Ở một thành phố hoang tàn trên hành tinh 337. Hành tinh này cũng từng rất rộng lớn và có rất nhiều thành phố. Lúc ở thòi kỳ đỉnh cao hành tinh 337 có tới hai mươi thành phố lớn nhỏ nhưng rồi theo sự tàn nhẫn của thời gian mà những thành phố đó chỉ còn là hoang mạc.
Hiện tại ở hành tinh 337 chỉ còn một thành phố duy nhất còn tồn tại, đó là thành phố lớn nhất và thịnh vượng nhất. Khác với những thành phố khác sớm đã được cư dân ở hành tinh 337 lãng quên thì thành phố duy nhất này chính là một sự tự hào rất lớn của hành tinh 337.
Tuy rằng nó không phải là một thành phố quá hiện đại như những thành phố ở trung tâm vũ trụ nhưng ở đây cũng công nghệ cũng đã phát triển tới một mức không hề tệ. Dần dần những người dân trên hành tinh 337 cũng đã dần chuyển về thành phố trung tâm mà sinh sống, chỉ có số ít quá đỗi nghèo khổ chỉ có thể sinh sống ngoài rìa thành phố.
Họ là những kẻ không thật sự có cho mình một thân phận, họ sinh sống bằng những công việc thậm chí còn tồi tàn hơn cả cư dân trong thành phố và luôn phải đối mặt với nguy cư bị chính phủ dẹp bỏ bất cứ lúc nào. Tuy rằng họ không bị cấm ra vào thành phố nhưng chẳng ai trong số họ có đủ tiền để mua một chỗ ở.
Hành tinh 337 là một hành tinh đang trên đà chết đi, chỉ có duy nhất thành phố trung tâm là còn hoạt động được cho nên ngày càng người dân nơi đây càng sống chật chội, họ cần nhanh chóng cải tạo lại đất đai nơi này hoặc là họ phải di chuyển sang hành tinh khác, bằng không thì không sớm thì muộn sẽ chẳng còn đủ chỗ ở cho mọi người nữa.
“Có ai tìm được hắn hay không?” Lúc này ở một vùng ven vắng vẻ đang có sự xuất hiện của cả một tiểu đội cơ giáp. Toàn bộ đều là những cơ giáp Tank 21 được trang bị vũ trang đầy đủ, đặc biệt là chỉ huy của đám Tank 21 đó còn có một chiếc cơ giáp đặc biệt.
Đó là một chiếc cơ giáp màu vàng cao gần mười lăm mét, ở bàn tay và bàn chân của chiếc cơ giáp ấy có một vòng năng lượng màu vàng đang sáng chói. Chiếc cơ giáp này là một chiếc cơ giáp thô kệch nhưng từ nó người ta có thể cảm nhận được có một khí tức nguy hiểm.
“Thưa đội trưởng, nghe đồn hắn đã trốn vào trong lòng đất rồi. Có lẽ chúng ta phải xới lòng đất lên để tìm hắn thưa đội trưởng” Một chiếc Tank 21 sau khi nhận được thông tin báo cáo đã quay lại báo cáo với chiếc cơ giáp màu vàng thô kệch.
Kim Sơn chính là người lái chiếc cơ giáp ấy, vốn dĩ hắn chính là một thương nhân dưới quyền của quốc gia Chu Tước nhưng từ khi tới đây với miệng lưỡi của mình Kim Sơn đã lấy được lòng tin của chính quyền và trở thành một khách quý. Một kẻ như Kim Sơn không phải là một phi công quá xuất sắc.
Tuy nhiên cơ giáp của hắn lại đến từ quốc gia Chu Tước, so với công nghệ ở hành tinh 337 này thì nó đã vượt xa rất nhiều. Hắn tự tin rằng chỉ cần hắn không phạm sai lầm mà giúp đỡ chính phủ ở đây thì hắn sẽ nhanh chóng lừa được một món tiền to, còn chưa kể đến việc rất có thể lập được công với quốc gia Chu Tước bằng việc dâng lên mỏ Lam Ngọc khổng lồ ở đây.
“Để coi cái tổ chức Mắt Bão ở đây có tài cán gì để so sánh với Như Sơn của ta” Kim Sơn cười thầm trong lòng nhưng hắn lại rất nhanh chóng dằn lại nụ cười của mình, trái với tương lai tươi sáng hắn đang tưởng tượng thì tình hình trước mắt lại có chút khó giải quyết, thật tình không biết đám Mắt Bão chó má này ăn cái gì mà lại có một tên phi công khéo léo như vậy.
Tên kia sau khi đột nhập ăn cắp một đống như thứ quan trọng lại có thể trốn nhanh như một con sóc ra khỏi hiện trưởng. Chỉ với một con Tank 21 cũ kỹ hắn không tin kẻ kia lại có thể nhanh nhẹn tới như vậy.
Kim Sơn quan sát khung cảnh xung quanh. Lúc này hắn đang ở trước một ngôi làng tầm trung, theo như báo cáo thì dân số ở đây chỉ tầm khoảng một trăm người, những kẻ nghèo hèn bần tiện này Kim Sơn vốn chẳng thích thú gì, chỉ nhìn bộ dạng rách rưới của họ là Kim Sơn lại thấy khó chịu.
Toàn bộ một trăm người trong làng từ người lớn đến trẻ con đều được bắt ra đứng xếp hàng trước tiểu đội cơ giáp. Một tên lính rời khỏi cơ giáp chỉ vào mặt của những người dân làng hét to.
“Có ai thấy một chiếc Tank 21 chạy qua đây trước khi chúng ta tới hay không?”
Gần một trăm người đều lập tức lắc đầu, tất thảy bọn họ đều cảm thấy da đầu mình lạnh lẽo vô cùng. Ngay trước mặt họ là những họng súng đen tuyền đang chỉ thẳng vào đầu, tất cả bọn họ đều không dám lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Bọn hắn biết nếu như bị ép vào tội bao che cho quân phản động thì lập tức sẽ bị xử tử.
“Ta nói lại lần nữa, nếu như các ngươi dám bao che, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là địa ngục” Tên lính vừa nói vừa nắm tóc của một con bé ở dưới cuối hàng kéo ra.
“Mây, đừng làm hại tới nó” Người phụ nữ trẻ tuổi thấy con mình bị kéo ra khỏi hàng thì lập tức hét lên, ngay lập tức cô ta bị chồng của mình dằn lại. Người lính có vẻ hả hê khi thấy dáng vẻ sợ hãi của bọn họ, hắn ngay lập tức nhấc bổng con bé lên bằng một tay.
“Được rồi, nếu như các ngươi nhất quyết là không thấy gì thì ta sẽ tin. Tuy nhiên ta cũng không thể để mình chịu thiệt thòi được, ta sẽ tha cho làng các ngươi với điều kiện. Con bé này là của chúng ta”
Mây khóc to, con bé mười tuổi chưa kịp hiểu gì về cuộc đời tuy nhiên cô bé có thể cảm giác được có chuyện không hay chuẩn bị xảy ra với mình. Tên lính thấy ánh mắt thất thần của cha mẹ Mây càng làm cho hắn thêm hả hê. Tên lính kia liếm vào cổ của Mây bằng một dáng vẻ hết sức đê tiện.
Trong số những người lính khác, có kẻ hả hê với hành động trước mặt những kẻ đó buông ra những lời tục tĩu như thể cũng đang rất hứng thú với việc này.
Duy chỉ có một người lính trẻ là không chấp nhận được những việc xảy ra trước mắt. Anh ta nắm chặt lòng bàn tay của mình, là một người con được sinh ra bởi sự yêu thương của cha mẹ, là một người anh trai của hai đứa em gái, cậu ta không thể nào chấp nhận được những chuyện xảy ra trước mắt.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không bước lên đâu. Cứ vờ như không thấy gì đi, cậu còn gia đình đó” Một người lính trung niên thấy được cử động của cậu trai trẻ kia thì lập tức ngăn lại. Tuy rằng hắn cũng không thể chấp nhận những chuyện này nhưng bọn họ không có quyền lên tiếng.
Cậu trai trẻ gật đầu, tuy nhiên hai lòng bàn tay vẫn cứ nắm chặt.
“Được rồi, đừng giỡn nữa”
Kim Sơn lên tiếng, hắn từ trên cơ giáp của mình chậm rãi đi xuống. Kim Sơn bĩu môi như thể khó chịu với khung cảnh dơ dáy ở đây, hắn đỡ con bé Mây từ trên tay của tên lính kia một cách thật nhẹ nhàng. Mẹ của bé Mây thở phào, hành động của Kim Sơn cũng làm cho những tên cấp dưới của hắn bất ngờ.
“Nghe đây, ta biết là các ngươi đang che giấu hắn. Có phải không” Kim Sơn vừa vuốt tóc Mây, vừa nói với hơn trăm người đang đứng trước mặt, thái độ của hắn lúc này lại nho nhã đến lạ. Mây cũng đã nín khóc, sự dịu dàng của Kim Sơn làm cho Mây cảm giác được sự tin tưởng.
“Không có, thật sự chúng tôi không có giữ,..”
“Đoàng”
Cha của Mây ôm lấy đầu mình, bước chân của ông ta như thể không tìm được đích đến. Trên đầu ông ta còn có một lỗ máu to tướng, sau khi đi loạng choạng mấy bước, ông đưa tay về phía con gái mình như thể muốn chạm vào nữa. Lập tức lại có thêm vài tiếng súng nữa vang lên.
Đầu súng từ khẩu súng lục của Kim Sơn bốc khói nghi ngút, ánh mắt của hắn vẫn không có chút nào thay đổi.
Những tiếng hét bắt đầu xuất hiện, mẹ của bé Mây ngồi quỳ rạp dưới đất không tin vào những gì đang diễn ra.
“Câm miệng”
Kim Sơn hét lớn, tiếng súng chói tai làm cho lỗ tai của Mây bắt đầu chảy máu, cảm giác đau đớn bắt đầu truyền từ lỗ tai trong của cô bé, Mây chậm rãi quay lưng lại, cô bé chỉ thấy mẹ mình đang quỳ rạp kêu khóc, tiếc là Mây không thể nghe được bất cứ một âm thanh nào cả.
Cha của cô bé đang nằm trên mặt đất, trên đầu ông ta là những lỗ máu to tướng khiến cho khuôn mặt của ông ta trở nên biến dạng đến không nhận ra.
“Con bé này là của ta. Còn lại, các ngươi cứ thoải mái giết sạch, hiếp sạch. Ta muốn coi những cái gã đại diện cho chính nghĩa đang núp như chuột kia có chịu nỗi hay không?”
Lời nói của Kim Sơn như thể kích thích thú tính trong người của những tên lính khác. Bọn hắn thích cảm giác này, bọn hắn thích cảm giác làm chủ và điều khiển mọi thứ này, từ lâu lắm rồi bọn hắn phải kiềm chế thú tính trong người, giờ đây với sự hậu thuẫn của Kim Sơn thì họ đã không còn gì phải sợ hãi nữa.
Những tên lính từ bỏ cơ giáp của mình, cởi bỏ cả quân phục của mình rồi lao vào những người dân vô tội như thể những con thú hoang.
Những gã đàn ông chống cự lập tức đều được cho ăn kẹo đồng, còn phụ nữ bất kể đẹp xấu đều được mang ra làm nhục. Mẹ của Mây giãy dụa, cô đưa ánh mắt nhìn về phía con gái của mình, ánh mắt của cô ta như thể đã chết từ bên trong. Hai tên lính to khỏe nắm chặt tứ chi của cô lại thi nhau giày xéo.
“Mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã sinh con ra”
Thầm thì những lời cuối cùng của mình, cô ta cũng tự cắn lưỡi. Cô ta không chịu nổi những việc này.
Mây cũng bắt đầu gào khóc, mới đây thôi mọi thứ còn đang rất yên bình mà.
“Các ngươi có thấy không? Mắt Bão? Chính nghĩa của các ngươi nếu không cứu được những người này thì còn là chính nghĩa khỉ gió gì chứ hả? Lũ chuột nhắt”
Kim Sơn hét lên trong sung sướng, tiếng la hét, tiếng rên rỉ và cả tiếng khóc của Mây.
Khung cảnh của chiến tranh thật lạ kỳ.
…….
Cách đó không xa, một người thanh niên với làn da ngâm đen đang nằm bắt chéo chân trên chiếc cơ giáp của mình. Hắn xé khô bò trong tay ra đưa lên nhai nhồm nhoàm.
Ánh trăng thanh bình chiếu xuống khuôn mặt có phần trẻ con của gã, từng thiết thét giọng nói gã đều nghe kỹ càng. Tuy nhiên chẳng thấy trên mặt gã có chút gì thương cảm.
“Làm như chúng ta quan tâm?”
Nói rồi gã thanh niên cho nốt miếng khô bò cuối cùng vào miệng, hắn lấy điện thoại ra chụp một tấm hình về khung cảnh trước mặt rồi nhún vai.
Gã leo vào trong chiếc cơ giáp, nhẹ nhàng rời đi mà không để lại một tiếng động.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK