Kể từ khi Thẩm Hòa thốt ra được hai chữ "ca ca" ở tiệc thôi nôi đến nay, cậu đã tính toán điều chỉnh tần suất mở miệng, sao cho cách mấy ngày mới nói thêm vài ba từ mới, khiến cho một đám người hào hứng phát điên.
Bọn họ mỗi ngày chỉ biết vây quanh cậu, trêu đùa: "Tiểu công tử, cái này là cháo, cháo..."
"Hoa, hoa, lá, tiểu công tử nói thử đi?"
Thẩm Hòa vùng vẫy cơ thể nhỏ bé, mãi mới thoát được vòng vây của bọn họ thì lại vừa vặn bị người của Liễu Tuyên phi phái tới bắt đi.
Liên Kiều và Hà Lăng thấy mãi cũng thành quen, bèn đi theo người bế tiểu công tử đến hậu cung.
Thẩm Hòa nghĩ, lát nữa thể nào mình cũng bị dì tra tấn cho xem.
Đến cung Tuyên phi, Thẩm Hòa còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị một đôi tay ôm vào ngực.
Tuyên phi cười rạng rỡ, hết sờ chỗ này lại bóp chỗ khác, từ cái bụng nhỏ mũm mĩm, cánh tay trắng nõn như củ sen đến khuôn mặt nhỏ tròn vo.
"Tiểu Hòa nhà chúng ta đã biết gọi ca ca rồi, thế khi nào mới biết gọi dì đây hả?" Liễu Tuyên phi ấm ức.
Đứa bé vừa biết nói đã gọi tiểu Thái tử đầu tiên, thôi thì niệm tình tiểu Thái tử đã chăm sóc bé cả năm trời, bé gọi tiểu Thái tử đầu tiên cũng đành chấp nhận.
Vậy thì ít ra mình phải là người thứ hai được Tiểu Hòa gọi tên chứ?
Dù sao thì bà cũng là người thân đầu tiên của Tiểu Hòa mà.
Liễu Tuyên phi hôn lên mặt Thẩm Hòa một cái, gãi gãi cậu: "Tiểu Hòa ngoan, gọi dì nào, dì ~ dì ~"
Đứa bé bị gãi đến nhột cả người, bắt đầu giãy giụa rồi bật cười.
Cái miệng nhỏ hô rất có khí thế: "A! A a!" nhưng không ra chữ nào hết.
Liễu Tuyên phi vẫn quyết kiên trì: "Nhìn miệng dì nè, dì ~ dì ~"
Thẩm Hòa trông thấy vẻ mặt mong đợi tha thiết của của dì, hơi do dự một chốc rồi mở miệng: "Ưm... dì, dì ~"
Liễu Tuyên phi vui mừng khôn xiết, đứng dậy lắc lư em bé trong tay: "Tiểu Hòa của chúng ta thật là thông minh, dì thích Tiểu Hòa nhất!"
Thẩm Hòa lại bị hôn thêm vài chục cái, không thể tránh nổi nên đành nằm im chịu trận.
Một lúc sau trong tay đã nhiều thêm một quả đào lớn.
Thẩm Hòa coi như đã được an ủi, ôm quả đào lớn vui vẻ gặm gặm.
So với hai tháng trước, răng bé đã mọc thêm hai cái, hàng răng cửa cũng cứng cáp hơn. Công cuộc gặm đào cũng không khó khăn như trước nữa.
Phòng bếp nhỏ của Liễu Tuyên phi đang hầm canh gà, hương thơm nức mũi.
Thẩm Hòa chỉ là một đứa bé mới hơn một tuổi, theo lí mà nói thì không được ăn các món nhiều gia vị như thế này.
Nhưng Thẩm Hòa vừa ngửi được mùi canh gà đã thèm muốn chết, cậu bèn nghĩ, gia vị thời cổ đại chắc cũng không nhiều như hiện đại đâu nhỉ, nếm thử một chút chắc là không sao đâu?
Dù sao cậu cũng không phải em bé thật mà.
Vì vậy Thẩm Hòa lập tức buông quả đào xuống, nhích đến bên chân Liễu Tuyên phi, hai cái tay nhỏ bám vào đầu gối bà, ngửa mặt lên trông mong nhìn bà, rồi lại nhìn chén canh trong tay.
Liễu Tuyên phi nhịn cười: "Tiểu Hòa muốn thử à?" Nói rồi chỉ vào chén canh.
Đứa bé lập tức gật đầu.
Bé chớp chớp đôi mắt long lanh, tay nhỏ nắm váy Liễu Tuyên phi, giọng nói ngọt ngào: "Dì, dì ơi..."
Trái tim Liễu Tuyên phi run rẩy, bị hai tiếng "dì" của bé làm cho mềm nhũn.
Không đợi Thẩm Hòa gọi tiếng "dì" thứ ba, Liễu Tuyên phi múc một muỗng canh nhỏ, dùng tay đỡ nhẹ bên dưới rồi đứa đến bên miệng Thẩm Hòa: "Cho Tiểu Hòa nhà ta nếm thử nhé."
Ma ma bên người Liễu Tuyên phi ngăn cản: "Nương nương, tiểu công tử còn quá nhỏ, sợ là không thể tiêu hóa loại canh gà nhiều gia vị như vậy..."
Thẩm Hòa cũng mặc kệ, cậu nhanh chóng rướn người lên húp hết muỗng canh.
Cậu hạnh phúc híp mắt.
Huhu, ngon quá đi à.
Hương vị thật là quen thuộc làm sao.
Ma ma: "..."
Liễu Tuyên phi ngẩn ngơ, nhưng thấy Thẩm Hòa vui vẻ như vậy thì cũng không để ý: "Không sao, chỉ một muỗng thôi, không cho ăn nhiều là được."
Liễu Tuyên phi nghĩ nghĩ rồi nói: "Lần sau Tiểu Hòa đến thì dặn phòng bếp hầm ít canh thanh đạm hơn, để bổn cung cho Tiểu Hòa nếm thử."
Nuông chiều đến mức này thì ma ma chỉ đành nghe theo: "Vâng."
Thẩm Hòa cũng biết điểm dừng, chỉ nếm một muỗng cho đỡ thèm rồi thôi, tiếp tục quay về gặm đào.
Thẩm Hòa bị đưa đến đây từ sáng sớm. Thường thì cậu chỉ ở cung Tuyên phi được nửa ngày thì Đông cung sẽ cho người đến đón.
Nếu cậu đến cung Tuyên phi vào buổi chiều thì trước khi mặt trời lặn, tiểu Thái tử sẽ tự mình đến bế về.
Nhưng hôm nay vẫn chưa thấy ai.
Ma ma thắc mắc: "Nương nương, hôm nay Đông cung không đến đón tiểu công tử, hay là chúng ta tự đưa về ạ?"
Tuyên phi nói: "Đưa về làm gì? Chờ họ đến đón thôi. Huống chi hôm nay Thái tử có việc gấp không rảnh chăm Tiểu Hòa, có đưa về Đông cung cũng chỉ có đám người hầu, sao có thể tốt hơn ở cùng bổn cung chứ?"
Thẩm Hòa dỏng tai, trọng điểm ở nửa câu đầu.
Sao hôm nay nam chính lại không rảnh?
Tuy rằng lúc nào nam chính ở Đông cung cũng bận rộn, nhưng chủ yếu chỉ là việc học, ít nhiều cũng biết hắn đang làm gì ở đâu.
Nhưng hôm nay lại có việc khác mà đến dì cũng biết?
Thẩm Hòa lục lọi trong đầu, muốn nhớ lại xem thời điểm này nam chính có nội dung gì mới trong cốt truyện không.
Hiện giờ là cuối tháng Sáu... ngày giỗ đầu của Hoàng hậu vừa qua được một tháng.
Thẩm Hòa đột nhiên nhớ ra!
Cậu thế mà ham vui đến quên trời quên đất, đến nỗi quên luôn cả cốt truyện của nam chính!
Tiểu Thái tử bắt đầu lên triều từ năm 9 tuổi!
Bảo sao từ sáng sớm hôm nay đã không thấy nam chính đâu.
Nam chính bắt đầu lên triều, cũng tức là lúc hắn chính thức bước vào triều đình, bắt đầu các tình tiết đấu tranh quyền lực.
Thẩm Hòa sầu đến nỗi quả đào trong tay cũng hết ngọt.
Cậu gặm thêm hai miếng nữa, rồi cầm quả đào đi đến cửa cung.
Liên Kiều kinh ngạc: "Tiểu công tử?"
Liễu Tuyên phi đứng dậy, kịp thời bế cậu lên ngay trước lúc bé bò qua ngạch cửa: "Nhóc con này, định đi đâu vậy hả?"
Thẩm Hòa vội vàng rướn người ra ngoài.
Dì ơi, hôm nay nam chính sắp bị mắng á.
Nếu là bị mắng vì chuyện trên triều thì cũng đành chịu, nhưng hắn lại bị oan vì chuyện khác.
Thẩm Hòa nghĩ đến đây thì không thể yên tâm ngồi một chỗ chờ tiểu Thái tử bị mắng oan được nữa.
Thật ra nam chính ngầu như vậy, dù có bị oan uổng cũng có thể nén giận, âm thầm mưu tính trả thù sau.
Nhưng Thẩm Hòa nghĩ đến bộ dạng nhỏ bé của tiểu Thái tử, tưởng tượng đến cảnh hắn bị mắng oan rồi chỉ có thể cam chịu mà nhẫn nại, liền cản thấy tức giận sục sôi.
Ở đây mọi người đều là người thật, không phải chỉ là mấy con chữ trong sách, nếu bị oan cũng sẽ biết buồn rầu, Thẩm Hòa không thể chịu được cảm giác đó.
Bé con dùng hết sức giãy giụa, không chịu nằm yên.
Tuyên phi không biết làm sao, chỉ đành dỗ dành: "Tiểu Hòa muốn đi về sao? Nhưng bên ngoài nắng gắt, con ở đây chơi, chờ Thái tử đến đón rồi về nhé?"
Liễu Tuyên phi đưa con bài Thái tử ra, hi vọng bé sẽ nghe lời.
Thẩm Hòa dựa vào ngực Liễu Tuyên phi ngừng giãy, ngẫm nghĩ hai giây rồi nói: "Hoa, hoa!"
Dì hiểu chứ?
Đi Ngự hoa viên đi.
Đến đó sớm chút thì nam chính mới không bị oan. Mà đến muộn cũng không sao, chúng ta vẫn có thể chống lưng cho hắn mà.
Thẩm Hòa cẩn thận suy nghĩ, nhà họ Liễu gia thế to lớn, Tuyên phi không con không cái mà thánh sủng không hề suy giảm, nếu có Tuyên phi nương nương ra mặt, ắt hẳn Hoàng đế sẽ nhẹ nhàng hơn, đồng ý nghe Tuyên phi nói hai câu.
Còn có Thẩm Hòa nữa, cậu là một đứa bé, chỉ cần gây chú ý một chút hoặc là làm nũng các kiểu, đừng nói cậu là con vợ cả nhà họ Thẩm, cho dù chỉ là đứa trẻ nhà quan bình thường thì Hoàng đến cũng không so đo với một đứa bé làm gì.
Rất may dì không làm Thẩm Hòa thất vọng.
Không đợi Thẩm Hòa nhắc lần thứ hai, dì hỏi: "Tiểu Hòa muốn đến chỗ hái hoa lần trước à?"
Thẩm Hòa hai mắt lấp lánh gật đầu!
Dì của con thật là thông minh!
Liễu Tuyên phi thở dài, bất đắc dĩ hôn lên trán Tiểu Hòa một cái: "Đứa bé này, mới nãy dì còn khen con ngoan, giờ đã biết nghịch ngợm rồi."
Thẩm Hòa làm vẻ ngoan ngoãn.
Liễu Tuyên phi gọi người mang dù, cùng đi đến Ngự Hoa viên.
Đến Ngự Hoa viên, bọn họ cùng xuống kiệu, Thẩm Hòa muốn tự đi.
Tuyên phi cúi người dắt tay cậu, nhìn bánh bao nhỏ cao chưa đến đùi lắc lư vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.
Ngự Hoa viên rất lớn, may mà Thẩm Hòa đã được Liễu Tuyên phi đưa đến hai lần nên cũng nhớ đại khái.
Tạ ơn trời đất, đại đa số các tác giả truyện nam tần* đều có một bệnh chung: thích gần nước.
(*) truyện nam tần: truyện chỉ có nhân vật chính là nam, nội dung thường rất ít hoặc không hề nhắc đến tuyến tình cảm.
Cho dù là miêu tả cảnh vật vô dụng đến đâu thì cũng chiếm hơn nửa chương, như hận không thể kể luôn vị trí nam chính bị mắng có bao nhiêu cục đá lớn nhỏ vậy.
Thẩm Hòa đương nhiên không nhớ rõ chi tiết, nhưng có chút ấn tượng mơ hồ là đủ rồi.
Liễu Tuyên phi đi theo bé con, bị đứa bé dẫn đi vòng qua mấy cái núi giả, đến một cái hồ.
Liễu Tuyên phi kéo tay bé, bế lên: "Tiểu Hòa không được đến gần nước, nghe chưa?"
Tuyên phi chỉ vào hồ, nghiêm túc dạy dỗ bé: "Còn đòi đi nữa là dì sẽ giận đó."
Tuyên phi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đứa bé đi bừa mà thôi. Trước đây bà cũng chưa từng đưa bé đến chỗ này bao giờ.
Bánh bao nhỏ dựa vào ngực dì, cười hì hì, không có vẻ gì là bị vẻ mặt nghiêm nghị của bà dọa sợ.
Liễu Tuyên phi rầu rĩ, có phải là mình đã quá nuông chiều bé con rồi hay không?
Nhưng chẳng được bao lâu, Liễu Tuyên phi đã nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.
Tiểu Hòa chỉ vừa mới hơn một tuổi, bây giờ không nuông chiều thì còn lúc nào nữa, bé con nghe không hiểu đạo lí cũng bình thường. Chờ lớn nên một chút thì lập lại uy nghiêm trưởng bối sau cũng không muộn.
Trong tay bánh bao nhỏ còn đang cầm quả đào, quả đào bị gặm đến nỗi thay hình đổi dạng.
Bé cười tít mắt, tay nhỏ đưa quả đào đến bên miệng Tuyên phi, ngọt ngào gọi: "Dì, dì."
Liễu Tuyên phi nghĩ, quả nhiên là phải nuông chiều thôi.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, làm sao hiểu biết được sâu xa vậy chứ, cứ để người hầu theo sát chăm lo là được rồi.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Tuyên phi kéo dài không được nửa phút đã bị phá vỡ.
Bà đang định dỗ dành bé con thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói.
"Nhị điện hạ, ngài cẩn thận..."
"Hừ, coi chừng cái miệng của ngươi, nếu dám nói cho người thứ ba thì đừng trách bổn điện hạ kêu mẫu phi cắt lưỡi ngươi đi!"
Ý cười trên mặt Tuyên phi phai nhạt. Bà ôm chặt bé con, nghiêng đầu nhìn mấy cung nhân đi theo đằng sau, ý bảo họ không được lên tiếng.
Người đi theo cũng không nhiều, mấy người nâng kiệu vẫn ở chỗ cũ, chỉ có Tước Chi, Liên Kiều và vài ma ma đi theo.
Tuyên phi nhìn đứa bé trong lòng, mới phát hiện ra nhóc con này miệng đang mím chặt vô cùng tập trung, bộ dáng dỏng tai nghe lén rất chuyên nghiệp.
Liễu Tuyên phi không khỏi buồn cười. Nhóc con này nghe hiểu được sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Tuyên phi hướng mắt về phía có tiếng động, ra hiệu cho đoàn người lui về chỗ kín đáo hơn, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Bọn họ mỗi ngày chỉ biết vây quanh cậu, trêu đùa: "Tiểu công tử, cái này là cháo, cháo..."
"Hoa, hoa, lá, tiểu công tử nói thử đi?"
Thẩm Hòa vùng vẫy cơ thể nhỏ bé, mãi mới thoát được vòng vây của bọn họ thì lại vừa vặn bị người của Liễu Tuyên phi phái tới bắt đi.
Liên Kiều và Hà Lăng thấy mãi cũng thành quen, bèn đi theo người bế tiểu công tử đến hậu cung.
Thẩm Hòa nghĩ, lát nữa thể nào mình cũng bị dì tra tấn cho xem.
Đến cung Tuyên phi, Thẩm Hòa còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị một đôi tay ôm vào ngực.
Tuyên phi cười rạng rỡ, hết sờ chỗ này lại bóp chỗ khác, từ cái bụng nhỏ mũm mĩm, cánh tay trắng nõn như củ sen đến khuôn mặt nhỏ tròn vo.
"Tiểu Hòa nhà chúng ta đã biết gọi ca ca rồi, thế khi nào mới biết gọi dì đây hả?" Liễu Tuyên phi ấm ức.
Đứa bé vừa biết nói đã gọi tiểu Thái tử đầu tiên, thôi thì niệm tình tiểu Thái tử đã chăm sóc bé cả năm trời, bé gọi tiểu Thái tử đầu tiên cũng đành chấp nhận.
Vậy thì ít ra mình phải là người thứ hai được Tiểu Hòa gọi tên chứ?
Dù sao thì bà cũng là người thân đầu tiên của Tiểu Hòa mà.
Liễu Tuyên phi hôn lên mặt Thẩm Hòa một cái, gãi gãi cậu: "Tiểu Hòa ngoan, gọi dì nào, dì ~ dì ~"
Đứa bé bị gãi đến nhột cả người, bắt đầu giãy giụa rồi bật cười.
Cái miệng nhỏ hô rất có khí thế: "A! A a!" nhưng không ra chữ nào hết.
Liễu Tuyên phi vẫn quyết kiên trì: "Nhìn miệng dì nè, dì ~ dì ~"
Thẩm Hòa trông thấy vẻ mặt mong đợi tha thiết của của dì, hơi do dự một chốc rồi mở miệng: "Ưm... dì, dì ~"
Liễu Tuyên phi vui mừng khôn xiết, đứng dậy lắc lư em bé trong tay: "Tiểu Hòa của chúng ta thật là thông minh, dì thích Tiểu Hòa nhất!"
Thẩm Hòa lại bị hôn thêm vài chục cái, không thể tránh nổi nên đành nằm im chịu trận.
Một lúc sau trong tay đã nhiều thêm một quả đào lớn.
Thẩm Hòa coi như đã được an ủi, ôm quả đào lớn vui vẻ gặm gặm.
So với hai tháng trước, răng bé đã mọc thêm hai cái, hàng răng cửa cũng cứng cáp hơn. Công cuộc gặm đào cũng không khó khăn như trước nữa.
Phòng bếp nhỏ của Liễu Tuyên phi đang hầm canh gà, hương thơm nức mũi.
Thẩm Hòa chỉ là một đứa bé mới hơn một tuổi, theo lí mà nói thì không được ăn các món nhiều gia vị như thế này.
Nhưng Thẩm Hòa vừa ngửi được mùi canh gà đã thèm muốn chết, cậu bèn nghĩ, gia vị thời cổ đại chắc cũng không nhiều như hiện đại đâu nhỉ, nếm thử một chút chắc là không sao đâu?
Dù sao cậu cũng không phải em bé thật mà.
Vì vậy Thẩm Hòa lập tức buông quả đào xuống, nhích đến bên chân Liễu Tuyên phi, hai cái tay nhỏ bám vào đầu gối bà, ngửa mặt lên trông mong nhìn bà, rồi lại nhìn chén canh trong tay.
Liễu Tuyên phi nhịn cười: "Tiểu Hòa muốn thử à?" Nói rồi chỉ vào chén canh.
Đứa bé lập tức gật đầu.
Bé chớp chớp đôi mắt long lanh, tay nhỏ nắm váy Liễu Tuyên phi, giọng nói ngọt ngào: "Dì, dì ơi..."
Trái tim Liễu Tuyên phi run rẩy, bị hai tiếng "dì" của bé làm cho mềm nhũn.
Không đợi Thẩm Hòa gọi tiếng "dì" thứ ba, Liễu Tuyên phi múc một muỗng canh nhỏ, dùng tay đỡ nhẹ bên dưới rồi đứa đến bên miệng Thẩm Hòa: "Cho Tiểu Hòa nhà ta nếm thử nhé."
Ma ma bên người Liễu Tuyên phi ngăn cản: "Nương nương, tiểu công tử còn quá nhỏ, sợ là không thể tiêu hóa loại canh gà nhiều gia vị như vậy..."
Thẩm Hòa cũng mặc kệ, cậu nhanh chóng rướn người lên húp hết muỗng canh.
Cậu hạnh phúc híp mắt.
Huhu, ngon quá đi à.
Hương vị thật là quen thuộc làm sao.
Ma ma: "..."
Liễu Tuyên phi ngẩn ngơ, nhưng thấy Thẩm Hòa vui vẻ như vậy thì cũng không để ý: "Không sao, chỉ một muỗng thôi, không cho ăn nhiều là được."
Liễu Tuyên phi nghĩ nghĩ rồi nói: "Lần sau Tiểu Hòa đến thì dặn phòng bếp hầm ít canh thanh đạm hơn, để bổn cung cho Tiểu Hòa nếm thử."
Nuông chiều đến mức này thì ma ma chỉ đành nghe theo: "Vâng."
Thẩm Hòa cũng biết điểm dừng, chỉ nếm một muỗng cho đỡ thèm rồi thôi, tiếp tục quay về gặm đào.
Thẩm Hòa bị đưa đến đây từ sáng sớm. Thường thì cậu chỉ ở cung Tuyên phi được nửa ngày thì Đông cung sẽ cho người đến đón.
Nếu cậu đến cung Tuyên phi vào buổi chiều thì trước khi mặt trời lặn, tiểu Thái tử sẽ tự mình đến bế về.
Nhưng hôm nay vẫn chưa thấy ai.
Ma ma thắc mắc: "Nương nương, hôm nay Đông cung không đến đón tiểu công tử, hay là chúng ta tự đưa về ạ?"
Tuyên phi nói: "Đưa về làm gì? Chờ họ đến đón thôi. Huống chi hôm nay Thái tử có việc gấp không rảnh chăm Tiểu Hòa, có đưa về Đông cung cũng chỉ có đám người hầu, sao có thể tốt hơn ở cùng bổn cung chứ?"
Thẩm Hòa dỏng tai, trọng điểm ở nửa câu đầu.
Sao hôm nay nam chính lại không rảnh?
Tuy rằng lúc nào nam chính ở Đông cung cũng bận rộn, nhưng chủ yếu chỉ là việc học, ít nhiều cũng biết hắn đang làm gì ở đâu.
Nhưng hôm nay lại có việc khác mà đến dì cũng biết?
Thẩm Hòa lục lọi trong đầu, muốn nhớ lại xem thời điểm này nam chính có nội dung gì mới trong cốt truyện không.
Hiện giờ là cuối tháng Sáu... ngày giỗ đầu của Hoàng hậu vừa qua được một tháng.
Thẩm Hòa đột nhiên nhớ ra!
Cậu thế mà ham vui đến quên trời quên đất, đến nỗi quên luôn cả cốt truyện của nam chính!
Tiểu Thái tử bắt đầu lên triều từ năm 9 tuổi!
Bảo sao từ sáng sớm hôm nay đã không thấy nam chính đâu.
Nam chính bắt đầu lên triều, cũng tức là lúc hắn chính thức bước vào triều đình, bắt đầu các tình tiết đấu tranh quyền lực.
Thẩm Hòa sầu đến nỗi quả đào trong tay cũng hết ngọt.
Cậu gặm thêm hai miếng nữa, rồi cầm quả đào đi đến cửa cung.
Liên Kiều kinh ngạc: "Tiểu công tử?"
Liễu Tuyên phi đứng dậy, kịp thời bế cậu lên ngay trước lúc bé bò qua ngạch cửa: "Nhóc con này, định đi đâu vậy hả?"
Thẩm Hòa vội vàng rướn người ra ngoài.
Dì ơi, hôm nay nam chính sắp bị mắng á.
Nếu là bị mắng vì chuyện trên triều thì cũng đành chịu, nhưng hắn lại bị oan vì chuyện khác.
Thẩm Hòa nghĩ đến đây thì không thể yên tâm ngồi một chỗ chờ tiểu Thái tử bị mắng oan được nữa.
Thật ra nam chính ngầu như vậy, dù có bị oan uổng cũng có thể nén giận, âm thầm mưu tính trả thù sau.
Nhưng Thẩm Hòa nghĩ đến bộ dạng nhỏ bé của tiểu Thái tử, tưởng tượng đến cảnh hắn bị mắng oan rồi chỉ có thể cam chịu mà nhẫn nại, liền cản thấy tức giận sục sôi.
Ở đây mọi người đều là người thật, không phải chỉ là mấy con chữ trong sách, nếu bị oan cũng sẽ biết buồn rầu, Thẩm Hòa không thể chịu được cảm giác đó.
Bé con dùng hết sức giãy giụa, không chịu nằm yên.
Tuyên phi không biết làm sao, chỉ đành dỗ dành: "Tiểu Hòa muốn đi về sao? Nhưng bên ngoài nắng gắt, con ở đây chơi, chờ Thái tử đến đón rồi về nhé?"
Liễu Tuyên phi đưa con bài Thái tử ra, hi vọng bé sẽ nghe lời.
Thẩm Hòa dựa vào ngực Liễu Tuyên phi ngừng giãy, ngẫm nghĩ hai giây rồi nói: "Hoa, hoa!"
Dì hiểu chứ?
Đi Ngự hoa viên đi.
Đến đó sớm chút thì nam chính mới không bị oan. Mà đến muộn cũng không sao, chúng ta vẫn có thể chống lưng cho hắn mà.
Thẩm Hòa cẩn thận suy nghĩ, nhà họ Liễu gia thế to lớn, Tuyên phi không con không cái mà thánh sủng không hề suy giảm, nếu có Tuyên phi nương nương ra mặt, ắt hẳn Hoàng đế sẽ nhẹ nhàng hơn, đồng ý nghe Tuyên phi nói hai câu.
Còn có Thẩm Hòa nữa, cậu là một đứa bé, chỉ cần gây chú ý một chút hoặc là làm nũng các kiểu, đừng nói cậu là con vợ cả nhà họ Thẩm, cho dù chỉ là đứa trẻ nhà quan bình thường thì Hoàng đến cũng không so đo với một đứa bé làm gì.
Rất may dì không làm Thẩm Hòa thất vọng.
Không đợi Thẩm Hòa nhắc lần thứ hai, dì hỏi: "Tiểu Hòa muốn đến chỗ hái hoa lần trước à?"
Thẩm Hòa hai mắt lấp lánh gật đầu!
Dì của con thật là thông minh!
Liễu Tuyên phi thở dài, bất đắc dĩ hôn lên trán Tiểu Hòa một cái: "Đứa bé này, mới nãy dì còn khen con ngoan, giờ đã biết nghịch ngợm rồi."
Thẩm Hòa làm vẻ ngoan ngoãn.
Liễu Tuyên phi gọi người mang dù, cùng đi đến Ngự Hoa viên.
Đến Ngự Hoa viên, bọn họ cùng xuống kiệu, Thẩm Hòa muốn tự đi.
Tuyên phi cúi người dắt tay cậu, nhìn bánh bao nhỏ cao chưa đến đùi lắc lư vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.
Ngự Hoa viên rất lớn, may mà Thẩm Hòa đã được Liễu Tuyên phi đưa đến hai lần nên cũng nhớ đại khái.
Tạ ơn trời đất, đại đa số các tác giả truyện nam tần* đều có một bệnh chung: thích gần nước.
(*) truyện nam tần: truyện chỉ có nhân vật chính là nam, nội dung thường rất ít hoặc không hề nhắc đến tuyến tình cảm.
Cho dù là miêu tả cảnh vật vô dụng đến đâu thì cũng chiếm hơn nửa chương, như hận không thể kể luôn vị trí nam chính bị mắng có bao nhiêu cục đá lớn nhỏ vậy.
Thẩm Hòa đương nhiên không nhớ rõ chi tiết, nhưng có chút ấn tượng mơ hồ là đủ rồi.
Liễu Tuyên phi đi theo bé con, bị đứa bé dẫn đi vòng qua mấy cái núi giả, đến một cái hồ.
Liễu Tuyên phi kéo tay bé, bế lên: "Tiểu Hòa không được đến gần nước, nghe chưa?"
Tuyên phi chỉ vào hồ, nghiêm túc dạy dỗ bé: "Còn đòi đi nữa là dì sẽ giận đó."
Tuyên phi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đứa bé đi bừa mà thôi. Trước đây bà cũng chưa từng đưa bé đến chỗ này bao giờ.
Bánh bao nhỏ dựa vào ngực dì, cười hì hì, không có vẻ gì là bị vẻ mặt nghiêm nghị của bà dọa sợ.
Liễu Tuyên phi rầu rĩ, có phải là mình đã quá nuông chiều bé con rồi hay không?
Nhưng chẳng được bao lâu, Liễu Tuyên phi đã nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.
Tiểu Hòa chỉ vừa mới hơn một tuổi, bây giờ không nuông chiều thì còn lúc nào nữa, bé con nghe không hiểu đạo lí cũng bình thường. Chờ lớn nên một chút thì lập lại uy nghiêm trưởng bối sau cũng không muộn.
Trong tay bánh bao nhỏ còn đang cầm quả đào, quả đào bị gặm đến nỗi thay hình đổi dạng.
Bé cười tít mắt, tay nhỏ đưa quả đào đến bên miệng Tuyên phi, ngọt ngào gọi: "Dì, dì."
Liễu Tuyên phi nghĩ, quả nhiên là phải nuông chiều thôi.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, làm sao hiểu biết được sâu xa vậy chứ, cứ để người hầu theo sát chăm lo là được rồi.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Tuyên phi kéo dài không được nửa phút đã bị phá vỡ.
Bà đang định dỗ dành bé con thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói.
"Nhị điện hạ, ngài cẩn thận..."
"Hừ, coi chừng cái miệng của ngươi, nếu dám nói cho người thứ ba thì đừng trách bổn điện hạ kêu mẫu phi cắt lưỡi ngươi đi!"
Ý cười trên mặt Tuyên phi phai nhạt. Bà ôm chặt bé con, nghiêng đầu nhìn mấy cung nhân đi theo đằng sau, ý bảo họ không được lên tiếng.
Người đi theo cũng không nhiều, mấy người nâng kiệu vẫn ở chỗ cũ, chỉ có Tước Chi, Liên Kiều và vài ma ma đi theo.
Tuyên phi nhìn đứa bé trong lòng, mới phát hiện ra nhóc con này miệng đang mím chặt vô cùng tập trung, bộ dáng dỏng tai nghe lén rất chuyên nghiệp.
Liễu Tuyên phi không khỏi buồn cười. Nhóc con này nghe hiểu được sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Tuyên phi hướng mắt về phía có tiếng động, ra hiệu cho đoàn người lui về chỗ kín đáo hơn, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ lạnh lẽo.