính tới Triệu Lam mới được vậy? Mấy người đang chạy KPI có đúng không?
Cố Thanh Hàn trầm mặc, rất nhanh liền từ chối, "Mình không đi đâu"
"Sao vậy? Mình nhớ lần trước cậu nói em cậu rất thích Triệu Lam không phải sao?"
"Ừ, nhưng chỉ có em mình thích thôi, mình thì không"
"Vậy hả? Tiếc quá a", Tiêu Vũ Huyên tiu nghỉu, "Mình còn định nhân dịp này rủ cậu đi chơi nữa đó"
Cố Thanh Hàn ái ngại, "Xin lỗi, hôm khác mình sẽ đi với hai cậu"
Đừng trách nàng vô tình mà hãy trách bộ phim đó do Triệu Lam đóng chính.
Nhắc đến Triệu Lam mới nhớ, mấy ngày nay không thấy Thẩm Tư Đằng đến tìm nàng, vậy chắc chắn Triệu Lam không có tiến tổ quay phim. Thẩm Tư Đằng luôn rất cẩn thận, chỉ cần Triệu Lam ở nhà thì hắn tuyệt đối sẽ không ra ngoài làm bậy. Chẳng trách Triệu Lam chưa từng nghi ngờ hắn. Cố Thanh Hàn đột nhiên nghĩ đến, không biết bây giờ Triệu Lam có cảm nhận được gì khác lạ từ chồng mình không? Dù sao cô cũng là một nữ nhân thông minh, không lẽ lại dễ dàng bị tên tra nam đó qua mặt như vậy?