Wattpad: MF21_2110
🌷🌷🌷
_______
Cố Khải Niên trời sinh có bệnh sạch sẽ. Ngày trước hoàn cảnh sinh hoạt ở cô nhi viện khắc nghiệt, cho dù mùa đông không có nước nóng thì Cố Khải Niên vẫn sẽ chịu đựng tắm nước lạnh thấu xương cho sạch sẽ, miễn là vết thương không bị rách thì hắn sẽ tận lực để bản thân sạch sẽ thoải mái chút.
Cố Đường đọc tiểu thuyết đến đoạn này làm cậu rất đau lòng, cũng nhớ kỹ bạn nhỏ Cố Khải Niên có bệnh sạch sẽ.
Nghe người ta chê mình dơ, Cố Đường ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Xin lũi mò..."
Lần này không phải là do nhiệm vụ, hành động của cậu hoàn toàn là hành vi tự phát, tại thấy Cố Khải Niên ngồi đó an tĩnh quá nên cậu ngứa tay mới muốn trêu hắn chút.
Lỗ tai Cố Khải Niên vẫn còn đỏ thì thấy bé sữa nhỏ đẩy miếng bánh to trước mặt về phía hắn.
"Ừm, chưa cắn âu, hông dơ."
Bé sữa nhỏ vừa nói vừa khoa tay múa chân.
Bé con này khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, đôi mắt sáng ngời, trên người còn có một mùi sữa dễ ngửi. Đứa nhỏ như vậy cắn hắn một ngụm cũng không dơ lắm,
chỉ là có chút kỳ kỳ nhưng mà cũng không chán ghét.
Thật ra Cố tiểu thiếu gia không thích đồ ngọt nhưng mà này là tâm ý của bé sữa nhỏ nên hắn vẫn cố ăn một miếng, còn chưa nuốt hết liền phát hiện ánh mắt trông mong của đối phương đang nhìn mình...
Không phải.
Đối phương đang nhìn dây tay trên bánh thì đúng hơn. Nhìn đến mức rớt nước miếng luôn.
Cố Khải Niên: "...Muốn ăn?"
Cố Đường hút nước miếng ngược trở lại, liên tục xua tay: "Cậu ăn, cậu ăn."
Sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm.
Quả dâu tây kia thật to, thật đỏ, còn to hơn cả nắm tay của cậu nữa!
Nhất định là ăn rất ngonnnn....
Lần cuối cùng cậu ăn dâu là ở đời trước lận!
Tốt xấu gì đời trước Cố Đường còn được ăn dâu tây, đời trước đến mùi của dâu tây Cố Khải Niên còn chưa từng được ngửi.
Trong cô nhi viện đừng nói là trái cây, đến đồ ăn thức uống còn thiếu, đó là một nơi tăm tối, đối với những đứa trẻ, *lang tính là cách sinh tồn duy nhất, không cần thiết khiêm nhường.
*kiểu lòng lang dạ sói, xấu tính, tranh giành, gian trá ấy.
Nhưng lúc này Cố Khải Niên thế nào cũng không ăn nổi quả dâu tây kia, bực bội đẩy miếng bánh về phía bé con: "Cậu ăn đi."
Cố Đường còn định khách khí chút thì bị Cố tiểu thiếu gia trừng mắt liếc một cái, đành phải nín lại rồi vui sướng ăn luôn quả dâu tây kia.
Biến thành trẻ con cũng tốt đấy chứ, đồ mình thích cũng trở lên lớn hơn!
Dâu tây to đến mức cậu phải cầm bằng hai tay mới giữ được. Cắn một miếng, trong miệng ngập tràn nước dâu ngọt ngọt thanh thanh.
A, hạnh phúc ghê!
Cố Đường: "Ăng nhăng nhăng ———" ngon quá ngon quá!
Cố Khải Niên bĩu môi, tâm tình phức tạp. Không biết vì cái gì mà nhìn bé con ăn dâu tây còn sướng hơn cả tự mình ăn.
Đám người lớn ở một bên nhìn hai đứa nhỏ đẩy qua đẩy lại, *'Khổng Dung nhường lê', biểu tính tí thì không chịu nổi nữa.
....Chủ yếu là, không cần phải vậy mà. Dâu tây kia trên bánh vẫn còn 998 quả nữa lận.
*điển cố, mọi người có thể tham khảo ở đây: https://lilicious14.wordpress.com/2012/01/08/dien-co-khong-dung-nhuong-le/
Cố gia chủ thấy hai đứa nhỏ thích ăn, cảm thấy chỗ trên bánh còn không đủ liền kêu trợ lý mua thêm dâu tây, rồi tìm loại dâu tốt nhất trồng trong vườn Cố gia để đám trẻ muốn ăn bao nhiêu thì ăn!
Nước dâu từ khoé miệng Cố Đường chảy ra, thấy nước dâu sắp chảy xuống lễ phục cậu mới muộn màng mím môi "ưm ưm" cầu cứu.
Cố tiểu thiếu gia nhìn cậu ăn một hồi, lúc này tự giác cầm một chiếc khăn nhỏ giúp cậu lau miệng, lau mặt. Bé con khuôn mặt non mềm, vốn định lau sạch thì thôi nhưng Cố Khải Niên lại không nhịn được xoa thêm vài cái.
Cố Đường vẫn hồn nhiên không nhận ra mình bị người ta *ăn mất mấy miếng đậu hũ, cậu nâng mặt, nhắm mắt tận hưởng. Xong rồi còn vô cùng vui sướng nói: "Rất em trai!" Thích em trai!
*ăn đậu hũ: là hành vi sờ, rờ mó, đụng chạm trên cơ thể người đẹp có thể được cho phép hoặc chưa được cho phép hoặc ngầm được cho phép. Tác giả viết là 'rua' (chắc là ngôn ngữ mạng) nhma mình không biết là nên mình để vậy, có thể không đúng lắm, thôi hoan hỉ hoan hỉ ạ.
"......."
Cố tiểu thiếu gia vừa chiếm tiện nghi của người ta xong, nghe thấy đối phương gọi mình là em trai cũng tạm thời không kháng nghị.
"Tạch tạch ——"
Tiếng chụp hình vang lên, thu hết các hành động của hai đứa nhỏ vào khung hình. Cố Lân bắt gặp khoảnh khắc cháu trai nhỏ nhà mình đang giúp bé ngoan lau mặt, đáng yêu đến mức anh suýt thì hú hét cả lên, vội vội vàng vàng móc điện thoại ra chụp ảnh. Xong lại làm như không có việc gì đút lại điện thoại vào túi, đồng thời giữ nguyên biểu tình, duy trì hình tượng lãnh khốc của mình.
Không may một màn này lại vừa vặn bị bà Tô bắt được.
Tô Mai: "A Lân, đem ảnh chụp giao ra đây!"
Cố Lân mặt đỏ hết cả lên, nhất quyết không nhận: "Không có chụp! Con có thích trẻ con đâu!"
Cố Đường thị lực tốt, liếc một cái đã thấy điện thoại vẫn còn sáng màn hình trong túi chú nhỏ, thở dài lắc đầu. Ayyy, khiên của Captain America cũng không cứng bằng miệng chú.
Từ việc chụp ảnh của Cố Lân, Cố Quyền liền đề nghị chụp một tấm ảnh gia đình.
Bởi vì quan hệ gia đình có chút phức tạp nên Cố gia vẫn luôn không có truyền thống chụp ảnh gia đình. Trước kia Cố lão gia sợ con cả, mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ sống chung không hoà thuận nên không có mặt mũi mở miệng yêu cầu, sau này lão gia đã không còn, càng không ai nhắc đến chuyện chụp ảnh gia đình nữa.
Nhưng mà bây giờ thì khác, trong nhà có thêm hai đứa trẻ rồi. Trẻ con mỗi năm đều lớn rất nhanh, hơi lơ đãng xíu đã trưởng thành, nếu không lưu lại kỷ niệm gì thì thật đáng tiếc!
Cố Quyền đưa ra kế hoạch mỗi năm chụp ảnh gia đình một lần, Tô Mai và Cố Lân vỗ tay ủng hộ, Thẩm Ninh Thanh cũng tỏ vẻ dù bận đóng phim thế nào cũng sẽ về đoàn tụ cùng gia đình.
Ảnh đầu tiên trong album ảnh gia đình chính là ảnh sinh nhật một tuổi của hai đứa nhỏ.
"Từ từ!"
Chuẩn bị chụp ảnh thì Tô Mai bỗng nhớ ra chuyện quan trọng, bà lấy từ trong túi sách ra một cái hộp gấm, nói với Cố Quyền và Cố Lân:
"Đây là một đôi Hồ lô Ngọc Bích mà ba hai đứa để lại, vốn nói là phải để cho cháu trưởng Cố gia và cháu dâu nhưng hôm nay bé ngoan đã chỉ vào tranh của ông ấy, đó chính là do ông ấy trên trời linh thiêng che chở cho bé, ta muốn để một cái cho bé ngoan, các con có ý kiến gì không?"
Cố Lân đương nhiên không có ý kiến, nhưng cái này vẫn là phải nghe từ anh cả đã.
Cố Quyền mỉm cười: "Dì Mai, người là bà của chúng, cái này người quyết định là được."
Tô Mai cũng đoán được Cố Quyền sẽ đồng ý nhưng không nghĩ tới con riêng sẽ nói như vậy.
Bà là bà của đám nhỏ....
Cố Quyền đây là coi bà như mẹ ruột rồi nhỉ!
Lúc đeo ngọc cho hai đứa nhỏ Tô Mai kích động đến mức hơi run run. Bà buộc hồ lô ngọc bích lên cổ tay cháu trai, sau lại lấy hồ lô bạch ngọc vốn để cho cháu dâu, cẩn thận buộc lên cổ tay Cố Đường.
Hai khối ngọc hồ lô trơn mịn đáng yêu.
Khối trên tay Cố Khải Niên kia xanh biếc, trong nó còn có hoa văn ẩn mạ vàng, trông vừa cổ, vừa sang.
Cố Đường tỏ mò giơ tay lên nhìn, trên cổ tay múp míp của cậu là một sợi dây đỏ xuyên qua hồ lô bạch ngọc, nhìn kỹ còn thấy một chút ánh hồng ở giữa khối ngọc, linh động vô cùng.
Cậu để hồ lô của mình chạm nhẹ vào hồ lô của Cố Khải Niên. Tiếng "cạch cạch" vang lên.
Kỳ lạ.
Sau khi hai khối ngọc chạm vài nhau, giữa khối bạch ngọc của cậu loé đỏ một chút nhưng biến mất rất nhanh, lại đung đưa nhẹ nhàng như muốn tan ra (?). Còn ngọc bích của Cố tiểu thiếu gia thì trở nên càng xanh hơn, đậm hơn, ánh vàng càng rực rỡ hơn.
[Đinh —— Đã hoàn thành nhánh cốt truyện bí mật 'Bảo vật gia truyền Cố gia'! Khen thưởng: quyền ký tên x1!]
Nghe âm thanh thông báo của hệ thống, Cố Đường nghiêng đầu.
"Quyền ký tên?"
[Nhắc nhở đặc biệt: Quyền ký tên có thể giúp ký chủ chiếm giữ bất cứ tài sản vô chủ nào, phần thưởng này rất quý giá, ký chủ nên sử dụng hợp lý]
Cố Đường bỗng có ý nghĩ kỳ lạ: "Vậy nếu tao sử dụng quyền ký tên với nam chính thì Cố Khải Niên sẽ trở thành của tao hả?"
[Không thể, con người có ý thức đâu phải 'tài sản vô chủ']
Cố Đường gật gật đầu.
Cậu hiểu rồi, cái quyền ký tên này chỉ có thể dùng để chiếm giữ tài sản, đồ vật hữu hình. Ví dụ như nếu cậu muốn, có thể sử dụng quyền này với một hòn đảo nhỏ vô danh nào đó trên biển, đợi hoàn thành xong nhiệm vụ pháo hôi là cậu có thể đến đó làm một đảo chủ tự do tự tại.
Rất thú vị!
Cố Đường cậu cứ suy nghĩ trước đã, chờ nghĩ kỹ xem mình muốn gì thì nói sau.
Khi chụp ảnh gia đình, hai bé con được đặt ở vị trí trung tâm. Cố Đường cười thực sự vui vẻ. Đời trước cậu chưa từng chụp ảnh gia đình bao giờ bởi vì biết cậu không sống được lâu nên cha mẹ vẫn luôn giữ khoảng cách với cậu, về sau lại sinh em trai em gái, cũng rất ít khi tới bệnh viện thăm cậu. Đối với điều này Cố Đường có thể hiểu được, như thế thì khi cậu rời đi mọi người cũng không quá đau khổ.
Nhưng mà, được chụp một tấm ảnh gia đình như này cậu rất vui. Nếu Cố tiểu thiếu gia mà cười lên thì càng tốt.
Nhiếp ảnh gia chuẩn bị chụp mới phát hiện mặt bánh bao của Cố tiểu thiếu gia vẫn nghiêm túc như thế, bất luận thế nào cũng không dao động. Cố Đường không nghĩ nhiều, nghiêng qua dùng hai ngón tay đẩy khoé môi Cố tiểu thiếu gia lên.
Cố lão đại lạnh lùng mai sau thì liên quan gì đến bạn nhỏ Cố Khải Niên bây giờ chứ?
Cố Đường: Cười lên cho tuiii!
Cố Khải Niên:??
"Tạch tạch ——"
Một bộ ảnh gia đình hoàn mỹ ra đời. Tô Mai cho ảnh vào một cái khung tinh xảo, treo ở giữa đại sảnh Cố gia.
Mỗi năm một ảnh mới.
Theo thời gian, ảnh chụp trên tường ngày càng nhiều.
_
Hôm nay, bé sữa nhỏ và bánh bao nhỏ tròn ba tuổi, Cố Đường rất cao hứng.
Cậu sắp có phòng riêng rồi!
Xài chung phòng trẻ em với Cố tiểu thiếu gia hai năm... à không, phải là ngủ chung giường hai năm, hôm nay, rốt cuộc, có phòng riêng rồi!
Sáng sớm, ăn sáng xong Cố Đường liền ôm gối của mình lên lầu 3 chọn phòng.
Cậu phải tự chọn mới được. Vị trí tốt, tầm nhìn đẹp, hai bên thông thoáng, không khí tươi mát, có thể nhìn thấy toàn bộ vườn hoa Cố gia; hơn nữa phòng này còn có một cái ban công lớn, cậu nghĩ kỹ rồi, cậu muốn trồng hoa mình thích trên ban công!
Cố Khải Niên đối với việc chia phòng không có phản ứng gì, hắn cũng không có yêu cầu gì, phòng cũ này cũng đủ lớn nên chỉ đổi đồ dùng trong phòng còn hắn vẫn ở lại đây.
Thấy Cố Đường ôm gối đi, mí mắt hắn cũng chẳng thèm nâng. Nhưng bé con vừa đi, Cố tiểu thiếu gia liền vứt tập tranh cho trẻ nhỏ trong tay.
Nhàm chán.
Căn phòng này trước kia đâu có như vậy? An tĩnh đến mức đáng ghét...
Sau buổi trưa, trời bắt đầu đổ mưa.
Cố Đường ngồi xổm trên ban công vật lộn cùng đống hoa hoa cỏ cỏ, thân thể nhỏ nhỏ của cậu ngồi xuống liền bị thực vật xung quanh bao phủ.
Thời điểm Cố Khải Niên đi đến chỉ thấy trên ban công xanh xanh hồng hồng, một cái đầu nhỏ thỉnh thoảng động đậy một xíu.
Ngày mưa này là thời điểm thích hợp nhất để trồng cây vào chậu. Cố Đường hết sức chuyên chú gieo hoa, gieo cỏ, không chú ý tới bạn nhỏ ngầu lòi tay đút túi quần đứng ở cửa.
Cố tiểu thiếu gia bị bơ nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được làm bộ ho khan vài tiếng.
"A? Em trai, em tới rồi!"
Cái đầu nhỏ nhú ra từ trong đống hoa cỏ, trên má trắng nõn còn dính mấy giọt bùn.
Cố Khải Niên nhíu nhíu mày: "Không được gọi là em trai."
"Ừm"
Cố Đường rất ngoan, không cho gọi thì cậu không gọi nữa, ôm một chậu cây nhỏ chạy tới.
"Em trai, em xem."
"......"
Cố Khải Niên nhắm mắt: "Đã nói không được..."
Cố Đường nghiêm túc gật đầu: "Chin nhỗi, tui quên mất, tui tặng cậu bồn cây này nha, tui vừa mới định đem xuống cho cậu đó!"
Đề tài chuyển hướng, lực chú ý của Cố tiểu thiếu gia cũng chuyển sang chậu cây xanh trước mắt.
Cố Khải Niên: "Đây là gì?"
Xanh xanh, có tai, lại còn có lông.
Cố Đường cong mắt: "*Sen đá tai thỏ đó, là một loài thực vật mọng nước, cậu sờ thử mà xem, cảm giác rất giống sờ lỗ tai cậu."
*Cái này mình có giải thích ở chương 7 rồi nha
"Tôi không cần."
Cố tiểu thiếu gia không cần suy nghĩ, trực tiếp từ chối.
Cố Đường nhún vai, tính tình Cố gia cậu hiểu hết —— không muốn tức là muốn. Xíu nữa cậu sẽ mang xuống lầu cho Cố tiểu thiếu gia, chắc là bạn nhỏ Cố Khải Niên sẽ thích lắm.
Đêm đến.
Đã quen ngủ hai người, giờ một người có chút không quen, Cố tiểu thiếu gia nửa đêm mất ngủ, đi đến cửa sổ, nhìn chậu sen đá tai thỏ trên khung cửa, ma xui quỷ khiến vươn tay ra —— một tay Cố Khải Niên một tay sờ cây, một tay sờ tai. Một lúc sau, hắn bĩu môi.
"Chẳng giống tí nào."
______
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Tặng cậu chậu cây nhỏ đáng iu nhất nhất nè!
Cố Khải Niên: Làm gì có ai mà muốn tự sờ tai mình chứ? Ai như Đường Đường!