"Sân sau" quên luôn món lẩu trên bếp, bắt đầu tỏa ra tìm người.
Tống Diên Phong cũng vội vã trở về. Trong bóng tối nhá nhem ở hiên sau, Khoái Triệt ngồi ngẩn người "nhìn" Mela, tinh thần thể tràm lớn nhất của cậu.
Không như hắn vừa thức tỉnh đã mang theo ba mươi tám cá thể ong khoái đánh động cả gia tộc đổi ý mang về nhận tổ quy tông, Tống Diên Phong chỉ là lính gác cấp E với ba cây tràm non không ai để ý. Chỉ có hắn trịnh trọng hứa mỗi năm đều sẽ cho bầy ong giúp tràm của cậu thụ phấn, nhân số lượng cá thể lên.
Mười hai năm vật đổi sao dời, cây con đã thành đại thụ, chỉ không biết ai còn nhớ lời hứa năm nào.
Lại nói, nếu hắn nhớ thì sao? Năm năm nay, cách nhau vạn dặm, cậu không trở về, hắn lại không thể tùy tiện đến Ty Đoan.
Mà những năm này, số cá thể tràm của cậu vẫn tăng lên một cách thần kỳ. Đáng tiếc nó là thực vật, không nắm bắt được nhiều thông tin như động vật. Nên cậu vẫn không biết vì sao tinh thần thể của mình tăng số lượng.
Khoái Triệt nghe tiếng bước chân, đứng lên xoay người về phía cậu.
"Cậu về trễ thế? Có chuyện gì sao?"
Nhìn mâm cơm chưa động đến trên bàn, Tống Diên Phong cũng không thắc mắc, nói luôn.
"Ừm. Không tìm thấy tiến sĩ Khiêm."
Khoái Triệt hơi ngạc nhiên, chưa hiểu ý cậu.
"Anh ta đi đâu à?"
"Chuyện dài lắm. Có lẽ anh ta bị kẹt trong một căn phòng. Anh có thể mở được cánh cửa bị khóa bởi tinh thần lực không?"
Khoái Triệt gật đầu, dáng vẻ hơi ỉu xìu:
"Mở được."
"Vậy anh đến tìm giúp một chút nhé?"
Tuy không rõ hai người quen biết ra sao, nhưng Tống Diên Phong đinh ninh Khoái Triệt sẽ hỗ trợ. Cậu đến gần, muốn dẫn hắn đi.
Khoái Triệt lui một bước. Bộ dạng gấp không chờ được của Tống Diên Phong khiến hắn khó chịu. Dẫn đường đã có lính gác xứng đôi, cậu còn lo lắng cho người ta như thế. Hắn buồn bực hỏi:
"Đến đâu?"
Cậu tưởng hắn thấy bất tiện, không muốn đi nên dừng lại.
"Khu thí nghiệm chứ đâu? Tôi... ôm anh đi?"
Khoái Triệt: "..."
Bình thường dẫn đường đều không theo kịp tốc độ của lính gác, hiện tại thời gian gấp gáp, đó là cách nhanh nhất. Nhưng mà ôm cũng hơi quá.
Hắn bối rối hỏi:
"Tôi đi với cậu sao?"
Tống Diên Phong ngớ ra:
"Không thì sao?"
Khoái Triệt chỉ vào không khí.
"Để nó đi cũng được." Theo lời hắn, Apis bay từ trên tán lá rậm rạp của Mela xuống, đáp lên vai cậu.
"Từ đây đến đó không gần đâu. Tiết kiệm tinh thần lực của anh một chút."
Cậu biết điều khiển tinh thần thể cũng hao tổn rất nhiều tinh thần lực. Mà "cục pin" Khoái Triệt còn bao nhiêu không biết được.
Hắn còn chưa ăn cơm chiều, vì không muốn ăn hay vì chờ cậu?
Cậu tự mình đa tình nghĩ ý sau.
Lại nghĩ nếu việc tìm kiếm không thuận lợi thì không biết hắn phải chịu đói đến khi nào.
Lòng ngổn ngang, giọng bình tĩnh, cậu đến trước mặt hắn, xoay người, khom lưng, khụy gối, giục:
"Nhanh còn về ăn cơm."
Khoái Triệt: "..."
Rốt cuộc là chê hắn chậm hay lo cho tên kia, hay đói bụng.
Nỗ lực để bản thân bình tĩnh, Khoái Triệt từ từ bám vào vai cậu. Apis thì kích động nâng thân hình béo phì bay quanh mấy vòng.
Tống Diên Phong xốc hắn lên lưng, điều chỉnh tư thế rồi đi ngược vào phòng, băng qua hành lang như cơn gió.
Cảm nhận đầu tiên của cậu là Khoái Triệt không hề gầy. Vóc dáng hai người tương đương nhau. Cơ đùi ai đó còn rất săn chắc. Qua hai lớp trang phục, cơ ngực rõ ràng của hắn áp trên lưng cậu gây ra xúc cảm hơi kỳ lạ.
Bộ quần áo phạm nhân quá đánh lừa thị giác.
Còn Khoái Triệt rất muốn mặc kệ Đặng Sĩ Khiêm mà nằm luôn trên lưng lính gác này. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, làm sao bây giờ?
Thế nhưng đến thuyền nhỏ hắn vẫn phải xuống.
Sau khi giúp hắn ngồi ổn định, cậu liền choàng một tấm chăn lên người hắn. Khoái Triệt chợt hiểu vì sao lúc nãy cậu ngừng một bước bên giường nhỏ trong phòng. Dù ngoài trời không lạnh chút nào, hai tay hắn vẫn nắm chặt góc chăn, trong lòng ngọt đến mức ngày mai không cần ăn kẹo nữa.
Vừa chống thuyền, Tống Diên Phong vừa kể lại toàn bộ tình hình.
Thông tin từ khu thí nghiệm cần giữ bí mật, nhưng có vẻ Khoái Triệt còn biết rõ mọi chuyện hơn cậu, Tống Diên Phong quyết định nói tường tận để hắn nghĩ cách xử lý. Nhất là đám côn trùng kia, không phải một mồi lửa là cậu giải quyết được.
Khoái Triệt đã xem tất cả báo cáo của khu thí nghiệm, liền giải thích cho cậu.
"Loài bướm tằm hoang dã này sau khi biến dị đã giữ lại đặc điểm nguyên thủy của tổ tiên chúng, bộ cánh vẩy lepidoptera, họ hàng gần với tinh thần thể của Đặng Sĩ Khiêm. Có điều con kia chỉ bay được, còn chúng thêm khả năng ký sinh, đẻ trứng vào tổ ong. Ấu trùng nở ra, ăn mật lớn lên mới bò về cây dâu tằm ma ăn lá, kết kén, biến thành bướm rồi bắt đầu một vòng mới."
"Có phải lá dâu không đủ ăn nên chúng thay đổi để thích nghi?"
Khoái Triệt lắc đầu.
"Mật ong có tinh thần lực hấp dẫn chúng. Lũ ong thì tiến hóa cộng sinh. Mỗi lần sinh sản, bướm cái đẻ khoảng một nghìn trứng, hơn nửa số đó sẽ thành phí ở nhờ cho lũ sâu non. Ong thợ xem trứng bướm là nguồn dinh dưỡng nuôi ong chúa. Số trứng còn lại kịp nở thành ấu trùng sẽ không bị ong tấn công, chúng được cung cấp mật để ăn đến lúc đủ lớn và rời đi."
Tống Diên Phong bày tỏ lo ngại.
"May mà chỉ có mật ong hấp dẫn chúng. Nếu sinh vật nào phát ra tinh thần lực cũng thu hút lũ côn trùng này thì thế giới sớm muộn cũng loạn."
Khoái Triệt hơi trầm mặc, sự tình phức tạp hơn hắn nghĩ, tạm thời không biết giải thích với Tống Diên Phong thế nào.
Xem ra Đặng Sĩ Khiêm nhờ lập thêm kết giới nhỏ không chỉ để bảo vệ nơi này, mà còn để giam giữ, dùng lá chắn tinh thần cấp S trấn áp lũ côn trùng kia. Đáng tiếc, anh ta đã đánh giá sai tốc độ tiến hóa của chúng nó. Nếu cao hơn cấp A thì Tống Diên Phong có trấn được hay không cũng khó nói trước.
Thuyền cập bờ ngoài khu thí nghiệm, trời đã tối hẳn, Lý Khắc và một lính gác bảo vệ đang cầm đèn pin nôn nóng chờ hai người.
"Những người khác đâu?" Tống Diên Phong hỏi.
"Đã về vị trí canh gác. Chúng tôi tìm hết trong bán kính năm kilomet nhưng chẳng có manh mối nào, chỉ còn khu vực cấm địa không thể tùy tiện vào." Lính gác đáp.
"Em đưa hai người đến đó." Lý Khắc tiếp lời. Giọng cậu ta khản đặc, có lẽ là đã gọi to quá nhiều lúc tìm kiếm.
Tinh thần thể chuột xạ không ngừng chạy tới chạy lui dưới chân họ biểu hiện chủ nhân nó đang rất nóng ruột, nhưng trên mặt Lý Khắc ngoại trừ vẻ uể oải thì vẫn bình tĩnh, còn đưa qua một chiếc đèn pin và còi hiệu cho Khoái Triệt. Ở tuổi mười chín, thái độ gặp nguy không loạn của cậu nhóc xem như đáng khen ngợi.
Giữa lính gác và dẫn đường làm qua dấu hiệu sẽ có liên kết. Tâm trạng của lính gác và ý thức của dẫn đường tác động lẫn nhau. Lý Khắc không biết tình huống của Đặng Sĩ Khiêm nhưng cảm giác được anh ta không có "nguy hiểm". Ít nhất hiện tại tính mạng không bị đe đọa và người cũng không bị thương.
Ba người đi khá nhanh, cũng không cần chiếu sáng, vì dọc hai bên đường mòn có rất nhiều nấm phát quang.
Đến hàng rào kẽm gai Lý Khắc do dự một giây trước khi dừng lại. Khoái Triệt ở trên lưng cậu nghiêng đầu cảm nhận rồi khẽ bảo.
"Có tổ ong cấp S. Cậu thu tinh thần thể lại đi cùng chúng tôi."
Lý Khắc và Tống Diên Phong đều kinh ngạc, sau một hồi phân vân, cậu ta im lặng làm theo.
"Điều này có nghĩa là lũ bướm tằm cũng có thể tiến hóa đến cấp S phải không?" Tống Diên Phong khẽ hỏi.
"Rất có khả năng chúng đã tiến hóa." Khoái Triệt sờ cổ áo cậu, nhiệt độ ấm áp từ tấm lưng rộng truyền sang càng làm cho mong muốn vươn xúc tu tư duy vói vào mây ý thức của cậu trong lòng hắn dâng cao.
"Chúng tấn công tiến sĩ?" Tống Diên Phong tiếp tục suy đoán.
Khoái Triệt không trả lời, xem như cùng ý kiến. Bước chân lính gác phía sau họ nặng hơn một chút. Ba người dùng tốc độ nhanh nhất đến phòng thu hoạch.
Hương mật ngọt ngào phảng phất quanh bọn họ.
Bóng đêm đặc quánh, yên lặng dị thường.
Từ khi nào, những côn trùng thường phát ra âm thanh trong rừng buổi tối cũng im bặt.
Tống Diên Phong nhẹ nhàng khom người để Khoái Triệt đứng xuống trước cánh cửa kim loại.
Hương mật dường như càng gay gắt. Tống Diên Phong liếc nhìn dẫn đường.
Hắn vươn xúc tu tư duy qua cửa, một lúc sau thì gật đầu với hai lính gác đang căng thẳng chờ đợi.
Mắt Lý Khắc sáng lên.
Khoái Triệt quét tinh thần lực lên ổ khóa đặc chế lắp bên trong, cánh cửa từ từ mở ra. Tống Diên Phong cầm đèn pin chiếu vào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Sàn nhà, vách tường, la phông trên trần, thuần một màu trắng sạch sẽ, không có bất kỳ đồ vật nào.
Căn phòng trống rỗng.
Không đợi cậu và Lý Khắc phản ứng, Khoái Triệt đã đưa tay suỵt một tiếng.
Trong không gian im ắng có tiếng hít thở rất khẽ, lắng nghe kỹ, âm thanh ấy không chỉ có một, mà của hàng nghìn sinh vật, vang lên đều nhịp như dàn đồng ca.
Tống Diên Phong muốn nói cho Khoái Triệt, lần trước đến hắn thấy một chiếc kén lớn trong này, còn có bàn ghế, kệ sắt, guồng quay tơ...
Nhưng dẫn đường không phản ứng cậu. Một tinh thần thể ong khoái bám vào cổ lính gác bên cạnh. Lý Khắc hai mắt vô hồn, chầm chậm đi về phía trước, môi mấp máy. Tin tức tố xạ hương bùng nổ trong không khí. Cũng may Tống Diên Phong và Khoái Triệt đều cấp cao, không bị ảnh hưởng.
Một giây sau, cậu ta ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu. Khi giọng của cậu ta cất lên đã gần như muốn khóc.
"Mịa nó, anh Triệt, có ai nói anh khai thông còn dã man hơn tra tấn chưa?"
Khoái Triệt do dự không lên tiếng, thấy Tống Diên Phong vẫn đứng yên nên không cưỡng ép tiến vào mây ý thức của cậu, quay sang cười nhạt với Lý Khắc.
"Còn không phải tại cậu cố chống đối?"
"Bởi vì anh Khiêm..."
"Đó là anh Khiêm của cậu sao?" Khoái Triệt ngắt lời cậu ta.
"Thì em bị che mắt..." Lý Khắc vẫn cố biện hộ.
Khoái Triệt không nể mặt, tiếp tục mỉa mai.
"Cậu không biết là ảo giác sao? Anh ta sẽ cởi áo vẫy gọi cậu à?"
"Anh... anh thấy được hả?"
"Nói thừa."
Mặc dù xấu hổ, tính chiếm hữu của lính gác vẫn nổi lên, cậu ta cảnh cáo.
"Ai cho anh nhìn... anh còn thấy gì nữa?"
Tống Diên Phong nhìn hai người lời qua tiếng lại trong lòng mạc danh kỳ diệu thấy không vui.
Khoái Triệt là dẫn đường, hắn giúp lính gác khai thông là bình thường, cậu buồn bực cái gì.
Khoái Triệt tỏ vẻ không có gì đáng nhìn.
"Được rồi, cậu mang người về trước đi. Không cần sợ đám tơ ấy. Trở về tôi sẽ vuốt lại rễ thần kinh của anh ta."
Tống Diên Phong không hiểu lắm, mang ai về?
Sau đó cậu ngơ ngác nhìn Lý Khắc xuyên qua khoảng không, để lại một cái lỗ hình người ngay cửa. Bên trong tối om, nhưng với thị lực của lính gác, cậu vẫn lờ mờ thấy một người mặc áo blouse ngồi gục trên bàn. Chính là tiến sĩ.
"A! Tơ sao?" Cậu sờ vào chất liệu mềm nhẹ quanh thành lỗ.
Toàn bộ cửa ra vào đều bị lớp tơ đó phủ kín. Ánh đèn pin như xuyên qua nó, bằng mắt thường hoàn toàn không cảm thấy có vật cản.