• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Úc phản ứng chậm, đi đường cũng chậm.

Mỗi lần tan học đều sẽ rời đi cuối cùng, vì vậy cũng không ai chú ý tới Thẩm Úc khác biệt.

"Có muốn tôi cõng hay không?"

Phòng học cách ký túc xá không xa, nhưng người bình thường cũng tốn mời phút mới có thể tới.

Thẩm Úc lắc lắc đầu, ánh mắt khẽ chớp: "Tôi tự đi được."

Đã đi như vậy nhiều năm rồi, lần này cũng không ngoại lệ.

"Cố Ca, cậu về trước đi." Giọng Thẩm Úc như muỗi kêu, nhỏ đến mức ngay cả Cố Chỉ đứng bên cạnh cũng không nghe rõ.

Chờ Cố Chỉ phản ứng lại, trực tiếp đeo cặp sách của mình lên lưng, một tay đưa ra cầm lấy cặp sách trong tay bạn học nhỏ, ôm ở trước ngực mình.



Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Úc, Cố Chỉ chỉ lộ ra một hàm răng trắng, cười hì hì nói: "Anh giúp cậu."

Trường học một mảnh yên tĩnh, tuy rằng khắp nơi đều có ánh đèn, nhưng sân trường to như vậy mấy ngọn đèn cũ nát kia cũng không thể chiếu sáng hết đường đi.

Nếu bạn học nhỏ không cẩn thận vấp ngã thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến cảnh tượng bạn học nhỏ đi đường té ngã nhưng không ai đỡ, Cố Chỉ liền đau lòng vô cùng.

Thẩm Úc vốn định cự tuyệt, nhưng cũng nói không nên lời.

Cuối cùng vẫn là gật gật đầu, đi phía trước Cố Chỉ dẫn đường.

Thẩm Úc đi đường rất chậm, có đôi khi tay chân còn vung lên cùng nhau.

Cố Chỉ cũng chậm rì rì mà đi song song với cậu, thỉnh thoảng lại nhịn không được cười khẽ hai tiếng.

Thời điểm trở lại phòng ngủ tất cả mọi người đã dọn dẹp xong phòng ở.

Thẩm Nhất Hòa vừa thấy hai người trở về, vội vàng nhận lấy cặp sách của Cố Chỉ, vẻ mặt mỉm cười nói: "Cố Ca, không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy, cư nhiên ở cùng một phòng."

"Đừng gọi tôi là Cố Ca." Cố Chỉ nhíu nhíu mày, tâm tình không tốt.

Cố Ca chỉ bạn học nhỏ được gọi.



Thẩm Nhất Hòa bị Cố Chỉ dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng trừng làm hoảng sợ, nhưng ngay lập tức liền phản ứng lại, vội vàng cười ha ha: "Vậy tôi gọi cậu là lão đại?"

Nói xong, nhìn nhìn sắc mặt Cố Chỉ, phát hiện hắn không có tức giận, ngay lập tức biết rắm cầu vồng của mình vỗ đúng rồi.

*rắm cầu vồng: Thuật ngữ mạng TQ, ý chỉ dùng những lời khoa trương, thổi phồng để nịnh nọt thần tượng, hoàn toàn không có khuyết điểm, kể cả thần tượng có đánh rắm thì cũng là cầu vồng*

"Lão Đại, vậy cậu nhanh đi rửa mặt đi."

Cố Chỉ thản nhiên nhìn lướt chung quanh một vòng, không để ý đến Thẩm Nhất Hòa ở một bên vuốt mông ngựa, ngược lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Úc, hỏi: "Đâu là giường của cậu?"

Thẩm Úc chỉ chỉ cái giường bên cạnh Cố Chỉ.

Cố Chỉ nhìn theo tay cậu, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp.

Đây là cái giường bừa nhất sáng nay, không nghĩ tới là của bạn học nhỏ.

Thẩm Úc lặng lẽ ngẩng đầu, liền thấy Cố Chỉ dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cậu, sau đó lại nhìn nhìn giường ngủ, biết mình khẳng định đã làm người ta ghét bỏ.

Nhất Trung mỗi ngày sáu giờ bốn mươi bật đèn rời giường, bảy giờ bốn mươi sẽ đi học, cậu căn bản không có bao nhiêu thời gian để sửa sang lại giường.

Cố Chỉ xác thực không nghĩ tới giường ngủ bừa nhất phòng cư nhiên là của bạn học nhỏ, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn nhỏ ngày càng tái nhợt, trong lòng lại tê rần.

"Tối nay anh giúp cậu thu dọn."


Hắn bị để tại nhà cũ tự sinh tự diệt mười mấy năm, kỹ năng sống gì đó đương nhiên là hạ bút thành văn.


Hắn không ngại từ nay về sau cuộc sống của bạn học nhỏ do hắn đến chăm sóc.


Thẩm Nhất Hòa ở một bên thần sắc cổ quái mà nhìn bọn họ, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.


"Được rồi, bạn học nhỏ, cậu đi tắm rửa trước, anh còn muốn thu dọn hành lý một chút."


Không để ý đến Thẩm Úc còn chưa phản ứng được, Cố Chỉ mở vali của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc còn lại.


Tối nay hắn không ăn cơm tối, nhưng tựa hồ cũng không thấy đói bụng.


Dọn dẹp xong, giường của Thẩm Úc xem như là một trong hai chiếc giường sạch sẽ duy nhất trong phòng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK